Hôm nay au sẽ đền bù cho các rds vì chương 6 hơi ngắn nhé!
*****************************
Ngày hôm sau.....
- Ơi, con quỷ, dậy đi, hôm nay được nghỉ học, đi Suối Tiên không?
Cô đuối sức khi kêu nó dậy nên đành phải dụ nhỏ đi chơi ai dè chiêu này không bao giờ cũ, nhỏ chỉ chờ có thế thì bật dậy như một cái máy và VSCN với tốc độ nhanh bất ngờ. Cô lắc đầu ngao ngán và gọi cho các đứa khác. Đúng 8h00, cả bọn tập trung đầy đủ. Ai ai cũng xinh đẹp, tỏa sáng (au không biết về thời trang, hihi sorry). Nhỏ đưa mắt nhìn cậu bỗng đỏ mặt vì cậu quá đẹp. Cậu đã cao, body đẹp mà hôm nay cậu còn khoác một chiếc áo thun ghi chữ PLAYBOY cá tính với chiếc quần đang thịnh thành giới trẻ. Cậu lia mắt qua nhỏ với chiếc áo váy màu xanh nhạt ôm ấp lấy cơ thể, toát lên vẻ nữ tính (au: bên ngoài dịu dàng nhưng bên trong còn dữ hơn quỷ. Nhỏ: Chết mày nè con, dám nói bà à). Hai cặp kia thì đang hát bài Không cảm xúc của Hồ Quang Hiếu, chỉ có anh là hơi say nắng cô.
Khu du lịch Suối Tiên....
Cả nhóm vừa tới Suối Tiên thì nhỏ đã nhanh nhảu chia nhóm đi chơi. Cụ thể là nhóm 1 là nó, hắn, nhóm 2 là cậu và.....anh còn nhóm cuối là nhỏ và cô nhưng nó muốn chơi nhỏ và cô một vố nên làm nũng thành ra cậu phải đi với nhỏ, nhóm 3 tất nhiên là hai người còn lại rồi. Và thế là cơn bão số một sắp tràn vào, xin mọi người tránh ra để giữ an toàn. cả ba nhóm bắt đầu tản ra để tận hưởng, riêng nó hình như hơi "thăng cẳng" (căng thẳng) vì đây là lần đầu nó tới những nơi này mặc dù là nhỏ và cô luôn chèo kéo đi chơi nhưng công việc lại ngập đầu nên nhỏ và cô luôn luôn phải ăn cục gạch (chị ấy chắc thủ gạch sẵn trong phòng chăng =.=)
*Nhóm hắn và nó
Hắn nhìn nó hình như đã phát hiện sự hồi hộp của nó nên định cho nó mở căng con mắt nhưng bỗng nở ụ cười hơi đểu (quá đểu mới đúng). vừa nói vừa dắt tới tàu lượn siêu tốc. Còn nó, IQ tụt quá đà, y chang con nít nói gì là làm theo liền hà (nó: Ta mà là con nít, nói gì là làm theo à, còn lâu cưng chỉ vì tim ta bỗng đánh lỗi nhịp khi nhìn thấy nụ cười đó thôi, nhưng tim có cần đánh nhanh như vậy không, chẳng lẽ là "nó", mình lại tái phát bệnh tim nữa à?... Au: má ơi má IQ cao ngút trời vậy mà chuyện này ngu dzữ vậy, đó là cảm giác của sự say n.......Nó:dám bảo chị ngu nè, hà hà). Ban đầu hắn cho nó đứng nhìn, nó nhìn hồi lâu rồi suy nghĩ là nên tham gia không nhưng tham gia bang cách nào? Còn hắn, suy nghĩ ngược chiều rồi, hắn nghĩ nó chắc sợ rồi mà không để ý ánh mắt sáng như đèn pha ô tô của nó và tất nhiên bất ngờ khi nó loay hoay đến chỗ bán vé. A ha, kế hoạch B BẮT ĐẦU!!!
Tàu lượn đang chạy lên cao chầm chậm. Nó phóng tầm mắt khắp nơi và ngưỡng mộ vẻ đẹp của Suối Tiên nhưng tàu bỗng chạy nhanh và nhanh hơn. Con tàu bắt đầu trượt xuống. Cả đoàn người ai cũng la hét vì sợ nhưng nó la hét vì....thích thú. Hắn ngồi kế bên tưởng nhầm là nó sợ, trong thâm tâm hắn cũng hơi run run nhưng vì sĩ diện nên nhắm mắt tận hưởng địa ngục. Thật ra đây cũng là lần đầu hắn chơi cái này. Quả thật là rung tim mà. Chạy từ độ cao như thế này mà lao xuống liền có cảm giác đang bay, như không có lực hút của Trái Đất rồi lại lộn đầu qua mấy vòng song rồi uốn qua uốn lại, thật là muốn tìm chỗ để nôn. Cuối cùng tàu đã cập bến, mặt mày hắn xanh là xanh lét còn nó, hào ưng hưng sắc hứng, muốn chơi nữa. Phía dưới có hai người cười gian xảo, trong tay là tấm hình chụp được của nhóm 1.
*Nhóm nhỏ và cậu
Đang đi vòng vòng thì bắt gặp nó và hắn đang chơi tàu lượng siêu tốc, tiện tay nhỏ chụp ngay tấm hình và đưa cho cậu xem. Bỗng trên đầu họ xuất hiện bóng đèn rồi hai người nhìn nhau cười nham nhở (=.= vậy là biết hai cái bóng lom khom cười đểu là ai rồi chứ). Mới bắt đầu cuộc chơi là nó lôi đầu cậu vào quán kem to nhất và thế là cậu vẫy tay chào tạm biệt mấy trăm ngàn. Đang ngốn một đống kem trong họng, nhỏ bỗng nhìn thấy vẻ ngây thơ của nó và con mắt nham hiểm của hắn thì nổi lòng tò mò, tất nhiên là kéo cậu theo để....bê kem giúp nhỏ rồi, haizz đúng là đẹp trai quá cũng khổ mà. Nguyên cuộc đi chơi, đi trước là cặp của nó và lẽo đẽo rình mò phía sau là cặp của nhỏ. Nhỏ và cậu đâu phải không biết tận hưởng, au đây rất thán phục khả năng vừa ăn vừa chơi vừa theo dõi của nhỏ và cậu a.
*Nhóm của cô và anh
Cả hai bước đến Lâu đài phù thủy. Cô ôm chặt tay anh mà run quá trời khiến anh bật cười, cô đó sợ quá thì nói sợ đi còn chu mỏ dễ thương cứ nói là giả bộ thui hà. Khi bước vào vườn bách thú, cô như con nít, chạy qua chạy lại, anh đứng xa nhìn thấy nụ cười của cô mà hạnh phúc. Bỗng anh kéo cô vào một cửa tiệm. Tiệm bên ngoài nhìn rất dễ thương nhưng bên trong tối thui, anh đứng đó, vỗ tay ba cái, những ánh sang lung linh huyền ảo ghi chữ I LOVE YOU, LINH! Anh trên tay cầm đóa hoa hồng, quỳ xuống và nói:
- Anh yêu em, Linh. Làm bạn gái anh nha!
Anh nói thiết tha. Cô thoáng đỏ mặt, 1 2 3 5, cô có đánh rơi nhịp nào không, thưa là có, cô bối rối nhưng bỗng gục xuống, cô nói nhỏ;
- Em...em xin lỗi anh...em....em không thể được, trái tim em đã thuộc về người khác rồi, xin anh đừng buồn, ta vẫn là bạn nhé!
Tim cô bỗng nhói lên vì những lời nói vừa thốt ra nhưng ánh mắt cô vẫn hướng về người đó mặc dù là đơn phương. Còn, còn gì đau hơn, nhưng một mảnh thủy tinh cứa vào trái tim khiến nó rỉ máu nhưng anh vẫn vui vẻ gật đầu và cười.
*Quay lại cặp đầu
Nó đang đứng sát mép lề đường đông nghẹt người, ánh mắt sắc bén của nó cứ nhìn hắn đang mua kem thì một bóng người phía sau cười nhếch mép và đẩy nó khỏi đường. Do mất đà, nó lao thẳng ra đường và xa xa một chiếc xe tải lao đến nó không giảm tốc độ, cứ như phi với gió. Hắn vội vàng lao đến..
Tim hắn bị bóp nghẹn. Lao nhanh ra chỗ nó và sung sướng khi thấy nó, hắn quay qua ân nhân để cảm ơn nhưng hắn đứng hình. Thân hình nhỏ bé, đáng yêu, mái tóc màu hạt dẻ xoắn tít, không lẽ là... Kim Phương
********GTNV***********
Lương Kim Phương : đáng êu , dáng hình như miêu tả trên, hòa đồng , xinh đẹp nhưng ai ngờ mưu mô xảo quyệt, là girlfriend cũ của mối tình đầu của hắn, đã bỏ hắn đi theo người khác trong lễ hôn ước .
*************************
Phương thấy hắn liền sà vào lòng hắn, khóc. Hắn vẫn còn yêu Phương nhưng cũng hận Phương, người ta nói yêu quá hóa thành hận. Hắn định đẩy ra nhưng Phương kể lể:
- Xin anh xin anh đừng xua đuổi em mà. Vào ngày đó em xin lỗi nhưng sự việc không phải tại em, em bị ép phải qua Đức để học, bên đấy em không ngừng nghĩ đến anh, đau khổ biết mấy anh biết không, huhu!!
Hắn bàng hoàng thì ra Phương không hề phản bội mà là anh không tin ở cô, hắn dang cánh tay dài ôm lấy Phương mà đâu ngờ hắn đã vô tình làm con tim bé nhỏ kia đang đau. Nó thở gấp, đau quá, đau ở tim quá, bỗng Phương rời cánh tay của hắn và chạy tới nó đỡ lên, Phương nói thầm thì vào tay nó:
- Anh ta là của tôi, cô chỉ là kẻ thế thân cho tôi mà thôi, cô bé ngây thơ à!
Nó giơ cánh tay và tát cho Phương một bạt tay. Hắn thấy thế đỡ Phương và :
-Đây là cách cô trả ơn ân nhân của cô đây sao, bộ cha mẹ cô không dạy cô sao?
-Hừ, trong từ điển của tôi không có từ trả ơn, mà tôi nhắc cho anh biết tôi không nhớ gì về cha mẹ cả, à cái tát của anh cũng đau đấy chứ.- Nó lạnh giọng, cười khinh bỉ.
Tim nó đau quá, sợ không chịu nổi nhưng vẫn làm bộ mặt bình thường bước đi. Nó lái chiếc xe tới Nghĩa trang của mẹ nó (vì thân thể cha nó không còn nguyên vẹn nên không chon cất được)
*****************
Tại nghĩa trang.
Nó lê chân đến ngôi mộ tên: Mộc Lan Anh. Đặt bó hoa nhài trên mộ, nó ngồi phịch xuống, tay ôm ngực
- Mẹ ơi, xin hãy trả những kí ức lại đi- rồi nó hát
Mẹ là vòng tay ấp ôm con qua những ngày đông.
Mẹ là dòng sông để con tắm mát trưa hè.
Mẹ là rặm tre che bóng con đi học về.
Mẹ là bờ đê, để con vui với cánh diều.
Mẹl là bậc thang, để con bước lên đỉnh cao.
Mẹ là ánh sao, để con ước ao bao điều.
Mẹ làm thật nhiều, chỉ mong con yêu thành công.
Mẹ chỉ ước mong, cho mai sau con sẽ nên người.
Đk: Mẹ yêu ơi! Con yêu Mẹ nhiều,
Mẹ luôn là Phật sống của đời con.
Mẹ cho con tình yêu cao quý,
Mẹ là lý trí của đời con.
Mẹ yêu ơi! Con yêu Mẹ nhiều,
Nhưng tháng ngày lam lũ vì con.
Đạo làm con, con luôn thấu hiểu.
Con yêu Mẹ nhiều lắm Mẹ ơi!!!!!
(Mẹ yêu ơi- Khởi My)
Giọng hát mới tha thiết làm sao, ngọt ngào và truyền cảm
- Mẹ ơi.....con.....con nhớ mẹ quá.....mẹ...mẹ ơi, xin lỗi mày, Băng, hãy để cho chính bản thân tao được bước ra và được yếu duối ngày hôm nay thôi, Băng à.
Nó từ từ rời nghĩa trang thì liền gọi đàn em giữ xe giùm, nó sẽ đi bộ ngày hôm nay.
Lê bước trên vỉa hè, cơn đau cứ dồn dập, không biết còn chịu nổi bao lâu nữa và rồi trên con đường, một thiên than đã gục.
Còn về hắn, khi đưa Phương về biệt thự của ả, hắn về biệt thự. Biệt thự sao nó lạnh lẽo thế, hắn cứ lien tục gọi nó, hắn bỗng cảm thấy có lỗi, bước chân về phòng nó và vào. Nó không về nhà rồi, định quay ra hắn bỗng nhìn thấy một tấm bìa xanh dương. là từ bệnh viện XXX, bệnh nhân : Hàn Ngọc Tuyết Băng, căn bệnh : Bệnh tim... Hắn lao ra đường tìm nó, lòng vô vàn câu xin lỗi nhưng liệu còn kịp? Còn nó, vẫn nằm đó, không một ai giúp đỡ, than chết sắp cướp đi nó từ tay của hắn, nhỏ, tất cả mọi người, nó sẽ vĩnh viễn ra đi?
Hãy đón xem chương sau
CHƯƠNG 8:ANH XIN LỖI VÌ ĐÃ KHÔNG GIỮ LỜI HỨA (ngày 19/1/2016)