Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 17: Tôi khắc cho anh xem



Anh ta dường như muốn tìm điều gì để an ủi tôi nhưng vốn là người quen đứng trên cao nhìn xuống nên anh ta chẳng biết nói gì vào lúc này.

Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, mắt to mắt nhỏ trừng nhau một hồi thì tôi nói trước: “Tôi biết anh định nói gì, cám ơn nhưng tôi không cần.” Với tôi, Trần Thượng Ngôn cũng chỉ là “miễn cưỡng chấp nhận” chứ chưa phải là “khắc cốt ghi tâm” gì nên bị phản bội quả thật rất khó chịu nhưng tôi không cần sự an ủi.

Nhưng khi tôi nói câu này, trong nháy mắt biểu tình của Tần Mạch có chút kỳ lạ, dường như không được vui: “Không cần?”

Tôi nghi hoặc hỏi: “Anh muốn nói gì?”

Anh ta chỉ tay vào túi áo vest để bên cạnh của mình, giọng nói vẫn trầm thấp, vững vàng như bình thường: “Trong túi áo có khăn giấy, nước mũi cô sắp chảy xuống rồi đấy.”

Nghe anh ta nói xong, tôi ngây người ngẩn ngơ, bình tĩnh hít một hơi, lập tức móc túi khăn giấy trong túi áo anh ta ra, hung hăng lấy khăn quệt nước mũi xong im im nhét dưới gối anh. (Èo, bạn Tịch bẩn quá!!!)

Mặt Tần Mạch đen thui: “Hà Tịch!”

“Anh muốn làm tôi mất mặt, tôi không thể trả thù sao? Tần tiên sinh, bây giờ tôi đang bị thất tình, anh phải thông cảm với tôi chứ.”

Anh ta mò miếng khăn giấy dưới gối bằng cái tay không cắm kim tiêm rồi ném ra ngoài, trừng mắt nhìn tôi một cái nhưng cũng không nói gì.

Tần Mạch truyền dịch xong thì nằng nặc đòi xuất viện, y tá có khuyên can thế nào anh ta vẫn cứ trơ trơ, cô y tá không biết làm sao đành đến chọc chọc vào cái đứa tôi đang ngồi ngẩn ra.

“Tình trạng hiện giờ của chồng cô tốt nhất là nên nằm viện để theo dõi.”

Lúc này tôi mới sực tỉnh, liếc Tần Mạch tà tà nói: “Nghe nói gần đây có một cô gái hai ba tuổi bị chết vì lao lực đấy.”

Bàn tay đang thắt caravat của anh ta cứng đờ, giọng nói lạnh lùng còn mang theo ý bất mãn: “Tôi tưởng cô không muốn ngồi ngây ra ở trong này nữa chứ”

“Tôi thì không muốn nhưng anh thì cần phải ngây ra tiếp đó. Tôi mới được treo một danh xưng mới, vừa diễn kịch được có một ngày, hôm nay anh đã xảy ra chuyện. Có khi có người lại nói tôi khắc chồng, làm sao tôi sống nổi chứ”

“Cô cứ khắc thử cho tôi coi.” Nói xong, anh ta khoác áo bước thẳng ra ngoài.

Anh ta không nghe lời khuyên của tôi thì tôi cũng hết cách, khẽ lắc đầu bất đắc dĩ với mấy cô y tá rồi tôi cũng nối gót theo sau anh ta.

Ra đến đường cái thì đường xá đã thông thoáng nhưng không biết xe của Tần Mạch đã bị tha đi đâu mất. Hai người chúng tôi đứng ngơ ngác, nhìn chằm chằm con đường trống trơn một lúc. Tôi buông tay bất lực nói: “Khắc cho anh xem rồi đấy”

Anh lạnh lùng đưa mắt nhìn tôi một cái vì câu nói kia. Tôi lén cười, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều. Tôi hung hăng nói: “Chị đây mà không tìm được đàn ông thì sẽ làm cho đàn ông trên toàn thế giới này tức chết hết, cho mấy tên hifi đi mấy chỗ chị không nhìn thấy mà kiếm đàn ông đi, cho chị em toàn thế giới này cùng thủ thân với chị đây luôn.”

“A.” Anh ta cười khinh thường, “Chúc giấc mộng của cô mau trở thành sự thật.”

Cuối cùng chúng tôi đường ai nấy đi, chuyện ai nấy làm.

Buổi tối về nhà, tắm rửa xong, tôi ngồi thừ trên giường một lúc lâu mới rút di động gọi cho Trần Thượng Ngôn

“Chúng ta chia tay đi.” Tôi lấy lại phong độ nói đơn giản, rõ ràng: “Hôm nay em đến bệnh viện của anh, vừa lúc thấy được.”

Bên kia trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Tịch Tịch, em là cô gái tốt, nhưng với…”

“Không cần nói gì cả.” Trên mấy trang blog, những câu ba từ kinh điển trong tình yêu như em yêu anh, em hận anh, chia tay đi, xin lỗi em, em tốt lắm đều vứt xó hết rồi. Lúc này đây tôi không muốn nghe tiếp câu thứ hai. Tôi im lặng, ráng động não buông ra một câu vô cùng nội hàm:

“Cây kim dấu trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi” Tôi cười, “Trần Thượng Ngôn, anh hiểu mà.”

Tắt điện thoại, tôi chui vào chăn, nhắm mắt ngủ.

Đàn ông, đi chết hết đi!

Hai ngày sau.

Trong căn hộ của Tần Mạch, các dụng cụ thi công đã được chuyển đi hết, nhân viên vệ sinh cũng đã quét dọn sạch sẽ từ trước ra sau của căn hộ. Tôi nhìn quanh một vòng, cẩn thận kiểm tra từ trên lầu xuống dưới đất, tuy là kỳ hạn hoàn thành công trình hơi gấp nhưng toàn bộ căn hộ đều được trang hoàng vô cùng hoàn hảo. Nếu Tần Mạch còn tìm ra được điểm nào để chê bai thì tôi cũng bó tay.

Tôi lấy di động định gọi cho Lisa để cô ấy báo cho Tần Mạch đến nghiệm thu căn hộ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy gọi trực tiếp cho Tần Mạch vẫn ổn hơn.

“Alo?”

“Xin chào, tôi là Hà Tịch.”

Bên kia im lặng trong chớp mắt, rồi hỏi: “Chuyện gì?”

“Căn hộ đã trang trí xong, tôi muốn hẹn anh xem lúc nào đến xem một chút, nếu còn chỗ nào anh chưa hài lòng thì chúng ta có thể bàn bạc sửa lại.”

“Được. Sau năm giờ chiều mai tôi mới rảnh, vậy chúng ta hẹn gặp buổi tối đi.” Anh lại thòng thêm một câu: “Dù gì cô cũng đâu có hẹn hò với ai.”

Câu nói mang theo một chút trào phúng và vui sướng khi người khác gặp họa đã triệu tập thành công một đống gân xanh trên trán tôi, lời nói của tôi cứ thế trôi tuột ra: “Anh còn có thể ác mồm ác miệng hơn không?”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”

Tôi cố nén cơn tức, giọng căm hận nói, “Bảy giờ tối mai, tôi ở căn hộ hân hạnh đón tiếp ngài đến nghiệm thu. Nhất định phải phối hợp! Bởi vì đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, sau này anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, cả đời cũng không qua lại với nhau nữa, Ngài có thể đốt pháo nhiệt liệt chúc mừng, còn tôi từ nay về sau cũng khôi phục lại cuộc sống tươi đẹp dưới ánh mặt trời, cho nên ngàn vạn lần xin ngài đừng làm chậm trễ thời gian “chết sớm đầu thai sớm” của chúng ta! Hẹn gặp lại!”

Tôi hầm hừ treo điện thoại rồi nhìn chằm chằm hai chữ “cầm thú” trên điện thoại một lúc lâu sau đó giật mình, tát vào mặt mình vài cái.

Mình đang làm gì thế nhỉ? Tôi tự hỏi, chẳng lẽ tôi đang giận dỗi, nũng nịu với Tần Mạch sao? Trời ạ, đây là công việc! Đây là khách hàng! Hà Tịch, mi điên rồi sao? Đến công và tư cũng chẳng phân biệt được?

Mang tâm trạng không yên ổn, tôi quay về nhà.

Tối đến, đang chuẩn bị ăn mì gói thì Trình Thần gọi đến: “Hà Tịch”, giọng nói của chị mang theo sự nghiêm túc mà đã lâu tôi chưa nghe thấy: “Mấy hôm nay chị cứ trăn trở chuyện này, chị nghĩ vẫn phải nói với em.”

Tôi buông đũa, chăm chú nghe chị nói

“Tuy em là bạn thân nhất của chị… mà cũng chính vì là bạn thân nhất nên chị thành thật khuyên em một câu, chị thấy em đừng nên làm chuyện vô đạo đức đó nữa.”

“Hả?” Tôi ngây người, “Em làm chuyện thiếu đạo đức gì chứ?”

“Không thiếu đạo đức sao? Chuyện này mà còn không thiếu đạo đức sao!” Bỗng nhiên chị lên cơn kích động, bên kia có tiếng nói trấn an của Thẩm Hi Nhiên “Bình tĩnh, Thần Thần, bình tĩnh.” Chị nén lửa giận nói: “Hà Tịch, em đang bị kích thích gì vậy? Tại sao bây giờ em lại trở thành như vậy? Lúc trước em là một cô gái tốt biết mấy, ai hại em thành như thế này? Có phải Dương Tử không? Có phải tại nó không?”

Tôi nhăn trán nhíu mày cả buổi vẫn không biết rốt cuộc mình đã làm ra chuyện táng tận thiên lương nào mới có thể khiến Trình Thần nổi điên đến như vậy.

“Em bắt cá hai tay a!” Trình Thần rống to, “Em chơi trò một chân đạp hai thuyền a! Bác sĩ Trần Thượng Ngôn mặc dù có hơi thật thà một chút nhưng cũng không thể bắt nạt người ta thế chứ! Còn nữa, em nghĩ Tần Mạch là người hiền lành sao? Nếu anh ta biết em chơi trò đùa giỡn tình cảm thì sẽ băm em thành thịt vụn rồi bỏ vào lò vi sóng, cuối cùng em chỉ còn là một làn khói nhẹ biến mất khỏi thế gian thôi!”

So sánh này hình như hơi kỳ cục, nên tôi quyết định hướng chị khỏi quỹ đạo, hỏi nhỏ: “Thịt vụn bỏ vào lò vi sóng sau sẽ hóa thành khói nhẹ sao?”

“Nếu là thịt em thì có thể! ” Trình Thần nói, “Em có biết với tư cách là bạn thân, lần tham gia vũ hội thấy em cùng Tần Mạch chị đau lòng biết bao nhiêu không? Em quyến rũ một người đàn ông trong vũ hội lại bắt một người khác chờ ngoài cửa…”

“Trình Thần.” Tôi cười nói, “Em và Trần Thượng Ngôn chia tay rồi.”

“Chia tay?”

“Đúng vậy, hơn nữa em với Tần Mạch căn bản không như mọi người thấy, chỉ là hiểu lầm, nếu chị muốn biết thì lần sau gặp mặt em sẽ giải thích. Chuyện này… dài dòng và phức tạp lắm.”

“Thì ra là vậy.” Bên kia lặng im một lát, “Nói cách khác bây giờ em vẫn độc thân?”

Tôi chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm tô mì đã mềm rục trước mặt: “Đúng vậy, một mình ngồi ăn mì tôm còn không phải là minh chứng rõ ràng nhất cho sự độc thân của em sao?”

Bên kia, Trình Thần thở dài một hơi, vô cùng đau lòng nói: “Thật ra so với độc thân, ngẫu nhiên bắt cá hai tay cũng không có gì quá đáng lắm!.”

Khóe miệng tôi lại co giật, mặc kệ lời chị nói.

“Đúng rồi.” Giọng nói của chị lại nghiêm túc, “Hai ngày nay Dương Tử có tìm em hay không?”

“Không có a.” Hắn còn dám sao… Còn có lần nữa, tôi sẽ khắc một chữ “tiện” trên mặt hắn.

“Vậy là tốt rồi, hôm vũ hội đó, hắn nhất định cũng giống như chị tưởng em và Tần Mạch đang cặp nhau. Lần trước chị có nói với em đó, công ty của Sầm Dương đang tranh thầu cùng Tần thị hợp tác với công ty của Hi Nhiên, cuối cùng gói thầu này cũng do Tần thị giành được, ngày mai Hi Nhiên và Tần Mạch sẽ ký hợp đồng. Nếu Dương Tử tìm em thì chắc chắn cũng chẳng có gì tốt lành, em đừng để ý đến nó.”

Tôi cười cười: “Dạ đã biết, mì của em sắp thành nước rồi, thôi nha.”

Trước kia, Trình Thần đã không thích Dương Tử, chị nói nhìn bộ mặt hắn y như Hán gian. Mặc dù chị nói hoàn toàn chính xác, nhưng lần này tôi vẫn không tin lời chị, dù gì cũng yêu nhau vài năm, ánh mắt chọn bạn trai thời đại học của tôi chắc không kém đến mức độ thế đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.