Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 2: Coi chừng tôi thiến anh



Sau giấc ngủ mê mệt, tôi tỉnh dậy, vặn vặn eo, tinh thần vô cùng sảng khoái. Hôm nay là thứ bảy, tôi quyết định hẹn vài người bạn đi bát phố sẵn tiện mua vài thứ về giải xui.

Cầm đến điện thoại, tôi mới nhớ ra, tôi qua sau khi chia tay với Dương Tử tôi đã tắt máy, hèn gì ngủ thẳng cẳng đến chiều cũng không bị ai quấy rầy. Vừa mở máy, lập tức có ngay một cuộc gọi đến, nhìn thấy hai chữ Trình Thần hiện lên trên màn hình, tôi không khỏi mỉm cười, quả đúng là chị em tốt, vừa nghĩ đến đã thấy xuất hiện.

“Nghe, em đang định…”

“Hà Tịch. Cuối cùng cô chịu nghe máy rồi sao?”

Giọng điệu giận dữ của bà chị khiến tôi giật mình, chẳng lẽ bà chị này đột nhiên nhớ ra nửa năm trước tôi còn nợ hai trăm tệ chưa trả sao?

Giọng nói phẫn nộ của Trình Thần trong điện thoại truyền tới: “Dương Tử dám đá cô?”

Trình Thần lớn hơn tôi hai tuổi, lúc tôi học năm nhất thì chị ấy học năm tư, lúc phân phòng ngủ không biết như thế nào lại ở cùng nhau, tuy là chị nhưng tính tình còn còn trẻ con hơn cả tôi.

Thói xấu của tôi và bà chị này vô cùng giống nhau, thường xa cạ cùng một chỗ nên bạn bè của chị ấy tôi biết mà chuyện của tôi chị ấy cũng rành. Sau đó chị ấy tốt nghiệp, đi làm rồi đến lượt tôi tốt nghiệp, đi làm, sơi dây liên hệ giữa hai bên cũng chưa từng đứt đoạn.

“À, nhưng anh ta còn thảm hại hơn em nhiều….Khoan đã” tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao chị biết?”

“Mẹ nó! Chuyện như vậy mà thằng khốn đó cũng làm được” Trình Thần oán hận nói, “Hôm qua, Thẩm Hi Nhiên ăn cơm với đồng nghiệp, bắt gặp cô quăng tiền vào mặt một thằng đàn ông, Hi Nhiên về còn khen cô thật hiên ngang, mạnh mẽ. Chị đang nghĩ, chẳng phải hôm qua cô gọi điện nói Dương Tử đã về nước sao? Nên chị nghĩ người bị cô ném tiền chắc là Dương Tử, tối qua định gọi điện hỏi cô ai dè cô lại tắt máy, hại chị lo lắng cả đêm! Nói, tối hôm qua làm gì?”

Chuyện tối hôm qua dĩ nhiên không thể nói với chị ấy, tôi cười ngây ngô, nói cho qua chuyện: “Sau khi bị đá thì dĩ nhiên mượn rượu giải sầu thôi”

Bên kia im lặng hồi lâu.

Tôi nói tiếp: “Đừng nói chuyện này nữa, chiều nay đi dạo phố với em, em muốn tiêu tiền, cải thiện tâm trạng một tí”

Dĩ nhiên Trình Thần không dám cự tuyệt người vừa thất tình như tôi, hai cô gái đi dạo hết buổi chiều, ăn tối bên ngoài xong bỗng nhiên Trình Thần lôi kéo tôi nói: “Món nợ này để chị đòi lại cho em”

“Thôi đi.” Tôi ngượng ngùng nói, “Chỉ cần chị trói chân được Thẩm Hi Nhiên là tốt rồi. Còn về Dương Tử, đời này em không muốn gặp hắn nữa, một chút cũng không.”

“Thẩm Hi Nhiên hiện tại rất ngoan, chị nói một, anh ấy không dám nói hai.” Trình Thần kiêu ngạo nhíu mày, lập tức nghiêm túc nhìn tôi, “Tịch Tịch, em thích Dương Tử thế nào chẳng lẽ chị không biết. Nó ra nước ngoài du học, chỉ riêng tiền gọi điện thoại cũng đủ cho em mua vé máy bay sang Mỹ. Nó kêu mùa đông lạnh, em liền gửi áo khoác qua. Nó nói hết tiền, mỗi tháng em đều để dành gửi sang cho nó. Tiền này là tiền em không dám ăn, không dám mặc, em tưởng chị không biết sao. Em hết lòng hết dạ với nó để rồi cuối cùng nó trở về nói chia tay với em. Loại đàn ông như vậy em có thể nhịn nhưng chị thì không!”

Tôi hơi mím môi, không thể phản bác một lời.

“Chị biết tính em cái gì cũng để trong lòng, ngoài mặt thì tỉnh bơ nhưng trong lòng không biết đau đớn bao nhiêu mà kể. Lúc em còn hẹn hò với Dương Tử, chị đã không thích nó rồi, lần này chị không cho nó biết mặt là không được.”

Dứt lời, Trình Thần hùng hổ lái xe đi mất.

Về nhà ngồi một mình trong phòng khách, cảm giác không khí trống trải này thật khó chịu tôi bèn mở tivi lên xem, âm thanh để ở mức to nhất. Dù ánh mắt dõi theo màn hình nhưng trong đầu tôi chỉ đầy hình ảnh cuộc gặp với Dương Tử ngày hôm qua. Đột nhiên một dáng người quen thuộc trong tivi đập vào mắt tôi.

“A!!!.” Tôi thốt ra một tiếng kinh ngạc, chẳng phải là anh chàng pha rượu đẹp trai kia sao! Hắn đang vừa gãi đầu, vừa cười ngượng ngùng. Bên cạnh là một phóng viên thuyết minh “Tối hôm qua một người đàn ông nhìn thấy vài người cầm dao giết người ở phía sau quán bar vì thế đã gọi điện báo cảnh sát, không ngờ khi cảnh sát huy động lực lượng đến nơi thì đó là một cảnh quay của một bộ phim xã hội đen. Sự nhầm lẫn này khiến cho…”

Nhầm lẫn…

Dù vô cùng xấu hổ nhưng tôi lại cảm thấy sự nhầm lẫn này cũng không tệ lắm, khiến tôi có cơ hội được “nếm” một anh chàng tuyệt vời như vậy. Người đàn ông kia….tôi nhớ lại bộ dạng “hoa sen mới nở” của anh ta sáng nay, rồi cả những khúc mơ mơ màng màng ngắt quãng nữa, thì mặt dần ửng đỏ … mẹ nó chứ, đúng thật là hàng cao cấp!

Coi như trong đời ăn được một bữa đại tiệc vậy.

Từ nay về sau, người đàn ông này cũng không xuất hiện trong cuộc đời của tôi nữa, đây chính là suy nghĩ trong lúc đó của tôi.

Nửa tháng sau, khi tôi đã quên tiệt lời nói lúc trước của Trình Thần thì chị đột nhiên gọi điện cho tôi: “ Tám giờ tối nay, quán bar Tuyệt Địa, chị cho cô sống lại từ trong tuyệt vọng, không chờ tôi có ý kiến chị đã ngắt điện thoại.

Tôi cầm điện thoại im lặng hồi lâu, nghiêm túc lo lắng có phải hay không bà chị này lại nghĩ ra trò quái chiêu gì nhưng cũng cực kỳ tò mò muốn biết chị ấy sẽ dùng cách gì để chỉnh Dương Tử một trận đây.

Ý tưởng muốn trả thù bạn trai cũ của tôi cuối cùng cũng đã chiến thắng. Tôi vớ lấy túi xách, trang điểm thật xinh đẹp, tươi tắn đi đến quán bar.

Tám giờ tối, chân tôi còn chưa bước tới chỗ ghế của Trình Thần thì đã nghe một trận cười vang, trong đó nghe rõ tiếng Trình Thần hô to: “Uống đi! Uống đi! Dương Tử, là đàn ông thì phải cạn chén đấy!”

Khi tôi đẩy cửa vào, trong phòng liền im bặt, không ai chớp mắt, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào tôi. Tôi nhìn thoáng qua, trong phòng đa số là bạn học đại học của Trình Thần, đều là người quen cũ nên chuyện trước kia giữa tôi và Dương Tử ai cũng biết. Buổi tụ tập hôm nay…nhất định là do Trình Thần gọi bọn họ đến.

Cuối cùng ánh mắt của tôi dừng ở người đàn ông đang đứng ở quầy bar, bên cạnh anh ta có một cô gái nước ngoài đang úp mặt trên quầy ngủ mê mệt.

“Hà Tịch! Cuối cùng cô cũng tới.” Trình Thần uống say khướt, lảo đảo chạy đến giữ chặt tôi, “Đến đây, đến đây, mọi người xem thử bạn gái mới của Dương Tử so với Tịch Tịch của chúng ta như thế nào?” Mọi người đều trầm mặc.

Tôi kín đáo đánh giá cô gái nước ngoài đang ngủ say kia. Thì ra hắn ra nước ngoài tìm bạn gái? Trông cũng không tệ, tôi thờ ơ nghĩ.

Dương Tử quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu, nhất định đã bị Trình Thần chuốc không ít rượu.

Anh ta nói: “Cô vừa lòng chưa?” Giọng nói chứa đầy sự xa cách, đề phòng và tức giận. Mặc dù trước khi đến đây tôi đã làm công tác tư tưởng với mình nhưng khi nghe anh ta nói như thế trong lòng vẫn chợt nhói đau. Tôi chợt nghĩ đến khoảng thời gian ngày đêm nhung nhớ, những đêm thức trắng tăng ca vì anh ta, lòng càng thêm chua xót. Lồng ngực tôi lúc này căng đầy cảm giác chua chát, tức giận chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi để xả sạch.

Trình Thần nghe anh ta nói vậy, bật dậy định chửi lại, tôi vội giữ chị lại rồi nhìn Dương Tử. Tôi chưa kịp nói lời gì thì anh ta đã mở miệng: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”

Dù thấy giữa tôi và anh ta chẳng còn gì để nói nhưng nhìn điệu bộ của Trình Thần dường như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta buộc tôi phải gật đầu đồng ý. Trình Thần không chịu liền bị mọi người xúm lại ngăn cản.

Dương Tử dẫn tôi đến một hành lang ít người qua lại của quán bar. Trong ánh mắt dữ dội có chút hèn hạ: “Tịch Tịch, tôi có lỗi với cô nhưng nếu cô muốn làm gì để trả thù tôi, khiến tôi mất mặt, tôi đều chấp nhận, nhưng xin cô đừng động đến Anna, cô ấy không biết gì hết”.

Nghe xong, phản ứng đầu tiên của tôi là sửng sốt sau đó liền cười nhạt nói: “Dương Tử, anh nghĩ tôi rảnh đến độ này sao? Tôi không biết Trình Thần đã làm gì anh và cô gái kia nhưng nếu anh muốn bảo vệ cô nàng Anna gì gì đó của anh thì hôm nay không nên dẫn cô ta tới.”

Anh ta ngẩn ra, nhíu mày: “Bất quá tôi chỉ muốn làm cho cô ấy dần hòa nhập vào cuộc sống của mình, nhưng tôi không nghĩ cô lại ….ti tiện như vậy”

“Ti tiện?” Tôi cảm thấy thật buồn cười, lập tức xù lông, tôi nhếch mép nói: “Anh đánh giá tôi quá cao đấy! Anh nói vậy khiến tôi thật sự hối hận lúc trước đã không cùng Trình Thần bàn bạc thật kỹ để tiết mục hôm nay có thể ‘đặc sắc’ hơn nữa cho xứng với hai chữ “ti tiện” mà anh ban tặng.”

Dương Tử tức giận đỏ bừng mặt.

Tôi nói: “Còn nữa, trong kia không phải cuộc sống của anh mà là của tôi. Anh lập tức cuốn xéo ra khỏi cuộc sống của tôi và cũng đừng nghĩ mang theo người phụ nữ khác bước vào”. Tôi trỏ tay vào anh ta, gằn mạnh từng chữ:

“Mời, xéo.”

Cảm giác say rượu cộng với cơn tức giận đang ào tới, anh ta giơ tay định đánh tôi. Tôi sững người, đại khái là tôi chưa bao giờ từng tưởng tượng rằng Dương Tử lại có thể đánh mình.

Trong chớp mắt, bàn tay của anh tađã gần như chạm mặt tôi. Tôi ngây người nhìn quên cả tránh né.

Đột nhiên tay anh ta bị giữ chặt, bàn tay mang theo sự giận dữ của anh ta chỉ cách mặt tôi gang tấc, hơi gió xẹt qua mặt tôi, mềm mại như vậy nhưng lại khiến tôi đau tận trong xương tủy. Tôi vén tóc, đứng yên suy nghĩ.

“Này anh…” Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau, người nọ dường như định can ngăn Dương Tử. Còn Dương Tử gạt mạnh tay anh ta quát: “Liên quan gì đến anh?”.

Giọng nói của người đàn ông kia càng trầm xuống, hình như đã có vẻ bực bội. Nhưng cuộc đối thoại của hai người họ qua tai tôi thành những âm thanh ù ù đầy hỗn loạn.

Trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ ‘Dương Tử muốn đánh tôi, anh ta muốn đánh tôi’! Tôi nhớ đến chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tôi đan cho anh ta khi mùa đông đến, nhớ đến những đêm tăng ca nuốt vội bát mì ăn liền chống đói, nhớ trước kia chúng tôi thường cặp tay nhau dạo quanh hồ trườnghết vòng này đến vòng khác rồi gọi nhau “Ông xã Dương Tử, bà xã Tịch Tịch” một cách ngốc nghếch.

Mà cái tát này…Sao lại hoang đường, nhảm nhí đến vậy!

Anh ta dám đánh tôi, sau những chuyện như vậy mà anh ta còn dám đánh tôi!

Sự giận dữ bủa vây trong sự tủi thân, trong chốc lát tôi hoàn toàn mất đi lý trí. Tôi kéo túm mạnh caravat của Dương Tử, kéo hắn ra khỏi cuộc cãi cọ với người đàn ông kia. Hành động quá mức anh hùng này khiến hai người đàn ông đều ngẩn ra.

Dương Tử ngạc nhiên nhìn tôi, nhất thời cũng quên luôn việc phải gỡ caravat từ tay tôi ra.

“Anh muốn đánh tôi?” Đôi mắt ửng đỏ tràn đầy chua xót của tôi gắn chặt vào anh ta, không bỏ qua bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên khuôn mặt anh ta: “Mẹ nó chứ, anh dám đánh tôi à!” Tôi giơ túi lên, dùng hết sức bình sinh nện mạnh túi lên đầu anh ta, rồi thẳng chân tống một đạp làm Dương Tử té ngửa.

Bình thường ra khỏi nhà trong túi tôi bao giờ cũng chứa đầy) một đống thứ linh tinh như chìa khóa, ví tiền, ô, di động, laptop, giấy vệ sinh, … khoan đã, tính ra cái túi này cũng không nhẹ à nha, anh ta bị xô té nằm trên đất, tay ôm thái dương kinh ngạc nhìn tôi.

Trong phút chốc, xung quanh im lặng như tờ.

Đạp anh ta một phát vẫn chưa khiến tôi hạ hỏa, càng nhìn bản mặt anh ta tôi càng thấy ghét, liền mắng sa sả: “Mẹ nó chứ, anh ra nước ngoài lâu quá rồi, tìm được bạn gái mới thì đá tôi, anh quên tôi cũng được nhưng cũng quên luôn tính tình tôi rồi hả? Hà Tịch tôi là loại người trông dễ bắt nạt lắm à?”. Dứt lời tôi ném thẳng túi xách vào mặt anh ta, rồi nhân lúc anh ta đang choáng váng tôi giơ chân đạp thẳng vào “thằng nhỏ” của anh ta.

Đột nhiên một cánh tay to lớn từ phía sau giữ chặt tôi lại, mùi hương này hơi quen quen, nhưng lúc này lửa giận đang bốc lên tận đỉnh đầu, làm gì còn tinh thần để ý mấy chuyện này, tôi vừa giãy vừa gào thét đòi “xử” Dương Tử.

Trình Thần chắc đã nghe tiếng ồn ào ngoài này nên bước ra, đứng sựng lại khi thấy cảnh tượng trước mắt: một người thì giữ chặt tôi, một người thì đang lôi Dương Tử ra.

Một cảnh tượng đầy hỗn loạn.

Mặc dù bị mọi người ngăn lại, tôi vẫn kịp lột đôi giày cao gót của mình hung hăng ném về phía Dương Tử, vừa ném vừa cao giọng mắng: “Con mẹ nó, đừng cho chị nhìn thấy mày lần nữa, gặp một lần chị liền nướng “thằng nhỏ” của mày như lạp xưởng lần nấy. Nướng xong mua một tặng một! Toàn bộ giảm giá 99%!”

Mấy người xung quanh mặt ai nấy đen sì, Trình Thần vội bịt miệng của tôi lại.

Nghe nói mấy người đang có mặt từ sau mỗi lần thấy lạp xưởng nướng đều đi đường vòng để tránh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.