Sáng hôm sau tôi tỉnh lại trên giường cùng với một tấm chăn ấm áp.
Đầu thì nhức bưng bưng, ù tai, hai má lại nóng bừng bừng. Tôi ráng nâng
cánh tay sờ thử trán mình thì cảm thấy trong đầu cứ như có mười vạn cái cưa đang cưa gỗ, cưa qua, cưa lại làm người ta khó chịu muốn chết.
Mắc dịch…
Tôi không khỏi mắng thầm, vừa đấu tranh với thân thể mình gian nan
ngồi dậy. Bỗng nhiên một bên giường chùng xuống, một cánh tay mạnh mẽ
quàng ra sau lưng tôi đỡ tôi ngồi dậy: “Em sốt rồi.”
Thanh âm trầm thấp của Tần Mạch vang bên tai tôi qua tiếng ong ong
trong đầu biến thành một đường thẳng tắp, một lúc lâu sau tôi mới hiểu
ba chữ này của anh là gì nên ừ một tiếng rồi khàn khàn nói tiếp: “Em
cũng nghĩ vậy.”
“Uống nước.”
Cúi đầu vào ly nước trên tay anh, tôi ngoan ngoãn uống nhưng dường
như việc đút nước cho người khác uống là một việc vô cùng xa lạ với anh
nên ly nước lúc cao, lúc thấp, một hồi sau thì nước không đổ vào lỗ mũi
tôi thì cũng đổ xuống chăn ướt sạch.
Tôi âm thầm cúi đầu thở dài.
Đút hết ly nước, anh lấy ly ra mới thấy tấm chăn ướt sũng, gương mặt
có hơi khó coi, bèn hắng giọng một tiếng: “Lát nữa anh đưa em đến bệnh
viện…” Lời còn chưa dứt, tiếng chuông ầm ĩ bỗng nhiên truyền đến, tôi cố gắng lướt con mắt hơi sưng của mình đến túi xách, móc điện thoại ra xem ai gọi đến thì Tần Mạch đã giật lấy.
“Hà Tịch bị bệnh, hôm nay xin phép nghỉ.” Anh nói xong, cũng không
thèm nghe câu trả lời của đối phương thản nhiên cúp điện thoại sau đó gỡ pin ra rồi tỉnh bơ nhìn tôi: “Muốn mắng anh hả? Mà có mắng thì hôm nay
em cũng phải nghỉ ngơi.”
Tôi nhếch miệng cười, thông cổ họng nói: “Em cũng đâu nói muốn đi
làm.”, tôi túm góc áo vest anh, nửa đùa nửa thật nói, “Em nghỉ ngơi, anh hầu hạ em.”
Anh nhìn tôi một lúc rồi thật sự gật đầu. Mà tôi lại bị đáp án này
dọa một trận bèn hoảng sợ nói: “Đừng giỡn nữa. Em lớn như vậy rồi, chỉ
sốt có một chút thôi. Để em tự đến bệnh viện rồi truyền dịch là ổn.”
Anh không để ý đến sự phản đối của tôi, đưa tay sờ trán tôi một chút: “Anh đi nấu cháo rồi đưa em đi bệnh viện.”
“Tần Mạch.” Tôi gọi giật lại, dè dặt hỏi “Không phải gần đây Tần thị có rất nhiều việc sao?”
Bàn tay đặt trên trán tôi thoáng cứng đờ: “Ừ, bận lắm nhưng mấy ngày
nay cũng không có việc gì quan trọng vả lại từ đó đến giờ anh cũng ít có dịp chăm sóc em.” Anh đắp chăn lại cho tôi, giọng nói vẫn bình thường
như mọi khi: “Tháng sau, anh đi Mỹ, có cả ba mẹ nữa…em có muốn đi cùng
anh không?”
Tôi dù có phát sốt, đầu óc u mê thì cũng hiểu ẩn ý của anh, cùng anh đi Mỹ rồi kết hôn, định cư ở bên đó.
Tôi hít sâu, nhẹ nhàng nói: “Vậy phải làm visa đó, em không đi đâu.”
“Ừ.” Anh gật gật đầu.
Tôi nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh trong lòng dâng lên nỗi khó chịu, buột miệng nói: “Anh định chia tay với em hả?”
Anh nao nao, im lặng thật lâu, mới miễn cưỡng nhếch môi cười khổ: “Em nghĩ đi đâu vậy? Thời này đâu phải không có internet, điện thoại như
mấy trăm năm trước đâu mà lo.”
Tôi cũng chỉ biết miễn cưỡng cười cười theo anh.
Anh xuống lầu nấu cháo, tôi mơ mơ màng màng nhìn trần nhà suy nghĩ,
làm sao mà Tần Mạch có thể không hiểu, một ngàn cuộc điện thoại không
chạm tới người sao có thể so với một cái ôm ấm áp. Nhưng nếu anh phải đi thì tôi cũng đâu còn cách nào, tôi không thể bỏ mặc tất cả để cùng anh
sang Mỹ cũng như anh cũng không đánh liều ở lại Trung Quốc với tôi.
Chúng tôi đứng trên hai lập trường khác biệt cùng nhìn về nhau và lặng
im không nói gì.
Đầu óc hơi choáng váng nên không bao lâu sau tôi đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy văng vẳng tiếng ai gọi mình
nhưng không cách nào mở mắt ra được, mí mắt như có tảng đá ngàn cân đè
xuống, tôi muốn ngủ tiếp nhưng tiếng gọi kia không ngừng ồn ào bên tai,
tôi giận đến mức muốn bóp chết ai đó nhưng một ngón tay cũng không nhúc
nhích được.
Thây kệ, muốn làm ồn thì cứ làm đi. Tôi cam chịu khổ, sau đó một dòng chất lỏng mát lạnh từ mu bàn tay truyền vào trong thân thể, tôi lại ngủ say không biết gì.
Tôi có một giấc mơ, trong đó có rất nhiều hồ ly từ trên trời rơi
xuống, chúng vây tròn xung quanh tôi, có con còn nhe nanh múa vuốt, gầm
gừ muốn nhào đến cắn tôi, còn có con lạnh lùng nhìn tôi làm tôi tiến
không được mà lui cũng không xong.
Tôi đề phòng nhìn chằm chằm chúng nó, cuối cùng cũng bùng phát hét
lớn:: “Còn nhìn! Cắt cụt hết mấy thằng nhỏ của tụi mày bây giờ!”
Nhưng lời uy hiếp của tôi hoàn toàn vô tác dụng với chúng, từng con,
từng con bước đến gần tôi. Tôi hoảng sợ không biết chui chỗ nào trốn,
bỗng nhiên bên ngoài vòng tròn hồ ly xuất hiện một con sói xám cực lớn,
nó lạnh lùng nhìn tôi với sự khinh miệt trong mắt y như bọn hồ ly kia.
Vì sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi không hiểu, lòng tự trọng của tôi
như chạm phải lò xo, bật tung lên, đột nhiên tôi anh dũng dẹp bỏ đám hồ
ly đang cản đường, đi thẳng về phía con sói xám kia. Tôi đối mắt với nó, nó khinh miệt nhìn tôi còn tôi cũng lãnh đạm nhìn nó. Bỗng nhiên nó xù
lông, vươn móng vuốt về phía tôi rồi giống như thương hại liếc qua tôi
một cái, sau đó lại nhìn đám hồ ly như hổ rình mồi phía sau tựa như nói: ta có lòng từ bi ra tay cứu mạng ngươi, còn không mau nắm lấy.
“Đồ ba trợn! Ta đâu có cần ngươi cứu!” Tôi vỗ mạnh vào đầu nó. “Ngươi tưởng chị đây dễ chọc ghẹo lắm sao! Ta đã nói sẽ có một ngày bắt ngươi
phải khóc! Giờ khóc đi!” Tôi vừa vặn tai vừa tát con sói, đánh tới đã
tay thì một tiếng nói theo chân trời truyền tới:
“Cô gái! Buông con cầm thú kia ra!”
Buông tay! Buông tay… Buông tay…
Thanh âm như xa như gần lại bỗng nhiên trở nên rất chân thật.
Tôi mở bừng mắt ra, ánh đèn chói sáng làm mắt tôi đau nhức đến chảy
nước mắt. Khó khăn lắm mới thích ứng được với ánh đèn tôi nhìn quanh
thì thấy Tần Mạch đầu tóc rối bù đang ngồi bên giường tôi, bộ dáng có
chút tiều tụy cùng bất đắc dĩ. Hai y tá kinh hãi nhìn tôi chằm chằm. Tôi nghe Tần Mạch thở dài một hơi sau đó đứng lên sửa sang lại tóc tai,
quần áo. “Ừm… cô Hà, cô Hà, để tôi giúp cô đo nhiệt độ.”
Lúc này tôi mới nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện, hai cô y tá
trẻ cặp nhiệt kế cho tôi nhưng có vẻ sợ hãi thế nào ấy, sau cùng chỉ
phán một câu “Hết sốt” rồi hoang mang, rối loạn tông cửa vội vã chạy ra
ngoài.
Phòng bệnh chìm trong yên lặng. Tần Mạch quan sát tôi từ tấm gương
trên tường một lúc lâu rồi mới đến ngồi cạnh tôi. Anh bất mãn nhìn tôi
nói: “Xem ra em rất có thành kiến với anh.”
Tôi mơ hồ đoán được mình đã gây ra chuyện gì, hơi ngượng ngùng nhưng
cũng có mấy phần thích chí. Đánh Tần Mạch tơi bời đó nha! Không phải ai
cũng làm được chuyện này đâu.
Chắc chắn trên mặt tôi không dấu được sự khoái chí nên Tần Mạch thẹn quá thành giận, gõ trán tôi: ” Hà Tịch, em giỏi lắm, dám đối xử với ân
nhân như vậy hả?”
“Ân nhân?” giọng tôi khàn đến đến nỗi chính mình cũng sợ, sau đó tôi đằng hắng vài tiếng cho thanh giọng rồi kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng:
“Tần tiên sinh, nếu không có siêu nhân kim cương Hà Tịch này thì người
nằm ở đây hôm nay chính là anh đó.”
Ý tôi chỉ là trêu chọc anh nhưng qua tai anh lại thành lời nói thật,
anh nghe xong liền lâm vào trầm tư, đôi mắt đen sâu thẳm dán chặt vào
tôi làm tôi phát hoảng, sau một lúc anh mới nghiêm túc gọi một tiếng:
“Hà Tịch” giọng nói lành lạnh mang theo áp lực khiến tôi không quen,
“Cùng với lần trước coi như anh nợ em hai lần, sau này sẽ trả đủ.”
Tôi quẹt miệng chế nhạo: “Trừng mắt tất báo.”
Anh nở nụ cười: “Không thích?”
Tôi đảo mắt vòng vòng: “Nếu có thể…” Ngữ khí tôi trở nên kiên định: “Làm ơn làm tới thêm một chút nữa.”
Đôi mắt anh dịu dàng thêm mấy phần, giống như không kiềm chế được đưa tay xoa đầu tôi, nhưng rất nhanh lại thu về. Tôi thấy anh mấp máy giống như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng anh cũng chọn im lặng, nhắm mắt lại.
Vừa lúc, di động của Tần Mạch bỗng nhiên vang lên, sau khi ra ngoài
nghe điện thoại, vẻ mặt anh có vẻ không vui. Tôi nói: “Dù sao em cũng
hết sốt rồi, nằm ở đây không thoải mái lắm, thôi thì anh đưa em về nhà
đi, ở trong nhà mình nghỉ ngơi cũng thoải mái hơn nhiều.” Tần Mạch nhìn tôi trong chốc lát, cuối cùng mím môi, bất đắc dĩ cười khổ: “Được.”
Từ bệnh viện đến nhà tôi rồi đến công ty Tần Mạch rất là tiện đường.
Tần Mạch để tôi lại dưới lầu, tôi phất tay bảo không cần đưa lên rồi cắm đầu chạy như điên lên lầu, khi tôi vào nhà, đẩy cửa sổ nhìn xuống thì
đã không còn thấy bóng dáng xe Tần Mạch nữa…
Lần này bệnh nghỉ một lèo ba ngày, công việc gì cũng bỏ nên đến khi
gặp lại tôi, bạn thực tập Tiểu Trương mừng phát khóc. Tôi trấn an nó một chút rồi tập trung vào mớ công việc còn tồn đọng. Đến khi tôi nhận được điện thoại của Tần Mạch đã là ngày hai mươi tháng ba, trong điện thoại
anh chỉ nói một câu: “Chiều mai anh lên máy bay.” Còn về phần đi đâu thì không cần nói tôi cũng đã biết.
Hôm sau dưới ánh mắt bi phẫn muốn chết, hoa hoe chực khóc của Tiêu
Trương, tôi cương quyết xin nghỉ rồi quăng một đống công việc lại cho
nó, một mình đi tiễn người đàn ông đã từng nói muốn kết hôn với tôi vì
tình yêu. Tôi tốn rất nhiều thời gian trang điểm thật tỉ mỉ, mặc bộ quần áo ưa thích nhất, mang giày cao gót vào và đi.
Tôi cảm thấy tâm tình Ngu Cơ đưa tiễn Sở bá vương tự vẫn hồi xưa chắc cũng giống tôi bây giờ thôi. Đương nhiên phải ngoại trừ việc tôi muốn
đưa hoàn cảnh của mình lên bi tráng một chút.
Tôi đến nhà Tần Mạch trước vừa lúc thấy anh mang hành lý ra thang
máy, thấy tôi, anh hơi kinh ngạc, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tôi
một lần rồi buồn cười nói: “Hôm nay Hà tiểu thư rất xinh đẹp, chỉ có
điều sao em lại bày ra cái vẻ sắp hy sinh oanh liệt thế này?”
Tôi tán thành: “Quả thật, hôm nay em muốn hy sinh.”
Tôi là người theo chủ nghĩa hành động nên không tiếp tục nói những
điều vô nghĩa với anh nữa, vươn tay giữa chặt đầu anh và rướn người dán
môi lên môi anh.
Anh hơi bất ngờ nhưng quả không hổ danh là tay già đời, sau một
thoáng kinh ngạc liền nhanh chóng giành quyền chủ động. Khiêu khích,
truy đuổi, dây dưa, cuối cùng vì thời gian thúc ép nên không thể không
rời nhau ra.
Tôi vuốt ve bờ môi của anh, cười nói: “Tần Mạch, hôm nay em không đánh son.”
Tôi buông anh ra, xoay người đi trước: “Nhanh một chút, nhanh một chút, không thì trễ chuyến bay đó.”
Tôi im lặng trên suốt đoạn đường ra sân bay, đến nơi tôi hoàn toàn
sửng sốt khi nhìn thấy người sẽ cùng anh đến Mỹ. Dịch Tình, là tổng
giám đốc có ý đồ với Tần Mạch trong truyền thuyết.
Cô ấy thấy tôi cũng có chút giật mình ngạc nhiên. Nhưng suy đến cùng
thì Tần Mạch sao có thể công khai việc mình có bạn gái nên công ty của
bọn họ chắc không có ai biết mối quan hệ giữa chúng tôi đâu.
“Ba mẹ anh đâu?” Tôi vô cùng thân thiết chỉnh sửa lại caravat cho anh.
“Đi từ tuần trước rồi.”
Không biết phải nói gì tôi đành cúi đầu ngơ ngẩn nhìn mũi chân mình
cho đến khi loa thông báo chuyến bay của Tần Mạch sắp cất cánh, lúc này
Dịch Tình đợi không được nên ra hiệu cho anh.
Ta vừa ngẩng đầu định nói lời tạm biệt thì bỗng nhiên anh kéo tôi
lại, ôm vào lòng thật chặt dường như muốn tôi hoàn toàn cảm nhận sự ấm
áp của anh, nghe được nhịp đập của trái tim anh, tôi hơi nghẹn ngào:
“Tần Mạch.” Tôi hỏi, “Bây giờ anh có yêu em không?”
“Yêu.” Anh đáp không hề do dự.
Tôi nhắm chặt mắt có ngăn nước mắt trào ra, đột nhiên anh buông tay, kiên quyết đi về phía Dịch Tình.
Sân bay tấp nập người qua lại, từng gương mặt xa lạ lướt qua khiến
người ta có cảm giác bất an, sân bay là nơi mà chuyện biệt ly, lưu luyến diễn ra hàng ngày như sân bay mà hôm nay trùng hợp tôi lại là một trong số đó…
Tôi âm thầm hít sâu, trong lòng như bị một cây dằm đâm đau nhói.
“Tần Mạch!” tôi hô to rồi chạy ào về phía anh. Anh quay đầu lại, vẫn
thái độ nghiêm túc mà đạm mạc như thường lệ, ngược lại Dịch Tình lại có
vẻ cao hứng nhìn tôi.
Khi đến gần Tần Mạch, tôi đặt một tay lên vai anh, hít sâu một hơi
rồi thụi anh một cú thật mạnh. Tôi biết anh bị đau bao tử nên cú đấm này rơi thằng vào bụng anh. Anh bị tôi đánh bất ngờ trở tay không kịp, đau
gập cả người. Bốn phía kinh hãi, chỉ nghe tiếng hút khí lạnh.
Tôi giơ nắm đấm, cố gắng tạo hình thành thổ phỉ hung hãn nói: “Ra
nước ngoài phải giữ mình cho em! Nếu dám lăng nhăng với phụ nữ khác thì
biết tay em!” Tôi vừa cảnh cáo vừa trừng Dịch Tình một cái, cô nàng
hoảng sợ lắc đầu lia lịa, lùi về sau liên tục, mục đích xóa sạch quan hệ với Tần Mạch. Tôi hừ một tiếng, đẩy Tần Mạch ra, thấy anh vẫn gập người ôm bụng, tôi cứng rắn bồi thêm một câu: “Dính dáng đến đàn ông càng
không được, nghe chưa!”
“Tốt lắm.” Tôi nhìn lướt qua những ánh mắt kinh hãi xung quanh, dịu giọng: “Không còn gì nữa, cứ như vậy đi.”
Ra khỏi sân bay, tôi ngẩng đầu nhìn ánh nắng vàng rực rỡ của mùa
xuân, rồi lấy tay che mắt lại. Một dòng nước lành lạnh chảy lan ra thái
dương, tôi thầm mắng: “Hà Tịch! Mất hết mặt mũi rồi!”