Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 41: Thế nào mới là phán xét



úc Tần Mạch nói chuyện này, chúng tôi đang ngồi đối diện nhau cùng ăn bữa tối, anh nói rất bình thản nhưng tôi thì bị dọa mất vía. “Sao…sao anh biết?” tôi hỏi.

“Cái tên lần trước định bắt cóc em ấy, lúc bị bắt vào đồn cảnh sát, anh đã nhờ người quen trong đó để ý hắn.” Tần Mạch giải thích đơn giản, “Sau này điều tra ra mới biết hắn ta chỉ là kẻ được thuê, một người họ Mã thuê hắn bắt cóc em đưa đến một ngôi nhà bỏ hoang ở ngoại thành, nhưng bắt để làm gì thì hắn không biết, cảnh sát dựa vào lời khai của hắn đã lần ra tên họ Mã đang ở ngoại thành, từ đó mới lộ ra vụ án của Lâm Tuyết.”

Tôi nghi hoặc: “Lộ thế nào?”

“Cô Hà, trí tưởng tượng của em thật không phong phú chút nào.” Tần Mạch chọc tôi một câu rồi mới nói, “Tên họ Mã kia chính là hung thủ sát hại Lâm Tuyết, sau khi bị bắt, hắn đã thành thật khai mình đã nhận của Lục Khiêm bao nhiêu tiền, rồi giết người như thế nào. Còn vì sao hắn lại ra tay với em… bởi vì trước khi chết, Lâm Tuyết đã gọi điện cho em, hắn sợ em đã nghe được cái gì đó nên tự ý mướn người định bắt cóc em ra ngoại thành… chôn sống.”

Tôi hoảng hồn, nghĩ đến chuyện hôm trước mà phát run.

“Có điều, không ai ngờ được cô Hà đây lại ‘dũng mãnh’ đến như vậy.” Tần Mạch cắn một miếng thịt, giọng nói nghe có vẻ tự hào. Cứ như người ‘đơn phương độc mã’ hạ gục tên bắt cóc ngày hôm đó chính là anh vậy.

Nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ xoay quanh một vấn đề: “Tại sao Lục Khiêm lại mướn người giết chị Lâm chứ? Cho dù không còn là vợ chồng, thì cũng đâu cần phải ‘đuổi cùng giết tuyệt’ như vậy.”

“Nghe nói khi bị tạm giam, anh ta chỉ thừa nhận chuyện mình thuê người giết vợ, ngoài ra không khai thêm bất cứ điều gì nữa.”

Tôi không còn lòng dạ nào ăn cơm nữa liền buông bát đũa: “Khi nào thì xét xử? Em muốn đi nghe” Tôi muốn biết Lục Khiêm rốt cuộc là loại người thế nào.

Tần Mạch hờ hững nói: “Án này liên quan các vấn đề riêng tư nên sẽ không đưa ra xét xử công khai.”

Tôi đảo mắt: “Vậy em đến với tư cách là người bị hại chắc là được chứ gì, Chẳng phải tên họ Mã kia định bắt cóc em sao? Trong vụ án này em cũng là nạn nhân, cũng bị tổn hại tinh thần đấy nha.”

Tần Mạch nghe xong lời này của tôi, nhếch môi cười: “Đã vậy, cô Hà có muốn tôi mời luật sự hộ không? Chúng ta cũng tranh thủ đòi ít tiền bồi thường.”

“Tôi không phải loại ‘có thù tất báo’ như anh.”

Ngày phiên tòa xét xử, tôi bất ngờ đụng phải một người ngoài dự đoán bên ngoài tòa án.

Phương Thả mặc quần áo luật sư nghiêm chỉnh, đi nhanh vào phòng xử án, thấy tôi anh có chút ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ thản nhiên gật đầu một cái, rồi đi thẳng vào trong.

Tôi cứ tưởng anh ta là luật sư do Lục Khiêm mời đến nhưng khi phiên tòa bắt đầu tôi mới biết Phương Thả chỉ là luật sư công tố, được mời đến cho có thôi, trong phiên tòa, anh ta chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là dẫn cứ tội danh của bị cáo, ngoài ra không còn việc gì khác. Bởi vì Lục Khiêm không mời luật sư bào chữa, hắn ta biết tội của mình đã rõ như ban ngày, rất thành khẩn khai nhận.

Thật bàng hoàng, một người đàn ông bốn mươi tuổi, đang trong thời kỳ sung sức nhất, sự nghiệp thành công, việc ly hôn có lẽ sẽ khiến anh ta suy sụp một thời gian, nhưng cũng đâu đến mức phải thuê người giết vợ cũ.

Nhưng câu trả lời của anh ta, lúc công tố viên hỏi nguyên nhân dẫn đến việc giết người, mới khiến tôi thực sự sửng sốt.

“Tôi yêu cô ấy.” Hắn nói, “Tôi không chịu nổi việc cô ấy ở bên người khác sau khi ly hôn với tôi”

Tôi kinh ngạc, đến giờ tôi không quên được dáng vẻ đau khổ, bi thương của chị Lâm khi nhắc đến chồng mình. Theo những gì tôi thấy, toàn bộ cuộc sống của chị đều xoay quanh người chồng ấy, làm sao có chuyện chị sẽ ở bên người khác chứ.

Phiên tòa đã xong phần xét hỏi, lúc tạm ngưng chờ tuyên án, tôi xin gặp riêng Lục Khiêm, vừa lúc thấy Phương Thả đang cầm giấy tờ gì nói chuyện với Lục Khiêm, thấy tôi bước tới, anh ta ngưng lại, nhìn tôi dò hỏi.

Tôi không để ý anh ta, gật đầu chào người đứng sau song sắt: “Lục tiên sinh.”

Anh ta nhìn tôi một cái rồi cũng lịch sự đáp lời: “Hà tiểu thư.”

Tôi hơi ngạc nhiên: “Anh biết tôi?”

“Tôi có nghe nói cô là người phụ trách việc trùng tu nhà tôi. Thành thật xin lỗi vì đã để liên lụy đến cô. Tôi không nghĩ rằng kẻ tôi thuê lại định hại cả cô.” Thái độ của anh ta khiến tôi bất giác cau mày, thấy tôi im lặng, anh ta chủ động hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì không?”

“Tôi…” Sau một lúc ngập ngừng, tôi quyết định nói thẳng, “Lục tiên sinh, theo những gì tôi biết về chị Lâm, sau khi ly hôn với anh, chị ấy chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ quen biết với người đàn ông nào khác, chị ấy…” im lặng một lát rồi tôi thở dài nói: “Tôi vẫn nhớ rõ nét mặt dịu dàng của chị ấy khi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau lúc công ty tôi đến chuyển đồ đi, chị ấy nói anh yêu chị ấy và chị ấy cũng yêu anh”

Lục Khiêm hơi sững lại, rồi lập tức nhếch miệng cười khổ: “Nếu đã vậy… vì sao còn muốn ly hôn với tôi. Tôi biết, hàng tuần cô ấy vẫn đi gặp một người đàn ông, tôi vẫn luôn tin rằng cô ấy sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với mình, nên chưa từng cho người điều tra cô ấy. Tôi tin tưởng cô ấy như vậy, mà cuối cùng cô ấy vẫn muốn ly hôn, tôi biết tính Lâm Tuyết, nếu đã tự mình đưa ra đề nghị này, tức là cô ấy đã chịu đựng hết nổi rồi…”

Tôi trầm mặc một hồi, rồi nói: “Lục tiên sinh, đã bao giờ anh từng nghĩ rằng chị Lâm có lẽ không thật sự muốn ly hôn với anh, có thể chị ấy muốn dùng cách này để cứu vãn cuộc hôn nhân của hai người thì sao?”

“Hôn nhân của chúng tôi không có vấn đề gì.”

Có lẽ tôi đã hiểu được sự khác nhau trong suy nghĩ của hai người họ. Lâm Tuyết thì đau khổ dằn vặt tìm lý do để có thể duy trì cuộc hôn nhân với Lục Khiêm, chị cứ lặng lẽ theo sau chồng mình, còn Lục Khiêm thì hoàn toàn không hề biết điều đó, thậm chí anh ta còn không nhận ra rằng vì quá đam mê công việc anh ta đã vô tình bỏ rơi Lâm Tuyết.

“Lục tiên sinh, anh biết không? Lúc đến nhà anh để sửa chữa, tôi thấy phòng nào cũng sạch như lau, giống như lúc nào cũng sẵn sàng chào đón chủ nhân quay về, nhưng đèn phòng khách có mấy cái đã không cháy nữa, chị Lâm thì không với tới trần nhà nên không thể tự thay được. Tính chị ấy nhút nhát, mấy năm nay chỉ ru rú trong nhà lo việc gia đình, xung quanh không có bất kỳ người bạn nào” Tôi hỏi anh ta: “Hai người đã ly hôn bao lâu rồi? Còn trước khi ly hôn đã bao lâu anh không về nhà? Buổi tối đi ngủ chị ấy đều phải uống thuốc ngủ anh có biết không? Thứ hai hàng tuần chị ấy đều phải đi gặp bác sỹ tâm lý, anh có biết không?”

Lục Khiêm lặng người khi nghe những lời tôi nói.

“Ngay đến giây phút cuối cùng, chị ấy cũng chỉ biết cầu xin sự giúp đỡ từ một người mới quen biết như tôi…” Tôi hỏi, “Cuộc sống của hai người thật sự không có vấn đề gì sao?”

Phương Thả đằng hắng một tiếng: “Đã đến giờ tuyên án.”

Tôi xoay người bỏ đi, không ở lại nghe tuyên án. Những gì muốn nói đều đã nói rồi, trong lòng tôi cũng hiểu rõ, đối với Lục Khiêm, phán quyết của tòa hoàn toàn không khiến anh ta tỉnh ngộ, còn đối với Lâm Tuyết, điều chị ấy muốn cũng không phải là việc Lục Khiêm bị kết án thế nào.

Một lời xin lỗi có lẽ đã có thể hóa giải mọi hiểu lầm giữa hai người bọn họ. Nhưng giờ đây, người nên nói đã không có cơ hội để nói, người nên nghe lại chẳng thể nghe.

Ra khỏi tòa, tôi bước vô định trên đường, trong đầu chất đầy những suy nghĩ mông lung, bất tri bất giác bước chân đã bước tới cửa hàng bánh ngọt nơi Phương Dĩnh làm thuê.

Anh chàng chủ quán đẹp trai ghi món cho tôi, rồi Phương Dĩnh bê một đĩa bánh ngọt tới, cười vô cùng rạng rỡ: “Lâu rồi không gặp chị!”

Tôi bị nụ cười tươi rói đầy sức sống của cô bé thu hút, khóe môi cũng vô tình cong lên thành nụ cười: “Lâu không gặp em, con chó nhỏ có bầu kia ở nhà em vẫn tốt chứ?” Nhắc tới chuyện này, Phương Dĩnh liền sáp tới, khách trong quán cũng không đông lắm, nên cô bé thoải mái ngồi tám chuyện với tôi.

“Nó rất khỏe, chỉ có điều suốt ngày có chuyện với anh hai em, hình như nó mang thù hay sao ấy. Hôm trước anh hai ngồi đọc tài liệu, nó lén chạy đến tè một bãi vào giày anh hai, anh ấy tức tới mức nghiến răng ken két, nhất quyết đòi vứt con chó đi, em phải năn nỉ gãy lưỡi đấy.”

Tôi nhịn không được phì cười.

Phương Dĩnh nói tiếp: “Bụng nó bây giờ lớn lắm, mấy ngày nay đi lại chậm chạp hẳn, chị muốn qua nhà em thăm nó không? “

Tôi sờ sờ hai dấu răng trên tay, vội vàng lắc đầu.

“Đúng rồi.” Phương Dĩnh hình như nghĩ ra cái gì, tóm chặt tay tôi, “Người đến nhà em hôm trước là bạn trai chị hả?” Tôi ngơ ngác, Phương Dĩnh hào hứng nói tiếp “Anh ấy rất cao, rất đẹp trai, ánh mắt sắc lẻm cứ như muốn cắt người ta ra vậy.”

Miệng tôi giật giật, cũng đoán ra được là ai rồi. Tôi bóp trán, không biết phải giải thích quan hệ giữa tôi và Tần Mạch như thế nào.

“Anh ấy trông rất đàn ông nha, trông còn oai phong hơn anh em nhiều, chị, chị quả là có mắt nhìn người”

Nhìn vẻ mặt sùng bái của Phương Dĩnh, tôi bất giác thấy tò mò: “Anh ta đến nhà em làm gì vậy?”

“Đến xin lỗi chứ còn gì nữa, anh ấy nói lần trước do hiểu lầm quan hệ của chị với anh hai em, nên lỡ ra tay đánh anh hai, nhưng không biết phải mua gì nên đưa một phong bì dày…” Phương Dĩnh nuốt nước miếng: “Một phong bì vô cùng dày…”

Nghe vậy, tôi sửng sốt: “Anh ta? Xin lỗi?”

“Chứ sao, rất lịch sự, rất chu đáo, làm bọn em ai cũng ngại, lần đó còn liên lụy chị bị chó cắn một phát.” Phương Dĩnh nhìn đồng hồ, “Lát nữa anh hai đến đón em, mình đi ăn cơm luôn nha chị, coi như bồi thường.”

Tôi đang xua tay nói không cần, thì thấy một bóng người đã lướt qua cửa kính, quay ra nhìn, Phương Thả đã đứng ở cửa.

Trong quán cơm bình dân, Phương Dĩnh vẫn không ngừng tâng bốc Tần Mạch, còn tôi im lặng vục mặt vào chén cơm, cuối cùng Phương Thả cũng chen vào một câu: “Cô Hà, nếu cô không quên được người như anh ấy cũng là chuyện bình thường.”

“Tôi thấy anh ấy vẫn còn để ý đến cô lắm, nói thật là tôi thấy cô cũng chẳng cần phải đi xem mặt làm gì nữa.”

Tôi nghĩ hai anh em nhà này chắc chắn đã bị cái bao lì xì dày cộm của Tần Mạch mua đứt rồi. Kệ hai người, tôi nghĩ, đúng là tôi có chút động tâm với Tần Mạch, nhưng chưa động tâm tới mức có thể quay lại với anh, cho dù hai người có nói gì, tôi cũng phải dày vò anh ta thêm đã.

Ăn cơm xong, Phương Thả lái chiếc xe Benben đưa tôi về nhà trước. Tôi đọc địa chỉ nhà Tần Mạch, Phương Thả nheo mắt săm soi tôi một hồi lâu.

Đến nơi, trước khi tôi xuống xe, anh ta buông một câu không mặn không nhạt: “Vụ án hôm nay quả có khiến người ta tiếc nuối. Có điều tôi thấy Lục Khiêm này vẫn còn kém cỏi, nếu đổi lại người như Tần tiên sinh, chắc chắn sẽ khiến ‘thần không biết quỷ không hay’”

Tôi lạnh lùng nhìn Phương Thả. Anh ta quay đầu, yên lặng đợi tôi xuống xe.

Ánh mắt dõi theo chiếc xe rời, tôi bước vào trong sân, nhấn chuông hồi lâu nhưng không thấy ai ra mở cửa, tôi thấy lạ, lúc này nhìn mới phát hiện xe Tần Mạch cũng không có ở đây.

Vẫn chưa về sao…

Tôi ngồi xổm trước cửa, móc điện thoại ra định gọi cho Tần Mạch, vừa nhìn điện thoại, tôi ngẩn người, hơn ba mươi cuộc gọi lỡ, mười mấy cái tin nhắn, đều là của Tần Mạch. Giờ tôi mới nhớ ra, lúc ở tòa tôi để điện thoại ở chế độ im lặng, sau đó thì quên luôn.

Tôi nghĩ, chắc anh giận đến xù lông rồi.

Đang định gọi lại cho anh thì điện thoại kêu “đing” một tiếng rồi tắt ngủm… hết pin. Tôi thở dài, gãi gãi đầu, ngoan ngoãn ngồi chờ trước cửa, mắt ngóng ra trước sân chờ chủ nhân về ‘lụm’ vô nhà.

Tôi nghĩ ngợi, lát nữa Tần Mạch về có muốn trút giận thì cứ làm bộ yếu đuối, đáng thương, nhất định sẽ không sao hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.