Lửa nhanh chóng bốc cao, chỗ tạt xăng lúc trước giờ trở thành một con
đường lửa không thể vượt qua. Nhà cửa đang trang trí nên bên trong ngổn
ngang gỗ, sơn đều là các vật liệu dễ cháy nên trong phút cả căn phòng
chìm trong ngọn lửa đỏ.
Hơi nóng làm hai gò má tôi rát bỏng, trong lòng tôi rất sợ, trong đầu chỉ còn một ý niệm là phải thoát ra khỏi nơi này. Phía ngoài ban công,
giàn dáo đang cháy bừng bừng, không thể đi; chỉ còn lại hướng cửa chính.
Trên người tôi và Cử Giai Hoa cũng không dính nhiều xăng nên chỉ cần
cẩn thận một chút thì cũng không có gì đáng ngại, tôi trùm áo khoác lên
đầu bảo vệ tóc, định thừa dịp lửa chưa lớn lao nhanh ra ngoài. Tôi túm
Cử Giai Hoa nhưng hắn vẫn ngây ngốc như cũ, ì ra không chịu đi theo tôi.
Cơn giận trào lên, tôi tát thẳng vào mặt Cử Giai Hoa, cái tát này
mạnh đến nỗi đầu hắn cũng trật sang một bên rồi quát to: “Còn sống đáng
sợ lắm sao! Ngay cả chết mà câu còn không sợ thì có cái gì câu sợ nữa!
Cả mạng mà cậu cũng không cần thì còn ai dám động đến cậu!”
“Tôi không đi!” Hắn gào khóc, “Tôi gây ra tội rồi, tôi không đi! Chết thì chết, hiện giờ tôi sống mới là thống khổ nhất!”
Tôi giận đến run người: “Cậu nhất quyết không đi?”
Cử Giai Hoa hung hăng đẩy tôi ra: “Chị Hà, chị không hiểu em, chị sẽ không hiểu chuyện em làm…”
Tôi đương nhiên không thể thông hiểu chuyện cậu ta làm, đối với tôi, dưới gầm trời này không có gì trân quý hơn sinh mạng, cuộc sống không
thể có gì khiến người ta suy sụp đến mức kết liễu mạng sống của chính
mình.
Cử Giai Hoa ôm mặt khóc rống, hắn ngồi bệt dưới đất dường như đang
chờ đợi thần hỏa đến nuốt chửng hắn quất. Tôi nhìn quanh quất, thuận tay vớ lấy một ống tuýp sắt, không nói nhiều xông lên đập mạnh vào đầu hắn. Cả người Cử Giai Hoa run lên, lập tức choáng váng ngã nhào xuống đất.
Tôi ném ống tuýp, phun một bãi nước bọt: “Đây là cái chỗ đáng sợ như
thế nào… Ai, mẹ nó còn ở đó có thời gian mà nói chuyện đạo lý với cậu.”
Tôi kéo Cử Giai Hoa, thất tha thất thểu về hướng cửa chính, mùi các
vật liệu bị đốt cháy ngày càng nồng nặc, trong lòng tôi vừa hận đứa nhỏ
lỗ mãng này vừa sợ chúng tôi chạy không kịp bị nướng chín quéo. Vất vả
lắm mới xuyên qua màn khói mù mịt đến chổ huyền quan, nhưng thật không
ngờ ngay trước cửa lại có một bãi lửa đang cháy thật lớn.
Tôi cắn chặt răng, nhìn Cử Gia Hoa đã hôn mê, trong lòng oán hận nói: thật đúng là một thằng nhỏ chu đáo. Chắc là nó vừa vào nhà đã tưới xăng ngay cửa, nếu trong nhà bốc cháy thì cái đường thoát này cũng bị thiêu
rụi luôn.
Thật sự muốn đồng quy vu tận với tôi sao…
Tôi cũng do dự lâu, liền khiêng nó lên lầu. Tôi nhớ bên dưới cửa sổ
phòng ngủ trên lầu hai là một đống cát, nhảy thẳng xuống đó chắc cũng
không sao đâu.
Khói trên lầu hai nồng đậm hơn phía dưới nhiều, tôi cúi người, che
mũi miệng đang bị ngạt lại, khó khăn lắm mới đến gần cửa số, nhìn khoảng cách từ đây tới đống cát cũng không cao lắm, chắc chắn khoảng cách này
sẽ không lấy mạng tôi nhưng đối mặt với chuyện “nhảy lầu” theo bản năng
tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.
Chết…thật sự dễ dàng như vậy sao?
Cử Giai Hoa dễ dàng buông tha cho sinh mệnh quý giá của mình…
Đúng lúc này, Cử Giai Hoa đang nằm trên vai tôi ưm một tiếng, chắc là sắp tỉnh lại. Tôi hoảng hồn, nếu nó tỉnh lại, dám kéo tôi chạy ngược
vào đám lửa lắm à. Tức thời do dự mất sạch, tôi dựng Cử Giai Hoa cạnh
cửa sổ thò chân đạp xuống sau đó nhắm mắt, cắn răng nhảy từ cửa sổ theo.
Không cần biết Cử Giai Hoa bị ném có sao không, tôi chỉ thấy chính
mình cắm chân vào đống cát và ngã dập mặt xuống đất, mũi tôi nhói đau,
máu mũi chảy ồng ộc.
“Gãy mũi, gãy mũi rồi…” Tôi ôm mũi, luống cuống bò ra từ trong đống
cát, vừa giữ vừa lau máu mũi, “Mũi đã không cao rồi, m*** nó lần này tẹt lét luôn rồi!”
Tôi đau đớn lê bước ra khỏi đống cát, thấy Cử Giai Hoa vẫn nằm một
đống úp mặt vào cát, tôi nhảy dựng lên sợ nó bị ngạt thở vội vàng kéo nó ra, mặc kệ máu mũi vẫn đang chảy giọt giọt trên mặt nó liền lôi nó vào
ven đường, cách căn hộ đang cháy phừng phừng kia càng xa càng tốt.
Đến khi tôi cảm thấy mình đã ở vị trí an toàn thì xe cứu hỏa cũng đã
đến, tôi bó gối ngồi trong bụi cỏ dại ven đường, mặt đầy máu nhìn đám
người kia đang bận rộn dập lửa.
Khói đặc không ngừng cuồn cuộn thoát ra từ trong phòng, lửa cháy đỏ rực dường như thiêu đốt cả một khoảng trời.
Căn hộ xinh đẹp của tôi…Tổ ấm tương lai của tôi…
Tôi cúi đầu, liếc nhìn Cử Giai Hoa đang nằm bất tỉnh nhân sự, mặt
không đổi sắc cởi giày nó ra, tháo tất nhét vào miệng nó, sau đó dùng
giày chà chà lên mấy vết máu trên mặt nó.
Nhưng chuyện làm thì cũng đã làm rồi, tôi thấy căn hộ bị lửa thiêu
rụi đau lòng phát khóc. Tôi tốn nhiều thời gian, công sức để trang trí
cho căn nhà của mình thế mà…
Khi tôi đang thương tâm, bỗng nhiên một chiếc xe việt dã xẹt qua tầm
mắt, rồi sau đó đỗ lại cạnh mấy chiếc xe cứu hỏa đang vây trước cửa. Một người đàn ông mặc âu phục bước xuống, anh đứng quay lưng về phía tôi
nên tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ thấy anh đứng thẳng lưng, cả người cứng ngắc.
Anh rảo bước về phía căn hộ, một nhân viên chữa cháy chạy đến ngăn
lại. Cách một con phố, nên tôi không nghe họ nói gì, chỉ thấy gương mặt
Tần Mạch bị ánh lửa nhuộm đỏ rực, đôi mắt lạnh như băng khiến người ta
sợ hãi.
Tôi không khỏi thở dài một tiếng, đi về phía anh.
“Tiên sinh, anh muốn tôi nói thế nào nữa đây, bây giờ căn hộ này
không thể đi vào được.” Viên cảnh sát cả giận nói, “Đừng làm trở ngại
công tác của chúng tôi được không!”
“Tôi chỉ muốn vào tìm vợ mình.” Tần Mạch đẩy tay cảnh sát đang ngăn anh lại, cố chấp nói.
“Nếu còn có người bên trong, đợi lửa nhỏ một chút chúng tôi sẽ tìm
cách vào cứu người nhưng hiện giờ lửa lớn như thế, đi vào chính là chịu
chết.”
Hạnh phúc trào dâng: “Tần Mạch.” Tôi vọt lên, từ phía sau ôm chặt lấy anh, lau cái mặt đầy máu vào áo anh, xúc động nói, “Không cần vào
đó, em ở đây, ở đây này.”
Cả người anh cứng đờ, cách một hồi lâu mới dám hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại tôi.
“Hà Tịch.”
“Dạ, em nè.”
Anh thở dài thật sâu, xoay người lại ôm lấy tôi, chậm rãi siết chặt
tôi vào lòng dường như muốn tôi hoàn toàn nhập vào làm một với anh vậy:
“Mới không trông chừng em một chút, sao lại gây chuyện lớn như thế này
hở…”
Anh thầm oán.
Tôi cũng oan ức không biết giải bày thế nào.
“Em định hù chết anh sao?”
Tôi dựa vào bả vai dày, rộng mà an toàn của anh, mũi nghèn nghẹt,
mắt đỏ lên. Đột nhiên tôi nghĩ đến vấn đề luôn canh cánh trong lòng là
Tần Mạch sẽ thích mình bao lâu lúc trước…đúng là ngu muốn chết.
Tôi không biết trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, đương nhiên Tần
Mạch cũng không biết, tình yêu là thứ đến vô ảnh, đi vô tung, ai mà biết được khi nào nó lặng lẽ bỏ chạy, nhưng mặc kệ Tần Mạch thích tôi trong
bao lâu nhưng ít ra hiện tại người đàn ông này là của tôi, toàn tâm toàn ý yêu thương tôi.
“Tần Mạch.” Tôi nói, “Ngày mai chúng mình đi đăng ký kết hôn thôi.”
Nếu nói tôi chỉ có thể tin tưởng một nửa vào tình yêu, vậy, nửa hoài
nghi còn lại cứ để hôn nhân lấp đầy đi. Làm cho hai người trói buộc nhau bởi trách nhiệm, làm cho hai người sống hạnh phúc cùng nhau mới chính
là mục đích hôn nhân tồn tại.
Trong gió đêm bị lửa hun nóng rảy, chúng tôi ôm nhau trong yên lạnh,
bỗng nhiên, Tần Mạch hỏi: “Hà Tịch, em chảy nước miếng trên vai anh hả?’ (sát phong cảnh – Chị tác giả không bao giờ để cảm xúc em đi hết đường là sao???)
Lúc này, đầu óc tôi bắt đầu choáng váng, nặng trịch, Tần Mạch không
nghe tôi trả lời liền khẽ đẩy tôi ra, đến lúc thấy mặt tôi, lập tức sắc
mặt anh đại biến: “Em bị thương sao không chịu nói sớm!”
“Mũi… Máu mũi.” Tôi chạm nhẹ vào cái mũi của mình, nhất thời cảm thấy nhức nhối, thần trí tỉnh táo lại một chút, thì ra máu mũi của tôi chảy
từ nãy giờ vẫn chưa ngừng…
Tần Mạch kéo tôi lên xe: “Mũi em sưng hết rồi, chúng ta đi bệnh viện trước.”
Lúc này tôi mới ý thức được tình huống nghiêm trọng, nhất thời sợ tới mức tay chân lạnh lẽo, cả người túa ra mồ hôi lạnh. Tần Mạch túm tôi
lôi lên xe, tôi sợ run cả người, mặt không còn chút máu: “Vẹo mũi rồi,
vẹo rồi!”
Tần Mạch cũng không nói thêm, mặt mày xanh mét tăng tốc xe.
“Em như vầy sao mà ngày mai đi đăng ký kết hôn đây!”
Thấy tôi lo lắng chuyện này, anh vừa gấp vừa bất đắc dĩ nở nụ cười.
Tôi thấy anh cười trong lòng càng tủi thân: “Em mà tàn phai nhan sắc
cũng phải bám theo anh cả đời, anh đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn!”
“Nhan sắc em có tàn phai thêm chút nữa cũng không sao đâu!”
Tôi ngẩn ra, trong lòng tản ra một mạch nước ngọt ngào, nhưng cái
mũi đầy máu vẫn làm tôi sợ hãi không thôi, tôi ngồi trên xe vừa khóc vừa cười: “Thật sự là cà chớn, thật sự là cà chớn mà!”
Khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện, mũi tôi được bao bằng một khối trắng toát to tổ bố, cơ hồ che hết tầm mắt.
Trên đường về nhà, Tần Mạch mới nhớ hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi
thở dài kể lại mọi chuyện cho anh biết. Tần Mạch nghe xong chỉ trầm mặc không nói gì. Sau đó tôi mới biết, tối nay khi tôi và Tần Mạch rời đi
không bao lâu Cử Giai Hoa liền tỉnh, sau đó đến công an tự thú…
Tôi chỉ có thổn thức.
Sáng sớm hôm sau, tôi và Tần Mạch khăn gói đi đăng ký kết hôn. Nhân
viên công tác thấy vết thương trên mặt tôi phải hỏi đi hỏi lại mấy lần
có phải tôi bị uy hiếp đi kết hôn không rồi mới chịu làm thủ tục cho
chúng tôi. Tôi thấy nét mặt khó chịu của Tần Mạch khi ký tên liền che
miệng cười trộm.
Tần Mạch quay đầu nhìn tôi, chau mày: “Nếu luận về bạo lực, rõ ràng là em đối với anh mới phải”
Tôi thả hai tay: “Nếu Tần tiên sinh ghét bỏ tôi thì bây giờ bỏ của chạy lấy người vẫn còn kịp đó.”
Anh cao ngạo nhướng mày: “Anh thích bị ngược đãi đó, thì sao nào?”
“Vậy em sẽ che chở anh, không để ai bắt nạt anh hết.” Tôi vỗ ngực cam đoan, chọc mọi người xung quanh cười ồ lên.
Cầm hai tờ chứng nhận hồng hồng dưới ánh mắt trời, tôi ngẩng đầu nhìn Tần Mạch, anh cũng đang ngẩn người nhìn nó chăm chăm.
“Tần tiên sinh.” Tôi nói, “Nửa đời sau nhờ anh chiếu cố nhiều hơn.”
Anh cầm tay tôi, nói nghiêm túc: “Hà tiểu thư, hôm nay chúng ta trở về thảo luận tiếp chuyện tạo ra sản phẩm đời sau đi.”
Khóe miệng tôi cong lên: “Uy cha… Ban ngày ban mặt nha.”
Anh mím môi cười, dày dạn dụ dỗ tôi “Chúng ta có thể thảo luận tới buổi tối, rồi sau đó lại tiếp tục thảo luận nữa…”