Nó chạy hùng hục lên lớp, vì quá hoảng sợ nên trong khi chạy nó đã
làm rơi rẻ lau bảng. Khi lên được tới lớp nó chỉ còn lại thân mình vô
cùng chật vật cùng với một chiếc dép, chiếc còn lại chắc cũng chung số
phận như rẻ lau bảng. Bước từng bước khó khăn đến gần Ánh Linh, tay chân nó run rẩy, miệng lắp bắp nói:
– Có… có … ma … Ánh Linh ơi… ma.
– Ha ha ha …Má á… cậu bị sao vậy Mỹ Duyên? Ma mãnh gì ở đây?
Ánh Linh dừng lại công việc quét dọn hướng ánh mắt về phía nó, cô bé
phì cười khi thấy nó nói về ma mãnh với vẻ sợ hãi. Ánh Linh là một người sống rất thực, cô bé chỉ tin vào khoa học và công nghệ còn những cái gì về tâm linh cô bé không hề quan tâm mấy thứ đó.
– Nhưng … nhưng … có ma thật mà. Ở nhà vệ sinh nữ đó, hôm qua còn có đứa bị dọa ngất đi cơ mà.
Nó tay chân bủn rủn mà đi lại gần chỗ Ánh Linh, nó thật sự rất sợ ma, dù tin đồn về ma có là thật hay giả đi chăng nữa thì cũng đã đủ uy lực
để làm nó thân hồn điên đảo, hồn bay phách tán. Hiện tại nó cũng sắp bị
dọa ngất đi rồi.
– Dừng, cậu có thôi nói vớ vẩn đi không hả? Không có ma quỷ gì ở đây
sất, mà rẻ lau bảng đâu? Đừng nói là cậu sợ quá nên đánh mất rẻ lau rồi
đấy nhá.
– Ừ nhỉ, rẻ lau đâu rồi, á… còn dép của tớ nữa, nó cũng biến mất rồi.
Nó nhảy loạn lên khi phát hiện tay nó không cầm rẻ lau, chân trái của nó hiện đang đặt trên sàn nhà lạnh buốt, chiếc dép xinh xinh mà ba mua
tặng nó cách đây chưa đầy một tuần lễ đã không cánh mà bay.
– Tớ cho cậu 10 phút để đi tìm dép và rẻ lau bảng nếu không thấy thì … cậu biết tính tớ rồi đấy.
Cô bé nhìn nó cười lạnh một tiếng, dáng vẻ của Ánh Linh lúc này đang
dọa nó lạnh sống lưng. Thật không ngờ một Ánh Linh dịu dàng khuyên nhủ
nó mới hôm qua thôi mà hôm nay khi tức giận lại đáng sợ như vậy, nó cảm
thấy ma mãnh cũng chẳng làm nó sợ bằng những lúc Ánh Linh nổi giận.
Không chần chừ nó chạy một mạch ra khỏi lớp, bắt đầu công tác tìm kiếm.
– Chuyện nhà vệ sinh nữ trường mình có mà là thật à?
– Thật 100% luôn.
Vừa mới đặt chân xuống bậc cầu thang cuối cùng nó chợt nghe thấy một
cuộc nói chuyện hấp dẫn thính giác của nó. Nó rón rén núp mình sau bức
tưởng, dỏng tai lên nghe ngóng tin tức nóng hổi.
– Cụ thể là như thế nào? Nói mình nghe coi.
– Mình nghe phong phanh là sáng hôm qua, sau tiết học đầu tiên có đứa lớp 7A vào nhà vệ sinh liền nghe thấy tiếng khóc thút thít không thôi,
nó liền lên giọng hỏi nhưng chẳng thấy ai trả lời mà đáp lại vẫn chỉ là
những tiếng khóc nghe rất ai oán, thế là con bé sợ hãi quá bỏ chạy nên
bị trượt chân ngã xuống ngất lịm luôn, may mà lúc đó có người khác tới
nếu không nhà vệ sinh trường mình lại thêm một oan hồn nữa cho coi.
Đứng bên cạnh nghe lỏm hai học sinh kia nói chuyện mà da gà, da vịt
của nó nổi khắp toàn thân. Nhưng có điều gì đó làm nó chú ý suy ngẫm
lại, theo như lời hai cô học sinh kia nói thì là sau tiết học đầu tiên, ở nhà vệ sinh nữ đã xảy ra vụ việc kinh thiên nhưng không động địa. Hình
như nó đã nhận thấy điều gì đó không đúng lắm. Nó thầm nghĩ ” Sau tiết
học đầu tiên chẳng phải mình vẫn đang ở trong nhà vệ sinh đó thôi, có
nghe thấy gì đâu nhỉ, không lẽ…”
– Thiên a… trời ơi… oh my god.
Vậy là nó đã nghĩ ra đáp án cho mọi nghi vấn, con ma đó chính là nó
chứ chẳng phải ma mãnh gì ở đâu bay đến làm loạn ở nhà vệ sinh nữ trường nó. Phát hiện ra điều này nó đã nhảy tưng tưng lên như bị bệnh tăng
động. Nhưng rồi ý nghĩ nào đó đã kìm hãm sự thăng hoa của nó, nói đi
cũng phải nói lại vậy là bao nhiêu giây phút sợ hãi của nó lúc nãy chẳng phải là nó sợ chính nó sao. Chuyện này mà bị người khác biết chắc nó
đào hố rồi ở mãi mãi dưới đấy quá.
Mọi nghi vấn đã được giả đáp, nó vui vẻ nhảy chân sáo đi tìm dép và
rẻ lau, sau một hồi vật lộn, nó đã tìm thấy chiếc dép xinh xắn ở gầm cầu thang còn rẻ lau bảng thì đang vắt vẻo trên ngọn bụi cây cảnh gần đó.
Vậy là nó lại tung tăng đi giặt rẻ lau mà không hề lo sợ con ma nào đó
nhảy ra hù nó.
Nhưng nó đã nghĩ sai rồi, vừa mới bước chân đến cạnh bồn rửa nó liền
cảm nhận được không khí u ám quanh đây, nỗi bất an trong lòng nó bắt đầu dâng lên từng đợt. Nó vội vàng xua đuổi những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu,
chuyên tâm giặt rẻ lau bảng nhưng rồi hàng loạt tiếng động làm nó lạnh
sống lưng, đầu tiên là tiếng bước chân lộp cộp sau đó là tiếng gió vi
vu. Nó giật mình nhìn xung quanh, không hề có một bóng người nào, nó tự
nhủ chắc do dư âm câu chuyện ma quái vẫn hiện diện đâu đó trong trí óc
nó nên nó mới cảm nhận vậy thôi. Nhưng không, tiếng động đó lúc lúc lại
rõ ràng hơn bên cạnh đó còn có tiếng rì rầm rồi một tiếng cười âm hiểm
vang lên:
– Ha…. ha …. ha
Mọi dây thần kinh trong cơ thể nó dường như đã ngừng hoạt động khi
tiếng cười đó vang lên, tay chân nó run lên như cầy sấy. Một giây, hai
giây rồi ba giây đầu óc nó bắt đầu hoạt động, không còn lưu luyến gì nữa nó cầm chiếc rẻ rồi chạy trối chết. Nó nhắm tịt mắt lại, cắm đầu cắm
cổ mà chạy. Chợt ” Rầm” một tiếng, hình như nó đâm vào một bức tường nào rồi nhưng sao nó lại không thấy đau nhỉ.
Mở con mắt bên trái, nháy con mắt bên phải, cả đôi mắt được mở ra. Nó sắp không tin vào mắt mình nữa rồi, chuyện gì đang xảy ra với nó thế
này? Nó dụi mắt tập một, lại dụi mắt tập hai nhưng không thể thay đổi
được hình ảnh trước mắt. Nó đang nằm đè lên hắn, tay nó đang đặt trên
khuôn ngực rắn chắc của hắn, mặt nó cách mặt hắn chỉ còn 2 centimet, một tư thế ám muội. Hẳn là ngày mai confessions của trường Lê Qúy Đôn sẽ
đăng tin ” Nam thần Thôi Mẫn Kì bị một cô nàng đè lên người ngay trước
nhà vệ sinh”, đó chắc chắn sẽ là tin hot đây.
– Tôi cho cô 5 giây để đứng lên.
Âm thanh trầm khàn mà uy mãnh đó đủ để đưa nó trở về với thực tại,
ngay lập tức nó nhấc người toan đứng dậy nhưng ai ngờ nó lại mất thăng
bằng mà ngã lên người hắn lần nữa, hơn 50 kg đè lên hắn thì cũng rất đỗi bình thường thế nhưng cái mà làm cho hắn tái mét mặt lại chính là môi
hắn và môi nó đã chẳng còn khoảng cách, một màn khóa môi thật ấn tượng.
Bên cạnh đó là những tiếng hét phá làng phá xóm của mấy cô nữ sinh bất
ngờ đi qua. Hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, bằng sức mạnh của một võ
sinh tây côn đô, hắn đẩy nó ngã sang một bên rồi đứng dậy. Trước lúc bỏ
đi hắn còn tặng cho nó một cái liếc mắt như ngàn cây dao găm bắn về phía nó. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nó không đủ thời gian để hiểu hết tất
cả mọi chuyện thì bọn Phương Mai đã đứng trước mặt nó.
– Con ranh con này, mày… mày dám hôn anh Mẫn Kỳ. Mày muốn chết?
Tiếng Phương Mai gắt lên cùng với một bạt tai thật mạnh lên má nó. Nó cảm nhận được sự bỏng rát cùng đau đớn bên má trái của mình. Nó không
hề phản ứng càng làm cho Phương Mai tức giận hơn, cô ta dơ tay lên định
cho nó một cái bạt tai nữa thì một giọng nói nam tính mạnh mẽ nào đó xen vào: