Lâm Miên Miên bị thương không nặng, trừ gãy xương cẳng chân thì chỉ chấn động não nhẹ, cần quan sát một thời gian.
Mà sau vụ việc ngoài ý muốn này, mối quan hệ vẫn luôn đóng băng giữa Lâm Miên Miên và Hứa Triều Khởi đã dần dần nóng chảy.
Không giống với các trò đùa tinh nghịch khi còn tấm bé, thỉnh thoảng hai người họ sẽ lén lút nhìn nhau mỗi khi vô tình gặp gỡ ở hành lang, đôi khi còn hỏi thăm vài câu, tất cả những điều ấy đều chứa đựng sự mập mờ khiến người ta phải đỏ mặt suy ngẫm.
Thậm chí có một ngày, vào tiết tự học buổi tối, Hứa Triều Khởi đưa một ly sữa đậu nành nóng hổi cho Lâm Miên Miên thông qua cửa sổ.
Vậy là Lâm Miên Miên uống sữa đậu nành suốt hai tuần lễ, thỉnh thoảng cô còn nhận được vài viên kẹo cứng với đủ vị trái cây.
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng việc học tập phải ổn định mới được.
Tâm trạng của Lâm Miên Miên vẫn luôn rất tốt từ khi quay lại trường học, ý chí trong người cũng sục sôi hơn bao giờ hết.
Đặc biệt là hôm nay cô còn nhận được viên kẹo vị vải từ Hứa Triều Khởi.
Chỉ là, nếu như lúc tan học không chứng kiến cảnh Hứa Triều Khởi đứng trên hành lang trò chuyện cùng cô nàng hoa khôi nọ thì tâm trạng của Lâm Miên Miên sẽ càng tốt hơn.
Không được nhìn không được nhìn, Lâm Miên Miên định âm thầm chạy khỏi nơi này.
Nhưng đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, cô không ngờ Hứa Triều Khởi lại đuổi theo mình.
“Vẫn ổn chứ?” Hứa Triều Khởi mấp máy môi, cậu vươn tay tới cầm lấy chiếc balo sắp rơi khỏi vai Lâm Miên Miên, “Tôi đưa cậu về nhà nhé?”
“Không, không cần.” Cô vội vàng từ chối, “Cậu cứ bận chuyện của cậu đi…”
Mà từ đầu đến cuối “chuyện” của Hứa Triều Khởi vẫn luôn đứng phía bên kia hành lang dõi mắt nhìn sang bên này, trông cậu ta như thể đang suy nghĩ điều gì đó thật sâu xa.