Cô Nàng Sư Tử

Chương 5



Thật sự có những con quỷ sống trên thế gian này. Mẹ chưa bao giờ nghĩ lại có con người độc ác đến thế cho tới khi nhìn thấy những đứa trẻ vô tội bị hành hạ, bị chặt chân tay, bị giết chỉ để bắt cha mẹ chúng phục tùng. Một đội quân thi hành pháp luật đã tàn sát không thương tiếc những nông dân không có khả năng tự vệ. Edward là một tên độc tài, bất cứ ai bị cho rằng có ý nghĩ lật đổ đều bị ông ta sát hại. Những thi thể thối rữa, những kẻ đang hấp hối nằm rải rác mọi lối đi. Mỗi tối lại có những chiếc xe ngựa đến thu gom xác chết. Mùi hôi thối khiến mọi người phải đóng chặt tất cả cửa trong lâu đài mỗi khi mặt trời lặn, không phải đến từ những bãi rác quá tải... không, không phải, mùi hôi thối đó bốc lên từ những đám lửa thiêu xác người.

Mọi người luôn bị duy trì trong tình trạng đói khát để không đủ sức nổi dậy. Đến cả nước uống cũng bị chia khẩu phần. Mẹ quá ghê tởm bởi sự tàn bạo đó đến mức không thể suy nghĩ tỉnh táo được. Mylala, người tỳ nữ trung thành của mẹ, đã cảnh báo mẹ về việc chống lại Edward. Cô ấy lo sợ cho sự an toàn của mẹ.

Con yêu, mẹ nên lắng nghe cô ấy. Phải, mẹ đã hành động một phần vì sự ngây thơ ngu ngốc của mẹ, và đã đến thách thức chồng mình.

Hãy rút ra bài học từ những lỗi lầm của mẹ, Christina. Đó là cách duy nhất để con sống sót.

Nhật ký hành trình, 12/10/1795

Lyon ngồi ngả người ra sau bàn viết với chiếc cốc đầy rượu brandy trong tay và một bình nước nóng đặt trên đầu gối.

Thật kỳ lạ nhưng vết thương chẳng hề khiến Hầu tước bận tâm trong suốt buổi tối nay. Lúc này đã hơn bốn giờ sáng. Cơn đau nhức dai dẳng - và tất nhiên cả những giấc mơ - đã buộc chàng phải quay trở lại phòng làm việc để giải quyết những vấn đề liên quan đến bất động sản. Chàng sẽ không nghỉ ngơi cho tới khi bình mình ló dạng trên thành phố Luân Đôn... khi đầu óc quá mỏi mệt để có thể nhớ lại.

Lyon đang cảm thấy khó chịu. Một chiến binh lão luyện, chàng nghĩ kèm theo một nụ cười. Chẳng phải Christina đã gọi thế sao? Chiến binh, đúng, chàng nhớ nàng đã gọi mình như thế... lão luyện à, không, chàng không định nhớ lại ý tưởng này.

Quá khứ vẫn mãi đeo bám Hầu tước. Những năm tháng phục vụ đất nước đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của chàng. Hầu tước là người đã gieo nỗi khiếp sợ - thực tế đã trở thành huyền thoại - cho những kẻ bất hảo của xã hội Pháp. Lyon luôn được giao những nhiệm vụ khó khăn, nguy hiểm nhất. Chàng không bao giờ được gọi cho tới khi tội ác đã biến thành sự tàn bạo, mọi chứng cứ đã được kiểm tra và luôn thực hiện nhiệm vụ một mình, danh tiếng chưa bao giờ bị sự thất bại làm vấy bẩn. Hầu tước Lyonwood được xem là người đàn ông nguy hiểm nhất nước Anh. Thậm chí vài người còn cho rằng chàng là người đàn ông nguy hiểm nhất thế giới.

Bất chấp kẻ phản bội trốn ở đâu, Lyon cũng có thể tìm ra hắn, lặng im ẩn mình trong bóng tối, và kết liễu hắn bằng một đòn trí mạng.

Lyon chưa bao giờ thất bại trong nhiệm vụ. Chưa một lần nào.

Chàng nhận được đồng thời cả hai kết quả cho lòng trung thành của mình, được trao tặng danh hiệu hiệp sĩ cho lòng dũng cảm và cả những cơn ác mộng cho tội lỗi của mình. Chuyện xin nghỉ hưu được chấp nhận khá dễ dàng. Do sống một mình nên không ai biết chàng luôn bị giày vò hằng đêm. Khi những cơn ác mộng viếng thăm là lúc Hầu tước nhìn thấy gương mặt của những kẻ đã bị chàng tiêu diệt, không ai ở đó để chứng kiến nỗi giày vò chàng đang phải chịu đựng.

Gần đây Lyon rất ít khi nhớ tới James hay Lettie, dù vẫn lắc đầu mỗi khi nghĩ tới sự mỉa mai của số phận. Trong khi chàng ở nước ngoài để bảo vệ Tổ quốc, chống lại những kẻ phản bội, thì ở nhà chính anh trai lại phản bội chàng.

Không, Lyon đã không nghĩ nhiều về James, và kể từ khi gặp công chúa Christina, tâm trí chàng trở nên rối loạn bởi rất nhiều suy nghĩ.

Chàng là một người đàn ông luôn bị sự tò mò kích thích. Một câu đố thú vị sẽ chiếm toàn bộ sự chú ý của Lyon cho tới khi nó được giải đáp.

Tuy nhiên Christina vẫn chứng tỏ mình là một câu đố cực kỳ khó giải. Lyon không biết nàng định chơi trò gì. Vì nàng không công khai ve vãn Lyon - hay Rhone, có lẽ thế - đã thu hút sự chú ý của chàng. Lyon vẫn tiếp tục ngẫm đi ngẫm lại cuộc trò chuyện kỳ lạ giữa hai người, nhưng chỉ được một lúc thì đành bỏ cuộc. Phải gặp lại công chúa, Lyon tự nhủ với chính mình. Nàng vẫn không đưa ra đủ thông tin để có thể thỏa mãn được.

Hơn nữa nàng đã nghe thấy tiếng gầm của sư tử ở nơi quái quỷ nào mới được chứ?

Lyon biết mình đang bị ám ảnh bởi việc tìm kiếm quá khứ bí ẩn của công chúa. Quyết tâm không đem tới nhiều sự khôn ngoan cho Hầu tước. Christina đã ảnh hưởng tới chàng theo cách mà Lyon đã nghĩ là không thể. Trước đây chàng chưa bao giờ có cảm giác bị choáng ngợp bởi một người phụ nữ. Thừa nhận điều này quả thật phiền lòng nhiều hơn cả cơn đau dai dẳng ở đầu gối.

Chàng nên khám phá mọi bí mật, Christina chắc chắn phải có - mỗi người đàn bà đều có - rồi sự tò mò sẽ được thỏa mãn. Phải, sau đó chàng có thể rũ bỏ nàng ra khỏi tâm trí mình.

Nỗi ám ảnh sẽ chấm dứt.

Quyết định như thế, Lyon gửi thư đến tất cả những kẻ ngồi lê đôi mách hàng đầu trong giới quý tộc. Tất nhiên, chàng rất kín đáo khi yêu cầu được biết thông tin về công chúa bằng cách sử dụng cô em gái Diana và việc giới thiệu cô với xã hội để làm lý do chính đáng cho việc thu thập những chi tiết xoay quanh cái gọi là “nghĩa vụ” này.

Chàng không lo lắng chút nào về những lời nói dối của mình. Cuối cùng, khi tất cả những lá thư đều được trả lời, Lyon lại càng thất vọng hơn bao giờ hết. Theo như những gì mọi người biết, công chúa Christina không hề có quá khứ. Nàng như chưa bao giờ tồn tại cho đến cách đây hai tháng.

Lyon không chấp nhận kết quả đó. Sự kiên nhẫn đang dần cạn kiệt. Chàng muốn những câu trả lời thật sự... và muốn gặp lại công chúa Christina. Chàng đã nghĩ sẽ dồn hỏi nàng cho bằng được tại buổi dạ vũ tổ chức vào thứ Bảy tới ở nhà Creston, rồi sau đó quyết định không thể tiếp tục chờ đợi hơn nữa. Bỏ qua cách cư xử thông thường của một quý ông, Hầu tước gọi cửa ngôi nhà số sáu trên đường Baker vào lúc chín giờ sáng, cái giờ được cho là bất lịch sự khi đến thăm viếng ai đó. Lyon còn không thèm gửi một lời nhắn về sự xuất hiện của mình, chắc chắn bà Nữ bá tước cáu bẳn kia sẽ từ chối không cho chàng bước qua cửa nếu được báo trước.

May mắn đã ủng hộ Lyon. Một ông già gầy gò, yếu ớt với mái tóc vàng xỉn cứng quèo như chổi lau nhà ra mở cửa. Qua trang phục, có thể đoán ông ta là quản gia của ngôi nhà, nhưng thái độ thì lại giống như một vị giám mục thô lỗ.

“Bà Nữ bá tước đã ra khỏi nhà vì có cuộc hẹn, thưa ngài, và sẽ không trở về trong vòng một tiếng nữa hoặc hơn.”

Lyon cố nén nụ cười sung sướng lại. “Ta không muốn gặp Nữ bá tước”, và nói với viên quản gia.

“Vậy chính xác ngài muốn gặp ai?”, viên quản gia vênh váo hỏi lại.

Lyon tỏ ra bực bội. Lão già này làm nhiệm vụ canh cửa y như một gargoyle[1]. Lyon lách qua trước khi ông ta có thể phản đối, không quay người lại và nói qua vai, “Ta muốn nói chuyện với công chúa Christina”. Chàng cố tình sử dụng giọng điệu đáng sợ nhất để chiếm được sự phục tùng của ông ta. “Ngay bây giờ.”

[1] Gargoyle là bức tượng một con quái vật mình dơi có cánh tồn tại trong truyền thuyết. Các bức tượng này thường được sử dụng trong kiến trúc Gothic.

Nụ cười toe toét bất ngờ biến nét mặt thiếu thân thiện của viên quản gia thành vẻ thích thú. “Bà Nữ bá tước sẽ không thích thế đâu”, ông ta thông báo khi vượt lên trước Lyon, rồi đi đến cánh cửa đôi bên trái lối vào. “Bà ta sẽ không hài lòng đâu, chắc chắn thế.”

“Ông có vẻ không quá lo lắng trước viễn cảnh đó”, Lyon nhận xét cộc lốc khi nghe tiếng lải nhải của viên quản gia.

“Tôi sẽ không nói lại cho bà ấy biết về chuyến viếng thăm của ngài, thưa ngài”, quản gia nói rồi đi về phía cầu thang. “Ngài có thể chờ ở đây”, rồi nói kèm theo cái phẩy tay. “Tôi sẽ đi thông báo cho công chúa biết là ngài muốn gặp cô ấy.”

“Có lẽ sẽ tốt hơn nếu ông không báo cho cô chủ của mình về danh tính khách viếng thăm”, Lyon nhắc nhở, đề phòng trường hợp Christina có thể muốn tránh mặt. “Ta muốn làm cô ấy bất ngờ”, và thêm vào.

“Vì ngài chưa báo danh tính nên mong ước của ngài cũng dễ thực hiện.”

Lyon có cảm giác thời gian ông quản gia băng qua hết tiền sảnh dường như dài vô tận. Chàng tựa người vào khung cửa, dõi theo ông ta rồi đột ngột bật ra một câu hỏi, “Nếu không biết ta là ai, tại sao ông lại biết chắc Nữ bá tước sẽ không hài lòng?”.

Viên quản gia lại bật ra một tràng cười khô khốc, âm thanh giống như tiếng móng tay cào vào mặt bảng. Hậu quả của tràng cười đó chính là chàng gần như ngã lăn xuống sàn. Ông ta túm lấy tay vịn cầu thang trước khi trả lời, “Không quan trọng ngài là ai, thưa ngài. Bà Nữ bá tước không ưa bất kỳ ai. Không thứ gì có thể làm cho mụ dơi già đó cảm thấy vui vẻ”. Viên quản gia tiếp tục chậm chạp bước từng bước lên bậc thang.

Lyon thề rằng lão già đó phải mất cả mười phút mới lên được ba bậc.

“Tôi cho rằng bà Nữ bá tước không phải là người đã thuê ông”, Lyon nhận xét.

“Không, thưa ngài”, viên quản gia trả lời giữa những tiếng thở khò khè, “Công chúa Christina đã tìm thấy tôi trong một cái máng nước, có thể nói thế. Cô ấy mang tôi về, cho tôi tắm rửa và khoác cho tôi một vẻ ngoài tử tế trong một bộ đồ mới. Tôi đã từng làm quản gia, trước khi cuộc sống của tôi trở nên chật vật”. Ông ta hít một hơi thật sâu, rồi nói thêm, “Tuy nhiên, công chúa không thích tôi gọi dì cô ấy là mụ dơi già. Cô ấy nói rằng gọi như thế là không có phẩm cách”.

“Có lẽ là không có phẩm cách, ông bạn, nhưng mụ dơi già quả thật là từ miêu tả rất chính xác Nữ bá tước.”

Viên quản gia gật đầu, sau đó lại túm lấy tay vịn cầu thang. Ông ta đứng tại chỗ một lúc lâu. Lyon nghĩ người đàn ông đó đang cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình. Tuy nhiên chàng đã kết luận sai. Viên quản gia cuối cùng lại buông tay vịn ra, sau đó khum hai tay làm loa rồi rống lên theo đúng nghĩa, xuyên suốt qua cầu thang dội tới tầng trên. “Cô có khách đến thăm, công chúa. Tôi sẽ dẫn ngài ấy vào phòng khách.”

Lyon không thể tin được cảnh tượng vừa chứng kiến. Khi người giúp việc lại rống lên lần nữa, chàng bắt đầu cười phá lên.

Viên quản gia quay lại giải thích với Lyon. “Cô ấy không muốn tôi quá sức”, ông ta nói. “Để dành sức lực phục vụ những mệnh lệnh của mụ dơi già.”

Lyon gật đầu. Quản gia lại gào lên với cô chủ của mình lần nữa.

Christina đột nhiên xuất hiện ở đầu cầu thang, thu hút toàn bộ sự chú ý của Lyon. Chàng thầm nghĩ mình sẽ không bao giờ chán việc ngắm nhìn nàng. Nàng cứ tiếp tục trở nên xinh đẹp hơn. Hôm nay mái tóc không bị búi lại trên đỉnh đầu. Rực rỡ. Chỉ một từ xuất hiện trong đầu để miêu tả những lọn tóc quăn dày, lấp lánh ánh bạc, bao quanh khuôn mặt thiên thần, thách thức tất cả những định nghĩa sắc đẹp khác.

Khi Christina bắt đầu bước xuống cầu thang, Lyon nhận thấy mái tóc nàng như dòng suối mềm mại đổ dài tới tận chiếc eo thon thả.

Nàng mặc một chiếc váy màu hồng nhạt. Cổ áo được cắt khá kín đáo chỉ để lộ dấu vết mờ ảo của bộ ngực đầy đặn. Có gì đó hơi khác thường trong toàn bộ bề ngoài giản dị, nhưng Lyon hoàn toàn bị phân tâm khi bắt gặp nụ cười của nàng đối với người quản gia và quên mất điều bất thường đó là gì.

Christina vẫn chưa nhìn thấy Lyon, “Cảm ơn, Elbert. Ông hãy xuống và nghỉ ngơi đi. Nữ bá tước sẽ sớm trở về và ông sẽ phải đứng lên đó.”

“Cô quá tốt với tôi”, Elbert thì thầm.

“Thật vui khi ông nghĩ thế”, nàng nói trước khi tiếp tục bước xuống cầu thang và cuối cùng cũng phát hiện ra Lyon đang tựa người ngay lối vào phòng khách.

Hầu tước biết sự hiện diện của mình đã khiến nàng kinh ngạc. Mắt nàng mở lớn. “Ôi, trời, Nữ bá tước sẽ...”

“Không hài lòng”, Lyon hoàn thành nốt câu nhận xét kèm theo cái thở dài cáu kỉnh.

Rõ ràng Elbert đã nghe thấy câu nhận xét. Tràng cười rin rít của ông ta theo Christina vào tận phòng khách. Lyon đi sau, dừng lại đủ lâu để đóng cửa. “Tin hay không, Christina, đối với phần còn lại của thành phố, ta luôn được chào đón. Việc tại sao dì em lại đối xử ngoại lệ với ta quả thật nằm ngoài sự hiểu biết của ta.”

Christina mỉm cười khi nhận ra sự cáu kỉnh trong giọng nói của Lyon. Giọng điệu của chàng nghe giống như một cậu bé cần được dỗ dành. Nàng ngồi xuống chính giữa chiếc trường kỷ phủ gấm thêu kim tuyến màu vàng để Lyon không thể ngồi cạnh mình, ngầm bảo chàng chọn lấy chiếc ghế bên cạnh, rồi sau đó mới cất tiếng nói, “Tất nhiên là ngài được hoan nghênh. Đừng để những suy nghĩ của dì tôi làm ngài khó chịu. Mặc dù thật bất lịch sự khi phải thú nhận, nhưng vì cảm xúc của ngài chắc chắn đang bị tổn thương, nên tôi sẽ phải thú nhận là dì tôi thật sự cũng không thích rất nhiều người”.

“Em hiểu nhầm câu nói của ta.” Lyon dài giọng, “Ta chẳng thèm quan tâm dì em nghĩ gì. Ta chỉ nhận thấy nó thực sự khó là ta...”.

Christina nhìn với ánh mắt cảnh giác, vì thế chàng đành phải ngừng lại và thay đổi chủ đề. “Em không vui khi ta tới thăm sao?”, và cau mày hỏi.

Christina lắc đầu rồi đột nhiên thốt lên, cố gắng nhớ lại cách ứng xử. “Chúc ngài có một ngày tốt lành.” Nàng đang gặp rắc rối, tất nhiên, bởi vì hôm nay Lyon trông đẹp trai một cách đáng kinh ngạc. Chàng mặc một chiếc quần cưỡi ngựa bằng da hoẵng có màu giống da của con nai non. Lớp vải ôm sát lấy cặp đùi chắc nịch. Áo sơ mi trắng, có lẽ được may bằng lụa, Christina nghĩ, và bên ngoài là chiếc áo khoác được nhuộm màu của cánh rừng mùa thu phối hợp một cách hoàn hảo với màu sắc của đôi giày da bóng loáng giống kiểu của lính đánh thuê.

Công chúa nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào chàng, tuy vậy nàng quyết định lượng thứ cho cách cư xử không phải phép của mình bởi chàng cũng đang nhìn chăm chú vào nàng với mức độ mãnh liệt như thế.

“Tôi thích nhìn ngài.”

“Ta cũng thích nhìn em”, Lyon trả lời cùng với tiếng cười khẽ.

Christina xếp hai bàn tay đặt ngay ngắn ở trong lòng. “Có lý do gì đặc biệt cho chuyến thăm không thường xuyên của ngài không?”

“Không thường xuyên? Ta không hiểu...”

“Đột ngột[2]”, Christian vội vàng sửa lại.

[2] Nguyên văn: “Không thường xuyên, thỉnh thoảng” - sporadic, “tự phát, đột ngột” - spontaneous, Christina phát âm nhầm hai chữ này.

“Ta hiểu rồi.”

“Vậy, thưa ngài? Có lý do gì đặc biệt sao?”

“Ta không nhớ”, Lyon trả lời, cười toe toét.

Christina đáp lại bằng nụ cười ngập ngừng. “Ngài có muốn uống gì đó không?”

“Không, cảm ơn”, Lyon trả lời.

“Chà, vậy thì, vui lòng giải thích chuyện mà ngài không nhớ đi”, nàng gợi ý và nhìn bằng cặp mắt đầy mong chờ như thể vừa mới đề nghị điều hợp lý nhất trên đời.

“Làm thế nào ta có thể giải thích chuyện mà ta không nhớ được?”, chàng hỏi. “Em có thể có lý hơn một chút được không?”

Nụ cười ấm áp của chàng có thể làm tan chảy cả băng tuyết. Chrsitina khó khăn lắm mới có thể ngồi yên. Tất cả những gì nàng nghĩ là cách mà Lyon hôn mình, và tất cả những gì nàng muốn làm chính là tìm cách để chàng hôn mình một lần nữa.

Tất nhiên đó không phải suy nghĩ mà một quý cô nên có.

“Thời tiết đang ấm dần, phải không? Một số người cho rằng mùa thu năm nay là mùa thu ấm nhất trong vài năm qua”, nàng nói thêm, dán chặt mắt xuống đôi tay đang đặt trong lòng.

Lyon mỉm cười trước sự căng thẳng rõ rệt ấy. Chàng chậm rãi duỗi dài chân ra, ổn định tư tưởng cho cuộc đối đầu sắp tới. Việc tìm kiếm câu trả lời sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu Christina vẫn còn đang căng thẳng.

Mũi giày của chàng chạm vào gấu váy nàng. Christina lập tức lùi về sau dựa sát vào ghế, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà và bật ra tiếng thở hổn hển nho nhỏ.

“Ngài có muốn uống chút gì đó không?”, nàng nói to đến sửng sốt, đột ngột ngước mắt nhìn và lại ngồi dịch ra mép ghế.

Trông nàng lo lắng như một chú mèo con bị bỏ rơi.

“Em vừa hỏi ta câu hỏi đó rồi”, Lyon nhắc nhở. “Không, ta không cần đồ uống. Ta làm em không thoải mái sao?”, rồi hỏi thêm, cười toe toét đủ để nàng biết mình sẽ rất vui vẻ nếu điều đó xảy ra.

“Tại sao ngài nghĩ vậy?” Christina hỏi.

“Em đang ngồi ở mép ghế, có vẻ như sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, em yêu.”

“Tên của tôi là Christina, không phải em yêu”, nàng đáp lại. “Và tất nhiên là tôi không thoải mái. Ngài có thể khiến ngay cả một con trâu rừng cũng cảm thấy căng thẳng.”

“Một con trâu rừng sao?”

“Ngài làm cho bất kỳ ai cũng thấy căng thẳng khi cau mày”, Christina giải thích kèm theo một cái nhún vai thanh nhã.

“Tốt.”

“Tốt? Là sao Lyon, ngài nói chuyện thật kỳ quặc.”

“Ta nói là...” Lyon bật cười lớn. “Christina, em nói chuyện chẳng có chút logic nào kể từ lúc chúng ta gặp nhau. Cứ mỗi lần nhìn thấy em là ta tự hứa với mình rằng chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện bình thường, rồi sau đó thì...”

“Lyon, ngài thật kỳ lạ”, Christina cắt ngang. “Đây chỉ là lần thứ hai... không, là lần thứ ba tôi gặp ngài, nếu tính cả hai lần trong một buổi tối...”

“Em lại đang làm thế”, Lyon nói.

“Làm gì?”

“Đang cố đẩy ta ra khỏi trọng tâm.”

“Tôi không thể đẩy ngài đi đâu hết. Ngài quá cao lớn. Tôi hiểu rõ sức của mình, Lyon.”

“Em luôn hiểu mọi thứ theo nghĩa đen, đúng không?”

“Tôi không biết. Tôi như vậy sao?”

“Đúng vậy.”

“Có lẽ ngài mới là người có vấn đề về đầu óc. Phải”, Christina gật đầu thêm vào, “Ngài biết không Lyon, ngài không hỏi những câu logic”.

Nàng bật cười khi thấy chàng trừng mắt và hỏi lại lần nữa. “Tại sao ngài ở đây?”

Nàng quay lại với việc nhìn chằm chằm vào hai bàn tay. Hai gò má đột nhiên ửng hồng cho thấy Christina bỗng xấu hổ vì điều gì đó.

Lyon chẳng có chút ý tưởng nào về lý do tại sao hay chuyện gì khiến Christina đỏ mặt. Dù điều đó không hề làm chàng ngạc nhiên. Những chuyện bất thường đã trở nên bình thường hễ ở nơi nào có dính dáng tới Christina. Lyon thầm nghĩ hiện tại mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho bất kỳ chuyện gì xảy ra, tin chắc sẽ khám phá ra trò chơi của nàng trước khi kết thúc chuyến thăm viếng.

“Thật ra tôi biết lý do ngài đến gặp tôi”, Christina thì thầm bẽn lẽn.

“Ồ?” Lyon hỏi. “Lý do gì vậy?”

“Ngài thích ở cùng tôi”, nàng trả lời, mạnh dạn ngước nhanh mắt lên để xem phản ứng của đối phương. Khi thấy chàng không tỏ ra cáu kỉnh trước sự thành thật của mình, nàng liền hâm nóng chủ đề.

“Lyon? Ngài có tin vào định mệnh không?”

Ôi Chúa ơi, trông chàng lại có vẻ bối rối. Christina bật ra tiếng thở dài. “Ừm, ngài có thừa nhận là thích ở cùng tôi không?”, và gợi ý.

“Có, nhưng chỉ có Chúa mới biết tại sao”, Lyon thừa nhận rồi chồm người tới trước, đặt cả hai khuỷu tay lên đầu gối.

“Phải, chỉ có Linh Hồn Vĩ Đại mới biết lý do.”

“Linh Hồn Vĩ Đại?” Lyon lắc đầu. “Chúa ơi, hình như ta bắt đầu thấy tai mình ong ong thì phải. Được rồi, ta sẽ hỏi. Ai là Linh Hồn Vĩ Đại?”

“Tất nhiên là Chúa rồi. Mỗi nền văn hóa khác nhau đều có một cái tên riêng chỉ Sức Mạnh Toàn Năng của họ, Lyon. Ngài không phải là kẻ ngoại đạo chứ?” Nàng có vẻ khá kinh hoàng trước khả năng đó.

“Không, ta không phải kẻ ngoại đạo.”

“Vậy, ngài không cần phát cáu. Tôi chỉ hỏi thôi.”

Chàng nhìn chăm chăm, im lặng cả một phút dài. Sau đó đứng dậy. Trước khi biết Lyon định làm gì, nàng đã bị kéo vào lòng và ôm lấy, Lyon tựa cằm lên đầu nàng. “Ta sẽ siết cổ em hoặc là hôn em”, chàng tuyên bố. “Em chọn đi.”

Christina thở dài. “Tôi thích được ngài hôn hơn. Nhưng trước tiên, vui lòng trả lời câu hỏi của tôi, Lyon. Nó rất quan trọng đối với tôi.”

“Câu hỏi gì?”

“Tôi đã hỏi ngài có tin vào định mệnh không”, Christina nói rồi đẩy Hầu tước ra và ngước nhìn lên. “Ngài thật sự gặp khó khăn trong việc nắm bắt suy nghĩ à?”

Nàng cả gan bật ra vài tiếng bất mãn.

“Ta không có vấn đề gì với việc nắm bắt suy nghĩ”, chàng càu nhàu.

Vẻ mặt của Christina cho thấy nàng không nghĩ như vậy. Nàng là một phù thủy, đang cố gắng phù phép lên chàng.

Lyon có cảm giác mụ mẫm giống như một chàng công tử bột ngớ ngẩn, vô dụng, và yếu ớt như một đứa bé còn ẵm ngửa mỗi khi nàng chiếu luồng mắt đầy quyến rũ lên người mình.

“Sao?”

“Sao cái gì?” Lyon hỏi, lắc đầu trước phản ứng buồn cười về việc cảm thấy giống như có một nữ thần đang chăm chú nhìn mình. Một lọn tóc của nàng bay về phía trước, che đi một phần vết sẹo trên khuôn mặt chàng. Christina với tay cố kéo lọn tóc ra và vuốt nó về vị trí cũ. Sự đụng chạm nhẹ nhàng đó kéo Lyon quay lại với câu hỏi.

“Không, ta không tin vào định mệnh.”

“Thật đáng tiếc.”

Christina hành động như thể chàng vừa thú nhận một tội ác nghiêm trọng không thể tha thứ.

“Được rồi”, chàng nói. “Ta biết tốt hơn mình nên hỏi, nhung Chúa giúp ta, thế nào ta cũng bị rối loạn. Tại sao lại đáng tiếc?”

“Ngài dám cười nhạo tôi sao?”, nàng hỏi khi thấy nụ cười của Lyon.

“Chưa bao giờ”, chàng nói dối.

“Thôi, dù sao tôi cũng cho rằng điều đó không thật sự quan trọng?”

“Việc ta cười em sao?”

“Không, việc ngài có tin vào định mệnh hay không cũng không quan trọng”, Christina trả lời.

“Tại sao lại không quan trọng?”

“Bởi những điều phải xảy ra thì cũng sẽ xảy ra dù ngài có tin hay không. Ngài thấy nó đơn giản như thế nào chưa, Lyon?”

“A”, Lyon nói, kéo dài giọng. “Ta hiểu rồi, em là một nhà triết học.”

Nàng cứng người lại trong vòng ôm của Lyon, một lần nữa trừng mắt nhìn. Sự thay đổi tâm trạng quá mức chóng vánh của nàng lại khiến chàng lạc đề. “Ta đã nói gì khiến em khó chịu sao?”, chàng hỏi.

“Tôi không phải là một cô ả thích ve vãn. Tại sao ngài có thể dễ dàng phỉ báng tôi như thế? Tại sao chứ, tôi đã rất thành thật với ngài trong suốt cuộc trò chuyện này. Tôi nói tôi thích nhìn ngài và còn nói thích ngài hôn tôi. Một kẻ thích ve vãn à, hừm.”

Người phụ nữ này đang biến ta thành kẻ ngớ ngẩn. “Christina, nhà triết học chính là dành hết tâm trí của mình cho việc nghiên cứu các đức tin khác nhau. Đó không phải là một sự phỉ báng khi ta gọi em như thế.”

“Làm ơn đánh vần lại từ đó”, nàng nói, vẻ mặt cực kỳ ngờ vực.

Lyon làm theo yêu cầu. “Ồ, bây giờ tôi hiểu rồi”, nàng nói. “Tôi bị lẫn lộn giữa từ kẻ thích tán tỉnh với người cống hiến[2] cho nghiên cứu. Đúng rồi, đó là những gì tôi đã nghĩ. Đừng choáng váng thế, Lyon. Thật dễ bị nhầm mà.”

[2] Nguyên văn: philosopher - nhà triết học và philanderer - kẻ thích tán tỉnh.

“Dễ sao?” Chàng tự nói với mình là không được hỏi. Nhưng sự tò mò lại lần nữa giành chiến thắng. “Tại sao lại dễ?”

“Bởi vì hai từ đó phát âm gần giống nhau”, nàng trả lời.

Christina nói như thể đang chỉ dẫn cho một đứa trẻ ngớ ngẩn. Lyon lập tức phản đối lại. “Không nghi ngờ gì, đây là sự giải thích thiếu logic nhất mà tôi từng nghe. Trừ phi... em chỉ vừa mới học tiếng Anh, đúng không Christina?”

Bởi trông có vẻ hết sức hài lòng với kết luận của mình, Christina thật sự không nỡ nói không, nàng không phải mới học tiếng Anh. Nàng đã nói chuyện bằng thứ tiếng khó hiểu này được vài năm.

“Đúng vậy, Lyon”, nàng nói dối. “Tôi nói nhiều thứ tiếng và đôi khi bị lẫn lộn. Mặc dù, không phải đối với ai cũng thế. Hình như tôi chỉ quên mất những quy tắc khi ở cùng ngài. Tôi thích nói tiếng Pháp hơn. Nó dễ hơn tiếng Anh rất nhiều.”

Mọi thứ bỗng dưng sáng tỏ trong đầu. Chàng đã giải được câu đố. “Không có gì đáng ngạc nhiên khi ta gặp khó khăn trong việc hiểu em, Christina. Bởi vì em chỉ vừa mới học ngôn ngữ của bọn ta, là thế đúng không?”

Chàng quá vui mừng khi suy ra được mọi thứ và lặp lại câu kết luận khi nãy của mình.

Christina lắc đầu. “Tôi không nghĩ thế, Lyon. Không ai khác gặp chút khó khăn nào trong việc hiểu tôi. Ngài đã nói tiếng Anh bao lâu rồi?”

Chàng lại ôm lấy công chúa và bật cười bởi cách nàng quay ngược vấn đề. Ở góc nào đó trong tâm trí, chàng cảm thấy mãn nguyện nếu có thể cứ đứng ở giữa phòng khách ôm người con gái này cho đến hết buổi sáng.

“Lyon? Ngài có thấy phiền lòng không nếu tôi thật sự là một nữ triết gia? Dì tôi nói điều đó không được ưa chuộng chút nào, thậm chí ngay cả thừa nhận việc mình thích đọc sách. Đó là lý do tôi cũng phải giả vờ là mình không hiểu rõ.”

“Cũng phải giả vờ?” Lyon hỏi lại câu tuyên bố kỳ quặc ấy.

“Tôi thật sự rất thích đọc sách”, Christina thú nhận, phớt lờ câu hỏi. “Quyển sách yêu thích của tôi chính là câu chuyện về vua Arthur. Ngài đã tình cờ đọc nó chưa?”

“Rồi, em yêu. Ngài Thomas Mallory đã viết nó”, Lyon nói. “Bây giờ ta đã biết những ảo tưởng của em đến từ đâu rồi. Hiệp sĩ, chiến binh - cả hai đều giống nhau. Em có một bản chất rất lãng mạn, Christina.”

“Tôi sao?” Christina nói và mỉm cười. “Thật tuyệt khi biết điều đó”, rồi thêm vào khi thấy Lyon gật đầu. “Lãng mạn là đức tính tốt mà một quý cô cần có, đúng không Lyon?”

“Phải.” Chàng kéo dài giọng.

“Tất nhiên, chúng ta không thể để cho dì Patricia biết về chuyện này, vì điều đó chắc chắn...”

“Để ta đoán”, Lyon cắt ngang. “Điều đó sẽ làm cho bà ta không hài lòng, đúng không?”

“Phải, tôi e là thế. Tốt hơn hết bây giờ là ngài nên ra về. Chừng nào nhớ ra được điều muốn nói với tôi, ngài có thể ghé lại đây.”

Lyon không định đi đâu hết, dù tự nhủ mình không thể tiếp tục cuộc trò chuyện. Chàng quyết định hôn người con gái này chỉ để có được một khoảnh khắc bình yên rồi sau đó sẽ có được sự dễ bảo của nàng đủ để trả lời vài câu hỏi thích đáng, với điều kiện lúc đó chàng còn nhớ ra được những câu hỏi đó là gì. Chàng đã thu lượm được kha khá thông tin. Rõ ràng Christina lớn lên ở nước Pháp, hoặc một nước láng giềng nói tiếng Pháp. Lúc này điều mà chàng muốn khám phá chính là lý do vì sao nàng lại quyết liệt muốn bảo vệ một sự thật đơn giản như thế. Nàng xấu hổ, ngượng ngùng chăng? Có lẽ chiến tranh chính là lý do cho sự dè dặt này.

Lyon vuốt ve lưng nàng, nhằm xao lãng việc nàng lại muốn đuổi mình đi. Sau đó cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy môi nàng trong khi tay vẫn tiếp tục vuốt ve, mơn trớn. Christina một lần nữa quay trở lại trong vòng ôm của Lyon. Hai tay chậm rãi vòng lên ôm lấy cổ chàng.

Christina rõ ràng thích sự xao lãng này. Khi cuối cùng Lyon từ bỏ trêu chọc và đòi hỏi sự chiếm lĩnh hoàn toàn khuôn miệng, nàng liền nhón chân lên. Bàn tay luồn vào tóc, mang đến một cơn chấn động khắp thân mình. Lyon nâng Christina lên khỏi sàn để miệng nàng ngang tầm với miệng mình.

Bị giữ như vậy khiến nàng cảm thấy một cảm xúc rất lạ kỳ, dù vậy nó cũng không kỳ lạ bằng cách mà Lyon đang tác động lên các giác quan của nàng. Mùi hương của chàng khiến nàng trở nên cuồng dại. Nó quá nam tính, quá phàm tục. Ham muốn mãnh liệt cuốn nàng vào một cơn sóng nóng bỏng khi lưỡi Lyon trượt sâu vào miệng nàng để tăng thêm sự thân mật.

Christina cũng không mất quá nhiều thời gian để bắt kịp sự táo bạo của Lyon. Lưỡi của nàng phối hợp rất ăn ý với lưỡi chàng, lúc đầu là rụt rè, sau đó trở nên cuồng nhiệt. Nàng biết chàng thích sự táo bạo của mình, bởi vì miệng chàng đang chuyển động trên miệng nàng một cách điên cuồng và nàng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ thỏa mãn.

Christina là người phụ nữ đáp trả cuồng nhiệt nhất mà Lyon từng gặp. Sự hoang dại của nàng khiến chàng choáng váng. Hầu tước luôn điều chỉnh, phối hợp bản thân với trò chơi mà phần lớn những phụ nữ ngây thơ thường chơi. Tuy nhiên, Christina lại trung thực một cách đầy mới mẻ với ham muốn của chính mình. Nàng cũng nhanh chóng khuấy động chàng. Lyon thật sự run rẩy khi tách miệng mình ra khỏi nàng. Hơi thở của chàng dồn dập, đứt quãng.

Nàng không muốn chàng dứt ra. Christina choàng tay quanh thắt lưng và ôm ghì lấy Lyon một cách mạnh mẽ đến kinh ngạc. “Ngài thích hôn tôi, đúng không Lyon?”

Làm sao lúc này giọng điệu của nàng lại có vẻ rụt rè đến vậy sau cách nàng vừa mới hôn như thế? Lưỡi của nàng còn dữ dội hơn cả chàng. “Chết tiệt, em biết rõ là ta thích hôn em mà”, chàng gầm gừ bên tai nàng. “Đây là một phần của trò giả vờ ngây thơ, đúng không Christina? Em không cần phải tỏ ra rụt rè. Ta thật sự không quan tâm có bao nhiêu gã đàn ông đã lên giường với em. Ta vẫn muốn em.”

Christina chậm rãi đưa mắt lên nhìn xoáy vào mắt Lyon, có thể nhìn thấy rõ sự đam mê mãnh liệt đang dâng trào trong đó và cả sự chiếm hữu nữa. Cổ họng đột nhiên bị thít chặt lại không thể phát ra tiếng. Lyon có được sự mạnh mẽ của một chiến binh.

Chúa giúp nàng, nàng có thể dễ dàng sa vào tình yêu với một người Anh.

Lyon bắt được sự sợ hãi lóe lên trong mắt Christina, cho rằng nàng lo sợ bởi vì mình đã đoán ra sự thật. Chàng tóm lấy một lọn tóc của nàng, xoắn nó quanh ngón tay, sau đó kéo Christina áp sát vào người cho đến khi ngực nàng như bị ép phẳng vào ngực mình. Sau đó chàng nhẹ nhàng buộc nàng ngửa đầu ra sau rồi cúi đầu xuống, cho đến khi miệng chỉ cách miệng nàng một hơi thở và nói, “Điều đó không quan trọng đối với ta. Ta cam đoan với em, Christina. Khi ở trên giường của ta, em sẽ không thể nghĩ đến bất kỳ gã nào khác ngoài ta

Chàng lại hôn nàng, đóng dấu lời thề của mình. Nụ hôn đầy nhục dục. Ngấu nghiến. Không kéo dài quá lâu. Chỉ khi nàng vừa bắt đầu đáp lại, Lyon liền bứt ra.

Cái nhìn của chàng lập tức thu hút hoàn toàn sự chú ý của Christina. “Tất cả những gì ta có thể nghĩ chính là cảm giác tuyệt vời thế nào khi chúng ta ở cùng nhau. Em cũng nghĩ đến điều đó, đúng không Christina?” Lyon hỏi, giọng nói khàn khàn đầy nhục dục.

Chàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho câu từ chối, mong đợi một điều diễn ra theo lẽ thường. Nhưng nhận ra mình đã nhầm, và chắc chắn đó là lý do làm cho chàng quá choáng váng, khi đáp Iời, “Ồ đúng vậy, tôi đã nghĩ đến việc làm tình với ngài. Điều đó sẽ rất tuyệt vời đúng không?”.

Trước khi Lyon có thể đáp lại, Christina đã thoát khỏi vòng tay chàng.

Nàng chậm rãi bước ngang qua phòng. Dáng đi của nàng cũng mang theo vẻ xấc xược như nụ cười ném qua vai cho chàng lúc hất mái tóc ra sau. Khi mở cánh cửa ra hành lang, Christina quay lưng lại. “Ngài phải quay về ngay bây giờ, Lyon. Chúc một ngày tốt lành.”

Chuyện này lại diễn ra một lần nữa. Chết tiệt, sao cô ấy cứ xua đuổi mình vậy chứ?

“Christina”, Lyon gầm lên, “Quay lại đây. Ta vẫn chưa xong với em đâu. Ta có vài vấn đề muốn hỏi em”.

“Hỏi tôi chuyện gì?” Christina đáp lại khi đang lách người ra khỏi cửa.

“Hãy vứt bỏ vẻ đề phòng quá mức như thế đi”, Lyon càu nhàu rồi khoanh tay trước ngực, cau có. “Đầu tiên ta muốn hỏi xem em có muốn đến xem nhạc kịch vào...”

Christina ngăn lại bằng cái lắc đầu. “Nữ bá tước sẽ không cho phép ngài hộ tống

Nàng còn dám cả gan mỉm cười sau lời cự tuyệt. Lyon thở dài đáp lại. “Em giống như một con tắc kè hoa, em có biết không? Mới giây trước em còn cau mày và rồi giây tiếp theo lại mỉm cười. Em có biết mình có ý nghĩa như thế nào với ta không?” Lyon hỏi.

“Tôi tin là ngài vừa mới sỉ nhục tôi.”

“Ta không sỉ nhục em”, Lyon cáu kỉnh, phát lờ sự thích thú trong giọng nói của Christina. Lạy Chúa, lúc này nàng lại đang nhìn với ánh mắt cực kỳ ngây thơ. Đủ để khiến chàng phải nghiến chặt răng. “Em cố tình biến ta thành một kẻ ngớ ngẩn, đúng không?”

“Nếu ngài nghĩ rằng gọi tôi là thằn lằn thì có thể giành được sự yêu mến của tôi, thật đáng buồn là ngài sai rồi.”

Lyon phớt lờ câu nhận xét. “Em có muốn cưỡi ngựa cùng ta ở công viên vào ngày mai không?”

“Ồ, tôi không cưỡi ngựa.”

“Em không à?”, chàng hỏi. “Em chưa bao giờ học cưỡi ngựa à? Ta rất vui lòng được hướng dẫn em, Christina. Một chuyến cưỡi ngựa nhẹ nhàng... bây giờ thì ta nói tới đâu rồi? Em dám cười nhạo ta hả?”

Christina đã phải vất vả lắm mới có thể kìm lại tràng cười của mình. “Ồ, tôi không cười ngài”, nàng nói dối. “Chỉ là tôi không thích cưỡi ngựa thôi.”

“Tại sao vậy?” Lyon hỏi.

“Yên ngựa khiến tôi quá rối trí”, Christina thú nhận rồi xoay người nhanh chóng băng qua đại sảnh. Lyon vội vã đuổi theo, nhưng Christina đã đi được hơn nửa cầu thang trước khi chàng chạm tới được tay vịn.

“Yên ngựa khiến em rối trí sao?”, chàng hỏi với theo, tin chắc là mình đã nghe nhầm.

“Đúng vậy, Lyon.”

Lạy Chúa, chàng hoàn toàn bị á khẩu trước câu phát biểu quái đản đó, và đành bỏ cuộc. Christina đã thắng trong trận chiến này.

Tuy nhiên cuộc chiến vẫn chưa đến hồi kết thúc.

Lyon đứng đó, lắc đầu, quyết định tự thỏa mãn với việc quan sát hông Christina đung đưa duyên dáng theo mỗi bước đi, và trước khi nàng biến mất khỏi tầm mắt, chàng đột nhiên phát hiện ra điều gì đã làm mình băn khoăn khi thấy nàng lúc đầu. Công chúa Christina đi chân trần.

***

Nữ bá tước Patricia đang trong tâm trạng rất phấn khởi khi quay về nhà sau cuộc gặp mặt. Việc hẹn gặp một ứng cử viên thích hợp cầu hôn cô cháu gái thật là không đúng phép tắc, phải, nhưng kết quả đó lại làm bà ta hết sức hài lòng. Nữ bá tước cười khẩy, vứt bỏ mọi lo lắng nhen nhúm trong lòng.

Emmett Splickler hoàn toàn là mẫu người mà Nữ bá tước mong đợi. Bà ta đã thầm cầu nguyện Emmett sẽ kế thừa đức tính ghê tởm của cha gã. Và Patricia đã không thất vọng. Emmett là một tên ngốc nghếch nhu nhược, nhỏ bé trong cả vóc người lẫn tính tham lam. Hoàn toàn là phiên bản của cha gã, đũng quần Emmett đã kiểm soát bộ não của gã. Gã biểu lộ sự thèm khát được lên giường với Christina quá mức lộ liễu. Tại sao ư, gã đàn ông đó hiển nhiên đã chảy nước dãi khi Nữ bá tước giải thích lý do cho chuyến viếng thăm của bà ta. Và ngay khi đề cập đến việc kết hôn với Christina, gã đàn ông ngu ngốc đó lập tức biến thành món thạch hoa quả trong tay bà ta. Gã ta đồng ý ký vào bất cứ thứ gì và làm mọi thứ để có được phần thưởng của mình.

Nữ bá tước biết Christina sẽ không tài nào có cảm tình được với Emmett. Gã đàn ông đó quá mức nhu nhược. Và để xoa dịu cô cháu gái, Patricia sẽ lên một danh sách những ứng cử viên thích hợp. Bà ta thậm chí còn đưa tên của tên Hầu tước Lyonwood ghê tởm đó lên đầu danh sách. Tất nhiên mọi thứ chỉ là một màn kịch, điều mà bà Bá tước muốn chính là dễ bảo và không hề nghi ngờ chuyện gì sẽ xảy đến sau đó.

Nữ bá tước sẽ không phó mặc bất cứ thứ gì cho sự may rủi.

Bà ta sẽ không cho phép cô cháu gái mình kết hôn với một ai đó đáng kính như quý ngài Lyon.

Lý do rất đơn giản. Patricia không chỉ muốn một phần trong số tài sản của cha mình. Bà ta có ý định lấy tất cả.

Kế hoạch mà bà ta vạch ra cho Splickler thật đáng ghê tởm, thậm chí có thể sánh với tiêu chuẩn của một con quỷ.

Sắc mặt của Emmett trắng bệch khi bà ta điềm tĩnh bảo gã phải bắt cóc cô cháu gái mình, lôi nàng đến Gretna Green, rồi buộc nàng cưới gã ở đó. Gã có thể hoặc không cưỡng bức cô gái trước hoặc sau khi tờ hôn thú được ký. Điều đó chẳng làm bà ta bận tâm.

Emmett trông hoảng sợ hơn bà ta tưởng. Và khi bà ta bảo là có thể gọi thêm hai hoặc ba người nữa giúp để kiềm chế Christina, gã đàn ông ngu ngốc đó lập tức vứt hết những lời kêu ca phàn nàn và một lòng một dạ tuân theo kế hoạch. Bà ta chú ý thấy chỗ phồng lên giữa hai chân gã, biết rõ đầu óc của gã lúc này đang đắm chìm trong hình ảnh ái ân với cô cháu gái của mình, tưởng tượng như vậy để có đủ liều lĩnh làm theo những gì được yêu cầu.

Những nỗi lo lắng đã vắt kiệt sức lực của Nữ bá tước. Luôn có một khả năng dù ít ỏi là sự nhút nhát của Emmett sẽ vượt qua thèm khát được lên giường với Christina. Kế hoạch có thể thất bại nếu xảy ra bất kỳ trở ngại nào.

Vì lý do dó, Patricia biết mình sẽ phải tìm cách tống khứ cái gia đình da đỏ bẩn thỉu của Christina đi. Nếu cô cháu gái của bà không lấy Emmett, và rốt cuộc lại kết hôn với gã nào đó có ý chí sắt đá như Lyon, cuộc hôn nhân sẽ không thể kéo dài. Sớm hay muộn chuyện Christina đã được nuôi dạy ở đâu và bởi những ai sẽ bị tiết lộ. Cô ta sẽ không thể che giấu bản tính man rợ của mình mãi được. Và liệu một người chồng bình thường nào có thể chịu đựng được cái quan niệm đáng ghê tởm của cô ta về tình yêu và danh dự chứ? Lẽ dĩ nhiên anh ta sẽ bị khiếp sợ bởi bản tính thật sự của cô ta. Dù điều đó sẽ không thể khiến anh ta vứt bỏ cô ta bằng một cuộc ly hôn âm thầm được, chắc chắn anh ta sẽ bỏ rơi cô ta và chạy theo ả đàn bà khác để thỏa mãn nhu cầu của mình.

Việc bị bỏ rơi sẽ là cơ hội tuyệt vời để Christina nhanh chóng trở về với cái gia đình mọi rợ đã nuôi lớn cô ta. Con ranh ngu ngốc đó vẫn cứ khăng khăng quay trở về nhà. Nữ bá tước sẽ không để điều đó xảy ra. Christina đã trở thành phương tiện giúp bà ta quay trở lại xã hội thượng lưu. Cho dù đối với cả những kẻ vẫn còn ghi nhớ những hành động hớ hênh của bà ta trong quá khứ thì với việc đưa Christina đi cùng sẽ khiến họ buộc lòng phải chấp nhận lại bà ta.

Nỗi lo lắng cuối cùng là Edward. Cha của Christina sẽ không vui vẻ với việc bị bà ta đánh lừa. Dù rất thân thiện hòa nhã như bà ta vẫn nhớ, thì có lẽ Edward vẫn sẽ cố gắng chạm tay vào phần tài sản thừa kế. Christina chắc chắn sẽ có thể kiểm soát được cha cô ta, Nữ bá tước tin tưởng điều đó.

Ồ, phải, việc cấp thiết chính là khiến con chó cái nhỏ đó vẫn còn ở lại Anh quốc cho tới khi bà ta xong việc với cô ta. Quả thật đó chính là điều cấp thiết hàng đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.