Edit: Lam
Giấy vệ sinh hút no nước thì vừa nặng vừa trơn, Nhạc San dùng hết sức lực cũng không thể ngăn cản nó trượt xuống, cuối cùng rơi xuống bàn. Trên người Nhạc San vẫn còn dính nước, cô rùng mình một cái. Trông thấy cửa phòng ngủ của Khương Vị mở ra, cô lập tức xoay người, phi đến đĩa hoa quả, núp ở phía sau.
Lúc Khương Vị thay áo ngủ, thì nghe thấy tiếng trong phòng khách, chỉ cho là Đại Mao làm sao đó. Sau khi thay xong quần áo, mở cửa ra thì thấy, Nhạc San đang mông trần chạy trốn —— thật ra thì Nhạc San nhỏ như vậy, anh cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng có mặc đồ hay không thì vẫn có thể nhận ra được.
“…”
“Hắt xì.” Nhạc San hắt xì một cái, cô cuộn tròn người lại, xoa xoa mấy chỗ nổi da gà trên người, quay đầu nhìn xung quanh. Cách đó không xa có hai hộp trà, hình tròn tròn, trên nắp có một sợi dây trang trí.
Nhạc San nhìn chằm chằm sợi dây đó, lại phi nhanh tới đó, vùi người vào giữa sợi dây. Sợi dây rất to, đủ để che hết người cô, chỉ lộ ra một đoạn chân. Nhạc San xoay người trong đó, gạt mấy sợi tơ, thò đầu ra.
Đập phải ánh mắt phức tạp của Khương Vị: “…”
Đại Mao tự biết mình gây họa, để lại một đống lộn xộn, chạy vào ban công, ngồi trong ổ, úp mặt vào tường sám hối. Khương Vị thu dọn xong hiện trường, lấy một cái khăn tay trong phòng ngủ, đi tới gần hộp trà: “Ra đây.”
Nhạc San nhào vào trong tay Khương Vị, được bao bọc trong vải làm cô cảm thấy ấm áp hơn hẳn.
Khương Vị nhìn Nhạc San nhích tới nhích lui trong chiếc khăn tay, thì đứng dậy đi vào toilet. Lúc đi ra, Nhạc San đã bọc người xong. Cô bọc mình như đang đóng gói đồ, bọc rất kín, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt nho nhỏ.
“Đi tắm đi.” Khương Vị xòe tay ra với cô.
“Ồ.” Nhạc San cẩn thận đứng dậy, trèo lên tay Khương Vị.
Khương Vị đã có kinh nghiệm, nên chuẩn bị đồ rất đầy đủ, nhưng cái bồn tắm to kia không thể dùng được nữa. Không biết anh lấy ở đâu ra một cái nắp, để nước ấm vào đó, như một cái bồn tắm.
Sau khi Khương Vị đi ra, Nhạc San thò chân vào trong bồn tắm, độ cao của nước chỉ đến ngực Nhạc San thôi, độ ấm vừa phải làm cô thoải mái thở dài.
Bình thường bỏ đi 5cm hầu như không thấy khác biệt, nhưng từ 10cm xuống còn 5cm thì thật sự là một khoảng cách, ngay cả chất lượng cuộc sống cũng giảm xuống.
Nhạc San bĩu môi tắm rửa xong, lăn qua lăn lại mấy cái trên khăn lông, lại bọc lại bằng khăn tay. So với khăn giấy, thì khăn tay thoải mái hơn hẳn, nhưng một chiếc khăn tay to như vậy treo trên người, thì thật là bất tiện.
Khương Vị gọi cho lớp trưởng, xin lỗi vì việc mình và Nhạc San đi mà không nói. Nhìn đồng hồ, rồi mang Nhạc San ra, để lên trên giường.Từ ktv về cũng không còn sớm, hôm sau còn phải đi làm, nên Khương Vị tắm qua một chút. Lúc đi ra thì thấy Nhạc San đã nằm trên giường ngủ mất, cô gấp khăn tay lại, nhét mình vào giữa, trông như vậy thì càng nhỏ hơn.
Đầu ngón tay anh cọ cọ vào tóc Nhạc San, cảm thấy tóc đã hơi khô thì mới kéo khăn tay, để Nhạc San nằm bên cạnh gối.
Một đêm vô mộng.
Lúc Nhạc San tỉnh dậy, Khương Vị đã chạy thể dục về. Mùi thơm của bữa sáng bay qua phòng khách chui vào phòng ngủ nhưng cũng không hề giảm bớt sự mê hoặc của nó. Nhạc San sờ bụng mình, tức thì cảm thấy tay chân mềm nhũn, không nhúc nhích nổi.
“Hôm nay đi làm cùng tớ hả?” Lúc ngồi ăn, Khương Vị hỏi.
Nhạc San vội vàng nuốt miếng thịt hun khói nhỏ trong miệng xuống, lắc đầu thật mạnh: “Tớ không đi đâu. Bộ dạng này không thể đi ra ngoài được.” Như thế này khác nào ở trần chạy ngoài đường chứ?
“Nhưng cậu ở nhà sao được?” Khương Vị cau mày, nghĩ tới đã thấy lo lắng rồi.
Làm một trạch nữ bí mật, có ăn có uống có wifi, một mình cô ở nhà cũng không có vấn đề gì cả. Khương Vị lo lắng đi làm, Nhạc San ở trong ổ mèo, nằm trên cái đệm mềm mại, bắt đầu xem phim. Đại Mao không chịu cô đơn cũng mò tới, nằm bên cạnh ổ mèo, đặt miệng trên đệm, xem phim cùng Nhạc San.
Đợi đến khi Khương Vị lo lắng không yên đi về, Đại Mao vẫn như ngày thường ngồi ngoài cửa đón anh, còn Nhạc San vẫn nằm trong ổ mèo, còn không thèm thò đầu ra chào hỏi.
Đột nhiên thấy mất mát là sao nhỉ?
Lúc chiều đi làm, theo yêu cầu của Nhạc San, Khương Vị để lại cho cô một túi giấy rút bằng nhựa, vì phòng ngừa Đại Mao đi vào quấy rầy, còn khóa cửa phòng ngủ lại.
Mất cả buổi chiều, dưới sự dốc lòng nghiên cứu và thí ngiệm liên tục, Nhạc San đã thành công làm được mấy cái đồ lót nho nhỏ, có thể che khuất ba vị trí nào đó.
Đồ đặt trên mạng hôm sau đã được gửi tới, người bán là một cô gái làm đồ búp bê có quan hệ tốt với Nhạc San, vừa nghe thấy Nhạc San bảo cần dùng gấp, thì liền dừng mọi việc trong tay lại, chuyên làm đồ cho cô. Bởi vì chỉ cần nhanh, chứ không cần đẹp, cho nên mấy bộ váy đó không tốn nhiều thời gian lắm, thậm chí cô ấy còn làm cho cô một bộ quần đùi và áo.
Váy không đẹp, nhưng có nó thì cuối cùng Nhạc San cũng thoát khỏi tình trạng ở trần.
Khi Khương Vị đi làm, cuối cùng cũng nhận được đãi ngộ bị Nhạc San tiễn tận cửa, Đại Mao cao lớn, và Nhạc San nhỏ bé đứng song song một chỗ, đều ngẩng đầu nhìn mình, làm Khương Vị có cảm giác không muốn đi làm.
Cửa vừa đóng lại, Đại Mao liền xoay người, Nhạc San sợ tới mức chạy vội sang một bên. Hiện giờ cô không sợ bị nuốt, nhưng rất có khả năng sẽ bị Đại Mao dẫm bẹp.
Đại Mao nhìn thấy Nhạc San, nó cúi đầu đuổi theo Nhạc San chạy một vòng, đến khi Nhạc San mệt đến mức nằm bất động, mới kêu lên một tiếng, rồi cũng nằm bên cạnh Nhạc San.
Nhạc San thở hổn hển một lúc, đợi đến khi hơi thở bằng phẳng lại, mới quay đầu nhìn Đại Mao như một ngọn núi nhỏ. Cô cẩn thận nhìn một lát, rồi đứng dậy, đến gần Đại Mao, giơ tay sờ lông nó.
Lớp lông mềm mại, trơn mượt, chọc một cái, cả cánh tay đều lọt thỏm vào, Nhạc San túm một đám lông, Đại Mao hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn. Nhạc San suy nghĩ một lát, đột nhiên trong đầu sáng lên, chân giẫm lên chân trước của Đại Mao.
Nhạc San tìm mọi chỗ có thể đặt chân trên người Đại Mao, khó nhọc bò lên trên người Đại Mao, cưỡi trên cổ Đại Mao.
Đại Mao chớp mắt nhưng không nhìn thấy Nhạc San, nó đột nhiên đứng dậy. Nhạc San ở trên lưng nó suýt nữa thì ngã xuống, nhanh chóng túm lây mấy sợi lông.
“Gâu!” Đại Mao kêu lên hai tiếng với không khí, sau đó ngẩng đầu chạy vòng quanh. Nó có thể ngửi thấy mùi của Nhạc San, nhưng lại không tìm thấy cô.
Đại Mao vòng mấy vòng tại chỗ, làm Nhạc San cũng choáng váng đầu theo. Cô đột nhiên nhớ tới cái mũi của chó, lo sợ dịch về phía sau, từ cổ Đại Mao lùi về trên lưng.
Chờ Khương Vị tan tầm, vừa mở cửa đã trông thấy Đại Mao đứng ngoài cửa vẫy đuôi, nhìn xung quanh, nhưng không thấy Nhạc San: “Nhạc San?”
“Đây!” Nhạc San trả lời rất to.
Khương Vị không nghe thấy, đổi dép xong, đẩy cửa phòng ngủ ra xem, cũng không thấy Nhạc San. Lúc này Đại Mao vẫn luôn đi theo anh.
Nhìn quanh một vòng cũng không thấy người đâu, Khương Vị bắt đầu hoài nghi, có phải Đại Mao nuốt mất Nhạc San rồi không. Đến khi xoay người lại thì thấy Nhạc San cưỡi trên lưng Đại Mao.
“…”
Nhạc San thấy Khương Vị nhìn sang, thì vẫy vẫy bàn tay nhỏ với anh, rồi lại nhanh chóng túm lấy lông Đại Mao. Tư thế cô túm lông rất đặc biệt, cánh tay hơi cong, như đang cầm dây cương.
Đến khi Đại Mao bước đi, cô còn biết cong người, lên xuống nhịp nhàng theo động tác của Đại Mao. Kỳ thực, trong lòng cô còn có một khúc nhạc đệm vang lên: Hãy sống thật vui vẻ, tiêu diêu tự tại, cùng nhau thúc ngựa rong ruổi khắp thế gian*.
(*Bài hát “Khi nào” của nhóm nhạc Động Lực Hỏa Xa – Nhạc phim Hoàn Châu Cách Cách. Link cho bạn nào muốn xem:
https://www.youtube.com/watch?v=y8aC3lO22ts. Và bài hát “Không thể chia tay chàng” của Triệu Vy – Nhạc phim Hoàn Châu Cách Cách có cùng lời nhưng khác nhạc. Link:
https://www.youtube.com/watch?v=nNQFIgivzyE.)
Không nhìn thấy gì cả. Khương Vị nhịn ý định muốn trợn mắt xuống, giữ Đại Mao lại, cúi người túm lấy eo Nhạc San, bắt cô lại.
“A?” Nhạc San đột nhiên bị bắt lên trên không trung, sợ tới mức tay thả lỏng ra, đợi khi cô phản ứng lại thì Khương Vị đã bắt được cô, chân cô giãy dụa trên không, hoàn toàn biểu hiện ra sự bất mãn của mình.
Mới tìm được trò chơi mới! Nhạc San bị thả vào lòng bàn tay, bất mãn lườm Khương Vị.
“Cậu không sợ bị Đại Mao ném ngã hả?” ngón tay Khương Vị chọc eo Nhạc San như muốn trừng phạt cô. Nhạc San cười hai tiếng, rồi lăn trên tay anh, tránh khỏi sự công kích của Khương Vị.
Chơi vui vẻ nên quên mất, nếu Đại Mao có một bộ đồ dùng cưỡi ngựa thì càng tốt, như vậy thì cô có thể cưỡi nó ra ngoài căng gió.
Nghĩ thật hay. Nếu Đại Mao có suy nghĩ của con người, nó sẽ nói với Nhạc San như vậy.
Lúc Khương Vị đi làm chiều, nhất định đòi mang cô đến cơ quan: “Mẹ tớ gọi điện, bảo bọn tớ về nhà ăn cơm tối.”
“Chúng ta? Nhưng tớ như thế này, thì làm sao mà xuất hiện trước mặt cô được.” Nhạc San buồn bã.
(Bọn tớ = chúng tôi = chúng ta)
“Là tớ và cả nhà anh tớ, bọn tớ.” Khương Vị bổ sung thêm, “Có thể tối sẽ về rất muộn, cũng có thể sẽ không về. Cho nên tớ cảm thấy tớ nên mang cậu theo thì hơn.”
“Vậy cậu mặc kệ Đại Mao đáng thương sao?”
“Đại Mao ngoan hơn cậu nhiều. Tớ rất yên tâm với nó.” Khương Vị nói.
“…” Nhạc San yên lặng xoay người, để lại cho Khương Vị một bóng lưng mất mát.
Nhạc San nhỏ đi một số thì càng bất tiện hơn. Cô đã không thể đứng trong hộp đựng tài liệu nữa, bởi vì vách ngăn rất ngắn, thả vào trong đó thì hioongs như bị nhốt vào trong nhà tù không thấy mặt trời.
Khương Vị chỉ có thể đặt Nhạc San lên bàn.
Nhạc San đứng trên bàn, nên không thể nghịch di động, chỉ có thể đứng ngẩn ngơ, ngồi ngẩn ngơ, và nằm ngẩn ngơ.
Khương Vị nhìn tài liệu trong tay, vừa đọc vừa cầm bút ghi chú thích, đột nhiên nghe thấy tiếng lạch cạch, ngẩng đầu lên thì thấy, Nhạc San đang trèo lên bàn phím, đạp lên phím như đang nhảy ô.
Phím trên bàn phím rất cao, trên mặt còn hơi cong cong, dẫm xuống thì run run một chút, phát ra tiếng kêu lạch cạch.
Nhạc San giẫm lên khe hở giữa hai phím, rồi lại giẫm lên một phím, thân thể nhịp nhàng lên xuống cùng âm thanh, khiến cô thích thú.
“Nhạc San.” Khương Vị nhìn cô lúc nhanh lúc chậm giẫm phím, phát ra tiết tấu khác nhau, thì gọi cô một câu.
Nhạc San quay đầu nhìn Khương Vị, trông thấy ánh mắt không tán thành của anh, còn có ngón tay đang duỗi tới, thì tốc độ nhanh hơn, nhảy lên một loạt phím, rồi nhảy xuống mặt bàn, nhanh chóng chạy trốn.
Khương Vị bắt vài lần nhưng không bắt được, liền giơ tay ra chặn phía trước.
Nhạc San không có phanh kịp, đụng trúng tay Khương Vị.
Khương Vị để Nhạc San vào lòng bàn tay: “Nhạc San.”
Nhạc San trong lòng bàn tay vẫn không nhúc nhích.
“Nhạc San?”
Giả chết.
Khương Vị nhẹ nhàng nghiêng tay, Nhạc San liền lăn lộn vài vòng, sau khi anh để thẳng tay lại, thì lại lăn trở về.
Nhạc San ôm cái đầu đang quay cuồng, ngồi dậy: “Cậu thật nhẫn tâm.”
Khương Vị cười cười, sờ sờ đầu Nhạc San để an ủi: “Chờ một lát nữa, sắp tan tầm rồi.”
Nhạc San bị trừng phạt như vậy một lần, liền ngoan ngoãn ngồi ngốc một chỗ.
Cuối cùng cũng đợi được đến tan tầm, ngồi trên ô tô, cô mới hoạt bát trở lại: “Tớ đã lâu không đến nhà cậu rồi, chắc chắn cô chú rất nhớ tớ, tiếc là tớ không thể gặp họ, không thể an ủi sự nhớ nhung của họ.”
Khương Vị không còn gì để nói, chỉ có thể nhẹ nhàng bỏ cô vào chỗ để đồ trang trí.