“Nhạc San!” Trần Mang Đóa hung dữ kéo tay Nhạc San, để cô không bị đâm vào người đối diện, “Cậu đang nghĩ gì đấy hả?”
Nghĩ việc vẫn luôn nghĩ đó.
“Ờ.” Nhạc San chậm chạp nói.
Trần Mang Đóa quay đầu nhìn Nhạc San một cái, thấy cô vẫn là bộ dạng hồn bay lên trời, thì nhìn xung quanh, rồi kéo cô vào một tiệm cà phê. Ấn Nhạc San vào một cái ghế, còn mình thì đi tới ghế đối diện, bỏ túi đồ mới mua vào trong, rồi ngồi xuống: “Nói đi, gặp phải việc gì.”
Người phục vụ đến hỏi hai người muốn gọi gì, Trần Mang Đóa tùy tiện gọi hai chén nước, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào Nhạc San: “Là cậu gọi tớ đi dạo phố, nhưng cậu vẫn luôn mơ màng, không thấy có lỗi với ngày nghỉ quý báu của tớ sao?”
Nhạc San do dự một lát, rồi mới ấp a ấp úng nói: “Thật ra là… hôm đó Khương Vị… nói… nói thích tớ.” Nói đến đoạn sau thì giọng cô càng ngày càng nhỏ, đầu cũng càng lúc càng cúi thấp.
“Cái gì?” Trần Mang Đóa kích động đập bàn, đứng dậy đi sang đối diện, chen nhau với Nhạc San trên một cái ghế, ghé sát vào cô truy hỏi liên tục, “Cậu ấy tỏ tình rồi hả? Tỏ tình thế nào? Tớ biết là cậu ấy có ý với cậu mà, tốt với cậu như vậy, sao có thể là thanh mai trúc mã bình thường được.”
“Cậu ấy nói thích tớ… Sau đó hôn một cái.” Nhạc San nói nhỏ.
Trần Mang Đóa lại hít một hơi, cô vẫn cảm thấy Khương Vị không phải loại người phô bày tình cảm ra ngoài, vậy mà trực tiếp hôn luôn. Quả nhiên trong lòng mỗi anh chàng hệ cấm dục tao nhã đều có một tổng giám đốc bá đạo. Lại lập tức bà tám truy hỏi cặn kẽ: “Hôn trán hả? Hay má?” Cô ấy thấy Nhạc San nhếch môi, thì đã hiểu ra, “Chậc chậc chậc, thật không thể tin nổi… Có cảm giác gì?”
“Rất nhẹ rất… Cậu hỏi cái này làm gì?” Nhạc San quay đầu lườm cô ấy.
Trần Mang Đóa ôm lấy tay Nhạc San, trấn an: “Không phải là tớ tò mò sao.” Còn tưởng là nụ hôn rất bá đạo chứ, nhịn nhiều năm như vậy mà chỉ hôn nhẹ một cái, aiz, cái này không được. Cô thấy tiếc nuối thay Khương Vị và Nhạc San, cũng đã biết vì sao Nhạc San lại có bộ dạng này, vì thế rất là tri kỷ tiếp tục xâm nhập điều tra: “Cậu trả lời thế nào?”
“Tớ… Tớ bảo là không biết, phải suy nghĩ lại.”
“Cậu nghĩ cái gì nữa chứ? Cậu cho là gặp được một anh chàng vài chục năm vẫn như một, chăm sóc cậu như mẹ cậu rất dễ hả? Cậu còn muốn nghĩ lại? Nghĩ lên trời à?” Trần Mang Đóa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, muốn véo cho Nhạc San một cái.
“Nhưng mà lúc đó đầu óc trống rỗng, ngay cả hôm đó về nhà bằng cách nào tớ cũng không nhớ.” Vẻ mặt Nhạc San đau khổ, “Hơn nữa, loại chuyện này đương nhiên phải suy nghĩ kỹ càng mới có thể trả lời được chứ.”
Lúc này phục vụ mang hai tách cà phê vào, Trần Mang Đóa nhận lấy: “Khương Vị có phản ứng gì… Để tớ đoán coi, nhất định là cậu ấy sẽ hơi vui vẻ.”
“Cậu ấy nói chờ tớ nghĩ kỹ.” Trong đầu Nhạc San lập tức hiện lên biểu cảm của Khương Vị lúc đó, đúng là anh có cười, “Sao cậu biết?”
Trần Mang Đóa lắc đầu: “May mà cậu ấy hiểu cậu như tớ, bằng không sẽ nghĩ rằng cậu muốn từ chối đó.” Nhìn thấy vẻ mặt không hiểu của Nhạc San, cô ấy nói tiếp, “Cậu được người khác tỏ tình, hoặc là trực tiếp từ chối, hoặc là ngay cả lời tỏ tình cũng không để người ta nói ra miệng… Bây giờ còn muốn suy nghĩ, nghĩ xem đồng ý kiểu gì sao?” Cô ấy giơ tay chọc chọc má Nhạc San, “Sao lại già mồm như vậy, hả?”
Nhạc San xấu hổ nhếch môi, cô nghiêm túc suy nghĩ một ngày, phát hiện ra mình từ có suy nghĩ không đúng với cơ thể Khương Vị, đến có suy nghĩ không đúng với cả người Khương Vị. Không thể không thừa nhận, Khương Vị nói thích cô, trong lòng cô rất là vui.
Trước kia chưa từng dùng ánh mắt này nhìn Khương Vị, nhưng một khi đặt Khương Vị lên vị trí như vậy, Nhạc San cảm thấy thế nào cũng có thể chấp nhận. Đã biết được ý của Khương Vị, nếu còn chỉ muốn như trước kia, có phải rất ích kỷ không? Trong lòng cô có một đáp án mở hồ, nhưng lại không quá chắc chắn, loại cảm giác này rất xa lạ.
“Nhưng tớ thấy hơi sợ, lúc trước cậu đồng ý lời tỏ tình của bạn trai cậu, cậu không thấy sợ sao?”
“Sợ cái gì? Tớ vui còn không kịp ý.” Trần Mang Đóa uống một ngụm cà phê, nhíu mày, “Ôi, phải gọi thứ gì lạnh mới được.”
Vui thì vui, nhưng cũng rất hoảng hốt. Nhạc San hoang mang chớp chớp mắt: “Sợ sau này, sợ sẽ thay đổi. Hiện tại đã rất tốt rồi, giữ vững hiện trạng rất tốt, một khi thay đổi, sau này ái biết sẽ thế nào.”
Trần Mang Đóa lắc đầu: “Khương Vị tốt với cậu như vậy, cậu sợ cái gì?”
“Tớ cũng rất tốt với cậu ấy mà.”
“Hai loại tốt này là không giống nhau. Tình yêu rất ích kỷ. Đừng nói gì mà, yêu một người thì sẽ nguyện làm tất cả vì cô ấy. Thật ra người bình thường làm gì cho tình yêu, cũng đều muốn được hồi báo cả, đều cần được đáp lại. Đương nhiên nếu sự hồi báo không thỏa mãn được sự cho đi, hoặc là không có đáp lại, thì đều không có kết cục gì tốt cả.” Trần Mang Đóa nghiêm túc nói, “Cậu nói Khương Vị tốt với cậu, có ngang nhau với sự đáp lại của cậu không? Giống không?”
Nhạc San nghĩ một chút, cảm thấy rất có lý, bội phục nhìn Trần Mang Đóa: “Sao cậu lại biết cái đó thế.”
“Tớ vốn là hình thái xã hội, đã chứng kiến rất nhiều người vì yêu mà tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần. Có yêu thì mới có hận, vì yêu mà làm nhiều việc điên cuồng.” Trần Mang Đóa tự gật đầu với chính mình, “Sự từng trải phong phú đã tạo nên nội tâm thầm trầm của tớ.”
“…”
“Tớ thấy các cậu nói rõ như thế này cũng tốt, nếu lại để Khương Vị tiếp tục ‘chờ’, nói không chừng sẽ cảm thấy mệt mỏi, trực tiếp buông tay luôn.” Cô ấy vỗ vai Nhạc San, “Đã quen với việc cậu ấy tốt với cậu như vậy, cậu ấy mà bỏ cậu, đi tốt với người khác, lúc đó cậu đi đâu mà khóc chứ?”
Nhạc San bị Trần Mang Đóa đánh trúng chỗ yếu, cô liếm môi, tò mò hỏi: “Vậy tớ nên làm gì bây giờ?”
“Đối xử tốt với cậu ấy, tốt đến mức làm cậu ấy không thể rời khỏi cậu, muốn luôn luôn ỷ lại cậu.” Trần Mang Đóa nói xong câu đó, liền nhíu mày, hoang mang, sao lại cảm thấy Khương Vị đang dùng chiêu này nhỉ?
Vì thế quay đầu nhìn Nhạc San, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, giống như đang học thuộc câu nói đó vậy. Mẹ ơi, thật là đáng yêu, rất thú vị.
“Nhưng mà cậu có thái độ gì mới được?” Trần Mang Đóa hỏi tới vấn đề đứng đắn, “Đồng ý hay từ chối?”
“Thật ra hôm qua tớ đã suy nghĩ cả ngày, lúc đầu còn hơi sợ, sau đó càng nghĩ càng thấy vui. Vừa nghĩ tới Khương Vị, tớ liền…” Nhạc San sờ sờ tai, cười ngây ngô, “Nhưng tớ chưa từng yêu đương, không biết cái gì hết, cho nên muốn tìm cậu tâm sự, loại tâm lý này của tớ có phải rất kỳ lạ không?”
“Cậu đúng là kỳ lạ chết đi được. Yêu đương cũng không có chết người, phải can đảm đi nếm thử, nếu không làm sao cậu biết ai mới thích hợp chứ?” Trần Mang Đóa ghét bỏ nói, “Phí cố vấn là cơm chiều nhé, đến lúc đó cậu và Khương Vị còn phải mời tớ một bữa nữa.”
Nhạc San gật đầu: “Tớ nghĩ kỹ rồi.” Cô nhìn đồng hồ, “Muốn tớ mời khách thì nhanh quyết định muốn ăn cái gì đi, tớ muốn đi tìm Khương Vị trước khi cậu ấy tan tầm.”
“Gấp như vậy hả?” Trần Mang Đóa uống một ngụm cà phê lạnh, “À, chỗ Khương Vị làm cách chỗ này không xa.”
Tuy trong lòng Nhạc San vẫn hơi kỳ lạ, nhưng một khi đã nghĩ kỹ, đã quyết định, thì rất có động lực hành động, vậy nên cơm chiều hôm nay ăn ngon một chút đi. Trần Mang Đóa vui vẻ nghĩ, cầm điện thoại ra tìm nhà hàng.
Nhưng mà một cô bạn già làm sao so được với bạn trai sắp lên chức, bộ dạng gấp gáp như bị lửa đốt mông của Nhạc San đã thành công chọc tức Trần Mang Đóa, cô ấy để Nhạc San nợ bữa cơm này, muốn làm gì thì đi đi.
Nhạc San nhìn Trần Mang Đóa ngồi lên taxi, lại nhìn ra phía trước, xem xét phương hướng, đi tới chỗ Khương Vị làm việc.
Hai ngày nay Khương Vị làm gì cũng không chú tâm, đầu óc luôn bay đi mất. Hôm đó tỏ tình hơi đường đột, nhưng phản ứng của Nhạc San lại càng làm anh bất ngờ hơn. Theo Khương Vị thấy, Nhạc San nói “Tớ không biết, để tớ nghĩ lại”, thì chính là ý đã đồng ý. Lẽ ra anh nên bày tỏ sớm hơn, thì đã không cần chờ lâu như vậy.
Bởi vì trong lòng cảm thấy sẽ có một kết quả tốt, mọi việc anh đều dễ dàng bỏ qua, ngay cả việc bị Khương Công mắng thành chó cũng vẫn là bộ dạng như gió xuân, nụ cười càng chân thành, thái độ càng đoan chính hơn.
Tống Vu Thiến: Hỏng bét, công lực của sư huynh hình như lại tăng lên rồi, quá đáng sợ.
Lúc sắp tan tầm, Khương Vị lưu bản thiết kế đã làm được một nửa lại, ngón tay chọc màn hình điện thoại. Sau khi mở khóa thì bấm vào danh bạ, nhìn thấy tên Nhạc San, muốn gọi cho cô, rồi lại ép buộc mình phải cho cô không gian để suy nghĩ.
Sự dịu dàng trên mặt bị Bạch Bằng Viễn nhìn thấy, anh ta duỗi cổ ra xem Khương Vị đang làm gì, nhìn thấy danh bạ thì mới bĩu môi: “Tôi còn tưởng cậu đang nhìn trộm cái gì cơ, cười ý xuân dạt dào như vậy.”
Khương Vị lười nói với anh ta, trực tiếp hỏi: “Sao thế?”
“Chỗ mật độ của tôi luôn vượt qua phạm vi, cậu xem giúp tôi đi?” Khương Vị đứng lên, vòng sang bàn bên kia, cầm chuột của Bạch Bằng Viễn xem bản thiết kế giúp anh ta.
Chuông tan tầm chẳng bao lâu liền vang lên, những người hết việc bắt đầu thu dọn đồ đi về.
“Vất vả rồi, Khương Vị.” Bạch Bằng Viễn chân chó xoay quanh Khương Vị, “Muốn uống nước không? Ăn gì không? Có muộn quá không? Không thì để mai lại xem?”
“Đợi đã, đừng nói chuyện.” Khương Vị nhìn chằm chằm màn hình, một tay bấm chuột một tay ấn phím bàn.
Nhạc San đứng đợi dưới lầu, đã nghe được tiếng chuông tan tầm, một lát sau liền có một đám người đi qua cô. Vẫn không thấy Khương Vị đâu, Nhạc San lại nhìn đồng hồ, đi lên văn phòng tìm người.
Bạch Bằng Viễn đang muốn rót cho Khương Vị một chén nước, bình nước để ở bên cạnh cửa, anh ta vừa cầm lấy cái cốc, liền nhìn thấy Nhạc San đang nghiêng người nhìn vào trong.
“Xin hỏi cô có việc gì?” Bạch Bằng Viễn đi ra phía cửa, nói với Nhạc San, “Nhưng mà chúng tôi đã hết giờ làm việc rồi.”
Cửa văn phòng trong suốt, Nhạc San nhìn vào trong, chỗ ngồi của Khương Vị bị giá sách che lấp, không nhìn tới người, liền hỏi: “Xin hỏi Khương Vị có ở đây không?”
“Khương Vị hả?” Bạch Bằng Viễn cẩn thận nhìn Nhạc San, dịch sang một bên, “Cậu ấy chưa về.” Nói xong liền quay đầu gọi một câu, “Khương Vị, có người tìm này.”
“Cám ơn anh.” Nhạc San lễ phép cười, sau đó liền trông thấy Khương Vị đi ra, nhìn thấy Nhạc San liền đi tới chỗ mình, cầm đồ đi luôn.
Bạch Bằng Viễn bê cái ly không, nhìn Khương Vị đột nhiên vội vàng hơn: “Cậu tính xong rồi à?”
“Ngày mai lại tính cho anh, em về trước.” Anh vỗ vai Bạch Bằng Viễn.
Anh đứng ở trước mặt Nhạc San, giọng nói nhẹ nhàng hơn, “Cậu…”
“Tớ đến đợi cậu tan tầm.” Nhạc San hơi xấu hổ nhếch môi, nhìn trộm Khương Vị một cái, rồi lập tức dời tầm mắt.
Khương Vị cười cười: “Vậy đi thôi.”
Bạch Bằng Viễn đi theo hai người ra ngoài, lại đứng ở cửa nhìn bọn họ đi vào thang máy: Hình như có gì đó.
Nhạc San và Khương Vị ở trong thang máy đều không nói gì, Nhạc San khẩn trương đến mức tầm mắt cũng không biết để đâu, Khương Vị lại luôn cười tủm tỉm, còn chào hỏi người quen trong thang máy.
Vừa ra khỏi thang máy, Nhạc San đi theo đám người mấy bước, liền bị Khương Vị kéo lại, bọn họ đứng ở trong đại sảnh.
Khương Vị như đã hết sự kiên nhẫn, không thể chờ đợi, nói với Nhạc San: “Cậu không có gì muốn nói với tớ sao?” Giọng anh vừa ấm áp vừa dịu dàng, như đang dụ dỗ, làm cho người ta nghe xong, tim cũng phải nẩy mầm.
Nhạc San ngẩng đầu nhìn Khương Vị, cô há miệng định nói, thì có mấy người đi ngang qua bọn họ, còn có người chào Khương Vị.
Khương Vị chào lại, rồi cúi đầu nhìn Nhạc San, kéo cô ra cửa sau.
Cửa sau đi thẳng đến công viên nhỏ, ra khỏi cửa là thấy con đường nhỏ bên bờ sông, hàng liễu xanh xếp thành hàng và bụi cây rậm rạp. Còn có dòng sông nhỏ trong vắt, người già đi tản bộ, và đám trẻ con vui đùa.
Nhạc San đi xuống bậc thềm liền đứng im, Khương Vị buông tay cô ra, cúi đầu yên lặng nhìn cô.
Nhạc San hít sâu, ngẩng đầu lên, nhìn Khương Vị nói: “Tớ nghĩ kỹ rồi, tớ, tớ, tớ cảm thấy tớ cũng thích cậu.” Ánh mắt của cô đảo qua đôi môi hơi cong lên của Khương Vị, “Là loại thích này.”
Cứ việc đã sớm có dự cảm với đáp án này, nhưng chính tai nghe được thì càng làm cho người ta cảm thấy vui vẻ. Khương Vị nhìn Nhạc San, không nói gì, khóe môi và ánh mắt đều cong lên, anh tiến lại gần Nhạc San.
“Khương Vị.” Nhạc San nhìn Khương Vị cười, tự cô cũng bị lây nhiễm, cười rộ lên, cô cầm lấy tay Khương Vị, nắm chặt, “Tớ sẽ tốt với cậu, rất tốt rất rất tốt.”
Cô chân thành lại nghiêm túc, ánh mắt tròn tròn, ngược lại có vẻ hơi ngốc.
“Ừ.” Khương Vị nhàn nhạt nói, bàn tay không bị nắm giơ lên vuốt tóc Nhạc San tóc, ngón tay lướt qua vành tai của cô, dừng lại ở trên vành tai, nhẹ nhàng nắm lại, bàn tay nâng cằm Nhạc San, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên môi cô, rồi lại lập tức tách ra.
Nhạc San cảm thấy môi mình bị đụng nhẹ một cái, thời gian tiếp xúc rất ngắn, nhưng nhiệt độ cũng không tan mất, cô lùi về sau một bước, tầm mắt nhìn ra xung quanh: “Còn có trẻ con đó.”
Cô nhìn một bạn nhỏ chân ngắn (trẻ con nhé) đi tản bộ với bà đi lướt qua, đột nhiên tròn mắt, kéo Khương Vị: “Hôm đó, có phải cũng rất nhiều người không?”
“Tớ không để ý.” Khương Vị nhìn Nhạc San, “Có thể là rất nhiều.”
Vậy thì thật là ngại. Không biết Nhạc San nhớ tới hôm đó, hay là bị Khương Vị nhìn mà thấy ngượng, lỗ tai đỏ rực.
Cô im lặng một lát rồi mới nói: “Chúng ta nên làm gì?” Cô cắn cắn môi, “Tớ không có kinh nghiệm… Không biết nên làm gì.”
“Tớ cũng không có kinh nghiệm.” Khương Vị nắm chặt tay Nhạc San, hai người đi theo đường nhỏ đến quảng trường, “Đến nhà cậu đi, tớ còn có thể làm tủ quần áo cho cậu.”
Nhắc tới cái này, Nhạc San lại nói nhiều hơn: “Tớ đã sơn xong cửa sổ rồi, tuy thuốc màu không dễ dùng lắm, nhưng vẫn có thể dùng được.” Nhưng lại nghĩ lại, nếu chỉ làm cái này, thì có khác gì trước kia chứ, “Cậu không có gì muốn làm sao? Tớ có thể làm cùng cậu, làm việc cậu thích.” Cô giống như ông quan mới được thăng chức, vội vàng muốn làm gì đó cho Khương Vị.
“Hiện tại tớ đã rất thích rồi.” Khương Vị nói xong lại xiết chặt tay Nhạc San.