Phòng búp bê của Nhạc San vẫn dừng lại tại việc tô màu cho cái giường nhỏ Khương Vị làm. Vốn chỉ để dời lực chú ý, sau đó thì càng không có tâm tư làm tiếp.
Cho nên khi Khương Vị vào nhà Nhạc San, phát hiện đống lộn xộn trên bàn vẫn còn nguyên.
“Tớ định làm xong thì dọn luôn.” Nhạc San xấu hổ nói.
Khương Vị ngồi vào sofa, ngắm nghía cái giường nhỏ.
“Tớ đánh một tầng véc ni lên trên.” Nhạc San ngồi xuống bên cạnh Khương Vị, giơ tay chọc chọc vào ván giường sáng bóng, “Như vậy thuốc màu sẽ không bị trôi mất.”
“Hôm nay làm ghế hả?” Khương Vị bỏ giường xuống, lại cầm lấy tập bản vẽ, mở ra nhìn.
“Thật ra…” Không cần làm cũng được. Nhạc San nhìn thấy bộ dáng chuyên tâm của Khương Vị lúc cúi đầu xem bản vẽ, thì nuốt nửa câu còn lại vào bụng.
Thật sự cảm thấy không giống nữa. Trước kia nhìn Khương Vị như vậy, cô chỉ cảm thấy “Học sinh giỏi lại bắt đầu làm việc”, nhưng bây giờ, chỉ ngồi bên cạnh anh thôi, cũng đã thấy đỏ mặt, tim đập nhanh, đặc biệt là lúc kéo tay anh, hoặc chạm phải tay anh.
Đây là cảm giác khi yêu sao? Nhạc San ôm mặt.
Khương Vị vừa vẽ lên tấm gỗ, vừa nói chuyện với Nhạc San: “Hôm nay làm gì?”
“Tớ đi dạo phố với Mang, nói chuyện với cậu ấy.” Ngón tay Nhạc San nghịch nếp nhăn trên quần Khương Vị, “Nói về việc của chúng ta.”
“Cậu ấy nói gì?”
“Cậu ấy bảo, chúng ta phải mời cậu ấy ăn cơm.” Nhạc San nói nhỏ, “Cậu ấy còn muốn mang người nhà nữa.”
“Bạn trai Trần Mang Đóa tên là Viên Bác nhỉ.” Khương Vị quay dầu nhìn Nhạc San.
Nhạc San ngẫm nghĩ một lát: “Hình như vậy… Sao cậu biết?”
“Lúc trước cậu có nhắc tới một lần.” Khương Vị vẽ xong thì để bản vẽ về chỗ cũ.
“Sao tớ không nhớ nhỉ.” Nhạc San cố gắng suy nghĩ, vẫn không nhớ ra mình nhắc tới tên bạn trai Mang lúc nào, nhưng mà cũng chẳng quan trọng, “Tớ làm đồ ăn ngon cho cậu nhé.”
Nói xong liền đi vào phòng bếp, trong tủ lạnh có bánh su kem Nhạc San làm từ hôm qua. Vì để mình bình tĩnh hơn, nên hôm qua cô đã làm một ít.
Lấy bánh su kem trong tủ lạnh ra, mở màng bọc thực phẩm, cầm lấy một cái ăn thử, su kem man mát lành lạnh, làm thần kinh cô run lên. Cô bỏ bánh su kem sang một bên, chuẩn bị nấu trà sữa.
Chờ đến khi cô mang trà sữa và bánh ra, Khương Vị đang bắt đầu cắt gỗ.
Nghe thấy tiếng bước chân của Nhạc San, anh ngẩng đầu lên: “Điện thoại cậu vừa kêu.”
“Tin nhắn à?” Nhạc San bỏ một cái bánh vào miệng, trên tay còn cầm lấy một cái khác, ngồi vào bên cạnh Khương Vị, để mâm lên chân, tiện tay nhét cái bánh kia vào miệng Khương Vị.
Tay kia thì giơ ra cầm điện thoại, mở khóa màn hình: “Ồ, weixin.”
Bàn tay phải cầm lấy chiếc điện thoại quá to so với tay cô, chậm chạp chọc chọc màn hình, để đảm bảo cái tay cầm đồ ăn được sạch sẽ, nên tay trái vẫn giữ nguyên tư thế cầm bánh su kem.
Nhạc San mở weixin ra, nhìn thấy hình tròn nhỏ có ảnh của Trần Mang Đóa.
Xoài: Sao rồi?
Xoài: Làm một người bạn gái đủ tư cách, phải biết làm nũng như mèo, quấn người như chó, có tôn nghiêm như sư tử, và có uy tín như hổ.
Nhạc Sơn đại ma vương: …
Nhạc Sơn đại ma vương: Chẳng lẽ cậu bạn trai là thuần thú sư (người thuần hóa động vật)?
Xoài: [ hình ảnh ] Nể tình cậu mới thuận lợi thoát kiếp độc thân, không chấp với cậu.
Xoài: Bao giờ mang bạn trai cậu đi gặp tớ, tớ xem giúp cậu, xem cậu ấy có xứng với cậu không. Yêu cầu của tớ rất cao đó.
Nhạc Sơn đại ma vương: Được được được, không quên cậu đâu.
Khương Vị cắt xong lưng ghế, thì quay đầu nhìn Nhạc San, phát hiện cô vẫn giữ nguyên tư thế kỳ quái một tay giơ lên, một tay ấn điện thoại, thì cười khẽ.
“Mang hỏi tớ khi nào thì mời cậu ấy ăn cơm.” Nhạc San quay đầu nhìn Khương Vị, thấy tầm mắt anh dừng trên tay mình, thì hỏi ”Còn muốn ăn nữa hả?”
Nói xong liền cầm lấy một cái bánh nữa, đút cho Khương Vị. Vị bơ trong veo lành lạnh lan tỏa trong miệng, Khương Vị nuốt xuống rồi nói: “Tối mai được không?”
“Cái gì?” Nhạc San cắn bánh của mình, rất nghiêm túc liếm bơ dính ra tay.
“Mời Trần Mang Đóa ăn cơm.” Khương Vị ghé vào chỗ Nhạc San, “Hởi xem cậu ấy rảnh lúc nào, có đề cử nhà hàng hay món gì không.”
“Được, được.” Nhạc San lập tức một tay ấn màn hình điện thoại, chọc chọc bàn phím, tay kia cũng không chịu ngồi yên, cầm bánh lên ăn.
Quá nhiều bơ, lại không nhìn, nên má cô bị dính một ít bơ. Nhạc San liếm môi, định giơ tay lên lau, thì có một hơi thở rất nóng thổi qua gò má, ngay sau đó thì khuôn mặt bị thứ gì đó mềm mại chạm vào.
Nhạc San quay đầu nhìn Khương Vị, cô giơ tay sờ mặt mình, chỗ vừa bị hôn: “Cậu rất thích hả?”
Độ ngọt của bơ vừa phải, rơi vào trong miệng bị độ ấm trong miệng làm tan chảy, mang theo vị sữa trong veo len lỏi khắp nơi. Đầu lưỡi Khương Vị lướt qua khóe môi, “Ừ” một tiếng.
Nhạc San nhìn môi Khương Vị, suy nghĩ lại bay đi, đúng lúc này điện thoại lại vang lên.
“Mang nói là cậu ấy và Viên Bác đều rảnh cả, tối mai.” Nhạc San vuốt màn hình điện thoại, “Ôi, thật không khách khí gì cả, gửi cả địa chỉ nhà hàng luôn.”
Khương Vị tiến lại gần nhìn màn hình: “Cũng không xa chỗ tớ làm.”
*
“Cậu đi đỗ xe trước đi, tớ ra cửa chờ bọn họ.” Nhạc San nhìn đồng hồ, “Chắc là đến rồi đó.” Cô mở cửa xuống xe, đi tới cửa khách sạn.
Nhạc San trông thấy Trần Mang Đóa đứng chờ ở bên bụi cây gần đó, đang cúi đầu xem điện thoại, cô bước nhẹ nhàng, chuẩn bị đi vòng ra sau lưng cô ấy, thì bạn trai Trần Mang Đóa đã đi tới.
“Sao anh chậm thế hả?” Trần Mang Đóa nhét điện thoại vào túi, nói với Viên Bác.
Viên Bác là một anh chàng cao lớn, màu da hơi đen, trong ấn tượng của Nhạc San là người ít nói. Hình như lúc Trần Mang Đóa và anh ta mới qua lại, ba người đi ăn một bữa cơm, rồi cũng không gặp lại nữa.
“Em đã nói rồi, phải mặc đồ em chuẩn bị cho anh.” Trần Mang Đóa giơ tay vuốt cổ áo cho Viên Bác, “Bộ dạng này là cái gì đây, quá lôi thôi.”
“Vừa rồi có cuộc họp khẩn cấp, nên không kịp về nhà.” Viên Bác tốt tính giải thích.
“Vậy cũng không thể để lôi thôi thế này được.” Trần Mang Đóa giơ tay kéo vạt áo Viên Bác, “Xem này, chỗ này nhăn… Đây là tàn thuốc hả?” Cô ấy kéo vạt áo nhìn kỹ mấy lần, rồi ngẩng đầu nói, “Em đã nói bao nhiêu lần, anh…”
“Mang.” Viên Bác đột nhiên lên tiếng cắt ngang cô ấy, sau đó hôn Trần Mang Đóa một cái.
Oa ——Nhạc San đứng bên nhìn trộm, cảm thán trong lòng.
“Về em sẽ xử lý anh.” Trần Mang Đóa vội vàng kết thúc buổi “dạy dỗ” vừa rồi, nói xong liền kéo Viên Bác vào trong nhà hàng.
Khương Vị lúc này cũng đã đỗ xe xong, đi tới hỏi Nhạc San: “Bọn họ còn chưa tới sao? Sao không đi vào chờ?”
Bốn người đều ngồi xuống rồi mới bắt đầu giới thiệu lẫn nhau, do Trần Mang Đóa hào phóng lại biết ăn nói giới thiệu trước.
” Nhạc San, bạn tốt của em, trước kia anh đã gặp rồi đó.” Trần Mang Đóa chỉ Nhạc San, “Khương Vị, bạn trai cậu ấy, là kiến trúc sư.”
“Đây là Viên Bác, bạn trai tớ.” Cô vỗ vỗ tay Viên Bác, “Mặc dù có cái tên rất trí thức, nhưng nghề nghiệp lại là cảnh sát.”
“Cảnh sát rất tốt mà.” Nhạc San ở bên cổ động. Hơn nữa diện mạo Viên Bác làm người ta có cảm giác rất đáng để ỷ lại, mắt to mày rậm, anh khí bừng bừng, tiêu chuẩn của chính nghĩa.
Cả bữa cơm, Nhạc San và Trần Mang Đóa nói chuyện rất vui vẻ. Lúc đầu còn để cho hai anh chàng nói mấy câu, sau đó thì hai người tự nói với nhau. Khương Vị không thích đông người, Viên Bác lại càng ít nói. Nghề nghiệp lại khác biệt quá lớn, chỉ có thể nhặt một chút sở thích để nói, vậy mà cũng tìm được không ít đề tài chung.
Khương Vị vừa nói chuyện với Viên Bác, vừa chăm sóc Nhạc San.
“Thanh mai trúc mã thật là tốt.” Trần Mang Đóa than thở.
“Cậu và Viên Bác là quen biết lúc đi công tác nhỉ.” Nhạc San cắn một miếng đồ ăn.
“Ừ, lúc đó là tớ mới đi làm, anh ấy cũng mới làm cảnh sát chưa đầy hai năm, tính tình nóng nảy, mặt cũng thối nữa.” Trần Mang Đóa nói xong thì vụng trộm lườm Viên Bác, “Bây giờ cũng vẫn cứng đầu.”
Nhạc San nhớ tới nụ hôn vừa rồi, cắn đũa, cảm thấy cũng rất dịu dàng đó.
Một bữa cơm cả khách và chủ đều vui, lúc đi về, Trần Mang Đóa ôm tay Viên Bác, rất có khí thế: “Về sau phải thường xuyên đi chơi cùng nhau đấy, có chuyện gì có thể tìm chú cảnh sát.”
Viên Bác bất đắc dĩ nhìn Trần Mang Đóa, cô nhóc này ăn nhiều cũng giống như uống say.
Sau đó, Khương Vị lái xe đưa Nhạc San về nhà, ô tô dừng ở dưới lầu.
Nhạc San cởi dây an toàn: “Tớ về đây, cậu lái xe chậm một chút, chú ý an toàn, về nhà thì gửi tin nhắn cho tớ.”
Khương Vị giữ tay Nhạc San lại, dặn dò: “Buổi tối đi ngủ sớm một chút.”
“Vậy cậu gọi điện thoại giục tớ đi ngủ nha.” Nhạc San quay đầu, cười tủm tỉm nói.
“Khi nào tớ ngủ thì sẽ gọi cho cậu.” Trong ánh đèn mờ mờ của ô tô, Nhạc San nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khương Vị, cười thỏa mãn.
“Nhưng có phải cậu sẽ tắt máy rồi tiếp tục nghịch điện thoại không.” Khương Vị chỉ ra thói quen xấu của Nhạc San, “Rồi lại chơi đến rạng sáng.”
“Không đâu, không đâu.” Nhạc San lập tức nói.
“Đừng thức khuya, nhìn điện thoại trong chỗ tối không tốt cho mắt.” Khương Vị dặn dò liên miên, “Cậu lại không thích tập thể dục, sức miễn dịch sẽ giảm. Nói tới cái này mới nhớ, phải ăn sáng đấy.”
Ôi, thật dài dòng. Đầu Nhạc San to ra, cứ như mẹ vậy.
“Nếu…” Khương Vị cầm tay Nhạc San không cho cô đi.
“Vị Lai.” Nhạc San đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Khương Vị, ngay tại lúc anh chờ Nhạc San nói, thì Nhạc San nghiêng người ghé vào Khương Vị, dùng môi mình chặn Khương Vị lại, làm Khương Vị nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.
Lần đầu tiên Nhạc San chủ động hôn Khương Vị, làm đầu óc Khương Vị trống rỗng.
Thật là mềm mại. Nhạc San cọ cọ môi Khương Vị, trong đầu chỉ có một cảm giác như vậy.
Cô lại ngồi thẳng dậy, nhìn thấy môi Khương Vị khẽ nhếch lên, nhưng không còn lải nhải nữa.
Thật sự có tác dụng nha. Cô vui sướng suy nghĩ, lại nhìn biểu cảm của Khương Vị, lại hôn lên má anh.
“Đi đường cẩn thận nhé, nhớ gọi điện thoại cho tớ.” Cô mở cửa xe, chớp mắt với Khương Vị, sau đó xuống xe.
Đèn xe sáng rồi lại tối, Khương Vị nhìn Nhạc San đi vào khu nhà, mu bàn tay cọ lên môi.