Sau khi Nhạc San và Khương Vị xác định quan hệ, Nhạc San đi tìm Lâm Húc bị bỏ lại trong nhà hàng để xin lỗi.
Lâm Húc tỏ vẻ không sao cả, nhưng lại yên lặng tính lên đầu Khương Vị. Bởi vì sau khi Nhạc San bị Khương Vị lôi đi, một mình anh ta ở lại nhà hàng, bị mọi người nhìn chằm chằm —— một số người cho rằng đây là bắt gian tại giường, một số khác thì cho rằng là hoành đao đoạt ái.
Việc đó làm cho anh ta bị ám ảnh rất lớn.
Vì thế khi Nhạc San mua được tập mới của《 Phi thường đạo 》, thì kinh ngạc: “Aiz, Khương Vị, trong này có tên của cậu nè.” Cô chỉ vào một trang, gọi Khương Vị.
Khương Vị nhìn vào mặt người qua đường Giáp gần như bị khung đối thoại che mất, mang tên “Khương Vị”. Lại nhìn Nhạc San vội vàng mở trang tiếp theo ——”Khương Vị” trong truyện vừa xuất hiện liền chết rất thê thảm.
Người qua đường Giáp chỉ xuất hiện trong hai ô đã bị hi sinh, còn được mang một cái tên chính thức, việc này hoàn toàn biểu lộ ra tình cảm của Lâm Húc đối với anh sâu nặng ra sao.
Khương Vị: … Thật ngây thơ
Lâm Húc cảm thấy mình đã báo thù xong, tâm trạng rất tốt. Qua một thời gian dài, đột nhiên nhận được lời mời kết bạn trên weixin. Không có: Tôi là Khương Vị.
Lâm Húc mang tâm trạng binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn đồng ý.
Khương Vị không nói câu nào hết, trực tiếp gửi một bức ảnh.
Không có: [ hình ảnh ]
Lâm Húc tiện tay mở ra —— thiệp mời hôn lễ của Khương Vị và Nhạc San.
Bị mất mặt còn phải mất tiền mừng, tên keo kiệt, âm hiểm này! Lần sau phải vẽ anh ta tiếp!
*
Nói đến kết hôn, trình tự cầu hôn của Khương Vị rất theo quy tắc —— bữa tối, quỳ gối, nhẫn kim cương, là cách cầu hôn cũ rích mà đến phim thần tượng cũng chả thèm dùng nữa.
Anh không phải người lãng mạn, nếu Nhạc San đưa ra yêu cầu gì, anh sẽ nỗ lực làm cho cô. Cho dù Nhạc San muốn sao trên trời, anh cũng sẽ bỏ sức ra tìm một ngôi sao mới để cho Nhạc San đặt tên. Nhưng mà bảo anh đi làm một số việc mới mẻ, thì anh chịu.
Nhưng mà Nhạc San hoàn toàn không để ý, được cầu hôn thì cũng rất vui vẻ, còn có cả nhẫn nữa. Khi cô vẫn đang đắm chìm trong mặt cắt tinh tế của chiếc nhẫn kim cương đầu tiên, hai bà mẹ đã thực hiện theo kế hoạch định sẵn —— gặp mặt, đính hôn, kết hôn.
Cả một loạt hành động đó, Nhạc San vẫn chưa tỉnh táo lại, thì đã gả cho Khương Vị, vào phòng tân hôn mất rồi. Khương Vị tiễn xong vị khách cuối cùng, trở lại phòng ngủ, thì thấy Nhạc San đang tháo trang sức.
Anh đứng sau lưng Nhạc San, giơ tay xoa tóc cô.
Nhạc San nhìn Khương Vị qua gương, vẫn không thể tin nổi: “Vậy là tớ gả cho cậu rồi hả?”
“Ừ.” Khương Vị cúi đầu hôn cổ cô, giọng nói hơi khàn khàn, dòng khí nóng thổi vào sau tai Nhạc San.
Nhạc San cười, tránh ra, lại bị Khương Vị ôm lấy, môi anh hôn từ cổ đến tai cô.
Khuyên tai trong tay Nhạc San rơi xuống bàn trang điểm, cô nói theo bản năng, “Tớ còn chưa tẩy trang.”
“Tớ không để ý.” Khương Vị nói nhỏ, ôm lấy Nhạc San, thả cô lên giường, bắt đầu cởi bộ lễ phục mà anh chọn cho cô ra.
*
Khương Vị và Nhạc San có em bé rất theo kế hoạch, năm thứ ba sau khi kết hôn có em bé.
Là một bé gái đáng yêu, tên là Khương Vũ Tịch, tên gọi thân mật là Nắm. Bạn nhỏ Khương Vũ Tịch có một bà mẹ biết may quần áo, nên thường xuyên được mặc váy mới.
Ngày sinh nhật năm tuổi của bé, cả nhà đi khu vui chơi chơi, Nắm mặc một bộ váy rất phức tạp, rất nhiều tầng.
Dưới sự lo lắng của Khương Vị, đến chiều, quả nhiên bạn nhỏ Nắm đã đái dầm, vì váy quá nhiều tầng, không cởi kịp.
Cả nhà dọn đường về phủ, Nắm được Khương Vị ôm công chúa về nhà. Vừa vào cổng liền gặp được người phụ nữ tuổi còn trẻ. Trông thấy Nắm xinh xắn đáng yẻu, thì ghé vào xem, lại nhìn thấy Nắm đang mở to mắt nhìn.
“Tôi tưởng bé đang ngủ cơ.” Cô ấy giải thích.
“Không ngủ.” Khương Vị cười cười, che giấu thay con gái.
Không nghĩ tới Nắm hoàn toàn không cần, nhìn cô ấy, nói to: “Bởi vì cháu đái dầm đấy!”
Nhạc San: Được rồi, được rồi, mẹ biết rồi, chỉ cần ai không điếc thì đều biết cả … Con còn nhỏ như vậy, sau phải làm sao hả (lắc đầu).
*
Nắm sở dĩ gọi là Nắm, là vì lúc nhỏ, bé trắng trắng tròn tròn, giống như bánh dày mềm mềm vậy. Vì thế Nhạc San mới gọi con gái là Nắm.
Kết quả lúc Nắm năm sáu tuổi thì càng ngày càng mập, hoàn toàn phát triển theo hướng của bánh dày. Mẹ Nhạc San thì trách tại Nhạc San lấy tên cho bé như vậy.
“Liên quan gì đến tên chứ.” Nhạc San phản đối, “Chẳng lẽ con phải lấy tên là que kem à, vừa dài vừa mỏng.”
Sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của Nắm, cũng sợ sau này không gầy được xuống, Nhạc San chỉ có thể nghiêm khác khống chế lượng đồ ăn của bé. Đồ ngọt gì đó chỉ được ăn một tuần một lần.
Nhưng mà Nhạc San lại thích làm bánh, thường xuyên làm bánh, rồi để trong bếp cho Nắm nhìn.
“Mami, cho con ăn một cái đi.” Nắm năn nỉ.
Nhạc San lắc đầu: “Đi hỏi ba đi.”
Nắm mang theo hi vọng mong manh đợi Khương Vị về, quả nhiên bị từ chối.
Nhạc San bê một đĩa bánh ngọt trà xanh, đứng xem con gái ôm chân Khương Vị làm nũng xin đồ ăn.
“Vì sao mami có thể ăn chứ.” Nắm phê bình loại đãi ngộ không công bằng này, đôi mắt tròn tròn nhìn chằm chằm đánh ngọt trong tay Nhạc San.
Khương Vị quay đầu nhìn thấy tư thế của Nhạc San, thì nhíu mày.
“Vì mẹ là công chúa nhỏ của ba con.” Nhạc San đắc ý nói.
“Con, con mới là công chúa nhỏ.” Nắm không cam lòng nói, bé ngửa đầu nhìn Khương Vị, “Ba, con là công chúa nhỏ của ba!”
Khương Vị đầu to ra, giơ tay ôm lấy con gái: “Đúng vậy, Nắm là công chúa nhỏ.”
Nắm ôm lấy Khương Vị hôn một cái, sau đó lại hỏi: “Vậy mami thì sao?”
“Mẹ là công chúa, con là công chúa nhỏ.” Khương Vị ôm Nằm ngồi vào sofa.
“Vậy ba chính là quốc vương.” Nắm gật đầu nói.
Nhạc San cắn thìa tính tính, ơ, quốc vương là ba của công chúa mà…
chuyện nhỏ thời trung học *
Nhạc San trong hành lang, nhìn vào trong phòng học, trong phòng học trống không chỉ còn một mình Khương Vị đang cúi đầu viết gì đó.
“Thật là.” Nhạc San than một câu, rồi nhẹ tay nhẹ chân đi vào trong lớp. Tới gần Khương Vị, nhìn sách vở trước mặt anh.
Hình như là vật lý? Ôi, vừa nhìn đã thấy đau đầu rồi.
Khương Vị hoàn toàn không nhận ra Nhạc San đứng bên cạnh, vẫn đắm chìm trong bài tập. Nhạc San bĩu môi, ngồi xuống ghế bên kia, thở dài.
Giờ tự học buổi tối là chín rưỡi tan học, Nhạc San nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ đã gần chín giờ năm mươi rồi.
Khương Vị vội vàng viết nốt mấy chữ trên sách, bỏ bút vào túi, quay đầu lại liền nhìn thấy Nhạc San. Cô ngồi nghiêng, một tay đỡ đầu, tay kia thì gõ bàn, mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Khương Vị cả kinh, nhìn lên đồng hồ trên tường, rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
“Sắp mười giờ…” Nhạc San nói.
Khương Vị ném túi bút vào cặp, bài tập làm dở cũng chỉ do dự một chút rồi nhét vào cặp, đứng dậy: “Tớ không cẩn thận quên mất thời gian … Không phải tớ đã bảo cậu chờ trong lớp, tớ đi tìm cậu sao?”
Nhạc San phùng má: “Tớ không muốn đợi đến lúc cắt điện.” Cô cũng đứng dậy, lôi quai cặp, “Trong phòng chỉ có một mình tớ, tớ không chờ nổi nữa.”
“Lần sau sẽ không như vậy nữa.” Khương Vị trấn an cô. Anh để Nhạc San đi trước, “Đi thôi.”
“Xe của cậu bao giờ mới sửa xong hả?” Nhạc San than thở, “Cậu mua xe mới đi, xe của anh Lai Lai cũ lắm rồi, nên thay cái mới thôi.”
Xe đạp của Khương Vị bị hỏng, hai nhà lại ở gần nhau, vì thế anh tạm thời đi nhờ xe Nhạc San. Cho nên chiều nào Nhạc San cũng phải chờ Khương Vị về chung. Thói quen của Khương Vị là ở lại lớp làm bài một lát, đợi mọi người về bớt rồi mới đi về. Nhạc San không thể không theo Khương Vị, thay đổi thói quen vừa nghe thấy chuông tan học liền chạy mất của mình.
Bây giờ cô chỉ hi vọng Khương Vị nhanh mua xe mới, trả lại tự do cho cô thôi.
“Ừ, cuối tuần sẽ đi xem.” Khương Vị nói.
“Vậy mua một chiếc xe leo núi đi.” Nhạc San càng kích động hơn, quay đầu nhìn Khương Vị, “Tớ cảm thấy loại xe này rất đẹp.”
“Không thích.” Khương Vị bình tĩnh nói.
“Ờ.” Nhạc San bĩu môi, xoay người đi tiếp.
Khương Vị nhìn bộ dáng ủ rũ của Nhạc San, khóe miệng cong lên, đang định nói chuyện, thì đèn trong phòng học lại đột nhiên tắt.
Đột nhiên bị cắt điện làm Nhạc San sợ tới mức đứng sững lại. Khương Vị đi phía sau không dừng lại kịp, nên va phải cô, anh đỡ lấy Nhạc San.
“Không sao chứ?” Tay anh cầm lấy tay Nhạc San, lòng bàn tay dán lên da cô, hơi lạnh, lại hơi nóng, nhưng vẫn luyến tiếc buông ra.
Nhạc San hoàn toàn không cảm nhận được tâm tư của Khương Vị, ánh mắt đã thích ứng với bóng tối.
“Quá muộn, bị cắt điện rồi.” Nhạc San oán giận nói, “May mà tớ không chờ trong lớp, ở một mình thì bị dọa chết.”
“Ừ, sau này sẽ không như vậy nữa, hôm nay quên không xem giờ.” Khương Vị nói, “Cậu có nhìn thấy đường không?”
“Có.” Nhạc San nhìn đường, Khương Vị ở sau lưng làm cô cảm thấy an toàn, đi ra khỏi lớp. Lúc chờ Khương Vị khóa cửa, Nhạc San quay đầu nhìn hành lang sâu hun hút, thì đi đến gần Khương Vị, gần hơn chút nữa.
Khương Vị khóa cửa xong, quay lại thì thấy Nhạc San, cô đã gần chui luôn vào trong lòng anh rồi.
“Sao thế?” Anh cẩn thận hỏi, hơi ngượng ngùng lại hơi vui sướng.
“Tớ hơi sợ.” Nhạc San quay đầu nhìn phía sau, luôn sợ phía sau có gì đó đi theo, nhìn phía trước, lại sợ có cái gì xuất hiện.
Khương Vị đi từng bước một trong sự do dự, nghĩ sẵn trong đầu, cuối cùng vẫn nói ra: “Nếu vậy để tớ dẫn cậu đi nhé.” Anh nói xong, thì vươn tay.
Cầm tay là việc mà chỉ bọn tiểu học mới làm thôi.
Nhạc San ném sự kỳ quái trong lòng ra sau đầu, không chỉ cầm tay Khương Vị, mà còn ôm luôn tay anh vào lòng.
Cô dán sát vào Khương Vị, cảm thấy an tâm hơn hẳn, nhưng trong đầu vẫn toàn là những tình huống khủng bố trong truyện tranh.
“Sao lại không có đèn chứ.” Nhạc San nói chuyện để tăng thêm can đảm.
“Hình như là định thay đèn, còn muốn đổi thành đèn điều khiển bằng giọng nói.” Khương Vị nói, “Tháo đèn cũ ra rồi, nhưng không hiểu sao không lắp đèn mới.”
“Tuần này cậu đi mua xe đạp hả?”
“… Cuối tuần có khả năng không có thời gian đi mua.”
“Hả, vì sao?”
“Không vì sao cả.” Khương Vị cúi đầu nhìn Nhạc San.
“Vậy lúc cậu nhất định phải xem xét đến xe leo núi đấy.” Nhạc San tiếp tục nói.
“Không.” Khương Vị kiên quyết.
“Vì sao, rất đẹp mà.” Đám con trai bây giờ rất thích mà.
“Không vì sao cả.” Khương Vị chậm rãi nói.
Bọn họ dắt xe đạp ra, Khương Vị nhìn Nhạc San ngồi ổn rồi, mới đạp xe thật nhanh, Nhạc San kêu ầm lên, tay bám vào áo Khương Vị.