Lúc Khương Vị tỉnh lại thì còn chưa phát hiện ra mình có vấn đề. Đến khi anh nghiêng đầu, nhìn sang Nhạc San đang ngủ, thì mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nhạc San biến thành Đại Phật Nhạc Sơn, nằm ngay cạnh anh.
“…”
Cuộc sống phong phú làm đầu óc anh nhanh chóng tỉnh táo lại. Anh nhìn Nhạc San đang ngủ say, lại cúi đầu nhìn người mình. Rồi lại quay đầu nhìn cái gối trở nên to lớn ngay bên cạnh. Anh túm lấy áo ngủ, dùng vải áo che người mình.
Không thể tin được, mình thực sự bị nhỏ đi, giống như Nhạc San hồi trước.
Khương Vị nghĩ lại xem hôm qua mình đã làm gì. Hôm qua là sinh nhật Nhạc San, anh ở cùng cô cả ngày. Bỗng nhiên đầu anh dừng lại tại khoảnh khắc Nhạc San cầu nguyện trước nến sinh nhật… Nghĩ tới đây, anh quay đầu nhìn Nhạc San.
Nhạc San ngủ rất say, môi mím chặt, cô nằm nghiêng để lộ hơn nửa vai, tay trái để ngoài chăn. Trong lúc mơ màng, cô đột nhiên nhăn mày, rồi giơ tay sờ soạng chỗ Khương Vị. Nhưng sờ một hồi lâu cũng không thấy gì cả, cô đột nhiên mở mắt ra.
Đầu tiên, Nhạc San nhìn thấy chỗ Khương Vị trống không, cô cho rằng Khương Vị đã dậy rồi. Vì vậy, lại giơ tay cầm lấy điện thoại trên tủ, xem giờ, còn chưa tới năm giờ.
Dậy sớm vậy sao.
“Vị Lai?” Nhạc San vừa dụi mắt, vừa ngồi dậy. Chiếc chăn đắp trên người cô cũng tuột xuống theo động tác này, để lại một khoảng lưng trơn bóng cho Khương Vị.
Không nghe thấy ai trả lời, Nhạc San nghi ngờ đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Khương Vị. Lúc cô quay người xuống giường, lại nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ bên cạnh gối đầu kia.
Cô hơi híp mắt, nằm sấp xuống, tỉ mỉ đánh giá: thật đẹp… “Sonny angel?”
Khương Vị:???
Lúc Nhạc San mới lên đại học có sưu tầm một loạt thứ này. Chơi được mấy tháng liền bán lại cho người khác, nên Khương Vị không biết Nhạc San đang nói gì. Cũng may mà anh chưa nhìn thấy loại đồ chơi lộ mông này.
Nhạc San đến gần Khương Vị, cô nhìn người đẹp đẽ tinh xảo trước mắt, thấy anh chớp mắt thì kinh ngạc: “Vị Lai?”
Khương Vị nhếch môi không biết nên trả lời thế nào. Vì vậy anh yên lặng quay đầu sang một bên, để lại cho Khương Vị một gò má góc cạnh rõ ràng.
“Vị Lai.” Nhạc San như đã xác định cái gì, cúi người xuống, giơ ngón tay ra xoa đầu Khương Vị.
Thật nhỏ mà.
Khương Vị lắc đầu hết lần này tới lần khác vẫn không thoát khỏi ngón tay kia, thì quay đầu nhìn Nhạc San.
Cơ thể nhỏ bé, yếu ớt, trắng trẻo, cái đầu chỉ to như ngón tay, mái tóc mềm mại, còn có biểu cảm ủy khuất, thật sự là tinh xảo, đáng yêu.
“Anh thật sự nhỏ đi à?” Nhạc San không thể tin vào mắt mình, ngón tay đụng vào tai, ngực Khương Vị, rồi lại thu về.
Khương Vị nghe thấy những lời này thì trong lòng hơi động, nghiêm túc nói: “Có phải em đã làm gì rồi không?”
Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn kết hợp với giọng nói của thầy chủ nhiệm, làm dáng vẻ nghiêm túc chỉ còn lại hai phần. Càng không nói tới việc bây giờ Nhạc San rất to so với Khương Vị, gan của cô cũng to hơn, thẳng thắn thừa nhận: “Hôm qua em có cầu nguyện là cho anh biến nhỏ một hôm.”
Khương Vị cau mày.
“Không nghĩ tới nguyện vọng của em lại thành hiện thực rồi.” Nhạc San chỉ thiếu mỗi vỗ tay hoan hô. Nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Khương Vị, thì nói, “Em cũng không nghĩ nó sẽ được thực hiện. Xin lỗi nha.”
“Nguyện vọng của em dễ được thực hiện như vậy, sao em không cầu nguyện trúng một trăm vạn đi.” Khương Vị bực bội, sáng sớm vừa tỉnh dậy đã biến thành như thế này, cho dù tính anh có tốt cũng không khỏi cáu kỉnh.
“Sao anh lại có loại tư tưởng không làm mà hưởng thế…” Nhạc San tròn mắt, nhưng rồi lại nói, “Vậy mà em lại không nghĩ đến! Sinh nhật lần sau sẽ cầu nguyện sau.”
“…” Khương Vị không còn gì để nói, anh thở dài, “Vậy đành phải chấp nhận một ngày thôi.”
Xem ra không thể không xin nghỉ ở nhà một hôm rồi. Mong rằng nguyện vọng này thực sự chỉ duy trì một ngày.
Nhạc San hăng hái bật dậy nói: “Em đi lấy quần áo cho anh nhé.” Cô giơ tay ra đo chiều cao của Khương Vị, “Hình như anh cũng là mười cm đó.”
Cô vừa nói vừa vội vã chạy ra ngoài, một lát sau liền mang một bộ quần áo nho nhỏ và một cuộn thước dây vào.
“Tới đây đo nào.”
“Mặc quần áo trước đi.” Khương Vị đẩy đẩy thước dây ở bên cạnh mình ra, nhìn về bộ quần áo trong tay Nhạc San, màu vàng chói mắt.
Có một cảm giác không tốt.
Nhạc San lập tức mở quần áo ra, giơ lên cho Khương Vị xem: “Vừa hay em mới làm một bộ áo ngủ liền thân, bây giờ rất lưu hành đó.” Áo ngủ bằng da liền thân, trên mũ có hai cái tai, bên dưới còn có một cái đuôi hình tia chớp rũ xuống.
Từ chối. Từ khi anh nhận được một cái quần đùi bằng da, thì anh đã bị ám ảnh với đồ bằng da rồi. Hơn nữa cái này cũng quá ấu trĩ.
Khương Vị lắc đầu: “Anh không mặc cái này.” Anh ngẩng đầu nhìn Nhạc San, vẻ mặt nghiêm túc, “Không còn cái khác sao?”
“Nhưng cái khác đều là váy.” Nhạc San trợn mắt nói bừa, “Váy phồng và váy hầu gái, anh có muốn mặc không?” Cô nói xong thì đứng dậy, “Em không ngại đâu, em có thể trang điểm cho anh.”
Bộ dáng chỉ đợi Khương Vị gật đầu liền bắt tay vào làm luôn.
“…” Khương Vị không thể làm gì khác hơn là lùi một bước, giơ tay ra phía Nhạc San, “Mang đây.”
Nhạc San đưa bộ áo ngủ liền thân cho Khương Vị, còn cố ý chỉ vào quần lót trắng có hình bí đỏ: “Quần lót, quần lót.”
Khương Vị mặc bộ áo ngủ liền thân vào, vẻ mặt cứng đờ nhìn Nhạc San, đi về phía cô. Vừa đi vừa cảm nhận được cái đuôi lắc lư sau lưng, vì vậy quay đầu lại nhìn, rồi cầm lấy cái đuôi phía sau.
Nhạc San nhìn Khương Vị, tim cũng nhũn ra, giơ tay cầm lấy điện thoại, mở máy ảnh ra, chụp ảnh.
Tiếng máy ảnh chụp làm người Khương Vị cứng đờ lại, anh hơi thả lỏng bàn tay cầm đuôi, giơ tay với lấy điện thoại Nhạc San.
Nhạc San giơ điện thoại lên cao, nhìn Khương Vị nhảy lên mấy cái, không lấy được thì ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhạc San: “Không được chụp.”
“Nhưng mà rất đáng yêu.” Nhạc San cầm lấy điện thoại, làm nũng nói, “Vị Lai thật là đáng yêu.” Cô nói xong thì quỳ xuống bên giường, tay chống xuống giường, thương lượng với Khương Vị, “Cho em chụp mấy tấm đi, em tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.”
Khương Vị nhìn Nhạc San, vẻ mặt không tin tưởng.
Thôi, tuy rằng mình thật sự sẽ truyền ra ngoài, nhưng Khương Vị như thế này cũng chỉ có thể một mình mình xem thôi. Vì vậy Nhạc San nói: “Đến khi anh biến trở về, em cũng có thể thỏa mãn một nguyện vọng của anh.” Cô còn cường điệu, “Bất kỳ yêu cầu gì.”
Khương Vị nghĩ một chút, rồi đồng ý.
Anh ngồi trên giường, cũng không cho Nhạc San chụp thẳng mặt, nhiều nhất là cho cô một gò má.
Nhạc San cũng rất thỏa mãn.
Cô chụp mấy tấm ảnh, nhìn trong album, lại nhìn Khương Vị, đột nhiên giơ tay ra kéo mũ của Khương Vị, đội lên đầu anh.
Khương Vị kinh hãi quay đầu lại nhìn, thì bị Nhạc San chụp được.
Đến khi cô chụp xong, thì Khương Vị đã kéo hai bên mũ, che mặt mình lại, còn Nhạc San thì đuổi theo chụp lia lịa.
Khương Vị che mặt đứng dậy, nhưng ngồi một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy nên đầu óc chóng váng, ngã về phía trước, anh vội vàng giơ tay chống xuống đệm.
Cảnh đó bị Nhạc San chụp được, sau này còn trở hành hình nền điện thoại của cô một thời gian rất dài.
Trong ảnh, Khương Vị đang chổng mông, cái đuôi bằng da rũ xuống, hai cái tai trên mũ cũng cong về phía trước, trông giống như đang dựng đứng. Hơn nửa mặt đều bị che mất, nhưng đôi môi và cánh mũi cao thì vẫn có thể trông thấy. Cánh tay chống xuống đệm, trông có vẻ vụng về đáng yêu. Cung quanh đều là màu trắng của chăn đệm, nên màu vàng của bộ quần áo trở nên thoải mái hơn hẳn.
Bị chụp lại cảnh như vậy, Khương Vị hơi ngượng ngùng, nhưng chỉ nói với Nhạc San: “Nhớ kỹ điều kiện trao đổi của em đó.”
Nhạc San liên tục gật đầu, ném di động sang một bên.
Cằm để trên tay, để tầm mắt của mình và Khương Vị ngang nhau, lại chân thành khen một lần nữa: “Vị Lai, anh thật đáng yêu.”
Khương Vị tránh ra khỏi ánh mắt sáng trưng của Nhạc San, bình tĩnh nói: “Làm bữa sáng đi.”
“Sữa đậu nành.” Khương Vị nói, “Tối hôm qua anh đã ngâm đậu rồi.”
Sau khi kết hôn, Khương Vị thích uống sữa đậu nành, nhất định phải dùng máy làm sữa đậu nành tự làm.
Nhạc San rất thích Khương Vị đáng yêu như thế này, liền hỏi: “Anh có muốn đi cùng không?”
“Ừ.” Khương Vị gật đầu.
Nhạc San lập tức chụm hai tay lại, nhìn Khương Vị leo lên tay mình, thì đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Vị Lai có muốn ngồi lên vai em không? Em cho anh cầm tai em đấy. Có muốn cưỡi Đại Mao không? Có muốn đi vệ sinh không? Lát nữa muốn đứng đâu trong nhà bếp?”
Bộ dạng ân cần làm Khương Vị muốn ăn dấm cả với chính mình.
Sau khi vào bếp, Khương Vị muốn đứng ở gần đó để quan sát Nhạc San. Nhạc San còn tìm một miếng khăn lông cho Khương Vị đứng lên. Vì vậy anh cứ như vậy mà nhìn Nhạc San nấu ăn.
Thu nhỏ lại nhưng vẫn còn một trái tim không yên tâm.
Nhưng mà Khương Vị lại được hưởng thụ cảm giác Nhạc San cưng chiều “ngậm trong miệng sợ tan, để trong tay sợ rớt”. Hơn nữa, Nhạc San làm gì cũng phải để Khương Vị ở bên, không có việc gì thì lại nhìn Khương Vị.
Khương Vị: Đột nhiên có cảm giác không muốn đổi về.
Lúc đi ngủ, Nhạc San cố ý mang cái giường lúc trước làm ra, “Vị Lai, có muốn nằm đây ngủ không? Đồ là em may, còn giường là do anh làm đấy.” Cô giơ lên cho Khương Vị xem, “Nằm trên này sẽ cảm thấy thành tựu.”
Từ chối. Có em sao không nằm mà phải nằm cái giường cứng đấy? Hơn nữa, tối mà biến trở lại không phải sẽ lúng túng à.
Vì vậy Nhạc San từng thám hiểm mảnh đất mới là Khương Vị cũng bị trả thù một lần.
Sáng hôm sau, Khương Vị tỉnh lại thì phát hiện mình đã biến trở lại, Nhạc San thì nằm bên cạnh anh, ôm chặt lấy anh.
Anh vuốt ve lưng Nhạc San, động tác nhẹ nhàng làm Nhạc San rụt người lại, mơ hồ nói: “Đừng nghịch, để em ngủ tiếp.”
“Nhạc Nhạc.” Khương Vị tới gần tai Nhạc San, “Lần sau lại cầu nguyện cho anh nhỏ đi nhé.”
Nhạc San vô ý thức hừ mấy tiếng, đầu chôn vào vai anh, khuôn mặt cọ lên làn da anh, thoải mái ngủ tiếp.