Bước chân Vân Vi không chút nào tao nhã, cô hướng về phía trước mà chạy, làm cho đám người ở sau lưng cô hốt hoảng mà kêu la.
“Cô, cô chủ! Người cẩn thận một chút, nơi này rất nhuy hiểm, người,
người đừng đi qua!” Mọi người thở hổn hển ở sau lưng đuổi theo, trong
miệng không ngừng nhắc nhở, chỉ sợ ngộ nhỡ, Vân Vi té ngã, bọn họ liền
không gánh vác nổi.
Nhưng mọi người đối cô đã hết cách, cậu chủ lại không có ở nhà, nên làm thế nào cho đúng đây?
“Cô, cô chủ, cẩn thận cục đá nhỏ kìa!”
Vân Vi giống như không muốn, cô chạy như điên về phía trước, không thèm để ý đến đám người sau lưng.
Thật tức chết đi được, cô sắp tức chết rồi, Hạ Vân Vi cô kiếp này chưa từng mất mặt như thế này, chưa từng có!
Tên đàn ông ghê tởm này, thấy cô chậm chạp không muốn gả cho hắn, cho nên mới lấy chiêu này để bỡn cợt cô, làm bụng cô lớn ra, để cô không gả cho hắn là không được.
Ghê tởm, quá ghê tởm, cô thề từ nay về sau, tuyệt đối không thèm để ý đến người đàn ông đáng ghét đó, nhất định không!
Vân Vi thở phì phò chạy đến cửa chính, trên tay cầm một chiếc túi nhỏ định bỏ đi.
“Vân Vi à! Cẩn thận đứa bé trong bụng á! Con đi nhanh như vậy sẽ bị
thương đấy.” Đi theo phía sau mọi người là hai ông bà Kurosawa, cũng thở hổn hển không ngừng kêu la, hai người là vì cô và đứa bé, một lòng nhắc nhở, khẩn trương đi theo cô.
“Con phải đi, không cần phải nhìn tên đàn ông xấu xa kia nữa. Ghê
tởm, trêu tôi, Hạ Vân Vi tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng bị trêu như vậy.
Ghê tởm! Ghê tởm!” Trên mặt cô có vẻ tức giận, đồi với những tiếng kêu ở sau lưng cô ngoảng mặt làm ngơ, trong miệng mắng Sâm Xuyên, hận không
thể đem hắn cắt thành 8 khúc.
“A!”
Nhất thời, cô không chú ý đến cục đá dưới chân, bị vấp ngã, cô cảm
thấy thân thể của mình đang rơi xuống, Vân Vi nhắm mắt lại, chờ đợi một
cái ‘tiếp đất’ thật đau đớn.
Mọi người lớn tiếng thét chói tai, đưa tay che mắt của mình, không dám nhìn.
Thật lâu, thật lâu sau, Vân Vi cảm thấy mình được một lòng ngực ấm áp đỡ lấy thật chặc.
Cũng may, cũng may không có ngã xuống, nếu không chắc sẽ đau chết.
“Hạ Vân Vi!”
Tiếng gào thét giận dữ từ trên đầu truyền xuống, sau đó cô cảm thấy
thân thể sau lưng mình có chút rung rung, đủ để thấy chủ nhân của nó
giận dữ cỡ nào.
Vân Vi ngẩng đầu lên, mắt to nhìn Sâm Xuyên, nhìn thấy đôi mắt hắn đang bốc lửa, vô cùng dọa người.
“Em ở đây làm gì?” Sâm Xuyên nhìn chằm chằm túi hành lý nhỏ trên tay cô.
“Không nhìn thấy sao? Tôi muốn bỏ nhà trốn đi.” Vân Vi không chút nào sợ hãi cơn giận của hắn, ngẩng đầu thật cao, nhìn thẳng hắn mà lớn
tiếng nói.
“Bỏ nhà trốn đi?” Lông mày hắn co rúm lại, vẻ ẩn nhẫn (nhẫn nại) trên mặt hắn như sắp bốc hỏa, nhẹ giọng nói.
Ở công ty hắn nhận được điện thoại của cha mẹ, bảo bác sĩ chẩn đoán
Vân Vi mang thai, Sâm Xuyên khẩn trương lại vui vẻ vội chạy về nhà, lại
nhìn thấy được màn chào đón như vậy.
“Dĩ nhiên, cái người này là đàn ông gian xảo, cầu hôn phải không,
liền đem bụng của tôi làm lớn, nếu tôi mà không đi, có ngày bị anh bắt
nạt đến chết!” Hai tay chống nạnh, cô nói như là chuyện đương nhiên.
Ngày đó, Sâm Xuyên theo đúng kế hoạch cầu hôn với cô, ai ngờ Vân Vi
kiên trì không muốn kết hôn nhanh như vậy, vì hoàn thành ý muốn cưới cô, hắn tính toán trước tiên để cho cô có đứa bé, sau đó có con rồi cưới.
Mà người đang thở phì phò trước mặt này, lại vì tin tức mình mang thai mà bị đả kích lớn.
“Em đang mang thai, còn muốn đi đâu? Quá nguy hiểm.” Sợ ràng vẻ mặt
tức giận của mình sẽ dọa đến người con gái trước mặt, hắn đưa tay đè ép
cái trán đang đau, tốt bụng nói lời khuyên bảo.
“Mặc kệ! Đều tại anh! Hại tôi đây không thể xinh đẹp nữa rồi, sau này muốn đi quyến rũ đàn ông thì làm thế nào! Tôi muốn đi Zehder tìm Chi
Liễn á! Tôi muồn gọi chồng của Chi Liễn là giáo phụ*, bắt anh đánh đòn,
hay là gọi chồng của Thiên Cẩn là môn chủ*, treo anh lên đánh một trận,
tội danh là: không có sự cho phép của tôi, làm cho mỹ nhân tôi mang
thai.” Vân Vi hừ một tiếng, lướt qua Sâm Xuyên đi ra ngoài cửa.
(*giáo phụ: là người đứng đầu một tổ chức xã hội đen
*môn chủ: là người đứng đầu một gia tộc )
Bổ sung thêm, sau khi từ Zehder trở về, Sâm Xuyên liền thay Vân Vi hỏi thăm tin tức của các chị em bọn họ.
Vừa nghe cô nói như vậy, tia lý trí còn sót lại của Sâm Xuyên cuối
cùng cũng tan rã, gương mặt hắn lạnh lẽo, một tay nhấc cô lên vai, một
nói một lời liền bước vào nhà.
“Anh làm gì đấy? Đồ tồi, cho tôi xuống, tôi phải bỏ đi!” Vân Vi bị
dọa sợ đến kêu thành tiếng, đến khi ở trên vai hắn rồi mới hoàn hồn vừa
la hét vừa quơ tay chân.
“Muốn đi quyến rũ đàn ông? Kiếp sau cũng đừng nghĩ đến. Không khiến
em mệt mỏi đến không thể xuống giường được, tôi không gọi là Kurosawa
Sâm Xuyên.” Sâm Xuyên từ trong miệng nghiếng răng nói ra câu này, liền
khiêng Vân Vi, lướt qua vẻ mặt sững sờ của mọi người và cha mẹ.
Đã là người của hắn, trong đầu cô ấy còn suy nghĩ muốn đi câu dẫn đàn ông? Thật làm hắn tức chết!!!
“Chồng à, đây là con trai của chúng ta sao? Cảm thấy hắn trở nên rất
xa lạ, thật là đáng sợ!” Kurosawa Ngọc Diệp bị hoảng hốt vỗ vỗ lồng ngực của mình, không nhịn được hỏi chống.
“Là có chút dọa người.” Kurosawa Vũ Lang đi theo phía sau vợ gật đầu một cái.
Con trai họ vốn là lạnh như khối băng, giờ phút này lại giống như đống lửa, hắn quả thật cũng không quen.
“Nhưng mà so với dáng vẻ lạnh như băng thì được rồi.” Hắn cười cười an ủi vợ.
“Vậy cũng đúng, như vậy trong nhà mới có sức sống. Ha ha ha!” Ngọc
Diệp hài lòng cười ra tiếng, sớm biết như vậy lúc đầu không đi thăm bằng hữu rồi, ở lại đây nói không chừng có kịch vui để xem rồi.
Trong nhà Kurosawa vang vọng tiếng thét chói tai cùng tiếng ồn ào,
đến khi Sâm Xuyên cùng Vân Vi tiến vào trong phòng, cuối cùng dần dần
biến mất.
Bên ngoài yên tĩnh, trừ tiếng chim hót, chỉ còn tiếng cười của mọi người.