Cô Ngốc, Cởi Áo Ra

Chương 15



Trong phòng nhất thời im lặng, ngay cả tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, không khí quỷ dị đến cực điểm.

Trần An An nhìn bên này, nhìn bên kia, ở dưới bàn vụng trộm túm tay áo Diệp Lương Nhất, không tiếng động hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.

Diệp Lương Nhất không để ý cô, dán lên trán cô một miếng gạc, rồi nhẹ nhàng mát xa xung quanh chỗ sưng đỏ, chút không để ý tới mạch nước ngầm mãnh liệt trong phòng.

Chu Tề chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh đổ ụp xuống đầu, lạnh đến nỗi cả người hắn gần như phát run, thân thể hắn cứng ngắc đứng đó, nụ cười trên mặt rốt cuộc duy trì không được, thật lâu sau mới thốt ra một câu, “Hai người kết giao?”

Bên cạnh tuy rằng thần sắc Chung Vận chưa thay đổi, nhưng đôi tay được chăm sóc tương đối tốt cũng nắm chặt lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lương Nhất, nín thở đợi hắn trả lời.

“Chúng tôi không......” Trần An An vội vàng há mồm phủ nhận, ai ngờ vừa mới nói được vài từ, đã bị Diệp Lương Nhất tay mắt lanh lẹ bịt kín miệng.

Hắn cong khóe môi, mỉm cười một chút, cúi đầu nhìn thoáng qua Trần An An, trong mắt là cảnh cáo không hề che giấu, khi ngẩng đầu đối mặt với những người còn lại, lại mang theo vài phần ôn nhu khó tin, “Đừng nghe An An nói bừa, chúng tôi đúng là đang kết giao.”

Hắn chậm rãi buông tay che miệng Trần An An xuống, ôn nhu nhéo nhéo khuôn mặt của cô, chống lại hai mắt cô đang kinh hoàng, “Là An An luôn thẹn thùng, không muốn nói, em nói có phải hay không, An An?

Hắn gọi tên của cô, cố ý nhấn mạnh kéo dài, thanh âm trầm thấp nhưng đầy thân thiết, người bên ngoài nghe thấy tràn đầy tình yêu nam nữ vô cùng nồng nàn cuồng nhiệt trong đó, chỉ có Trần An An nghe được ý tứ cảnh cáo ẩn chứa bên trong.

Cô nghiêng đầu, tránh khỏi tay hắn, hạ mí mắt, cúi đầu lên tiếng, “Là......”

Vừa dứt lời, thân mình bỗng nhiên lao về phía trước, trong giây lát đã bị Lý Duyệt Nhiên túm đến bên người.

“Được lắm, Trần An An.” Lý Duyệt Nhiên hung hăng xoa nhẹ đầu cô một phen, khiến tóc cô vốn đang lộn xộn càng thêm rối bù, “yêu đương thế nhưng không nói cho mình một tiếng, cậu nói xem là kiểu gì? Hả?”

Cùng lúc đó, trong lòng cô cũng đã nhận ra một tia quái dị, lấy tính cách Trần An An cái gì cũng đều biểu hiện ở trên mặt, nếu là yêu thì sao chẳng nhìn ra chút gì?

Nhưng chính mồm hai người đều thừa nhận, còn có thể giả sao? Lý Duyệt Nhiên đem tia nghi hoặc trong đầu quăng đi, hung tợn nhìn chằm chằm Trần An An, giống như không đào ra một nguyên nhân thì không bỏ qua.

Trần An An sẽ không nói dối, vừa nói dối liền hoảng hốt, lông mi thật dài run rẩy, chột dạ dời ánh mắt, không dám nhìn Lý Duyệt Nhiên, lắp bắp nói: “Chúng mình, chúng mình mới bắt đầu thôi.”

Lý Duyệt Nhiên còn muốn truy vấn, Diệp Lương Nhất đã đưa tay ra, đem Trần An An kéo vào trong lòng, ánh mắt lạnh như băng đâm thẳng Lý Duyệt Nhiên.

Tính cách hắn vốn lạnh lùng, cố ý trầm mặt xuống như vậy, nhiệt độ xung quanh như giảm đi mấy độ. Tính bát quái của Lý Duyệt Nhiên vừa mới dâng lên nhất thời bị đông cứng.

Bĩu môi, cuối cùng cũng đem nghi hoặc trong lòng ép xuống, bảo hộ như vậy còn không phải là yêu sao?

“Ngại quá, em không ở lại tiếp được, ” Chung Vận xin lỗi cười cười, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái theo động tác cô mà lay động, “Có chút thủ tục còn chưa xong.”

“Được.” Diệp Lương Nhất gật đầu, băng sương trên mặt dần tan biến, “Em cứ làm việc đi, buổi tối gặp lại.”

Chung Vận ừ một tiếng, tay nắm chặt tài liệu, vội vàng ra khỏi phòng Diệp Lương Nhất, bóng dáng hốt hoảng mà chật vật.

Chỉ có Chu Tề vẫn nhìn Diệp Lương Nhất và Trần An An cạnh nhau, trong mắt vừa mới ngạc nhiên thất vọng, bỗng nhiên xẹt qua tia mỉm cười.

“Tôi cũng phải đi rồi, không phiền cậu làm việc nữa.” Chu Tề cười tiến lên nói.

không đợi Diệp Lương Nhất trả lời, hắn lại cúi đầu nhìn Trần An An, đôi mắt ôn nhu như nước, “An An, tối nay chúng ta gặp.”

nói xong liền đi nhanh ra ngoài.

Chờ một chút! ý Duyệt Nhiên đột nhiên khiếp sợ mở to hai mắt. hiện tại An An và Diệp Lương Nhất là một đôi, Chu Tề là bạn tốt của Diệp Lương Nhất mà vẫn thích An An......

Vậy...... Lý Duyệt Nhiên hỗn loạn. cô thương hại nhìn thoáng qua Trần An An còn run rẩy dựa vào Diệp Lương Nhất bên cạnh, vẫn là không nói cho cô ngốc này thì tốt hơn.

nói không chừng chờ cô ấy phát hiện Chu Tề thích mình thì đã là mười hai mươi năm trôi qua rồi......

Nghĩ đến đây, cô vui vẻ quay sang Trần An An cười cười, “Được rồi, mình về công ty đây, ” cô ngăn lại Trần An An đang muốn mở miệng, “Cậu cứ ở đây đi, mình trở về sẽ xin phép cho cậu.”

Cô đem ánh mắt chuyển qua trán Trần An An, trong mắt hiện lên một tia thống khổ, “Giờ cậu đừng làm gì cả, nghỉ ngơi là quan trọng nhất, buổi chiều rồi đi làm cũng không muộn.”

Cô đeo túi lên vai, nháy mắt với Diệp Lương Nhất rồi tiêu sái bước đi.

Vừa rồi người còn đầy phòng, trong khoảnh khắc chỉ còn lại Diệp Lương Nhất và Trần An An.

Trần An An liền đẩy Diệp Lương Nhất ra, nhìn hắn phẫn nộ, “Sao anh lại nói vậy? Chúng ta căn bản không phải kết giao, vốn chỉ gạt mẹ anh, hiện tại thì hay rồi, ai cũng đều bị lừa!”

Cô buồn bực nhíu mày, nghĩ đến cảnh tượng ba tháng sau, trong lòng càng thêm lo lắng.

Diệp Lương Nhất ngồi trên ghế, áo blu trắng bình thường mặc ở trên người hắn lại đặc biệt tuấn tú.

“A? Cho nên tôi nói sai rồi?”

“Đương nhiên! Điều anh mới nói đều là giả, chỉ là lừa mẹ anh thôi!”

Diệp Lương Nhất nhướn mày, hướng cô vẫy vẫy tay, ý bảo cô lại đây.

Trần An An chần chừ một lát, vẫn là chậm rãi đi qua, “Để làm gì?”

“Ai nói chúng ta ở cùng một chỗ đầu tiên?” một tay Diệp Lương Nhất túm lấy Trần An An, đem cô đến trước mặt mình, để cô cùng ngồi trên ghế dựa, từ phía sau đưa tay giúp cô mát xa trán.

Trần An An đỏ mặt, đột ngột tiếp xúc thân mật với hắn cô thực không quen, lắc lắc thân mình vừa định đứng lên đã bị Diệp Lương Nhất thấp giọng quát, “Đừng nhúc nhích, đau cũng đừng trách tôi!”

Cô cứng người, mặt phát sốt, ấp úng mở miệng phản bác: “Tôi không nói chúng ta ở cùng một chỗ, tôi, tôi chỉ nói tôi ở nhà anh......”

“Có gì khác nhau?” Tư thế hai người như vậy, làm cho Diệp Lương Nhất nhịn không được lại nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy cô, trên mặt nhất thời hiện lên ý cười nhẹ, “Đều là cô khiến cho bọn họ hiểu lầm, tôi chỉ nói theo lời của cô mà thôi.”

Trần An An trừng mắt, mạnh mẽ quay người nhìn Diệp Lương Nhất, “Phải không? Đều do tôi làm cho bọn họ hiểu lầm?”

“Ừ.” Diệp Lương Nhất nhìn đôi mắt to ngập nước của cô, cố nén cười.

Hóa ra mình mới là nguyên nhân. Trần An An uể oải cúi đầu, như thế cũng tốt, nếu Duyệt Nhiên biết chân tướng, nhất định mình sẽ chết thực thảm, ai.

Thật dễ lừa. Diệp Lương Nhất cúi đầu nhìn Trần An An hãy còn uể oải, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ sung sướng.

Sao lại có người như thế, làm cho người ta vừa thấy đã muốn vân vê nhào nặn, khi cặp mắt to tròn kia ngập nước, lại muốn dỗ dành cô thật tốt.

Diệp Lương Nhất không hiểu tâm tình hiện tại của mình, hắn không nhanh không chậm mát xa trán cho Trần An An. Nhưng mà mặc kệ thế nào, nhờ có cô, hắn mới thoát khỏi cảnh ngày ngày phải đi xem mắt, đối tốt với cô một chút cũng đúng thôi.

Ừ, Diệp Lương Nhất ở trong lòng trầm ngâm, vậy đối tốt với cô một chút đi.

Đợi đến buổi chiều Trần An An trở về văn phòng, đồng nghiệp thấy băng gạc trên đầu cô đều lắp bắp kinh hãi, vội vàng lại hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Bị Đường Niên đẩy, đương nhiên là không thể nói. Trần An An cũng chỉ có thể nói mình không cẩn thận đụng vào cửa.

May mắn cô luôn mơ mơ màng màng, từ trước đến giờ số lần đụng vào cửa cũng không ít, lần này chẳng qua là nghiêm trọng nhất mà thôi.

Đồng nghiệp quan tâm vài câu rồi cũng không truy hỏi, lúc này Trần An An mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà gần đây cô nói dối thật sự rất trôi chảy. Trần An An mở máy tính, bất đắc dĩ thở dài.

Lúc tan tầm, Diệp Lương Nhất lái xe đến dưới công ty chờ cô, mỗi lần Lý Duyệt Nhiên thấy Diệp Lương Nhất trưng ra khuôn mặt lạnh như băng kia liền khó chịu, nhưng vẫn cẩn thận dặn dò Trần An An một hồi.

Cái gì mà không được vội lên giường, không thể mặc hắn muốn làm gì thì làm, lúc cần cự tuyệt thì cự tuyệt, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An đỏ bừng, lúc này mới đạp giầy mười phân bước đi như nữ vương.

Lúc Diệp Lương Nhất và Trần An An đến khách sạn, Chu Tề và Chung Vận đã chờ ở đó.

“Lại đây ngồi đi, chờ hai người tới mới gọi món.” Chu Tề đem thực đơn đưa cho Diệp Lương Nhất, ánh mắt cũng nhìn Trần An An, “Muốn ăn cái gì thì gọi, đừng ngại.”

“Được.” Trần An An nhìn Chu Tề cười cười, chỉ cảm thấy bác sĩ Chu này thật tốt, lúc nào cũng ôn nhu săn sóc như vậy.

“Xem thực đơn!” Diệp Lương Nhất cau mày xoẹt một tiếng giở thực đơn, dọa Trần An An rùng mình.

Đây là lần đầu tiên Trần An An cùng Diệp Lương Nhất ăn cơm, không biết làm sao lại có chút khẩn trương. Lắp bắp gọi hai món, liền đem thực đơn đưa tới. trước mặt Chu Tề.

Chu Tề cũng không ép cô, nghiêng người qua hỏi ý kiến Chung Vận, cuối cùng gọi một bàn đầy đồ ăn, lại gọi vài loại rượu, lúc này mới ngừng, làm cho Trần An An thầm hô lãng phí trong lòng.

“Lương Nhất, anh và Trần An An qua lại khi nào vậy? Sao ngay cả với Chu Tề cũng giấu kỹ thế?” Chung Vận múc một thìa canh đậu Hà Lan, nhìn Diệp Lương Nhất cười khanh khách nói.

Cô là bác sĩ, ngày thường đặc biệt chú trọng chăm sóc cơ thể, đã sớm không ăn mặn, chỉ ăn chay.

“Không lâu.” Diệp Lương Nhất liếc mắt nhìn Trần An An đang gặm chân gà miệng đầy dầu mỡ, đáp.

“Thật là.” Chung Vận sẵng giọng: “Bây giờ còn giấu, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, chuyện đó cũng không nói với em!”

Lúc này, Chu Tề đặt đũa xuống, “Em cũng đừng làm khó Lương Nhất, em cũng không phải không biết, cậu ta đâu thích nói chuyện.”

Chung Vận vừa định nói, vậy để Trần An An nói. Chỉ nghe bộp một tiếng, Trần An An trượt tay, cái chân gà đang gặm liền rơi xuống, thấm một mảng ố lên chiếc áo lông màu lam của cô.

“thật xin lỗi, tôi đi toilet.” Trần An An buông đũa, lúng túng liền hướng toilet vọt đi.

Chung Vận ngạc nhiên, “cô ấy vẫn như vậy?” Ở trong thế giới của cô chỉ có bình tĩnh và tuyệt đối trấn định, giống Trần An An như thế này cô mới thấy qua.

Diệp Lương Nhất nhìn ra cửa, lạnh nhạt ừ một tiếng.

“Uống nhiều quá, tôi cũng đi toilet.” Trần An An vừa đi ra ngoài hai phút, Chu Tề cũng buông đũa, vừa xoa bụng, vừa đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.