Cô Ngốc, Cởi Áo Ra

Chương 18



Sáng thứ bảy, theo thường lệ Trần An An đi dạy thêm cho Quý Cửu Thành, vừa đến Quý gia đã được mẹ Quý chào đón vồn vã.

Trần An An lơ mơ bị mẹ Quý lôi kéo khen ngợi một hồi, cuối cùng lại nhét vào tay cô năm trăm đồng, lúc này mới thả cô đi vào phòng Quý Cửu Thành.

Lúc gặp Quý Cửu Thành Trần An An mới biết nguyên nhân, thì ra mấy hôm trước các trường trung học trong thành phố phối hợp tổ chức thi thử cao đẳng đại học, Quý Cửu Thành vốn vô danh tiểu tốt, giờ nhảy vọt vào tốp năm mươi hạng đầu.

Mẹ Quý cao hứng cười toe toét, thậm chí còn mua cho Quý Cửu Thành một chiếc xe thể thao mà hắn vẫn muốn, thái độ với Trần An An cũng càng ngày càng tốt.

“không tồi đấy!” Trần An An dùng bút bi gõ đầu Quý Cửu Thành, khen ngợi: “Nhìn không ra cậu lợi hại thế!”

“Đương nhiên!” Đầu tiên Quý Cửu Thành còn vui vẻ, bị Trần An An gõ gõ sờ sờ liền giả bộ tức giận: “Trần ngơ ngác! Chị có biết đàn ông không thể bị gõ đầu không?”

Trần An An bĩu môi, khinh thường nhìn hắn một cái, “Đàn ông cái gì! Tiểu tử xấu xa, được rồi, mau đọc sách đi! không thể kiêu ngạo biết không? Trạng thái này vẫn phải duy trì đến khi thi đại học đấy!”

“Biết rồi.” Quý Cửu Thành ngoài miệng không cam lòng than thở nhưng rõ ràng tay vẫn cầm lấy quyển sách luyện thi trên bàn, cúi đầu lật xem.

“Cuối tuần này tôi sẽ không đến.” Trần An An ngồi ở bên cạnh Quý Cửu Thành, vừa tóm tắt trọng điểm ôn tập cho hắn vừa nói.

Quý Cửu Thành nghe vậy lưng chợt cứng đờ, bút bi trên tay xoẹt một tiếng, trên sách liền vạch ra một đường, “Chị không dạy nữa?”

Trần An An nhìn sắc mặt hắn không vui, vội vàng lắc đầu giải thích, “không phải sắp nghỉ đông sao, chắc chắn các cậu sẽ không được buông tha, đến lúc đó mỗi ngày cậu đều phải đến trường làm sao có thời gian học thêm, chờ cậu nghỉ đông xong tôi lại đến.”

Vừa rồi cô cũng đã cùng mẹ Quý trao đổi, mẹ Quý thấy lời của cô có lý, đã vui vẻ đồng ý rồi. Trần An An hiện tại là công thần nhà bọn họ, bà tạo điều kiện còn không kịp!

thì ra là như vậy. Quý Cửu Thành thở dài nhẹ nhõm, vừa định nói gì đó với Trần An An.

Chỉ thấy Trần An An cười tủm tỉm xoa đầu hắn, “Sao, luyến tiếc chị à?”

“Trần ngơ ngác, chị đừng quá đáng! Ai luyến tiếc chị!” Quý Cửu Thành nghiêng đầu tránh thoát tay Trần An An, trong giọng nói có chút giấu đầu hở đuôi, nhìn kỹ, ngay cả tai cũng đỏ.

Trần An An tinh mắt, lúc này cũng không ngốc, tiếp tục trêu chọc nói: “Cậu nhìn mặt mình xem, a, đỏ mặt kìa!”

“Chị tránh ra!” Quý Cửu Thành cầm sách che mặt, xấu hổ buồn bực quát Trần An An.

“Được, được, tôi không thấy cậu đỏ mặt.” Trần An An thật vất vả mới có được một cơ hội trêu đùa, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Quý Cửu Thành tức giận thiếu chút nữa không ngẩng đầu lên được, chịu đựng một hồi lâu sau mới buông sách, kết quả vừa nhìn lên lại gặp ngay Trần An An đang cười tít mắt.

Nhất thời ầm một cái mặt lại đỏ bừng.

Kết quả là đến trưa, Quý Cửu Thành bị Trần An An cười nhạo triệt để, ngay cả lúc Trần An An về còn không quên quay lại nhìn hắn chớp chớp mắt, làm cái mặt quỷ.

“An An à, sau khi tiểu Thành khai giảng cô còn phải đến đấy!” Mẹ Quý kéo tay Trần An An, vẻ mặt khẩn thiết.

Trần An An gật đầu, “Chị yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đến.”

Lúc này mẹ Quý mới vừa lòng, buông Trần An An ra, vừa định dặn cô một chút, chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Cô quay sang Trần An An cười cười xin lỗi, vừa mở cửa vừa nói: “Có thể là chị họ tiểu Thành đến đây, cô về trước nhé...... tiểu Vận, cháu......”

Còn chưa nói hết, cửa đã bị đẩy vào, Chung Vận cắt ngang, “Trần An An? Sao cô lại ở đây?”

Mẹ Quý kinh ngạc lên tiếng, “Hai người quen nhau?”

Chung Vận nhướn mày, nhìn Trần An An cũng đang kinh ngạc, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ tươi cười, “Chúng ta thật có duyên.”

“Chào bác sĩ Chung.” Trần An An lấy lại tinh thần cùng Chung Vận chào hỏi, khí chất trên người Chung Vận quá mạnh mẽ bén nhọn, chung quy cô cảm thấy đứng trước mặt Chung Vận, trong lòng có loại cảm giác mình thật ngây thơ khờ khạo.

“Chị Quý, bác sĩ Chung, hai người đang bận, tôi đi trước.”

“Chờ đã, ” Chung Vận ngăn cô lại, nhìn đồng hồ, “đã đến bữa trưa, ở lại ăn cơm xong rồi đi.”

Trần An An thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu, “không cần, không cần, tôi về nhà ăn là được.”

“Đừng khách khí như vậy, cô là bạn gái sư huynh, ăn cơm với tôi một chút có sao, đừng từ chối nữa, hay là...... cô không thích tôi?”

Tuy rằng giọng điệu Chung Vận có ý trêu đùa nhưng ánh mắt lại gắt gao bao chặt Trần An An, mang theo mười phần ép buộc.

“Được rồi, Trần ngơ ngác đã đồng ý.” Đằng sau, Quý Cửu Thành bỗng nhiên đưa tay kéo Trần An An đến bên cạnh, hướng về phía Chung Vận nói: “Chị, đã lâu không gặp, chị càng ngày càng đẹp đấy.”

Mặc kệ phụ nữ đã bao nhiêu tuổi được khen xinh đẹp, khẳng định đều cảm thấy cao hứng.

Ánh mắt Chung Vận nhu hòa lại, nhìn Quý Cửu Thành nhẹ giọng: “Tiểu Thành càng ngày càng biết ăn nói.”

Quý Cửu Thành cười cười không nói gì, bàn tay phía sau lại nắm chặt cổ tay Trần An An.

Chung Vận đến không lâu thì ăn cơm, ba Quý Cửu Thành đang ở nước ngoài, không thể trở về ngay, bởi vậy trên bàn chỉ có bốn người bọn họ.

“Trần An An, cô với sư huynh quen nhau thế nào vậy?”

Trần An An đang cầm đũa dừng một chút, “Quen ở bệnh viện.”

“À?” Chung Vận hứng thú nhìn chằm chằm Trần An An, “nói như vậy hai người mới quen không lâu nhỉ, tôi với sư huynh thì đã được mười năm rồi.”

Cô uống một ngụm canh bắp, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nhưng mà có câu nói thế nào nhỉ, quen biết cả đời cũng không bằng có duyên một hai ngày.”

Cô buông cái bát tinh xảo trong tay, ánh mắt sắc bén đâm thẳng Trần An An, “không thể ngờ được cô trông đơn thuần mà bản lĩnh thật không kém.”

Lời này thốt ra, đừng nói là hai mẹ con Quý Cửu Thành, ngay cả người luôn ngốc nghếch như Trần An An cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Sao cô có cảm giác mỗi câu của bác sĩ Chung đều mang ý châm chọc? cô chớp chớp mắt, không thể hiểu được rốt cuộc mình đã làm gì đắc tội bác sĩ xinh đẹp này. Đành phải đem đĩa thịt bò đẩy sang phía Chung Vận, “ Bác sĩ Chung, ăn cơm đi, đồ ăn nguội mất.”

Cô đã mất công nói nhiều như vậy, mà cô ta một chữ cũng không vào tai sao? Chung Vận bị Trần An An làm cho tức muốn hộc máu. Lại cúi đầu nhìn một bàn đầy thịt mỡ trước mặt, nhất thời khẩu vị hoàn toàn mất hết.

Mà ngồi bên cạnh Chung Vận, thân thể căng thẳng của Quý Cửu Thành chợt thả lỏng xuống, khuôn mặt vốn nghiêm túc cũng mang theo ý cười nhè nhẹ.

Hóa ra ngốc nghếch thế mà cũng có tuyệt chiêu, nhưng sao cậu cảm thấy chị họ hơi kỳ lạ! Quý Cửu Thành nhìn lướt qua Chung Vận đã buông đũa, có chút đăm chiêu.

Cơm trưa xong, Trần An An muốn đi, cô đã đồng ý chiều nay tới nhà Diệp Lương Nhất rồi. Nhưng mẹ Quý ra sức giữ lại, Quý Cửu Thành lại phụ họa, cô căn bản không thể đi được.

Cho nên chờ đến khi cô tới nhà Diệp Lương Nhất, Diệp phu nhân cùng Diệp Lương Nhất đã chờ cô thật lâu.

Liếc thấy ánh mắt đao kiếm lạnh lẽo của Diệp Lương Nhất phóng vèo qua cô, Trần An An đau khổ không nói nên lời, đành tới bưng trà rót nước cho hắn, cuối cùng ngay cả Diệp phu cũng không chịu được.

Đem Trần An An kéo đến bên người mình, hung hăng trừng mắt liếc Diệp Lương Nhất một cái, lúc này mới quay đầu nhẹ nhàng nói: “An An, có phải Diệp Lương Nhất bắt nạt con không?”

Kỳ thật Trần An An rất muốn gật đầu, nhưng mà cô không dám, chỉ có thể lắc đầu, “không phải không phải, bác sĩ Diệp đối với cháu tốt lắm!”

Bác sĩ Diệp? Trong lòng Diệp phu nhân lộp bộp một tiếng, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Trần An An, thấy cô gần như không thèm liếc mắt với Diệp Lương Nhất, lập tức cảnh giác, không phải hai đứa cãi nhau chứ?

Diệp phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy đúng, bà liếc mắt nhìn Diệp Lương Nhất vẫn ngồi một đống như khối băng kia, hận không thể một chưởng đập tỉnh hắn!

An An tức giận! An An không vui! Nó không biết đi dỗ dành sao?

Diệp phu nhân vò đầu bứt tai, suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nghĩ ra một chủ ý, “An An à, con có thể lên lầu lấy giúp bác chiếc áo khoác không? Cái nào cũng được, bác thấy hơi lạnh.”

“Dạ.” Trần An An vui vẻ đồng ý, bước lên lầu, chỉ cần không phải nhìn bác sĩ Diệp mặt lạnh, làm gì cô cũng chấp nhận!

Trần An An vừa đi, Diệp phu nhân lập tức đến bên cạnh Diệp Lương Nhất, “nói, có phải con và An An cãi nhau không?”

Diệp Lương Nhất liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, chả hiểu ra sao cả.

“Con đừng nghĩ con không nói thì mẹ không biết!” Diệp phu nhân gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lương Nhất, “Mẹ nói cho con biết! An An đã là con dâu mẹ rồi! Con còn dám bắt nạt nó thử xem?”

Diệp Lương Nhất nhăn mày, đang định nói gì đó, lại nghe thấy tiếng mở cửa phòng trên lầu, nháy mắt thay đổi chủ ý.

“Bị mẹ thấy rồi.” Trong mắt Diệp Lương Nhất lóe lên một tia sáng.

“Đương nhiên!” Diệp phu nhân đắc chí, “Có vấn đề gì thì nói với mẹ, mẹ giúp con giải quyết!”

“À......” Diệp Lương Nhất đẩy gọng kính, “Bọn con cãi nhau, An An nói công việc của con bận quá.”

“không sao! Trước hết con bớt vài cuộc phẫu thuật đi! Bệnh viện cũng không phải chỉ có con là bác sĩ.” Diệp phu nhân bắt đầu xuất chiêu.

“không được, con vừa mới chuyển đến đó.” Diệp Lương Nhất lấy làm tiếc nhún vai.

“Vậy làm sao bây giờ?” Diệp phu nhân nhíu mày trầm tư, nếu ban ngày bận việc không có thời gian, vậy buổi tối đi.

Đúng! Buổi tối! Trước mắt Diệp phu nhân sáng ngời, “Con bàn với An An ở cùng đi! Đúng rồi, An An đang ở chỗ nào?”

“Ở khu nhà CBD chỗ con.”

“thật tốt quá!” Diệp phu nhân vỗ tay, trên mặt đều là vui mừng, “Chuyện này con không cần phải xen vào, mẹ sẽ giúp con giải quyết!”

Diệp Lương Nhất nâng chén trà, uống một ngụm trà lúa mạch, khóe miệng gợi lên một độ cong cực nhỏ, “Được.”

Trần An An vừa mới cầm áo của Diệp phu nhân xuống lầu đã bị bà túm đến bên cạnh, “An An à, bác nói với con chuyện này.”

Trần An An chớp chớp mắt, “Chuyện gì ạ?”

“Lương Nhất bị đau bao tử, buổi sáng không thể ăn điểm tâm lung tung được, vậy phải làm sao giờ?” Diệp phu nhân đăm chiêu ủ dột, “Mỗi sáng bác đều phải đi tập yo­ga, căn bản không có thời gian nấu cơm cho nó!”

“A, bác sĩ Diệp bị đau bao tử?” Trần An An giật mình mở to hai mắt, “Anh ấy là bác sĩ, sao có thể bị đau bao tử?”

“Đứa ngốc, ” Diệp phu nhân sờ sờ tóc Trần An An, “Bác sĩ không thể tự chữa bệnh cho mình.” Bà thở dài, trong mắt nhiễm vài phần lo lắng, “Con nói bây giờ còn trẻ, về sau thì biết làm sao?”

thì ra không phải bác sĩ Diệp tức giận với cô, là đau bao tử thôi! Trần An An liếc mắt nhìn Diệp Lương Nhất vẫn nguyên bộ dạng như cũ ngồi trên sô pha nhíu mày, thấy hắn đúng là bộ dáng đau bao tử thật, bỗng nhiên đầu nóng lên, “Buổi sáng bác sĩ Diệp đến chỗ cháu ăn đi!”

“thật tốt quá!” Diệp phu nhân lập tức mặt mày hớn hở, “Quyết định như vậy nhé!”

Bà lôi Trần An An vẫn còn đang ngơ ngác đứng đó đến trước mặt Diệp Lương Nhất, “Được rồi, Lương Nhất, đưa An An cùng đi thu dọn đồ đạc, tối nay con chuyển qua đó ngay đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.