Trong hôn lễ của cô và hắn... trong cái ngày mà cô đã đợi chờ ở hắn bốn năm, cô tưởng chừng ngày ấy sẽ là ngày vui vẻ, hạnh phúc nhất đời mình... Chỉ là cô lầm rồi, đó hoàn toàn không phải ngày cô mong, đó là ngày cô ngỡ ngàng nhận lấy bi thương tột cùng.
"Siêu Siêu, chúng ta tạm dừng hôn lễ nhé!" Hắn nhìn cô, bộ dạng vội vàng nói.
"Tại sao? Cho em một lí do đi?" Cô bỡ ngỡ hỏi hắn.
"Anh... có việc gấp!" Hắn cúi đầu, né tránh ánh mắt cô.
"Ba mẹ chúng ta ở bên kia? Họ hàng, bạn bè hai bên đều ở đó! Họ đang chờ chúng ta, mọi công việc cũng sắp xếp ổn, vậy hãy cho em rõ việc gấp của anh liên quan đến ai? Còn có ai, việc gì khiến anh vội vã trì hoãn hôn lễ này nữa?" Cô bình tĩnh hỏi lại hắn.
Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay lại nhìn cô, nét mặt không còn kiên nhẫn. hắn quay lưng nhanh bước đi không trả lời mà nói: "Về sau anh sẽ nói! Mong em thay anh nói với mọi người một tiếng!"
"Lương Mạnh! Lương Mạnh!" Cô xách lên váy cưới vừa chạy theo hắn, vừa gọi hắn.
Nhưng hắn đi rất nhanh, cô lại mang theo váy cưới nên không đuổi kịp, cô còn cách quay đầu lại, bước chân chầm chậm đến trước họ hàng bạn bè, ba mẹ hai bên mà nói lời xin lỗi... Lúc ấy cô đưa tay lên ngực cảm nhận tim mình nhói lên từng cơn, rồi nghe những người trong hôn lễ bàn tán xôn xao...
Một lúc rồi một lúc, lời hỏi vì sao hoãn lại hôn lễ, vì sao không thấy hắn đâu của mọi người lần lượt bay về phía cô, mãi như thế cho đến khi cô nhận được điện thoại của cô bạn thân đến trễ...
"Alô?" Cô nói.
"Siêu Siêu, Lương Mạnh kia còn ở hôn lễ chứ?" Bên kia bất ngờ hỏi.
Lần nữa bị hỏi đến hắn, sống mũi cô bất giác cay cay, nhận thức đôi mắt đang nóng lên, cô vội cúi đầu, cố gắng kìm nén đáp: "Anh ấy có việc rời đi rồi."
"Chết tiệt!" Bên kia truyền sang tiếng mắng nhỏ, lúc sau bên kia nói: "Tớ thấy cậu ngày mai hủy hôn đi! Tên tra nam Lương Mạnh đang ôm lấy gái nhỏ bé, tớ vừa nhìn thấy đấy! Siêu Siêu, Siêu Siêu? Alô?"
Oành...
Tiếng sấm trong đầu cô vang lên, cô không còn chịu được nữa, cô òa khóc, tin tức kia như đao đâm thẳng tim cô, khiến cô rơi xuống điện thoại rồi làm cô đầu óc điên cuồng nhanh chạy ra khỏi đó, chạy xa khỏi nơi cô mơ ước đi vào suốt mấy năm, nơi cô muốn bước vào cùng hắn.
Không biết bản thân chạy bao xa, chạy tới chỗ nào, cô cũng không biết từ bao giờ trời đổ cơn mưa và nước mưa thấm đẫm váy cưới của mình...
Cô chỉ biết tâm trí mình hỗn loạn vô cùng và trái tim đau đớn không ngừng.
Hóa ra là vậy... hắn bỏ cô đi để ở cùng với người khác ư? Rốt cuộc trong hắn vẫn không có cô gái bốn năm theo sau hắn là cô, một cô gái bên hắn lúc hắn cô đơn nhất, cần một người cạnh bên.
Cô gái cùng hắn uống bao rượu giải sầu, cùng hắn uống ly rượu đắng cay, cùng hắn uống ly rượu buồn bã...
Cô tưởng rằng mình sẽ được cùng hắn uống rượu chung đôi, một đời có nhau...
Lương Mạnh à...
Vì sao cho em hi vọng?
Vì sao dập tắt hi vọng trong em?
Vì sao làm em đau lòng thế này?
Ha ha...
Cô ngã dưới đất lạnh, ở bên trong màn mưa than khóc tuyệt vọng... Nước mắt mặn chát lăn dài trên gò má hòa cùng mưa lạnh thấu xương, cô ngây dại chôn sâu bản thân vào mưa trời kia, cô chôn thật sâu, thật sâu vào lạnh lẽo, như cố gắng để lạnh lẽo xua đi niềm đau, là ngờ đâu, đau càng đau, mãi không xua đi được.