Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm

Chương 19



Editor: TLinh

Beta: Beo

Cũng không biết có phải trải qua tranh chấp ngày hôm đó hay không, quan hệ giữa bọn họ càng thêm vi diệu.

Không phải là người yêu nhưng thoải mái hơn là quan hệ giữa những người yêu nhau.

Vu Triều làm cho Tạ Linh Lăng hài lòng nhất một điểm, anh rất biết chừng mực. Cũng giống như ngày hôm đó, giữa hai người có một chút mâu thuẫn nho nhỏ, Vu Triều sẽ chủ động nói rõ ràng với Tạ Linh Lăng, nhất định sẽ không để đến ngày hôm sau lại để xảy ra hiểu lầm, khó xử.

Phương thức ở chung như vậy làm cho Tạ Linh Lăng cảm thấy rất thoải mái, cô cũng sẵn sàng tiếp tục cùng Vu Triều vui vẻ.

Thương tích Vu Triều vẫn không tiện, trong khoảng thời gian này Tạ Linh Lăng đã tình nguyện ‘’chăm sóc’’ cho anh.

Nói là chăm sóc, kỳ thật là ở cùng một chỗ với anh. Mặc dù hai tay Vu Triều không tiện, nhưng anh sẽ không bao giờ để Tạ Linh Lăng can thiệp vào những việc anh có thể tự làm.

Càng kỳ lạ hơn hai người ở cùng một chỗ, không cần nói gì với nhau, tự lo chuyện của mình, anh đọc sách, cô chơi điện thoại di động hoặc xem TV, ngày tháng trôi qua rất nhanh.

Tạ Linh Lăng phát hiện, cô và Vu Triều ở cùng một chỗ rất rất thoải mái, không cần giả vờ cái gì, cô chính là cô.

Trong hai ngày qua, Tạ Linh Lăng cũng có ý thích bắt đầu cố gắng nấu cơm cho Vu Triều, dù sao lúc trước anh cũng nấu cơm cho cô mấy lần, coi như đây là phép lịch sự.

Đối với việc này bản thân Vu Triều do dự nhiều lần, cuối cùng quyết định cho Tạ Linh Lăng một cơ hội để “biểu hiện’’. 

Vu Triều chưa bao giờ nghĩ tới việc để Tạ Linh Lăng xuống bếp, thứ nhất anh vẫn cảm thấy điều đó là không cần thiết, thứ hai anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để cô vào bếp.

Khi ở bên Tạ Linh Lăng, Vu Triều nghĩ nhiều nhất chính là làm cho cô vui vẻ thoải mái.

Cô không cần phải làm gì cả, chỉ ngồi ngẩn người, anh cũng cảm thấy rất tốt.

Hai người cùng đi mua nguyên liệu, ngay trong quầy rau củ ở dưới lầu khu phố nhỏ.

Dì của quán ăn hiển nhiên rất quen thuộc với Vu Triều, dì còn trêu ghẹo Vu Triều mấy lần: “Bạn gái cháu à? Đẹp quá. ”

Vu Triều không phủ nhận cũng không thừa nhận mà chỉ là khóe môi mang theo nụ cười không che dấu được sự hạnh phúc.

Trong chuyện này Tạ Linh Lăng cũng lười giải thích, dù sao càng nói càng loạn. Nhưng không thể phủ nhận là hiện tại cô cũng không bài xích việc Vu Triều ở chung, thậm chí còn có chút mong chờ.

Mua đồ ăn xong lên lầu, Tạ Linh Lăng xắn tay áo lên bắt đầu rửa rau, thái rau.

Hiếm khi Vu Triều lười biếng nghiêng người sang một bên nhìn cô, mọi ánh mắt anh đều đổ dồn về phía cô. Tại thời điểm này dường như là một cảm giác hạnh phúc chảy dài trong tim.

Không phải Tạ Linh Lăng không biết nấu cơm, chẳng qua cô không thích mùi khói dầu. Việc rửa rau thái rau gì đó, cô làm rất vất vả. Nhưng cô rất ít khi vào bếp, động tác của cô vụng về và không quen thuộc cho lắm.

Vu Triều ở một bên mỉm cười hướng dẫn Tạ Linh Lăng: “Lúc cắt sợi em phải đem ngón tay khép lại, hơi cong lên. ”

Anh nói xong ở trước mặt Tạ Linh Lăng làm mẫu một lần, ngón tay đeo găng tay đàn hồi không đặc biệt linh hoạt.

Tạ Linh Lăng vẽ hồ lô theo mẫu, tò mò nói: “Tại sao anh nấu ăn tốt như vậy? ”

Vu Triều nói: “Có lẽ chịu ảnh hưởng từ bố tôi nên tôi đã quen rồi.”

Tạ Linh Lăng chưa từng gặp bố của Vu Triều, nhưng trong tưởng tượng của cô ông ấy là một người rất dịu dàng.

Vu Triều dựa vào tường, chậm rãi nói với Tạ Linh Lăng: “Trước kia mẹ tôi không biết nấu cơm, chỉ cần bố tôi ở nhà, đồ ăn trong nhà bình thường đều là ông ấy nấu. Khi bố tôi ở đó, bố tôi thường kéo tôi vào nhà bếp, nhìn nhiều tôi cũng quen cách làm. ”

Tạ Linh Lăng cảm khái: “Bố của anh thật sự là một người đàn ông tốt. ”

“Đúng vậy, ông ấy thật sự rất tốt.”

Điều bố dạy Vu Triều nhiều nhất là cách đối xử tốt với những người xung quanh. Bố anh còn dạy anh làm thế nào để trở thành một người đàn ông ngay thẳng và học cách chịu trách nhiệm về việc bản thân đã làm.

Sau đó Vu Triều vào bộ đội, được đào tạo ngoài sức tưởng tượng của những người bình thường, anh làm việc ở lớp nấu ăn ba tháng, khoảng thời gian đó kĩ năng nấu ăn của anh có thể nói là đã tiến bộ rất nhanh.

Thực tế, hai năm sống trong quân đội cũng đã dạy cho Vu Triều học được cách trở thành một người đàn ông chân chính.

Là đàn ông, trước hết đem tình cảm gia đình đã ghi nhớ trong lòng. Là một lính cứu hỏa, anh thường chạy đua với thời gian, để thân thể của mình đứng trước một nguy hiểm, đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh

Trong ngôi nhà nhỏ, Vu Triều cảm thấy vào bếp là việc một người đàn ông nên làm. Làn da của phụ nữ mềm mại không thể chịu được sự tàn phá của khói dầu, cũng dễ bị trầy xước bởi dao trong nhà bếp.

Mẹ Vu Triều hiện tại sống một mình ở nông thôn, nhưng chỉ cần Vu Triều về chỗ mẹ, anh sẽ chủ động nấu ăn mà không để bà phải làm gì.

Nghe Vu Triều nói như vậy, Tạ Linh Lăng làm theo: “Vậy tôi nấu cơm xào rau cho anh, chẳng phải là phúc phận ba đời anh tu luyện được sao. ”

Vu Triều rất muốn đi qua ôm chặt Tạ Linh Lăng, vì thế anh cũng làm như vậy. Anh vùi mặt vào cổ cô, tham lam ngửi hơi thở trên người cô.

Tạ Linh Lăng cầm nồi xẻng, kinh ngạc khi thấy hơi thở của người đàn ông quấn lấy mình.

Dáng người cao lớn của Vu Triều từ phía sau ôm chặt Tạ Linh Lăng, cằm có râu cọ bên tai cô, khẽ lẩm bẩm: “Ừm, là phúc phận ba đời tu luyện được. ”

Tạ Linh Lăng ngứa ngáy muốn trốn tránh, dùng cùi chỏ chạm vào người anh: “Anh đừng có được một tấc tiến một thước! ”

Vu Triều mỉm cười hôn lên má Tạ Linh Lăng.

Anh thật sự không dám được một tấc tiến thêm một thước nữa

Sau đó Tạ Linh Lăng đã nấu ba món, trong đó có hai món áp chảo và một món còn lại có quá nhiều muối.

Vu Triều vô cùng nể mặt ăn sạch toàn bộ, còn khen ngợi: “Trước kia khi ở bộ đội huấn luyện đến cực hạn muốn ăn một bữa cơm như vậy đều là xa xỉ. ”

Tạ Linh Lăng cười: “Miệng của anh bôi mật sao? ”

“Em muốn hôn một cái không?”

“Không cần đâu.”

*

Vào ban đêm.

“Nói trước nhé, trước đây tôi chưa từng cạo râu cho đàn ông.” Tạ Linh Lăng cầm dao cạo râu trên tay, không biết xuống tay từ đâu.

Vu Triều hai cổ tay chống lên bồn rửa tay, gần như ôm Tạ Linh Lăng vào trong ngực mình.

Anh cúi đầu nhìn cô từ trên cao xuống, trong ánh mắt tất cả đều là cưng chiều: “Vinh hạnh của tôi. ”

Tạ Linh Lăng trợn trắng mắt, đưa tay nhẹ nhàng véo một cái trên cánh tay anh, sau đó bắt đầu chuẩn bị cạo râu cho anh.

Tuy nhiên, cô thực sự chưa từng cạo râu, cô rất sợ làm anh chảy máu.

Sau khi thử nhiều lần, Tạ Linh Lăng đầu hàng: “Quên đi, tôi nên đi mua máy cạo râu điện. Tôi sợ nó sẽ làm anh bị trầy xước mất. ”

Vu Triều lại vòng quanh cô: “Đừng dài dòng nữa. Cạo rách thì rách, một chút vết thương nhỏ mà thôi. ”

Tạ Linh Lăng nói: “Nếu thấy máu tôi sẽ chóng mặt! ”

“Thật sao?” Vu Triều cà lơ phất phơ nhướng mày: “Tôi chưa từng thấy người ta chóng mặt vì máu đấy, nếu không, em ngất một cái tôi xem đi. ”

“Bệnh thần kinh à!”

Trái tim vừa hoàn hồn lại, Tạ Linh Lăng  bắt đầu cạo râu cho Vu Triều.

Đầu tiên là vắt bọt cạo râu lên cằm anh, sau đó cầm lấy dao cạo râu bắt đầu cạo một chút dọc theo mép của anh.

Lúc này Vu Triều đang cởi trần, bả vai rộng lớn và những đường gân xanh trên cánh tay nổi lên.

Đường cong cằm của anh thập phần lưu loát, nương theo động tác của Tạ Linh Lăng, yết hầu của anh thỉnh thoảng trượt xuống, nhìn đặc biệt gợi cảm

Cạo lên không tốn sức như trong tưởng tượng, nhưng lòng bàn tay của Tạ Linh Lăng vẫn đổ mồ hôi.

Cuối cùng cũng cạo xong, Tạ Linh Lăng thở ra một hơi thật sâu, “Nhiệm vụ hoàn thành! ”

Vu Triều cúi đầu hôn lên môi Tạ Linh Lăng một cái, khen ngợi: “Thật tuyệt! ”

Tạ Linh Lăng cũng không phải là đứa trẻ lên ba, cô vươn tay đẩy anh: “Được rồi, râu cũng cạo rồi, tôi đi đây. ”

Như thể anh không nghe thấy Tạ Linh Lăng nói, Vu Triều vòng tay qua eo cô, bế cô ngồi lên bồn rửa mặt.

Tầm mắt, nụ hôn của anh rơi xuống, đầu tiên là trên trán cô, sau đó trên lông mày của cô.

Tạ Linh Lăng muốn né tránh, nhưng cô quay đầu sang một bên, anh đặt nụ hôn lên tai cô.

‘’Tôi thật sự phải đi rồi!’’ Cô chống hai tay lên ngực anh, trừng mắt nhìn anh.

Vu Triều hôn lên mặt cô, nhướng mày: “Em ở lại đây có được không? ”

Vừa mới cạo râu xong, anh biến thành một người đàn ông tỏa sáng như ánh mắt trời, đường cong cằm lưu loát đẹp đẽ.

Còn không đợi Tạ Linh Lăng nói gì, nụ hôn của Vu Triều đã trực tiếp chặn môi cô: “Còn đâm vào người sao? ”

Nếu không phải cô nói râu của anh làm đau cô, thì anh đã không muốn cạo nó đi.

Tạ Linh Lăng bị anh hôn đến chân mềm nhũn, không thể làm gì được chỉ có thể đưa tay nhéo bả vai của anh.

Nụ hôn của Vu Triều căn bản không có ý định dừng lại, băng gạc trên tay anh đã sớm tháo ra, bây giờ mười ngón tay có thể vận động linh hoạt, chẳng qua vết thương kết vảy vẫn dễ rách.

Anh vỗ nhẹ vào chân Tạ Linh Lăng, nhận ra rằng chân cô đang quấn lấy eo anh. Mà Tạ Linh Lăng cũng làm như vậy, hoàn toàn là hành động theo bản năng.

Vu Triều thuận thế dùng cánh tay vòng quanh eo Tạ Linh Lăng, một tay bế cô lên.

Tư thế này thoạt nhìn Tạ Linh Lăng giống như một con gấu túi treo trên người Vu Triều.

“Về phòng chứ?” Vu Triều trầm giọng hỏi.

Tạ Linh Lăng không còn lựa chọn gì khác, dứt khoát hung hăng cắn một cái trên vai anh.

Trong khoảng thời gian này họ chỉ hôn nhau ôm nhau, không có hành động gì khác.

Vu Triều hôm nay giống như một con dã thú được thả ra khỏi hàng rào, hoàn toàn phóng thích bản thân.

Hiệu quả cách âm của khu phố nhỏ rốt cuộc vẫn còn quá kém, Tạ Linh Lăng sợ mình lớn tiếng một chút sẽ bị người ta nghe được, nhưng hết lần này tới lần khác có người còn cố tình làm cô không kiềm chế được

Vết thương trên tay không hề cản trở việc phát huy của Vu Triều mà ngược lại giữa hai người họ dường như càng gần nhau một bước, cũng càng thêm phù hợp.

Trong khoảng thời gian sớm chiều ở chung, quan hệ của bọn họ dường như đã sớm vượt qua thỏa thuận ban đầu.

Điều này làm cho Vu Triều cảm thấy rất vui vẻ.

Tất cả mọi thứ sẽ đi theo một hướng tốt hơn, đúng không?

Nhưng anh không dám tham lam yêu cầu cô bất cứ điều gì.

Trong khoảng thời gian này, Tạ Linh Lăng dường như cũng biết Vu Triều ở một góc độ mới. Biết anh là ai, biết anh làm mọi việc như thế nào.

Sau khi quen nhau, chẳng những sẽ không bài xích đối phương thì dường như lại tìm ra nhiều điểm hợp nhau hơn.

Lúc không có việc gì Tạ Linh Lăng từ cửa hàng hoa đi đến chỗ ở của anh, đóng gói cho anh một ít đồ ăn.

Vu Triều không tiện dùng tay, sẽ không biết xấu hổ mở miệng cầu xin cô đút cho ăn. Tạ Linh Lăng không có biện pháp với anh, ai bảo cô mang đồ ăn đến chứ, cô tức giận cũng phải đút cho xong.

Tuy rằng hai tay bị thương, nhưng Vu Triều ở nhà cũng không nhàn rỗi, tập thể thao chỉ cần không liên quan đến hai tay, anh đều phải vận động từng cái một, Không chỉ vậy, hầu như ngày nào anh cũng báo cáo với đội cứu hỏa.

Sau nửa tháng, vết thương trên tay của Vu Triều gần như đã lành nhưng cũng để lại một vết sẹo sâu.

Bản thân anh không thèm để ý chút vết thương, thậm chí còn nói đùa rằng đó là một hình xăm độc nhất vô nhị.

Nhưng mỗi lần Tạ Linh Lăng nhìn thấy vết sẹo trên tay Vu Triều, trái tim cô lại thắt lại, rất đau lòng, khó chịu không thể tả nổi.

Cũng vào lúc này, Tạ Linh Lăng nhận ra công việc của anh quá nguy hiểm, đến mức phải chạy đua với tử thần mọi lúc mọi nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.