Cố Nhân Chuyện

Chương 18: U linh cổ thuyền



Nhị Gia nhướng mày, “Tị Thế Nan” xuất hiện trong tay, chậm rãi nói:”không biết Nhất Gia có ý kiến với ta?”

Nhất Gia con mắt tà dị lóe quang mang, đảo tay một hồi, trong tay ẩn hiện một thanh trường kích dài khoảng 2 mét, trường kích được nhuộm một màu đen đỏ xen lẫn, màu đỏ như được nhuộm bởi máu tươi của hàng ngàn sinh linh, ở cuối đầu trường kình còn có một ký hiệu hình bầu dục, hệt như một con mắt đang nhắm lại.

Hắn vuốt dọc thân trường kích, than nhẹ:”Thí Thần Kích, thật có lỗi, đã lâu không cho ngươi uống máu tươi”.

“Hừ” phía bên kia Nhị Gia khó chịu hừ một tiếng.

Nhị Gia nắm Tị Thế Nan, thông linh bảo vật bắt đầu hiển uy, một cỗ ánh sáng tường hòa mà thần thánh bao phủ Tị Thế Nan, hung thú Cùng Kỳ như được sống lại, ẩn ẩn hiện hiện phát ra tiếng rít gào.

Phía bên kia đoàn người Phạm Gia há hốc mồm, Nguyễn Đạt chảy nước miếng, quá ngầu rồi, đó không lẽ là thủ đoạn của thông linh bảo vật sao, ta cũng muốn có.

Phạm Gia thầm than:”mỗi lần Nhất Gia cùng Nhị Gia gặp mặt lại có xung đột”.

Hắn quay sang băng lãnh thiếu nữ Tam Gia Đoàn Lãnh Nhu lên tiếng:”Tam Gia, ngươi xem giảng hòa cho bọn hắn, chúng ta còn làm chính sự”.

“Cứ chờ xem” Tam Gia hai tay vắt ngang, không thèm để ý.

Thật ra nàng cũng muốn nhìn thực lực của Nhất Gia cùng Nhị Gia như thế nào, trải qua một đoạn thời gian tu hành không khổ cực, nắm trong tay nhiều lá bài mới, nàng cũng không tin mình còn thua kém Nhất Gia cùng Nhị Gia thế nào.

“Không biết hai người các ngươi có tiến bộ hay là để ta thất vọng” Tam Gia trong lòng hừng hực chiến ý.

Chỉ có Đoàn Kiều mới nhận ra chân ý của tỷ tỷ mình, tỷ tỳ của nàng là một người vô cùng kiêu ngạo, từ bé đã tỏa tài năng xuất chúng, không chịu thua kém bất kỳ người nào, nhất là những tên nam nhân, tự cho là mình hơn hẳn phụ nữ.

Tam Gia một đường chiến ý hát mạnh, đánh gục tất cả những tên nam nhân tự cho là đúng, đấy mới là Tam Gia.

Tam Gia chiến bại vô số người, cho đến giờ nàng chỉ chịu thua bởi Nhất Gia cùng Nhị Gia, Nhất Gia tà dị vô song, Nhị Gia thần thánh cao ngạo, đó là hai thái cực của sức mạnh, còn về Tứ Gia Phạm Gia, nàng khinh thường không để ý, đến hiện tại thông linh bảo vật còn không thể sử dụng nào có lý đứng ngang hàng Tứ Đại Gia.

“Keng Keng”

Nhất Gia nắm Thí Thần Kích, Thí Thần Kích như cảm ứng địch ý của Tị Thế Nan, cả thân kích rung động bần bật, một luồng khát máu, như thi sơn huyết hải giáng lâm, khiến mọi người đều rợn sóng lưng.

Không khí cọ xát kêu từng tiếng, chỉ thấy Thí Thần Kích dọa người tiếng rít, một mạch va chạm với Tị Thế Nan.

“Hừ” cả Nhất Gia và Nhị Gia đồng thời phát ra tiếng.

“Bọn họ đồng thời không ai làm gì được ai” Nguyễn Đạt nói nhỏ.

Nguyễn Quang chấn động không nói gì, chỉ Phạm Gia lắc đầu, “bọn họ chỉ là tự thăm dò lẫn nhau, nếu đánh thật chưa chắc ai đã ngã ngủ”.

Nhị Gia như chưa từng có gì xảy ra nói:”cổ nhân có câu không đánh nhau thì không hiểu nhau, đúng chứ Tam Gia”.

“Không liên quan gì ta” Tam Gia lanh lãnh.

“Tam Gia ngươi nói thế là sai, Tứ Đại Gia chúng ta một lòng hướng về nhau, từ trước đến nay đều có phú cùng hưởng, có họa cùng chịu” Nhị Gia mỉm cười.

“Hừ” Tam Gia hừ một tiếng, trong lòng còn bồi thêm một câu “giả nhân giả nghĩa”.

Nhị Gia không để ý nói:”Nhất Gia hôm nay tới cũng là để thăm dò Chiến Khu, chúng ta không cần hà cớ gây lục đục nội bộ hao tổn chiến lực, Nhất Gia ngươi thấy có đúng không”.

“Nếu ngươi còn trưng dụng giọng điệu cao thượng đó trước mặt ta, ta sẽ trước tiên chém chết ngươi” Nhất Gia liếm môi.

Nhị Gia cười ha hả.

Hắn hô to:”người đâu, lấy ra Tầm Linh La Bàn”.

Một người thuộc Trần Gia, lấy ra một khối la bàn, nó không giống La Bàn bình thường mà to hơn gấp đôi, trên đó không có phương hướng Đông Tây Nam Bắc, mà chỉ để bốn quẻ dịch Thiên Địa Huyền Hoàng.

Hắn cầm La Bàn, La Bàn sau khi có linh lực nhấc động, liền có phản ứng phát sinh, nó ẩn ẩn tia sáng ở quẻ Huyền.

“Ở hướng đó”.

Đi theo Tầm Linh La Bàn, mọi người nhìn theo, bọn họ đang đứng ở gốc cây hòe ngay miếu sau trường.

Thoáng cảm ứng, Tam Gia nhíu mày:”nơi này âm khí thật mạnh”.

“Ngoài ra còn có một tia thông linh bảo dược” Nhất Gia liếm môi.

Tầm Linh La Bàn phát sáng, lơ lửng giữa không trung, nó di chuyển tới trước gốc cây hòe, lung linh tỏa sáng.

“Lối vào Chiến Khu ở chỗ này” hắn cất đi Tầm Linh La Bàn.

Nhị Gia phân phó:”mọi người chuẩn bị”.

Không khí bắt đầu có một tia khẩn trương, mọi người đều lòng mang sự hồi hộp.

Nhất Gia, Nhị Gia, Tam Gia, Phạm Gia đồng thời trong tay xuất hiện một khối phù bài, trên đó đều có cùng một ký tự giống nhau.

Đấy là Truyền Tống Phù Bài, mỗi một khối truyền tống phù bài đều vô cùng quý giá, nó sẽ đảm bảo cho một số lượng người vượt giới thành công sang bên kia Chiến Khu, bởi vì nếu một lần truyền tống quá nhiều người sẽ khiến không gian không ổn định, xuất hiện tình huống bất ngờ không đáng mong muốn.

Mỗi một khối phù bài, sẽ giúp đoàn người gia tộc họ được bảo đảm an toàn.

Bốn khối Truyền Tống Phù Bài được kích hoạt, phiêu phù trước gốc cây liễu.

Trước mắt, không gian trước gốc cây liễu như bị xé mở, bắt đầu xuất hiện một đường tròn thông đạo, nó đủ rộng và chắc chắn cho tất cả mọi người.

Nguyễn Đạt nuốt nước miếng, Nguyễn Quang vẻ mặt khẩn trương không kém, không ngờ rơi vào mắt một tên trong đoàn người Uông Gia.

“Phạm Gia không ngờ lại luân lạc tới mức dắt theo hai tên gà mờ”.

“Tứ Gia đứng cuối hàng Tứ Đại Gia, hóa ra là có lý cả đấy, yếu như hai tên kia còn có một chỗ đi theo”.

Đoàn người Phạm Gia giận dữ, Nguyễn Đạt một cỗ tức giận vọt lên đầu:”tổ tông nhà ngươi, ta có yếu thì cha mẹ ngươi có chết hay không, hay ta đụng tới vợ, em gái nhà ngươi”.

Tên trêu chọc Phạm Gia, mặt thoáng lạnh, một chỉ được vận linh lực bắn tới người Nguyễn Đạt.

Phạm Gia nhanh tay hóa giải một kích, không thiện nói:”người Uông Gia đừng quá đáng”.

“Hóa ra là Tứ Gia ra tay, hạnh ngộ hạnh ngộ, ta chỉ là thấy tên mao đầu tiểu tử kia miệng mồm thật quá độc, chỉ muốn ra tay dạy dỗ, nào dám nào dám” Uông gia Uông Vị Hải cười gằn.

Nguyễn Đạt cắn răng, thật sự khinh người quá đáng.

Phạm Gia mặt băng sương:”ngươi mồm mép cũng cần được dạy dỗ”.

Dứt lời, hắn cũng đáp lại đối phương một chỉ trả lễ.

Uông Vị Hải cả kinh, hắn chỉ là tu vi Tiểu Linh Sư tứ đoạn, còn kém hơn Phạm Gia nhất đoạn đây, cảm thấy cả tay đau xót, hắn không khỏi đổ mồ hôi hột.

Nhất Gia phất tay, lực lượng một chỉ Phạm Gia tiêu tán:”Tứ Gia muốn đánh người của Uông Gia, đã hỏi ta chưa”.

Nhất Gia lạnh lùng, nhìn chằm chằm đoàn người Phạm Gia.

“Nhất Gia, đừng tưởng Phạm Gia ta sợ ngươi” đoàn người Phạm Gia giương cung bạt kiếm.

Nhất Gia cả người hóa ra trầm trọng áp lực, khiến đoàn người Phạm Gia như muốn hãm vào lao tù, muốn bước đi cũng đều khó khăn.

“Ngươi”.

Nhị Gia cười nhạt:”Nhất Gia, ở đây không phải nơi cho ngươi dương oai diễu võ”.

Nhất thời luồng áp lực bao trùm biến mất, Nhất Gia “hừ” một tiếng, không nói gì cùng đoàn người Uông Gia bước vào thông đạo biến mất.

Uông Gia Uông Vị Hải thâm độc liếc mắt nhìn Nguyễn Đạt, ánh mắt như muốn nói, tiểu tử ngươi chết chắc.

Nhị Gia cũng tiến vào thông đạo, kế tiếp là Tam Gia.

Phạm Gia nắm chặt tay,”khinh người quá đáng”.

....

Bước vào thông đạo, chớp mắt bọn họ đã xuất hiện tại một mảnh đất trống trãi, cùng phía trước là một con sông dài vô hạn.

Nguyễn Quang nói:”không có thuyền làm sao bước sang phía kia”.

Phạm Gia lắc đầu tỏ vẻ không biết.

“Có thể bơi được không” Nguyễn Đạt thấp giọng hỏi.

“Không cách nào, con sông đấy nếu ta không nhầm thì nó chính xác là Quỷ Hà, âm khí rất thịnh, bên dưới còn tồn tại âm ma quỷ quái, chạm vào nước sông chẳng khác nào ngại sống lâu”. Phạm Gia nói.

“Chính xác là Quỷ Hà” Nhị Gia gật đầu, thấy mọi người hoang mang, hắn bình tĩnh phán đoán:”trước tiên mọi người cứ việc chờ đợi, sẽ có phương pháp giải quyết”.

Uông Gia Uông Vị Hải nhếch miệng:”ta nghĩ nên bắt tên tiểu tử kia thử nghiệm xem có thể đi qua sông hay không”.

Đoàn người Phạm Gia giận dữ:”ngươi”.

Tam Gia bỗng nhiên quát:”im lặng”.

Còn đang nháo nhào, mọi người không hiểu sao, thì nhìn theo hướng Tam Gia đang nhìn, bọn họ đều xoa xoa mắt, đó là một con thuyền cổ, nó mang theo sự tang thương của thời gian, rách nát của ăn mòn, chậm rãi đi tới phía bọn họ, cả chiếc thuyền ánh lên ánh đèn từ chiếc cổ đăng duy nhất được treo giữa thân thuyền.

“Đó là” mọi người không xác định.

“U Linh Cổ Thuyền” Tam Gia thấp giọng:”chiếc thuyền của người chết”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.