Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 8



Cô Nhiên vừa giúp phụ thân chỉnh lý quần áo, vừa chú ý cảm nhận tâm tình của phụ thân, từ sáng sớm đến bây giờ phụ thân cũng không có gì bất thường, khiến Cô Nhiên có phần nhẹ nhõm đôi chút. Chỉnh lại cho tốt giường chiếu của phụ thân, sau khi pha trà xong, Cô Nhiên bưng dụng cụ đi ra ngoài, xem ra là do hắn quá lo lắng.

" Tiểu Nhiên. "

Đang lúc ăn sáng, Lục Văn Triết đột nhiên mở miệng, – " Hôm nay Lục ca phải đi ra ngoài làm việc, hôm trước có phân phó cho bọn họ tìm về một con chó, ngày hôm nay ta cũng vừa đi xem, nghe nói có mấy con, ngươi muốn con chó như thế nào ? "

Cô Nhiên kinh ngạc mà nhìn Lục tham đường, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, hắn cho rằng còn phải qua một thời gian ngắn, sửng sốt một hồi Cô Nhiên bỗng nhiên nói: " Thế nào cũng được . . . . Không cần quá dữ là được, kỳ thực . . . . Kỳ thực không cần phiền phức như vậy. " – Lúc đó hắn chẳng qua là mượn cớ, không nghĩ tới muốn nuôi chó.

" Không phiền phức, chuyện này không phải đã định từ sớm sao ? "

Lục Văn Triết buồn cười khi thấy bộ dạng có chút luống cuống của Cô Nhiên, – " Yên tâm, Lục ca sẽ giúp ngươi chọn một con chó tốt nhất, đáng yêu nhất ! " – Dưỡng bên người một chú chó, hài tử này sẽ không ngẫu nhiên lộ ra một tia thần tình bi ai thôi.

" Vậy. . . Vậy đa tạ Lục tham đường. " – Nhớ tới lời nói dối ngày đó, Cô Nhiên đỏ mặt cúi đầu.

" Ăn! " – Đột nhiên một thanh âm băng lãnh truyền đến, Cô Nhiên vội ngẩng đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt phụ thân có chút không hài lòng, Cô Nhiên trong lòng nhói lên một chút, vội vàng cúi đầu xuống ăn. Có phải vừa rồi hắn lại làm chuyện gì khiến phụ thân không vui.

" Khiếu Nhiên !" – Lục Văn Triết có chút nghiêm túc mà nhìn, rốt cục là Khiếu Nhiên đã xảy ra chuyện gì, một hài tử tốt như Cô Nhiên mà hắn lại đối xử như vậy.

Phong Khiếu Nhiên không nói gì, chỉ càng thêm băng lãnh mà nhìn Lục Văn Triết, Long Thiên Hành nhìn hai người, mắt lại nhìn Tiểu Nhiên :

" Khiếu Nhiên, Văn Triết! " – Sau đó hai người nhìn qua Cô Nhiên, thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đang trắng bệch, trầm mặc một hồi, mỗi người lại tiếp tục ăn.

" Tiểu Nhiên, đừng chỉ có ăn cháo, ăn mấy cái bánh bao này đi, ngươi xem người gầy như vậy. " – Vì để hòa hoãn không khí, Long Thiên Hành thấp giọng nói với Cô Nhiên, sau đó gắp lấy một cái bánh bao để vào bát Cô Nhiên.

" Cảm tạ Long tham đường. " – Cô Nhiên vội ngẩng đầu lên nói tạ ơn, thần sắc tái nhợt có chút hoảng loạn nhìn phụ thân rồi lại nhìn Lục tham đường. Phong Khiếu Nhiên nhìn Cô Nhiên, buông bát, bỏ lại một câu : – " Sau khi ăn xong đến thư phòng. " – thì đi ra ngoài, Cô Nhiên nhìn phụ thân mới ăn được phân nửa thì đã rời đi, trong lòng càng thêm hoảng loạn.

" Tiểu Nhiên. " – Vỗ nhẹ lưng Cô Nhiên, để hắn thả lỏng một chút, Long Thiên Hành trấn an nói, – " Gần đây trong lâu nhiều việc, Lâu chủ cũng có chút phiền lòng, Lâu chủ không phải tức giận với ngươi, ngươi nghìn vạn lần đừng để trong lòng a. " – Trời biết Lâu Chủ lại chỗ nào không bình thường, người này hỉ nộ vô thường, ngay cả mấy người bọn họ đều đã theo Lâu chủ nhiều năm như vậy, mà cũng không người hiểu hắn.

" Tiểu Nhiên, ngươi đừng sợ, Lâu Chủ không phải vì ngươi phát giận. " – Lục Văn Triết cũng lập tức đến an ủi, hắn thực sự muốn trên mặt đứa trẻ này sẽ luôn nở nụ cười, suy nghĩ một chút, Lục Văn Triết nhìn Cô Nhiên.

" Tiểu Nhiên, Lâu Chủ tính tình không tốt, nếu như ngươi thực sự chịu không nổi thì ly khai thôi, không phải lúc trước Âu Dương đã đưa cho ngươi một lệnh bài sao ? Nếu như ngươi muốn rời đi, nói cho Lục ca, Lục ca ta sẽ đưa ngươi đến đó. " – Lâu Chủ tự dưng phát giận, mấy người bọn họ đã quen nên không nói làm gì, nhưng Tiểu Nhiên là một đứa trẻ thiện lương, lại cẩn thận và tỉ mỉ như vậy, hắn thực sự không muốn Tiểu Nhiên phải chịu ủy khuất.

" Lục tham đường, Long tham đường, ta không sao. Lâu Chủ tâm tình không tốt, một tiểu tư như ta cũng không nhìn ra, là ta chiếu cố Lâu Chủ không tốt . . ." – Cô Nhiên cắn cắn môi, sau đó lộ ra dáng tươi cười ôn nhu, – " Sau này ta sẽ chú ý, hai vị tham đường không cần lo lắng, Cô Nhiên không sao, chỉ là nhìn Lục tham đường cùng Lâu Chủ cãi nhau, cho nên mới có chút lo lắng. . . ."

" Tiểu Nhiên? ! " – Hai người thực sự không thể tin được mà kêu lên, lẽ nào đứa trẻ này không biết sao, rõ ràng vừa rồi là Lâu chủ cố tình gây sự !

" Hai vị tham đường, ta thực sự không có việc gì, nhanh ăn cơm đi, nguội sẽ không tốt. " – Khẽ cười, Cô Nhiên dùng ánh mắt nói cho đối phương biết bản thân không có việc gì, sau đó cúi đầu ăn cháo, phụ thân đã đi tới thư phòng, hắn phải lập tức đến đó.

". . ." – Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành trong lòng thở dài, tại sao Tiểu Nhiên không có một chút suy nghĩ vì mình.

Ăn xong thật nhanh, Cô Nhiên đứng lên.

" Hai vị tham đường, ta đến thư phòng trước, các ngươi từ từ ăn. " – Nói xong cúi mình chào, ngay lập tức đi ra ngoài.

" Văn triết. . . . Ta rất lo lắng cho Tiểu Nhiên. . ." – Long Thiên Hành bất an mà nhìn Lục Văn Triết, – " Đứa trẻ này. . ."

" Ta biết. " – Lục Văn Triết gật đầu, – " Nếu như Lâu Chủ thực sự quá đáng, ta sẽ tìm Âu Dương đến đây, ta sẽ không để cho Tiểu Nhiên phải hứng chịu cơn tức giận của Lâu chủ. "

" Tính tình Lâu Chủ nên thay đổi, với chúng ta thì không sao, nhưng Tiểu Nhiên là một đứa trẻ tốt, nếu như Lâu Chủ không biết quý trọng, không bằng để Tiểu Nhiên ra ngoài còn có thể dễ dàng sinh hoạt, Tiểu Nhiên mỗi ngày vất vả chiếu cố hắn, hắn cư nhiên còn có thể như vậy !" – Long Thiên Hành cũng rất tán thành quyết định của Lục Văn Triết, đưa Tiểu Nhiên đến chỗ Âu Dương, so với nơi này nhất định dễ dàng thoải mái gấp trăm lần.

" Buổi chiều ta sẽ ra ngoài, những chuyện khác ngươi chú ý nhiều hơn một chút. " – Lục Văn Triết lo lắng mà dặn dò, Long Thiên Hành gật đầu.

" Lâu Chủ. . . . "

Bưng bát cháo thịt, Cô Nhiên nhẹ nhàng đi vào thư phòng, đến bên cạnh phụ thân.

" Lâu Chủ, nếu như Cô Nhiên làm chuyện gì khiến ngài tức giận, ngài chỉ cần giáo huấn Cô Nhiên, đừng . . . Đừng làm ảnh hưởng đến thân thể của mình. "

Đem bát cháo thịt đặt ở trước mặt phụ thân, Cô Nhiên thối lui đến một bên.

" Lâu Chủ, ngài ăn thêm một chút đi, vừa rồi. . Ngài ăn rất ít. "

Từ lúc Cô Nhiên đi vào thì Phong Khiếu Nhiên vẫn nhìn hắn, thấy Cô Nhiên dè dặt đứng ở một bên, Phong Khiếu Nhiên nhíu nhíu mày, im lặng một hồi, bắt đầu ăn cháo. Nhìn phụ thân cuối cùng cũng đồng ý ăn thêm một chút, Cô Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

" Muốn loại cẩu gì, ngoài trừ việc không hung dữ. " – Phong Khiếu Nhiên đang ăn cháo thì đột nhiên hỏi.

Cô Nhiên nghe câu hỏi của phụ thân, sững sờ một hồi, rồi mới thả lỏng một chút mà xóa đi cảm giác bất an, ôn nhu mà nhìn phụ thân, thành thực đáp lời : – " Cụ thể ra sao ta cũng không rõ lắm. "

" Màu lông, hình thể, đực hay cái . " – Suy nghĩ một chút, Phong Khiếu Nhiên xoay người, nhìn Cô Nhiên.

Cô Nhiên thấy thế vội đem khay để qua một bên, đi tới trước mặt phụ thân, vừa giúp phụ thân mài mực vừa nghĩ, một lát sau Cô Nhiên mỉm cười nhìn phụ thân :

" Lâu Chủ. . . Cô Nhiên thực sự nghĩ không ra, nếu như thuận tiện . . . . Lâu Chủ giúp Cô Nhiên chọn một con có được không ? " – Có thể nói chú chó này là thứ đầu tiên phụ thân tặng cho mình, bất quá đem chó so sánh với đồ vật hình như không thỏa đáng cho lắm, trong lòng Cô Nhiên có chút đắc ý.

" Người đâu! " – Phong Khiếu Nhiên quay về phía cửa, gọi một tiếng.

" Lâu Chủ! " – Một gã thị vệ rất nhanh đã xuất hiện ở thư phòng.

Viết nhanh gì đó lên giấy, Phong Khiếu Nhiên đưa cho gã thị vệ kia, – " Lập tức đem giao cái này cho Lục tham đường ! " – Thị vệ cấp tốc đi đến phía trước đón lấy, sau đó hành lễ, rất nhanh rời khỏi thư phòng. Cô Nhiên nhìn người đi ra ngoài, trong lòng nghĩ : – vừa rồi trong lúc phụ thân viết, hắn chỉ kịp nhìn chữ khuyển, vàng . . . . Không biết phụ thân muốn chọn cho mình một chú chó như thế nào, hảo mong chờ a.

" Làm sao vậy? " – Nhìn người vẫn không quay đầu lại, Phong Khiếu Nhiên lên tiếng hỏi.

" Không có gì. " – Cô Nhiên lập tức quay đầu lại, thấy vẻ mặt có chút không hài lòng của phụ thân, lập tức nói : – " Đang suy nghĩ không biết Lâu Chủ chọn cho Cô Nhiên loại cẩu nào. "

Phong Khiếu Nhiên chậm rãi ăn vài hớp cháo, rồi nhìn về phía Cô Nhiên : – " Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết. " – Sau cùng đem bát cháo trống rỗng để sang một bên – " Trước để qua một bên thôi, buổi trưa dùng cơm hãy mang ra ngoài. "

". . . . . Vâng, Lâu Chủ. "

Cô Nhiên cầm bát để qua một bên, trong lòng có chút kinh ngạc, ngày hôm nay phụ thân cư nhiên nói nhiều với hắn như thế, hơn nữa còn giúp bản thân chọn một chú chó, Cô Nhiên đưa lưng về phía phụ thân, lén lút cắn đầu ngón tay, đau quá ! Quả nhiên không phải đang nằm mơ, là thật ni. Cô Nhiên thần tình vui sướng, nhìn phụ thân bắt đầu làm việc, thì cũng bắt đầu công việc một ngày trong thư phòng : pha trà cho phụ thân, sau đó ngồi ở trên ghế đọc sách, nhìn phụ thân làm việc . . . . . Thật là một ngày hạnh phúc.

" Lâu Chủ. " – Bên ngoài thư phòng, Long Thiên Hành gõ nhẹ vài cái lên cửa, sau đó đi vào, thấy Cô Nhiên đứng dậy, vội mở miệng, – " Không có gì chuyện quan trọng, ngươi không cần ra ngoài. "

" Ngồi đi. " – Cô Nhiên cảm thấy vẫn là đi ra ngoài thì tốt hơn, đột nhiên phụ thân nói một câu mới làm hắn cảm thấy an tâm, nếu phụ thân mở miệng, vậy thật sự không phải là chuyện quan trọng.

" Lâu Chủ, hai vị thiếu gia phái người gửi lời, nói ngày mai là bọn họ có thể về đến đây. " – Tiếp nhận trà Cô Nhiên bưng tới, Long Thiên Hành ngồi xuống hướng Phong Khiếu Nhiên bẩm báo. Lại không biết lời của hắn làm trong lòng Cô Nhiên chấn động mạnh, trong nháy mắt sắc mặt đã trắng nhợt.

Cúi đầu, làm bộ nhìn quyển sách trên tay, Cô Nhiên dốc sức làm cho mình tỉnh táo, phụ thân. . . . Có những hài tử khác . . . .

" Ra ngoài nửa năm, nếu như còn không trở về, sao xứng làm nhi tử của Phong Khiếu Nhiên ta ! " – Lời nói của Phong Khiếu Nhiên khiến lòng Cô Nhiên nổi lên chua xót cùng đau đớn.

Sau khi hầu hạ phụ thân đi ngủ, Cô Nhiên lặng lẽ trở lại gian phòng của mình, để cho áp lực một ngày của mình được giải phóng. Ngồi ở trên giường, co chân lại, vùi đầu giữa hai chân, Cô Nhiên ôm chặt lấy thân thể của mình, lúc ban ngày hắn mới biết ngoại trừ hắn, bên ngoài phụ thân còn có hai đứa con trai, là sau khi bản thân bị đưa lên phía sau núi thì nhận hai người đó làm nghĩa tử. Từ lúc hắn đến đây, hầu như mỗi ngày đều ở bên cạnh phụ thân, cũng chưa bao giờ nghe người khác nói qua, nên hắn vẫn luôn cho rằng phụ thân không có hài tử khác, nhưng ngày hôm nay hắn mới biết được nguyên lai phụ thân. . .

Kỳ thực đó cũng là chuyện có thể lý giải ? Cô Nhiên trong lòng tự an ủi bản thân, phụ thân phải có con của mình, huống chi chính hắn – một nhi tử căn bản không thể xuất hiện trước mặt phụ thân . . . . 

Bây giờ nghĩ lại phải chăng nguyên nhân là vì mình cùng mẫu thân, phụ thân mới không tái giá, cũng không cho người khác sinh hạ hài tử cho phụ thân, mà trực tiếp nhận nuôi hai người nghĩa tử, nghĩ tới đây, Cô Nhiên từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.Cả đời này, hắn không thể lấy thân phận thật sự để đứng bên cạnh phụ thân, mà có người có thể danh chính ngôn thuận chiếu cố phụ thân, hiếu thuận phụ thân, hắn nên thay phụ thân vui mừng chứ, mà. . . Không phải thương tâm mới đúng a, chỉ là vì sao nước mắt lại không ngừng rơi xuống, gắt gao nắm chặt lấy cánh tay của mình, trong căn phòng đen kịt vang lên tiếng khóc nhỏ, nức nở . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.