Cô Nhóc Bướng Bỉnh Của Tôi

Chương 4: Con là ai?



 Tối hôm đó nó về đến nhà thì thấy 1 hàng khoảng 8 chiếc lamboghini màu đen và trên cùng là chiếc audi màu trắng đậu trước cửa nhà mình, trong lòng nó rất sợ, không biết chuyện gì xảy ra, còn hàng xóm thì cứ đứng trỉ trỏ vào nhà mình, thậm chí có người còn lấy cả điện thoại ra chụp hình lại nữa:

- Có chuyện gì vậy ba mẹ?--- Nó chạy vào nhà và hỏi lớn khi chưa nhận ra sự hiện diện của 2 người lạ trong nhà mình.

 Mẹ nó thì khóc suốt, lúc này nó quay qua nhìn thì thấy ông Jonhnathan Hạnh Nguyễn-chủ tịch tập đoàn phân phối tổng hợp Royah lớn I Thế giới cùng phu nhân là ca sĩ Anna Thu Phương đang ngồi trên ghế, nó bất ngờ và bất giác hỏi:

- Các vị này đến đây chi vậy ba?

Ba nó thì không khóc nhưng giọng ông có gì đó nghẹn lại, ông đến ôm nó, ghì đầu nó vào ngực mình và nói:

- Đan à! Ba xin lỗi vì đã dấu con bí mật này, thật sự con không phải con ruột của ba mẹ, con chính là thiên kim của tập đòan Royah, và ba mẹ ruột của con chính....là họ.

- Ba nói gì vậy? con không tin! Chuyện đó quá hoang đường, làm sao có thể chứ?--- nó khóc thét lên và nói trong tiếng nấc.

- Con gái à! Ba mẹ xin lỗi con vì trong 16 năm qua đã bỏ rơi con, nhưng thật sự đó không phải lỗi của ba mẹ, là vì lúc sinh con ra y tá đã làm thất lạc thôi, con hãy suy nghĩ kỹ và trở về bên ta nhé! --- bà Anna cố gắng phân trần cho nó hiểu.

- Các người giàu như vậy tại sao lại không tìm được tôi trong suốt 16 năm kia chứ! Ơn dưỡng dục lớn như trời biển, cho dù tôi là con của các người nhưng làm sao tôi có thể quay lưng với ba mẹ tôi, với những người cưu mang tôi, cưu mang con các người trong suốt gần 2 thập kỷ kia chứ!

- Đan! Nghe mẹ nói đi con, chúng ta nuôi dạy con không phải mong con đền đáp, con được sống sung sướng hơn đó là điều chúng ta mong muốn, con về đi, về với ba mẹ con đi!--- Bà Ngọc cố nói.

- Mẹ à....--- nó nói không nên lời, nhưng có vẻ nó đã thông suốt.

- Nghe lời đi con gái, cho dù thế nào thì nơi đây vẫn là nhà của con, nếu con nhớ ba mẹ, nhớ bé Thi, con có thể về thăm bất cứ lúc nào con muốn--- Ba nó nói

- Ba....mẹ--- nói xong nó chạy lại ôm ba mẹ nó và nói lời tạm biệt, nó cũng không quên vào phòng nhìn em nó ngủ và thơm má em nó.

Sau đó nó cùng đoàn xe sang trọng kia trở về thành phố.

Trên đường đi:

- Nín đi Đan, con khóc như vậy ta xót lắm --- ba ruột nó an ủi.

- Nhưng mà....ba! Con muốn học ở Royah!

- Ở đó là chi nhánh nhỏ nhất của Royah, chúng ta sẽ đưa con về Mỹ và học ở trụ sở chính, con thấy thế nào? --- bà Anna cười hiền vuốt tóc nó.

- Không! Con muốn học ở đây, con xin ba mẹ đấy! --- nó quả quyết và hàng mi lại long lanh hơn nhờ nước mắt.

- Thế thì ba mẹ chiều con, nhưng chúng ta sẽ xây cho con 1 căn biệt thự ở đây, và con phải có vệ sĩ!--- ba nó nói

- Con biết rồi ba, con muốn biệt thự của con nằm ở bờ sông Xabol được không ba? --- nó nũng.

- Theo ý con hết, Nhưng con phải về tp ở 2 tuần chờ xây nhà xong, con hiểu chứ?

- 2 TUẦN? nhanh vậy ba?

- Ta sẽ để con biết những điều kì diệu mà chúng ta có thể làm được cho con, giờ thì ngủ đi nào con gái!

- vâng

Sáng hôm sau nó thức dậy trong 1can phòng lạ, ở đây nó được nằm trên 1 chiếc giường Hoàng Gia Anh của thế kỷ 17, các vật dụng trong phòng đều trang nhã và sang trọng với gam màu chủ đạo là Cam, trắng, tạo sự thoải mái và tươi mới ( quảng cáo xíu thôi mòa), nó ngồi dậy nhìn quanh, có lẽ nó đoán được đây là phòng mình, đi ra ban công tham quan, nó có thể nhìn thấy cả thành phố, tâm trạng nó đã khá hơn nhiều, nó thấy có tủ đồ, mở ra là 1 căn phòng chứ không phải tủ, trong đó thiết kế rất tiện nghi, bày đủ mọi kiểu quần áo, nón, kính, giày cho nó, bây giờ thì nó có thể hiểu được phần nào cuộc sống của giới tài phiệt. Lấy tạm một bộ váy voan và đồ lót mặc ở nhà, nó bước vào phòng tắm:

- Qoa! sao có thể chứ? Toilet rộng hơn nhà dưới của mình luôn!--- nó hét lên trong cơn hoảng.

nó tắm khoảng nửa tiếng thì bước ra ( nữa tiếng lận), vừa mở cửa nó đã bất ngờ:

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

( Điều gì xảy ra với nó, các bạn chờ chap tiếp nhé!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.