Cô Nhóc Bướng Bỉnh Và Đại Ca Cố Chấp

Chương 13: Tranh giành



-“Bỏ vợ tôi ra”-Hoàng minh nói giọng có vẻ đã hơi mất bình tĩnh nhưng vẫn chậm rãi và trầm trầm
Tuấn Kiệt có vẻ hơi bất ngờ trước người tự xưng là chồng nó,nhưng hắn vẫn cố chấp
-“Không,tôi không buông,tôi mới là hoàng tử,tốt nhất anh nên đi xuống dưới kia đi,đừng tự làm mình xấu hổ..
Nó hiện tại đang trong tình trạng hóa đá,các nơ ron thần kinh vẫn chưa xác định được chuyện gì vừa xảy ra..
Bỗng,Hoàng Minh bước lại chỗ nó đang người,kéo nó đứng dậ vào lòng mình,tiện thể đẩy tên Tuấn kiệt ngã xuống đất,do hắn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần nên bị ngã 1 cú nói chung là “ê mông”(cua : há há)
Hắn tức giận kéo tay nó lại,nó bây h cứ như con búp bê bị 2 tên “trẻ con” này giằng qua giằng lại..
-“HAI ANH CÓ THÔI NGAY KHÔNG THÌ BẢO?TÔI CHÓNG MẶT QUÁ RỒI”-nó ức chế hét lên,rồi bỏ vào trong khán đài…
KÉO RÈM XUỐNG,MAU MAU….-Ông thầy quần hoa,vội vội vàng vàng…
Khán giả nãy giờ bên dưới vẫn còn mắt tròn mắt dẹt chả hiểu cái quái gì xáy ra,đến khi thấy cái rèm được hã xuống lại tưởng đây là vở kịch mới được dàn dựng cho lễ kỉ niệm trường nên vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh…
(cua: trong cái rủi lại có cái may là thế đấy)
Đầu nó vẫn đàn bốc khói,tên Tuấn kiệt mọi ngày lăng xăng là thế,bây h tuy không ngồi yên được 1 chỗ nhưng cũng không dám ho he gì,còn Hoàng minh chả phải nói cũng biết là anh ta chả nói gì,nhưng ánh mắt lộ rõ nên vẻ tội lỗi..
5’
10’
15’
-“ÁI ui….”-Bé làm gì
Nó…,nó……
Nó vừa lấy cả cái túi đập vào đầu hắn cho bõ ghét…
-“TẠI ANH TẠI ANH TẠI ANH HẾT ĐẤY…”
Nó bỏ đi không quên kéo theo cục đá di động chả nói chả rằng…
Ngồi trên xe mà nó vẫn không khỏi ức chế…
-“AA…….SAO ANH KHÔNG NÓI GÌ THẾ HẢ,CỨ IM IM “-nó điên thật rồi,điên vì 2 cái tên ngốc nghếch này quá đi….
(cua: cua cũng điên rồi…Á Á Á)
Nó tức tối,vừa về đến nhà liền bỏ ngay lên phòng đóng cửa cái UỲNH,lmaf hco cái kẻ ở dưới nhà giật nảy cả người
Hoàng minh lắc đầu cười mỉm :-“đúng là trẻ con mà”

12 h đêm,Hoàng minh làm xong việc,anh ta bước ra khỏi phòng làm việc…
Cạch tiếng mở cửa nhẹ nhàng,anh ta bước vào phòng nó,nhìn nó say xưa ngủ như 1 thiên thần,anh cugn không hiểu sao hôm nay anh lại làm như vậy nữa,chỉ tại lúc đó khi thấy tên kia sắp hôn nó,1 cảm giác khó chịu len lỏi hết trong người anh,anh liền chạy ngay lên trên sân khấu,mặt thì vẫn bình thản nhưng lòng tìh vẫn như lửa đốt…anh chỉ sợ…sợ rằng nó sẽ đồng ý hôn tên kia…
Hoàng minh nhẹ nhàng đặt lên trán nó 1 nụ hôn….
Bất giác….trong mơ…nó nhoẻn miệng cười…
TÍT TÍT….
Tin nhắn đến..
Nó uể oải mở mắt ra,mới sáng sớm ai đã gửi tin không biết
Cua sau 1 hồi năn nỉ gẫy lưỡi đã đọc được nội dung tin nhắn như sau
Hi bé,bé chắc chưa dậy đâu nhỉ(cua:gửi tin làm người ta dậy mà….còn…>”” p/s:from Tuấn Kiệt manly
Nó đọc xong cái tin mà ngã lăn lộn từ giường xuống…quá….quá……không thể diễn tả lên lời….
Cái tên hâm này…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.