Cô Nhóc Bướng Bỉnh Và Đại Ca Cố Chấp

Chương 3: Trò chơi của ngày Lễ tình nhân



“Anh tránh ra”-Nó nhăn mặt lại rồi vùng dây.,đẩy hắn ra xa,sau đó chạy thẳng vào nhà vệ sinh.Lúc này mặt nó vẫn còn hồng hồng vì câu nói của hắn.Haizz….Chắc tại mình nhạy cảm quá.Nó tự nói vs bản thân,sửa soạn trang phục và đi ra hội trường.
Lúc này mọi người có lẽ đã đến đông đủ,nó len vào trong đám đông
“Xin mọi người chú ý lên đây..”-Giong MC vang lên,:Các bạn cũng như tôi đang rất mong chờ trò chơi nay phải khôg,vì vậy chúng ta hãy bắt đầu trò chơi này ngay bây h,trò chơi độc quyền của trường Devil : Thử thách tình yêu.Các bạn ai cũng đều đc đeo chiếc 1 chiếc vòng khi bước vào đây,thực ra trên mỗi chiếc vòng có 1 con số,nhiệm vụ của mỗi người là hãy tìm 1 người có số giống mình ghép thành 1 cặp và đi qua cánh cửa kia,ở đó sẽ có người giao cho 2 bạn 1 nhiệm vụ chung.Đội nào về chậm nhất sẽ phải chịu hình phạt có sawawnx~ “Nào bây h thì LET’S START”
Nó chưa hiểu cái gì xảy ra thì ánh điện trong hội trường đã yếu dần đi.Nó bị mọi người chen lấn,xô đẩy,ai cũng mau mau chóng chóng tìm được người bạn kia của mình.Nó mở mặt trong của chiếc vòng ra,số 100,biết ai có số 100 bây h.Nó liền cố dùng ít sức lực hỏi:”Ai có số 100 k ại,xin hỏi..”.Nó đang định nói tiếp thì đã có ai đó cầm tay nó kéo đi.Một đôi tay rắn chắc khỏe mạnh vs nước da ngăm đen,và hắn còn MẶC CẢ ĐỒ ĐEN,chẳng lẽ là,”Tôi bắt được em rồi”-Tuấn Kiệt nói rồi nở nụ cười dịu dang(Làm trái tim Cua ngất xỉu,haizz..”,và khiến cho ai đó dù không muốn cũng cảm nhận đc trái tim mình vừa chệch đi 1 nhịp..
Nó và Tuấn Kiệt đi ra khỏi cánh cửa và thoát ra khỏi khuôn viên trường bằng lối sau.Nó cầm tờ giấy nhiệm vụ và đọc: WHEN THE SUN WAKES UP,YOU CAN SEE THE GREEN EVERY WHERE....(Cua không giỏi tiếng anh lắm nên chỉ viết đc như thế,nếu có sai ngữ pháp 1 tí thì cả nhà thông cảm cho Cua nhớ ~.~)
“Khi mặt trời thức dậy,bạn có thể nhìn thấy màu xanh ở khắp mọi nơi.Câu gì mà kí cục thế chứ(Cua: không phải nói thế,tủi thân T^T).Màu xanh ở khắp mọi nơi ư.Nơi nào mà có thể
….
A,LÀ RỪNG
-Nó và Tuấn Kiệt cùng reo lên 1 lúc…E hèm,xem nào nếu là rừng thì trong thành phố này chỉ có duy nhất 1 ngôi rừng,đó là rừng Vĩnh Thiên,về phía Nam của thành phố.Tuấn Kiệt liền lôi nó lên ngồi sau hắn tại chiếc xe mô tô của hắn.Nó biết là tên này rất giỏi lái mấy cái loại xe kiểu này nhưng nó vẫn rất sợ vì hắn đi quá Nhanh
-“Anh…anh…có thể đi chậm lại 1 chút được không??”- giong nó lạc đi trong gió
-“Không được,chả nhẽ pé muốn chúng ta bị phạt.Nếu pé sợ thì cứ ôm anh ấy”-Hắn vừa nói vừa cười nhăn nhở
Nó nghĩ mà muốn tức điên lên ấy:tên này…nhưng hắn ngày càng đi nhanh,nó không còn cách nào khác ngoài việc ôm chặt eo hắn(Cua:>, Hắn ngồi đằng trước mà cố k cười rung lên,tự khen bẳn thân mình sao mà thông minh thế ==

Nó và hắn đi đến trước lối vào trong rừng..nó rùng mình,ngôi rừng này nó chưa từng bước vào nhưng nghe đồn rất đáng sợ,và hơn nữa có người bảo trong ngôi rừng này có cả ma,sợ…(Cua:ta còn sợ huống chi là ngươi..)Xung quanh nó và hắn là cả 1 màu đen ảm đạm,sột soạt…..phew…..^^…tiếng gió và lá cây va vào nhau làm nó rùng hết cả mình,tự nhiên đồng ý đến cái trường này làm j cơ chứ,mình cứ tự rước họa vào thân cớ chứ,haiz…
…quác…quác….
Á ma,á quỷ,á á. Um… um…
-“Pé có im lặng không thì bảo”-Hắn lấy tay bịt miệng nó
-“um…um”-nó hình như nói cái j đó
-“Mà sao bé cứ hay thích nói 1 mình ấy nhỉ,bé đang nói j đấy,a k nghe thấy,gì cơ?”-Hắn cười nhăn
Nó giựt tay hắn ra hét: anh bịt mồm tôi như thế thì tôi nói làm sao,đồ biến thái..nó tức…Ơ Ơ…anh ta đâu rồi nhỉ..Nó run run..Tuấn kiệt eee…
-“Đi thôi,đừng ở đó nói 1 mình nữa,nếu k chúng ta sẽ thua mất”-Hắn cầm tay nó kéo đi
Nó định giật tay lại nhưng nhìn xung quanh tối thui
“Haiizzz,chịu thiệt thòi 1 chút cũng đc,còn hơn là bị bỏlại đây 1 minh”-Nó nghĩ rồi đi theo hắn(Cua:>”< thích quá lại còn lắm chuyện)

Nó và hắn mỗi lúc một đi sâu hơn vào trong rừng,không biếttrong rừng này có cái gì hay ho mà bắt mình phải vào đây cơ chứ.
Tách…tí…tí….tách…..phew phew…ào…==”
-“Cái quái gì nữa đây”-Nó hét lên trong đầu
-“Mưa rồi…”-hắn cười dịu dàng
Nó ngơ ngẩn,cái gì thế này,tên này,….
Hắn đưa tay ra hứng nhưng giọt mưa ,trên đôi môi đỏ mềm mạinở ra 1 nụ cười ấm áp,nước mưa chảy dần trên làn da khỏe mạnh của hắn,gióthổi,nhưng nhánh tóc đen hắn áp vào khuôn mặt góc cạnh nhưng rất thu hút..
Nó nhìn hắn k chớp mắt,từ lần đầu tiên đến h,trong đầu nóluôn chỉ hiện lên hình ảnh hắn là 1 kẻ côn đồ đào hoa,nó chưa bao h nghĩ đếncái cảnh hắn dịu dàng ngắm mưa như vậy,có lẽ trong hắn còn cái j khac lắm mà nó chưa thế nhận ra..
Mưa mỗi lúc một mạnh và xối xảhơn,cảm giác ẩm ướt thật khó chịu
Nó quay sang định gọi hắn nhưnglúc này giường như hắn đang ở trong thế giới của riêng mình,tĩnh lặng
-“Chúng ta nên tìm chỗ chú mưathôi..”-Nó quay sang lay lay áo hắn mấy lần
Hắn như sực tỉnh :”Xin lỗi anhquên mất còn cô bé”-Hắn cười đểu
Nó tức sôi máu lên,nó lắc đầu,loạibỏ ngay những ý nghĩ có thể la tốt đệp về hắn ở trong đầu,bản chất của hắn làthế rồi,không thể khác được..Hừ hừ
Cuối cùng thì nó và hắn đã tìm đc1 chỗ có thể coi là tạm dừng chân đc,chính xác thì bọn nó đang ngồi trong 1 cáiHang > -“Á…Á.A…..Á…anh đang làm gìvậy,anh đừng thấy tôi hiền lành à giở trò nhá,anh mà làm gì tôi thì tôi sẽ báocông an,blah..blum..bloa…..”-Nó kêu thất thanh,mặt đỏ bừng hết cả lên
Cụ thể lắn hắn đang cởi cái áo sơmi của hắn ở ngoài ra,công nhận tên này chắc do đánh nhau nhiều nên thân hìnhtuy không vạm vỡ kiểu mấy anh lực sĩ to bếu ở trên tv nhưng lại vô cùng sănchắc,thế nên tuy là nó nói thì nói như thế nhưng trách sao được cái máu hámgiai đã có sẵn trong người nó rồi,nó quay mặt đi,k chắc…sẽ có chuyện không hayxảy ra…(Cua: khụ khụ,sụt sịt,tên Kiệt kia sao làm ta chảy máu mũi thế hả *Đầumấu xông ra*,phew,ai đó vừa bị đá bay >” -“Chả nhẽ em bắt anh phải chịu ốmsao?!tuy là anh cso hứng thú vs bé thật đấy nhưng bé yên tâm đi,bẽ chưa hấp dẫnđến nỗi “làm gì” đc bé đâu,cùng lắm thì..”-Hắn đảo mắt qua người nó từ trênxuống dưới một cái rồi ngồi xuống cạnh nó,đầu ngả vào vai nó-“cùng lắm thì chỉnhư thế này thôi”
-“Đồ biến thái anh chánh xa tôi ra”-Nóhét lên rồi đẩy đầu hắn ra.Nhưng hắn liền chuyển ngay vị trí là nắm luôn xuống đùinó,nó định đưa tay ra thì hắn đã nhanh hơn,giữ ngay tay nó.Nó cố hết sức mà vẫnkhông giứt ra được,đành để yên,nó hỏi hắn:”Mưa thế này thì làm sao mà tìm đc cáigì cơ chứ”
Hắn nói:Cứ ngủ đi,tờ giấy ghi là khicó ánh nắng mặt trời cơ mà,cứ chờ đến sáng ma…”-Hắn đang nói bỗng dừng lại,nó thấylạ thì nhìn xuống,ha,hắn ngủ mất rồi,trông hắn ngủ cứ như trẻ con vây,nó bất giácđưa tay xuống má hắn rồi giật mình thu lại
“Mình đang làm gì vậy”

Sáng,hắn tỉnh dậy trước nó,hắncười mỉm nhìn nó đang ngủ nghiêng đầu vào vách đá,chắc cô bé lắm đêm qua ê chân lắm đây,hắn ngồi dậy nhìn nó ngủ,tim hắn đập loạn nhịp,trông nó cứ như 1 thiên thần ấy..
Nó ngáp 1 cái dài rồi tỉnh ngủ,nó giật cả mình khi có 1 cái mặt điển trai to tướng đang gấn áp sát vào mặt nó…”Anh,…anh..làm cái j đấy.Định nhân lúc tôi ngủ say làm chuyện xấu xa j đúng không?Anh đúng là biến thái qáu mà…
Hắn nhìn nó cười cười,k nói gì,chả phải vì hắn hôm nay thay đổi tính cách j đâu màthực ra là hắn đang suy nghĩ cái việc trong chớp nhoãng xảy ra cùng vs ý định xấu xa của hắn là muốn HÔN nó….

Trời đã sáng hẳn,ánh nắng ấm áp tràn ngập khắp khu rừng như chưa từng có trận mưa dữ dội nào xảy ra từ hôm qua nhưng trong tâm trí 2 người nào đó vẫn còn nguyên những kí ức của riêng họ…^^
Hắn nhìn xung quanh cái hang và thấy có 1 lối đi nhỏ ở đấy,hắn dẫn nó đi theo lối ấy,ra phía sau hang…
“OAAAAAAAAAAAAAA…đẹp quá”-Nó thíchthú hét lên
Trước mặt nó là 1 bờ suối trong xanh,nước chả róc rách,2 bên bờ những cô nàng thiên nga trắng muốt đang gột rửalông cáh,thỉnh thoảng những chú bướm sắc màu bay lượn lờ hết chỗ nọ sang chỗ kia
“Không ngờ trong thành phố nhỏ bé này cũng có 1 ngôi rừng thế này”-Hắn nói
Bỗng nhiên nó nhìn thấy có 1 vậtđỏ đỏ gì đó đc treo trên cành cây gần đấy,nó chạy ra với với…Đúng lúc nó lấy đcnó xuống thì đòng thời nó cũng bị trượt trên luôn,ngã ùm 1 cái xuống hồ,may mà nước hồ k sâu nên nó cũng không làm sao.Thấy có tiếng động mạnh hắn quay ra vàthấy nó bị ngã nên hốt hoảng chạy lại phía nó
“Cô,cô không sao chứ??”-Hắn lolắng
“Xì anh nghĩ tôi làm sao đcchứ,này cầm cái này mở ra xem thử đi”-Nó đưa cho hắn
“Cái gì vậy…”Hắn cầm lấy tờ giấyvà đọc
“Chúc mừng các bạn đã tìm thấy,hãy mau chóng quay về địa điểm trường Devil”-Hắn đọc rồi quay người đi…
“Ơ ơ…anh kia…”
Thực ra thì là nó vẫn đang ngồi dưới vũng nước,hắn cũng định kéo nó lên rồi chứ ai bảo nó tự nhiên đưa tờ giấy này cho hắn làm gì(Cua:đúng đúng,anh Kiệt đúng…..Phew…Cua bị Ngọc Như đá bay ra xa….)
“Ôi trời,anh quên mất bé.Mà hay làbé tự đứng dậy đi,từ chỗ anh ra chỗ bé xa lắm đấy”-Hắn nhe răng cười nhăn nhở
Nó tức xì khói,đang đứng dậy thìnó thấy có cái gì đó chạy qua chân nó,nhức..”A”
Nó kêu lên,hắn thấy nó mãi k đứngdậy liền lại gần
Ê,bé sao thế
“Chân tôi,….đau lắm”-Mặt nó nhăn như khỉ đáp
Hắn vội nhấc nó lên bờ,xoa vào chân nó
AA…..
“Chắc chân bé bị chẹo rôì”-Hắn lol ắng nhìn nó “Kiểu này thì làm sao có thể về trường đây…”
“Híc híc…tôi không cố ý,chắc tại vừa nãy tôi bị chẹo chân”-Mắt nó đỏ hoe,như sắp khóc đến nơi,nó tỏ vẻ ăn năn thật sự
Hắn rất bất ngờ trước biểu hiện này của nó,hắn chỉ nói thế thôi mà đã sắp khóc rồi sao,mà còn cái mặt của nónữa chứ trông nó lúc này thực sự rất DỄ THƯƠNG…
Và kết quả là hắn bị xộc máumũi(Cua:>” “Á,máu,anh làm sao vậy”-Nó lạidùng khuôn mặt lo lắng,ánh mắt trong veo ân cầm hỏi hắn
“anh…anh ko sao,chắc tại trời nắngquá,thôi bây giờ chỉ còn cách là cõng bé ra đến chỗ để xe thôi,bé mau chèo lên lưng anh đi”-Hắn đánh trống lảng rồi giục nó
Nó suynghĩ đắn đo 1 hồi thấy hắn nói cũng có lý,vs cả chắc hắn cũng không có ý xấu gì đâu nên nó ngoan ngoan chèo lên lưng hắn

Nó đc hắn cõng trên vai,bờ vài hắnthật rộng và rắn chắc,nó thấy mồ hôi của hắn rịn trên chán,thấy thương thươngvà có phần ăn năn tội lỗi nên nó hỏi hắn bằng cái giọng dịu dàng hết mức cóthể:
“Xin lỗi anh,chắc tôi nặng lắmnhỉ,xin lỗi…”
Nó nói mấy lần mà chỉ thấy hắn ậmừ,nó nghĩ chắc hắn giận nó rồi,từ hôm qua nó đã nghĩ về hắn thoe 1 phương diệntích cực hơn,bởi vì những gì mà đêm qua hắn nói khi đang ngủ mơ,đã khiến nónhận ra rằng hắn không thực sự xấu xa đến thế……

Cuối cùng thì hắn cũng đã đưa đcnó ra xe,hắn lai nó về trường…
“Cặp đôi thứ 100 cũng là cặp đôi cuối cùng đã về đến nơi,vì các bạn là đôi cuối cùng nên phải chịu hình phạt mà chúng tôi đề ra..”.Nó và hắn vừa vào đến cổng trường đã nghe thấy tiếng MC sang sảng
“Sao lại là cặp đôi cuối cùng,chả nhẽ mọi người đều tìm đc sớm như thế.Nó thắc mắc..
“Nhưng chúng tôi đã tìm được thứ mà trò chơi này yêu cầu,chả nhé vẫn bị tính là thua?”-Hắn hỏi lớn
Haaaa….aaHAA….
Cả khán phòng rộ lên,tiếng MC lạivang lên”Đúng là các bạn đã tìm thấy thật nhưng có lẽ các bạn vẫn chưa đọc kĩ tờ giấy nhiệm vụ thì phải,trò chơi này chúng tôi đã có ghi chú rõ ràng bên dưới là dù có không tìm đc món đồ thì cũng phải về trước 6h sáng,mà bây h đã là7h,co nghĩa là các bạn đã chậm gần 1 tiếng đồng hồ…”
Nó vs hắn ngạc nhiên,nó vội rút ra tờ giấy nhiệm vụ vo trong túi áo..
TRỜI…quả thật là như vậy,huhu sao số nó khổ thế k biết(Cua:cho đáng đời ai bảo k đọc kĩ~~^^)
Hắn nhìn nó bất lực:”Tờ giấy này bé giữ mà,sao lại không đọc kĩ cơ chứ”
Nó cúi gằm mặt không nói gì,xấu hổ quá mà
“Và đây là hình phạt mà chúng tôiđưa ra cho 2 bạn,hì hì,cũng nhẹ nhàng thôi.Đó là bạn nam sẽ cõng bạn nữ đi vòngquanh trường 3 vòng nhớ..”- giọng Mc hồ hởi
…..Hờ hờ…..Cái gì cơ….3 vòng á
Dưới đây là hình biểu thị khuôn mặt“hạnh phúc” của 2 bác nhà ta khi nghe xong yêu cầu:
==”
> >>”< (Cua:khổ thân khôg cơ chứ…Kiệt và như:còn ngồi đó mà giả bộ,tại ai tại ai mà bọn tôi khổ thế chứ…Cua bị sút bay….)
>
> Hộc…hộc….
Kiệt thở không ra hơi nữa,quay lạibảo nó:”Bé à,trông bé nhỏ nhỏ mà sao nặng thế,bé bao cân thế…anh đã nguyện hi sinh lưng mình để bảo vệ bé,nhưng mà…ai ui..”
Nó đập vào đầu anh ta 1 cái
“Đàn ông con trai mà thế hở,mới làm 1 tí đã giở trò..”-Nó cau mặt
“híc…có phải anh muốn nói thếđâu,chỉ tại vì…”
“sao…sao…anh nói sao”-Nó gằn giọng
Từ hôm qua đến nay nó mất hết hình tượng thục nữ đoan trang vì tên này,may mà không có bạn nó ở đây (Cua:eo ôi,các bác ơi,con Cua đẻ ra cua biết thừa tính nó,nhưng mà vẫn không ngờ nó có thể chém bão đến mức này,>” Cuối cùng thì nó vs hắn cũng đãhoàn thành xong thử thách,hắn ngồi nghỉ mà tưởng như là sắp không sống nổi,nótuy rằng vẫn ghét hắn nhưng biết 90%chuyện này xảy ra là do lỗi của nó nên cũng không nói gì nhiều…
Trời đã xế chiều,từng vạt nắng mờ đi như tan vào gió,nó và hắn ngồi trên bậc thềm trước phòng học,nó thực sự thấymình đã gặp rất nhiều rắc rối,đến bây h chân nó vẫn còn đau,nó cũng không muốn dính dáng vào hắn nữa,nên nó lên tiếng trước cắt ngang bầu không khí lặng im giữa nó và hắn:
“Cảm ơn anh đã giúp tôi từ hôm quađến nay,không có gì thì tôi về trước đây,chào anh”-Nó nói rồi đứng dậy,nhưnghắn đã giữ tay nó kéo lại,nó đang đứng trên bậc nên mất đà,ngã nhào vào lòng hắn,nó chỉ nhớ hắn đã nói gì đó vs nó…
“Em sẽ không thoát khỏi anh đượcđâu,nhóc ạ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.