Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 19: Nốt nhạc thứ mười chín



Nốt nhạc thứ mười chín

- Phim hay quá trời luôn. – Nhỏ vươn vai sảng khoái, tâm trạng cũng rất tốt

Mọi người đang cùng nhau ngồi ở quầy kem ở rạp, trên bàn cũng có vô số ly, mà mấy ly này đều sạch bách không còn gì để nói, cái đống này chỉ có thể do nhỏ và nó làm ra thôi, hai thánh ăn kem mà sáp lại thì quầy nào chịu cho nổi.

- Xem phim rồi, kem cũng ăn rồi, bây giờ chúng ta đi chơi thôi. – Ông nội nó cười nhe cả hàm răng, điều này chứng tỏ ông cũng đang rất là vui, hiếm khi có cơ hội như bây giờ, phải tận hưởng chứ

[…]

Hiện tại mọi người đang đứng trước cổng Disney’s Animal Kingdom, nơi này còn có tên là Vương quốc của những loài thú, là công viên giải trí cũng như sở thú lớn nhất thế giới với diện tích hơn hai triệu m2. Đến đây bạn sẽ có dịp nhìn ngắm, tiếp cận và chụp hình cùng khoảng một nghìn bảy trăm con thú thuộc hai trăm năm mươi loài khác nhau sinh sống tại đây. Với mười triệu lượt khách tham quan mỗi năm, Animal Kingdom được xem là công viên giải trí có lượng du khách tham quan đứng thứ năm ở Mỹ, và thứ tám trên thế giới. Đây chắc chắn là nơi lý tưởng cho mọi người đến vui chơi thỏa thích, không giới hạn tuổi tác.

- Đẹp thật nha. Sư tử trắng kìa ông. – Nhỏ phấn khích, liên tục chụp hình những con sư tử trắng muốt đó rồi nhảy sang chuồng cọp

Ngoài nhỏ và ông nội đang quay quẩn bên mấy cái chuồng sư tử và chuồng cọp kia thì nhóm bên đây đang đứng im bất động, nhìn họ giống như trẻ em được cho kẹo vậy, vui vẻ là thế, nó nhìn cũng cảm thấy vui lây.

- Tuyết Nhi, chúng ta đi xem trăn khổng lồ đi.

Dứt câu, Khải Minh đã kéo nó đi đến chuồng trăn, hai người kia cũng vì bất ngờ mà không kịp phản ứng gì, dù thế nhưng Khải Minh vẫn bị nó hất tay ra, từ chối thẳng thừng.

- Tôi không thích ai lôi kéo tôi, anh tốt nhất đừng động tay động chân, vả lại tôi cũng không thích trăn, anh tự đi mà xem.

Nó bực bội chạy lại chỗ của hắn, cái tên này là thế nào vậy, suốt ngày lôi lôi kéo kéo thế là ý gì, nếu còn tiếp tục tình trạng, thế nào nó cũng sẽ bị Khải Minh chọc tức mà chết không nói được lời trăn trối mất. Thấy nó đang bực mình, hắn và anh ta liếc nhìn nhau rồi nói :

- Em muốn xem gì?

- Không xem gì hết, giận rồi. – Nó chu môi, giận cá chém cả thớt

Hắn và anh ta không nói không rằng, không hẹn nhau mà cùng kéo nó sang chỗ mấy con gấu trúc để nó hạ nhiệt, con gái mà, ai chẳng thích những thứ hoặc con vật dễ thương chứ, ví dụ điển hình như gấu trúc chẳng hạn. Một bên thì đăng dung dăng dung dẻ đi xem gấu trúc, một bên thì tức giận, tính toán mưu kế.

“Ái chà, cứ theo cái kiểu này, kế hoạch của mình chắc chắn thành công, sẽ không có ai phát hiện ra điều gì đâu. Tuyết Nhi, cô cứ đợi đó mà xem chuyện hay diễn ra, chuyện này là tại cô tự chuốc lấy, đừng trách chúng tôi.”

Nhỏ đi về phía của Khải Minh, anh đang nhìn theo hình bóng của cô gái đang bị hai chàng trai kéo đi, ánh mắt chứa đựng sự tức giận tột độ, nhỏ đặt bàn tay trắng ngần lên vai Khải Minh khiến anh giật mình.

- Anh thích cô ấy?

Chỉ một câu hỏi tưởng chừng như vô hại, gương mặt ngây thơ, ánh mắt chứa đựng sự yêu thương, dịu dàng của nhỏ đã khiến Khải Minh không hề đề phòng, có chút ấp úng, ánh mắt cũng chả dám nhìn thẳng vào nhỏ, quay phắt người đi để trốn tránh câu hỏi, nào biết sau lưng mình là một nụ cười rợn người, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình.

- Anh không thừa nhận, tôi sẽ bắt anh phải thừa nhận, không chỉ với tôi, mà trước mặt tất cả mọi người!

- Phương Thy, đi thôi con.

Nhỏ mỉm cười, đợi hai người họ quay đi nhỏ mới cười nửa miệng, nhún vai rồi lon ton chạy theo.

[…]

Đi chơi đã đời, cuối cùng mọi người cũng đặt chân về đến nhà an toàn, hôm nay phải nói thật là vui, nếu không có những chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ còn vui hơn nữa.

- Mọi người về rồi, đúng lúc đồ ăn còn nóng, vào ăn luôn cho ngon. – Bà giúp việc cười hiền hậu nói

Mọi người cất giày dép vào tủ, mang dép bông vào rồi lần lượt đi rửa tay, việc cuối cùng chính là ngồi vào bàn và ăn thôi. Ở Mỹ vốn dĩ không ăn cơm, trên bàn cũng toàn đồ ăn và vài lát bánh mì nướng, nhưng như thế cũng tốt, lâu lâu phải đổi một tí, cơm cơm quài cũng ngán. Hôm nay trên bàn thật sự có rất nhiều món ngon, mùi thơm nức mũi, nhìn là đã muốn ăn hết chỗ này. Sườn heo nướng, súp nghêu, pizza, bánh cuộn Burrito, Beefsteak,… Toàn những món ngon lạ, bắt mắt, một lần mà ăn hết nhiêu đây là đã mãn nguyện rồi, không uổng công đến Mỹ một chuyến.

- Ngon quá đi, nhìn là đã muốn ăn. – Nhỏ cười híp mắt

- Thế thì ăn nhiều vào.

Nó gắp một miếng thịt bỏ vào chén cho nhỏ rồi mọi người cùng ăn vui vẻ, ngon miệng.

Sau khi ăn uống xong xuôi, no căng bụng thì nhỏ, anh ta và Khải Minh là người dọn dẹp lại bàn, nó và hắn là người rửa chén. Nói là rửa chén chứ hai người này đang tạt nước ì xèo ở dưới mà ở trên không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, tạt đến nỗi áo quần tóc tai đều ướt hết mà vẫn còn tạt.

- Hai đứa này đúng là hợp nhau. – Ông nó cười, nói

- Vâng, bọn họ chính là như thế đó ông. – Nhỏ phụ họa thêm

- Con không muốn Nhi đính hôn với hắn.

Câu nói này của Khải Minh khiến mọi người ngạc nhiên, tại sao anh lại nói như vậy, vẻ mặt cũng chả vui vẻ gì, thậm chí ngay cả cái tên cũng chẳng thèm nhắc đến. Nhỏ và anh ta nhìn nhau rồi khẽ cười, mọi chuyện càng ngày càng vui rồi.

- Tại sao? – Ông nội nó thắc mắc

- Hắn ta từng khiến cho Tuyết Nhi tổn thương một lần, tôi không muốn có lần thứ hai. Dù cho hắn ta có tốt đến mức nào, tôi vẫn không đồng ý. – Anh kiên quyết nói, giọng nói này, thái độ này giống như đang ra lệnh cho mọi người không được làm trái ý mình

- Anh thích cô ấy? – Minh Lâm cầm cây nĩa cắm phập vào miếng táo rồi đưa lên miệng, vẻ mặt cũng rất bình thản

- T..tôi… Làm gì có chuyện, tôi là anh trai của Tuyết Nhi, có quyền trong những chuyện này. - Khải Minh nhất thời bị anh ta hỏi khó, lắp bắp vài lần mới có thể nặn ra một câu trả lời hoàn chỉnh.

- Dù anh có là anh của tôi thì cũng chẳng có cái quyền gì xen vào chuyện cá nhân của tôi.

Nó và hắn từ nhà bếp bước ra, mặt của nó cũng có sát khí, đôi mắt nhìn thẳng vào Khải Minh như muốn phóng hỏa vào anh.

- Tại sao lại không? Anh là anh của em, đương nhiên là có quyền! – Khải Minh tức giận đứng dậy

- Khải Minh, ngồi xuống! – Ông nội nó nhanh chóng can lại, biết rõ tính nó chắc chắn sẽ phản bác lại một cách dữ dội cho chuyện này bởi nó là người không thích ai quyết định thay cho mình mà chưa hỏi qua ý kiến

- Được rồi, mọi người căng thẳng như thế làm gì. Ấy, sao đồ của hai người ướt thế? – Nhỏ thắc mắc

Cả hai liếc mắt nhìn nhau rồi nó mới ấp a ấp úng đáp :

- Trong lúc rửa chén, con lỡ tay làm đổ nước lên người ạ.

Ông và nhỏ nhìn nhau cười, chắc chắn là làm trò con mèo ở dưới, chơi tạt nước chứ gì, còn nói lỡ tay làm đổ nước, thật không thể nào tin được.

- Tụi con lên phòng thay đồ đi, không thôi cảm lạnh bây giờ.

- Vâng.

Nó cùng hắn mau chóng vọt lẹ lên phòng, lỡ may ở dưới còn bị “tra khảo” nữa thì mệt à. Lên đến phòng, nó mở tủ quần áo quơ đại một cái áo thun màu trắng và quần jeans đen rồi bước vào phòng tắm, lúc nãy chơi tạt nước, xà phòng có dính vào tóc, nếu để đến tối sẽ rất khó chịu, thôi thì gội luôn cho xong. Thật trùng hợp rằng bên kia hắn cũng chọn một bộ y chang như thế, không hề khác chỗ nào cả, và hắn cũng đang có mặt tại phòng nó, đương nhiên là thay đồ sạch sẽ, đẹp đẽ rồi mới qua phòng nó chứ, nếu không chắc nó sẽ mắng hắn một trận rồi đuổi ra khỏi phòng mất. Hắn lượn sang kệ sách, nhíu mày khi nhìn bìa của những cuốn sách đó, sao nó âm u đến cái mức này, nó thật sự rất có hứng thú với truyện ma, bỏ đi còn đem theo cả đống như vầy.

- Sao em ấy sưu tầm nhiều truyện ma thế nhỉ? Cả chục cuốn, ma tóc dài, ma gương, còn có cách gặp ma nữa, thôi bó tay rồi, nghiện ma đến phát điên rồi. – Hắn lắc đầu ngán ngẩm

- Anh làm gì thế?

Nó từ phòng tắm bước ra chẳng một tiếng động nào, lại còn xõa tóc, gương mặt cũng bị tóc che hết, làm hắn giật bắn người, định hù hắn rớt tim ra ngoài hay gì vậy. Thở phào nhẹ nhõm, tự trấn an bản thân mình một cách thầm lặng, không thể để nó nhìn thấy bộ dạng sợ sệt này của mình, mất mặt chết mất.

- Ma Thổi Đèn, The Walking Dead, The Ring, Another, The Woman In Black, Đề Thi Đẫm Máu, Cẩm…

- Thôi được rồi, bình tĩnh, anh không có ý muốn đọc đâu, anh không hứng thú. – Hắn lập tức rời khỏi chỗ kệ sách đó, di chuyển đến ngồi ngay giường

Nó vừa lau tóc vừa theo dõi nét mặt hắn, sao lại xoắn thế nhỉ? Chỉ là tên truyện thôi mà, sao sợ thế, ái chà chà, chẳng lẽ..hắn sợ ma sao??? Nó cố gắng nhịn cười khi nghĩ như thế, nhưng chuyện này có thể là điểm yếu của hắn, nó có thể nắm cái đuôi này để hù dọa hắn, chắc sẽ vui à nha.

- Ấy, mà sao anh lại mặc đồ y chang em vậy? – Nói chuyện nãy giờ nó mới phát hiện ra chuyện này, nhướn mày hơi nghi ngờ. – Anh nhìn trộm em…?

- Em điên à? Đường đường là một nam tử hán, ai lại đi nhìn trộm con gái chứ, mắc cười chết mất.

Nó phì cười, hắn mà dám, nó sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh vì tội lén lút nhìn trộm con gái, nhưng dù sao thì nó vẫn tin tưởng hắn, chắc chắn là hắn không dám làm thế đâu. Nó ngồi xuống giường, tiếp tục hong khô tóc của mình bằng máy sấy, hắn thì từ từ nhích lại gần ôm người con gái bé nhỏ trước mặt, thỏ thẻ vào tai nó.

- Khi nào mới đính hôn?

- Em không biết, cứ để cho người lớn quyết định. – Nó mỉm cười thuần khiết

- Vậy anh nhất định nói họ chọn ngày nào sớm nhất, tốt nhất để trói em lại.

Nó phì cười, xoay người lại trêu hắn :

- Anh ham hố thật ấy nha, dù sao cũng chỉ là đính hôn, em còn có thể cưới người khác.

- Em dám?!!

Nó không hề đề phòng, đã thế còn rất bình thản chọc hắn, kết quả nhận được chính là bị…cù lét đến thảm thương, con gái nhà người ta cười đến chảy nước mắt mà hắn vẫn không buông tha làm nó cười quằn quại lăn lóc trên giường, với tình thế như vậy, một đứa con gái như nó thì làm sao cân nổi hắn, với lại nó nhột đến mức không thể nghĩ gì được, chỉ có thể cười, cười và xin “tha mạng”.

- Đừng….a hi hi ha ha, ha ha ha ha. Thiên…..á ha ha ha…

Cùng lúc đó có ba người bước đến gần phòng nó thì nghe tiếng nó la hét ỉ ôi liền xông vào, cảnh tượng trước mặt chính là hắn đè nó, chọt lét nó, còn nó nước mắt nước mũi đều tèm lem, mặt mày cũng đỏ hết lên vì cười, điều này chẳng biết sao mà Khải Minh rất tức giận, mạnh tay kéo hắn ra trong khi hai người đứng sau rất bình thường, giống như không có gì xảy ra cả.

- Cậu nghĩ mình là ai mà dám động vào Tuyết Nhi hả?

Khải minh tức giận quát thẳng vào mặt hắn, còn hắn, bình tĩnh, lạnh nhạt chỉnh lại quần áo, tóc tai rồi ngồi xuống ghế cạnh giường, không quan tâm đến câu hỏi và vẻ mặt của Khải Minh.

- Tôi hỏi cậu lúc nãy làm gì với cô ấy? Nói!! – Khải Minh nhấn mạnh

- Sao tôi phải trả lời? Anh là ai, lấy quyền gì bắt tôi nói? – Giọng điệu này của hắn như đang cố ý thách thức sự bùng nổ cơn giận của Khải Minh, loại người chỉ biết la hét, quát vào mặt người khác là cái thể loại hắn ghét nhất trên đời.

- Tôi có quyền gì? Tôi là anh…

- Đừng lôi cái chức vụ của mình ra để nói nữa, anh còn câu nào khác cho mình không, tôi nghe riết chán rồi. Tôi là anh trai của Tuyết Nhi, tôi có quyền quyết định. Xin lỗi nhưng câu nói đó rất là chói tai, cứ ỷ vào cái tuổi mình lớn hơn, là anh trai thì muốn làm gì thì làm sao? Tôi chính là ghét thể loại như anh, suốt ngày chỉ biết lo ó um sùm, lại thích quát như vậy, à còn cả thích ra lệnh cho người khác làm theo ý mình nữa, thay vào những thời gian anh làm những chuyện như thế thì làm ơn ra giúp ích cho người khác đi, đừng ở đây tỏ vẻ ta đây.

Hắn không nể nang gì mà thẳng tay phang cho Khải Minh mấy câu làm anh tức đến muốn phụt máu, trước giờ chưa có ai dám sỉ nhục anh như thế, vì mấy câu nói đó của hắn mà anh đã động tay, nắm cổ áo hắn, trừng mắt với hắn, còn hắn, y chang vẻ mặt lúc nãy.

- Anh làm gì vậy? Buông ra đi! – Nó tức giận, cố gắng gỡ tay của Khải Minh ra

- Em im đi! Nếu như anh vô không kịp thì có thể em đã bị nó cưỡng bức rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.