- Một lũ vô dụng, tìm một người cũng không ra thì làm ăn được cái gì hả?!
Bà Triệu điên tiết lên, đã cố ý khóa cửa chặt chẽ lại hết, còn cử người
canh chừng Khánh Thư, vậy mà bọn họ lại dám đi đâu mất để Khánh Thư chạy đến sân bay, giờ tìm không ra, tính làm sao đây, lỡ như cô kể hết mọi
chuyện với nó thì bà phải làm sao đây chứ. Lục Tuyết Nhi ở trước mắt,
con gái của bà ở trước mắt vậy mà không thể nào giữ lại.
- Được lắm,
các người muốn đi, tôi sẽ đi cùng, không thể nào để con mình rơi vào tay kẻ khác một lần nữa.! Lập tức đến sân bay, chúng ta sẽ sang Việt ..
.
.
Sau khi máy bay hạ cánh, tất cả mau chóng di chuyển ra ngoài để bắt taxi đi về nhà. Tâm trạng mấy người bọn họ cực kỳ phấn khích, thế là sau bao
nhiêu ngày, cuối cùng cũng được về ngôi nhà thân yêu của mình.
- Mà lần này Khánh Thư đi chung, vậy cô ấy ở đâu? Khách sạn à? – Nhỏ hỏi
Khánh Thư cười cười, nắm lấy tay nó rồi đáp :
- Trên máy bay tôi và Tuyết Nhi đã bàn với nhau, tôi sẽ ở nhà cô ấy.
Thấy nó và Khánh Thư vui vẻ, thân thiết với nhau như thế này, trong lòng nhỏ bỗng nhen nhóm một cảm giác khó chịu, bực tức, bọn họ chỉ mới quen nhau chẳng bao lâu mà lại thân như đã quen từ kiếp trước, còn thân hơn cả
tình bạn mấy năm trời của nhỏ và nó, nói sao không cảm thấy ghen tỵ chứ. Trong khi bọn họ tay nắm tay, cười nói vui vẻ thì bên đây nhỏ lại phải
một mình, tay cũng tự mình nắm lấy, cảnh vật cũng tự mình xem lấy, có
phải nó đã thay lòng rồi không?
“Hoàng Phương Thy, ngay từ lúc
cô và anh mình bày ra những trò này sao không nghĩ đến chuyện như bây
giờ, để rồi một mình mình ngồi đó mà tự nắm lấy tay, muốn khóc cũng
không có ai an ủi. Đáng đời!”
Mãi một tiếng sau mới đến nhà
của nó, trong xe cũng chỉ còn duy nhất mỗi nó, Khánh Thư và bác tài xế
bởi vì nhà của ba người kia chỉ mất nửa tiếng là tới, còn nhà nó phải
cộng thêm nửa tiếng nữa, ngồi đến cả toàn thân mỏi mệt, mông cũng ê,
chân cũng tê, bây giờ phải tự lực cánh sinh mà bước xuống xe.
Nó
bấm chuông ì xèo chỉ mong có người ra mở cửa, nhưng đợi mãi vẫn không
thấy ai ra mở cửa, cũng đúng thôi, đã là nửa đêm, còn ai thức mà đợi họ
chứ, dù sao thì nó vẫn chưa nói với ai là ngày hôm nay sẽ về vì muốn tạo bất ngờ, bị vậy là đáng lắm mà.
- Aaa, phải đợi nữa sao?? – Cô mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, thở dài một cái
- Để tôi gọi cho Mẹ, đợi một chút đã.
Nó lôi điện thoại ra định gọi cho bà Lục thì điện thoại vừa lúc thông báo
pin yếu và..tắt nguồn, vậy là hy vọng cuối cùng cũng bay cao bay xa rồi, làm sao đây???
- Hay chưa, điện thoại cũng không sạc pin, cô là muốn chơi tôi đấy à?
Nó gãi đầu cười ngượng rồi cạnh Khánh Thư, sựt nhớ ra mình còn chìa khóa
nhà, có thể mở cửa vào trong, chuyện này ngày mai hãy nói cho người
khác, dù sao cũng là bất ngờ, thì cho bất ngờ luôn vậy.
Mở cửa ra
thành công, nó và Khánh Thư di chuyển lên lầu một cách nhẹ nhàng để
không đánh thức mọi người, thay đồ xong xuôi hết, cả hai liền nhào lên
giường đánh một giấc đến sáng hôm sau mà không bị ai phát hiện.
[…]
- Dậy, dậy mau đi, Khánh Thư. Dậy đi. – Nó lay lay người cô, cố gắng hết
sức gọi cô dậy mà không tạo ra âm thanh quá lớn để bên dưới nghe
- Cái gì..hả hả?? – Cô mơ màng, quơ tay giữa không trung
Nó giữ hai tay của Khánh Thư lại, tay còn lại bứt tóc mai rồi nhanh tay
bụm miệng cô lại nếu không chắc chắn sẽ có tiếng hét cá heo xuất hiện.
Khánh Thư chính vì bị như thế liền ngồi dậy, lườm nó một cái muốn nát da mặt rồi lếch đi vào phòng tắm. Mười lăm phút sau, Khánh Thư từ phòng
tắm bước ra, ngáp dài ngáp ngắn tiến đến bên cạnh giường rồi ngồi phịch
xuống, hất mặt nhìn nó.
- Chúng ta xuống lầu thôi, cô muốn nhịn đói sao?
Nghe thấy, cô liền lon ton nắm tay nó cùng nhau xuống dưới lầu khiến ai cũng hết hồn, cả ba người gồm Ba Mẹ nó và Hương đều há hốc miệng, tự hỏi
mình đang gặp ma đấy sao? Hay tại vì nhớ nó quá nên ảo giác? Nhưng đây
là sự thật mà, hai người con gái đang đi tung tăng xuống lầu, một màu
hồng một màu xanh, vả lại có đến ba người nhìn thấy, không thể nào là ảo giác được, đây chắc chắn là sự thật rồi.
- Tuyết..Tuyết Nhi..là con sao? – Bà đứng lên, trong ánh mặt hiện lên tia ôn nhu nhìn nó
Nó mỉm cười, chạy lại ôm chầm lấy bà, dụi dụi đầu vào người bà như một đứa con nít đang làm nũng với Mẹ.
- Con nhớ Mẹ lắm, Mẹ khỏe không ạ?
- Mẹ khỏe, Mẹ vẫn khỏe. Tuyết Nhi của Mẹ, Tuyết Nhi.
- Còn Ba ạ?
Nó thả bà ra rồi quay sang người đàn ông đứng bên cạnh, lau đi những giọt
nước mắt hạnh phúc trên gương mặt của ông. Mặc dù chỉ xa nhau vài ngày,
nhưng đối với họ giống như mấy năm trời xa cách. Lần này về nó cũng có
mục đích, chính là nhận lại Ba ruột của mình, nó đã không thể chăm sóc
tốt cho ông trong những năm qua chỉ vì do bọn họ, Triệu Minh Cương và vợ của ông ta, hai người bọn chắc chắn sẽ trả giá cho những việc làm này,
nó chỉ hận không thể chính tay mình bóp chết bọn họ, nhưng dù sao bà ta
cũng là người sinh ra nó, nếu nó làm thế thì không đúng với đạo lý, tốt
nhất nên để ông Trời trừng phạt bọn họ nhưng chắc chắn một điều, bà ta
đừng mong nhận lại đứa con gái này.
- A đúng rồi, đây là Khánh
Thư, bạn của con ở bên Mỹ, cô ấy đã chăm sóc rất tốt cho con khi ở bên
đó. Lần này về đột ngột nên vẫn chưa tìm được nơi ở cho nên có thể ở lại đây không ạ?
Nó kéo Khánh Thư lên trên đứng, giới thiệu với Ba
Mẹ, tiện thể hỏi luôn về chỗ ở, nếu được sự chấp thuận của hai người lớn thì Khánh Thư sẽ ở lại, còn nếu không thì…khách sạn thẳng tiến!!
- Cảm ơn con đã chăm sóc cho con gái bác trong những ngày ở Mỹ, nếu đã
đến đây rồi thì ở lại chơi với Tuyết Nhi, bác sẽ nấu cho con nhiều món
ngon, nhé? – Bà vui vẻ nói
Khánh Thư sau khi nghe xong câu nói đó
liền vui như mở hội, miệng cũng cười tươi hết cỡ, đầu cũng gật đến sắp
rớt ra, trong thâm tâm nghĩ mọi người ở đây thật tốt, chẳng bù cho gia
đình cô, chẳng ai được như thế này cả.
- Mà tụi con về khi nào? Sao vào nhà mà Mẹ không biết vậy?
- Tụi con về đây đã nửa đêm rồi nên tụi con không muốn đánh thức mọi người, mở khóa rồi lên phòng để sáng mai tạo bất ngờ ạ.
Nó cười cười đáp, nhìn xung quanh sao cảm thấy vắng vắng gì đó, sao chỉ có năm người vậy, còn bác đâu mất rồi?
- Cái đó…bác đâu rồi ạ? – Nó thắc mắc
- Ông ấy ra ngoài từ sớm để rửa xe. Về rồi kìa.
Nó nhìn ra ngoài cửa, bóng dáng một người đàn ông đang chầm chậm bước vào, trên môi nở một nụ cười khi nhìn thấy nó, một nụ cười hạnh phúc, nó
chính vì không kiềm chế được cảm xúc mà chạy lại ôm chầm lấy ông khiến
ai cũng ngạc nhiên, hôm nay nó bị làm sao mà dễ xúc động như thế?
- Ba, Khánh Ly về rồi.
Mọi người sau khi nghe xong câu nói đó không tránh khỏi sự bất ngờ,
sao..sao nó biết chuyện này? Là ai nói cho nó biết? Chẳng lẽ bọn họ đã
tìm được nó, nói hết những chuyện này? Không đâu, nếu như là bọn họ gặp
được nó, chắc chắn nó sẽ không đến ôm lấy ông ấy như bây giờ, bọn họ
hiển nhiên sẽ bịa đặt toàn bộ câu chuyện chứ không dễ dàng gì mà “thành
thật khai báo”, vậy có thể là ai chứ? Ông nội sao?
- Tuyết Nhi, con…con nói gì vậy? – Ông lắp bắp hỏi, giọng điệu như vẫn muốn che giấu
- Ba đừng cố nói dối con, con biết hết rồi, ông đã nói cho con nghe hết rồi.
Nó thả ông ra, lau hết nước mắt đi đáp, còn ông thì vẫn một mực giải vờ
như không biết gì khiến nó không hiểu chuyện gì cả, đáng lẽ ra khi nó
nói như thế ông sẽ vui mừng chứ sao lại một mực bảo là không biết, không phải, rốt cuộc bọn họ còn giấu nó chuyện gì nữa chứ?
- Tại sao Ba không chịu thừa nhận? Là vì Ba hận bà ấy nên không cần con?! – Nó hỏi,
gương mặt cũng ướt bởi những giọt nước mắt đan xen hạnh phúc và tổn
thương.
- Tuyết Nhi, ta không phải không muốn nhận con, ta chỉ
là…sợ con nguy hiểm, con có hiểu không? Ta chính là sợ, sợ bọn họ khi
biết con là Trần Khánh Ly sẽ đến đem con đi, ta sợ bọn họ sẽ đối xử tệ
bạc với con, ta sợ bọn họ sẽ đem con làm vật phẩm cho những người hợp
tác kinh doanh với họ, con có hiểu không hả?
Những giọt nước mắt
lăn từ từ xuống gò má hồng hào của nó, rơi xuống sàn nhà lạnh giá. Ông
nói không sai, bọn họ rất có thể làm như vậy với nó nếu biết được chân
tướng sự thật, còn có khi họ sẽ ra tay với người xung quanh nó chỉ để
phục vụ cho lợi ích của bọn họ, như thế công sức che giấu bí mật này bao nhiêu năm trời cứ thế sẽ thành uổng công phí sức.
- Ba, bọn họ
nhất định sẽ không dám làm gì con, con xin Ba, xin Ba hãy nhận lại con
có được không. Con hứa sẽ không đến gần họ đâu mà, Ba.. – Nó nài nỉ,
khóc đến đỏ cả mắt
Ông Trần nhìn thấy cảnh tượng nó đang nước mắt
nước mũi tèm lem, mắt cũng chính vì thế mà đỏ hết cả lên, bộ dạng nó bây giờ cũng thật thê thảm, ngay trong tâm can ông, ngay từ khi nó gọi ông
một tiếng “Ba” đã lập tức muốn nhận lại nó, nhưng ông lại sợ rất nhiều
điều, những gì diễn ra trong quá khứ cứ liên tục hiện hữu trong trí óc
ông, rốt cuộc là ông phải làm thế nào mới vẹn cả đôi đường?
- Ba,
Ba yên tâm đi, con hứa sẽ không qua lại với bọn họ mà, hay là Ba cứ đưa
ai đến giám sát con đi, con hứa sẽ không nói gì đâu, chỉ cần Ba nhận lại con, cái gì con cũng nghe lời Ba mà.
- Ông bạn già, con bé nó đã
biết hết mọi chuyện rồi, nó cũng đã van xin, nói đến thế này thôi thì
hãy nhận lại nó đi, chúng ta chỉ cần đưa người nào đó đến bảo vệ con bé
là được. Không sao đâu!
Ông Lục chính vì thấy nó thật tội nghiệp
mà nói giúp vài câu, mong sẽ khiến cho ông Trần thay đổi suy nghĩ mà
nhận lại đứa con gái đáng thương này, chứ cứ để nó ngày này qua ngày
khác khóc lóc mãi cũng không phải là cách, như thế chẳng phải chính tay
ông khiến cho con gái của mình tổn thương rồi hay sao chứ?
- Tuyết Nhi, đứng lên nào, mau đứng lên. Ba xin lỗi, cảm ơn con đã tha thứ cho ông già này vì đã che giấu con, cảm ơn con.
- Ba đừng nói như vậy, Ba chỉ vì muốn tốt cho con thôi, con phải cảm ơn Ba mới đúng.
Nó cố ngăn những giọt nước mắt lại nhưng có vẻ bọn chúng không nghe lời
chủ nhân, cứ mãi thi đua nhau lăn trên má nó rồi rớt xuống sàn nhà, nó
giơ tay còn run cũng mình lên lau nước mắt cho Ba ruột của mình, trong
lòng bỗng dâng trào cảm giác ấm áp, hạnh phúc, cuối cùng ông cũng nhận
lại nó, đối với nó chỉ vậy là đủ, sau này nó nhất định sẽ chăm sóc tốt
cho ông, không phải để ông vất vả nữa. Nó ôm chầm lấy ông, cả hai ôm
nhau trong nước mắt, nước mắt hạnh phúc. Sau lưng nó cũng có người đang
khóc không kém gì nó nếu không cố gắng kìm chế lại cảm xúc – Khánh Thư,
cô rất cảm động trước câu chuyện của nó, mặc dù không nghe được đầu đuôi thế nào nhưng bản thân cô cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nếu như
bản thân cô cũng được một phần như nó thì quá tốt rồi, cô không có yêu
cầu gì quá cao, chỉ là mong muốn mình có một gia đình hạnh phúc, không
cần nhà giàu, tiền tài chất thành giấy, những thứ đó vốn dĩ cô không
cần, nhưng số phận lại khiến cô không Cha không Mẹ, bị bỏ rơi ở viện mồ
côi, cứ tưởng sau khi mình được nhận nuôi thì sẽ khác, nào ngờ còn thê
thảm hơn ở nơi đó. Nhìn ông bà Lục thương yêu nó còn hơn cả con ruột của mình mà cô lại cảm thấy ghen tỵ, cũng là con người như nhau, tại sao
lại phân biệt đối xử như thế, ông Trời rốt cuộc muốn cô sống không bằng
chết hay sao, tại sao lại dày vò cô như vậy?
- Khánh Thư…
Nó sau khi buông ông Trần ra, định quay đầu lại nói gì đó với Ba Mẹ nuôi
thì nhìn thấy Khánh Thư đang âm thầm rớt nước mắt mà nó cảm thấy xót xa, nhanh chân chạy lại ôm cô vào lòng vuốt ve, an ủi khiến cho ba người
lớn nhìn thấy mà cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ nó cũng đã kể cho cô bạn
bên Mỹ này biết hết rồi sao, nếu không sao lại khóc đến khó coi như vậy.
- Xin…xin.. xin lỗi, t-tôi…tôi không nên khóc như thế này. – Cô cố gắng
kìm chế lại, nhưng càng kìm chế lại càng khiến nước mắt chảy ra nhiều
hơn
- Không, tôi đáng ra nên nghĩ đến cô, cô còn khổ sở hơn tôi nhiều, xin lỗi.
- Chuyện gì vậy? Sao hai đứa lại khóc đến khó coi như vậy? – Bà Lục thắc mắc
Nó thả Khánh Thư ra, từ từ chậm rãi kể lại hết đầu đuôi câu chuyện khiến
mọi người vô cùng sửng sốt, thì ra là con gái nuôi của Triệu Minh Cương
và bà ta, nhưng nghe theo lời kể của nó thì có vẻ cô gái này chẳng mấy
sung sướng mà phải gọi là “xấu số”, nói ra cũng hên là lúc trước nó
không lọt vào tay của bọn họ, nếu không có lẽ Triệu Khánh Thư bây giờ
phải là nó mới đúng. Thật sự thì sau câu chuyện này, có lẽ mọi người nên đề phòng hai người bọn họ, dù sao cũng là trùm xã hội đen, tốt nhất nên tránh xa, nếu mảy may có chuyện gì, e rằng sẽ có người ra đi theo bà
nội của nó.
- Ông chủ, tôi đã tìm ra được nhà của Lục Tuyết Nhi, tiểu thư cũng đang ở nhà của họ.
“- Rất tốt, tiếp tục theo dõi. Nhớ nói với con nhỏ kia là nên cẩn thận một chút, nếu xảy ra chuyện gì thì chuẩn bị chết đi.”