Nó nhanh chóng đến nhà của Tú Tuệ - người chị em hiểu nó nhất và cũng là người không bao giờ quay lưng với nó.
- Tuyết Nhi? Sao người em ướt thế? Mau vào nhà đi, đợi chị một tí
Tú Tuệ đi lấy cho nó một bộ đồ để thay, pha cho một ly sữa nóng cho nó
uống, ghen tỵ quá. Nó mau chóng làm theo lời chị mình nói, chỉ sau vài
phút là cả hai đều có mặt trên phòng khách để nói chuyện.
- Sao em lại đến đây giờ này? Người còn ướt nhẹp nữa? Đừng nói với chị là em đi
ngoài mưa nãy giờ nha? Có chuyện gì thế? – Tú Tuệ hỏi nó một dây
Nó cười gượng, tay cầm ly trà, đôi mắt nhìn xuống màu nước trắng đó đáp :
- Không có gì ạ, chỉ là..em nhớ chị thôi
- Xạo! Chị không tin, nói mau, có gì nữa sao?
Nó thở dài, sao mà giấu nổi bà chị này đây? Phải khai thôi.
- Làm sao để không bị ép vào cuộc hôn nhân ngu ngốc đó hả chị?
- Hả? Ờ thì..đừng nói với chị là Ba Mẹ em...
Nó gật đầu, lần này đến lượt Tú Tuệ thở dài thườn thượt, vốn dĩ cô là
người ghét chuyện đó nhất trên đời, không ngờ bây giờ em của mình lại là nạn nhân.
- Không sao đâu, chị sẽ giúp em, nhưng mà em đã có gì chưa?
- Em và Thiên Vũ đã hoàn thành gần một nửa. Thiên Vũ cũng là người bị ép
cưới cho Phương Thy, còn em thì bị ép gả cho anh của cô ấy cho nên tụi
em đã hợp tác với nhau là sẽ thành một cặp, từ đó sẽ thay đổi ý kiến của mọi người, nhưng mà..có lẽ hơi khó, mới có nhà Thiên Vũ đồng ý thôi
- Chà, hơi mệt đây, có gì chị sẽ nói giúp tụi em một tay, em cũng biết
đó, nếu hai gia đình có danh tiếng mà đã hứa hôn cho nhau thì khó mà xử
lý lắm, cho nên em đừng bỏ cuộc
Nó uống một hơi hết ly sữa, đúng
lúc đó điện thoại cũng reng lên, là Phương Thy, gọi làm gì cơ chứ? Đáng
ra nó không nghe đâu, vì chuyện nó và hắn hợp tác làm sao bị bại lộ được nếu không có bàn tay của hai anh em họ “góp sức” chứ.
- Nghe đi em, đưa cho chị.
Tú Tuệ lấy cái ly từ tay nó rồi đi xuống bếp, nó bấm nút nghe, giọng lạnh hơn.
- Alô
“- Nhi à đang ở đâu đó?” _ Nhỏ vui vẻ
- Có chuyện gì? – Nó vẫn lạnh lùng
“- Anh mình đến đón Nhi về nhà, chẳng phải Nhi không có nhà sao?”
- Nhi ở nhà Thiên Vũ, có gì thì nói luôn đi – Nó cố ý nói như thế để có thể xem thử nhỏ quan tâm chuyện này hay là không
“- Nhà..Thiên...Vũ? Nhi ở đó làm gì chứ?” _ Nhỏ bắt đầu lo lắng, giọng cũng lắp bắp
- Thì lúc chúng ta nói chuyện, Nhi với anh ấy đi chung mà, làm sao? – Nó bắt đầu chuyển sang giọng vui vẻ
“- Thy..Thy... Anh ấy là hôn phu của Thy, Nhi ở đó có hơi..”
- À vòng đi nói lại cũng là sợ Nhi cướp anh ấy à? Anh em hai người đã nói gì với Ba Mẹ Nhi?
“- Nói gì cơ? Thy không hiểu”
Nó thở dài, cương quyết nói :
- Không thừa nhận sao? Cũng chỉ có anh em hai người mới biết được chuyện
xảy ra hôm nay, chẳng lẽ Thiên Vũ đi nói với Ba Mẹ Nhi chuyện đó à? Được thôi, không sao cả, dù gì thì ai yêu ai cũng sẽ thành một cặp với người đó thôi và đến lúc đó, hôn nhân này chẳng còn hiệu lực nữa.
Nó cúp máy không cho nhỏ nói thêm lời nào, Tú Tuệ đứng sau lưng nó nãy giờ cũng đi lại ghế ngồi xuống.
- Em không cần phải cố gắng mạnh mẽ làm gì, đi ngủ thôi
- Dạ.
Nó và Tú Tuệ cùng nhau lên phòng ngủ, có lẽ như lời Tú Tuệ nói, sẽ khó giải quyết lắm đây.
Sáng hôm sau, nó thức dậy đã ngửi thấy mùi thơm ở dưới bếp liền mau chóng
đánh răng rửa mặt rồi xuống dưới, Tú Tuệ đang chiên trứng và thịt, làm
bụng nó kêu cồn cào. Thấy nó xuống, Tú Tuệ đùa nó :
- Tối ngủ ngon không? Có mơ thấy bạn trai không?
Nó ngượng đáp lại :
- Chị kì quá, bạn trai đâu mà mơ, có cũng mừng
Tú Tuệ đem đồ ăn lên bàn, cười cười gọi nó lại ăn sáng, vừa ăn chị em lại
nói những thứ linh ta linh tinh. Ăn xong cả rồi thì cùng nhau rửa chén
lại tiếp tục nói luyên thuyên cả buổi sáng. Cả hai đang xem tivi vui vẻ
thì điện thoại của nó lại reo lên liên tục.
- Mẹ
“- Tuyết Nhi, con ở đâu? Mau về nhà gấp, nhanh lên nhé”
Mẹ nó hối thúc rồi cúp máy không cho nó nói câu nào, thấy sắc mặt nó không tốt, Tuệ liền hỏi han, quan tâm.
- Là Mẹ gọi bắt về nhà sao?
Nó ủ rũ gật đầu, cô vỗ vai nó rồi an ủi :
- Không sao đâu mà, chị cùng đi với em, mau lên thay đồ thôi. Đi nào!
Cô kéo nó lên trên phòng, cho nó mượn một bộ đồ để về nhà cho đàng hoàng
rồi cả hai chị em lên xe và bắt đầu về nhà nó. Tới sân nhà đã thấy một
đống xe, xe ai vậy nhỉ? Bạn Ba? Hay là ai khác? Một đống câu hỏi dồn vào não nó. Hai chị em bước vào nhà, rất nhiều người, nào là gia đình họ
Thiên, họ Hoàng, tính luôn cả nhà nó, thấy nó, Minh Lâm vui mừng nhưng
nó thì ôm nguyên bộ mặt lạnh như “tờ”, cả hai chị em ngồi xuống, tách
biệt với những người ở đây.
- Đầy đủ mọi người rồi, tôi đây có chuyện muốn nói. Đó là về bốn đứa nhỏ. – Ba nó
“Lại là chuyện cưới hỏi” _ Nó nghĩ thầm trong đầu
- Tuyết Nhi, nó muốn hủy hôn với Minh Lâm. – Ba nó nói khiến cho tất cả đứng hình, hủy hôn ư? Sao lại như vậy?
- Cái gì?! Sao lại thế được? – Ba nhỏ hỏi
Bà Lục nhìn nó nói :
- Nhi, con hãy nói đi
- Con và Minh Lâm không có tình cảm gì ngoài bạn bè, anh trai và em gái,
kết hôn cũng chẳng có hạnh phúc, cho nên con muốn hủy hôn. – Nó mặt lạnh nói rõ
- Con không muốn hủy hôn. – Anh ta nói tiếp khiến cho bầu
không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, hai ánh mắt chạm vào nhau
mà chẳng có tí cảm xúc nào
- Còn Thy và Vũ? – Mẹ nó hỏi
Nhỏ lắc đầu đáp :
- Con không muốn họ hủy hôn, con muốn Nhi là chị dâu của con thôi
- Con không muốn Tuyết Nhi kết hôn với Lâm
Một lần nữa tất cả đứng hình do chính câu nói đó, do chính hắn nói, nói một cách kiên quyết. Nó nhìn hắn, chợt mỉm cười nhẹ, anh ta thấy tình hình
không khả quan liền tức giận quát to.
- Tại sao chúng tôi phải nghe ý kiến của anh? Đây là chuyện của tôi và Tuyết Nhi, không cần anh xen vào
Hắn chưa kịp nói gì thì nhỏ đã nhảy vào chặn ngang.
- Thiên Vũ, em không muốn hôn phu của mình lăng nhăng với người khác đâu, đặc biệt là người đã có chồng. Nhi à, làm ơn tha cho chồng Thy đi, dù
sao cậu cũng đã có anh Lâm rồi, đừng để người khác dị nghị chứ
Câu nói đó của nhỏ làm cho nó tức điên lên, bây giờ còn lại nói như vậy nữa sao? Tình bạn bao nhiêu năm, giờ tan nát rồi, đổ vỡ rồi, chỉ còn lại kẻ thù hay sao? Nó đứng lên, hai bàn tay đã hình thành nấm đấm nắm chặt
vào nhau, nó cố gắng nhẫn nhịn để không mất hòa khí.
- Dị nghị?
Thì đã làm sao? Trước giờ tôi chưa từng quan tâm đến mấy thứ đó. Hôn phu hả? Có chồng sao? Ai cơ? Hôn phu của cô là ai? Chồng của tôi là người
nào? Nói đi!
Nhỏ cũng không vừa gì mà đứng lên, nhếch môi cười một cái rồi đáp :
- Hôn phu của tôi là Thiên Vũ, chồng cô là anh tôi, Hoàng Minh Lâm, chắc cô không quên nữa chứ nhỉ?
- Xin lỗi nhưng tôi không còn là hôn phu của cô, hôm qua Tuyết Nhi và tôi đã nói hết rồi, Ba Mẹ tôi đã đồng ý cho chúng tôi quen nhau, phải
không?
Hắn hỏi nó một cách thân mật và cũng nhận được câu trả lời
của nó làm nhỏ tức đến muốn trào máu, Tú Tuệ ngồi nghe từ nãy giờ cũng
đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, có vẻ phức tạp dữ dội đây.
-
Nhân đây tôi cũng xin nói – Mẹ hắn lên tiếng – Chuyện này chúng tôi đã
có nghĩ kĩ, rất nhiều. Về hôn sự của con tôi và con gái anh chị (Thy),
chúng ta chỉ là mới nói sơ lược về vấn đề này cho nên không có hứa hẹn
gì cả, với lại Thiên Vũ và Tuyết Nhi tụi nó quen nhau cũng chẳng có gì
là xấu nên tôi muốn Tuyết Nhi là con dâu của tôi hơn, xin mọi người
thông cảm cho hai đứa nó.
- Tại sao tất cả đều đứng về phía cô ấy, còn con? Gạt chuyện con và Thiên Vũ qua một bên đi, Tuyết Nhi và anh
con đã có hôn ước, tại sao bác lại nói muốn Tuyết Nhi là con dâu bác
chứ? Cô ấy là con dâu nhà họ Hoàng, mãi mãi không thay đổi – Nhỏ nói với giọng kiên quyết, ánh mắt nhỏ hướng vào nó, giống như đang nói là
”Thiên Vũ là của tôi” vậy
- Cô đừng nói với cái giọng đó...
- Gì chứ? Tôi làm gì sai? – Nó chưa kịp nói hết đã bị nhỏ chen ngang –
Thiên Vũ là hôn phu của tôi, Minh Lâm là hôn phu của cô, sao cô không
chịu an phận mà cứ bám dính lấy Thiên Vũ vậy hả? Cô tính làm gái sao?
Kiếm tiền hả? Nói đi, cô muốn bao nhiêu, tôi sẽ cho, mong đừng làm phiền cuộc sống của chúng tôi được không?!
Câu nói đó đã khiến cho nhỏ
bị tát một cái, một cái tát bao gồm sự tức giận, đau lòng, tại sao lại
nói như vậy được chứ? Chẳng lẽ tình bạn bấy lâu chỉ vì một chuyện này mà chấm dứt, trở thành kẻ thù không đội trời chung? Nó tát nhỏ mà trong
lòng đau tận cùng cũng phải nuốt những giọt nước mắt đó vào tim.
- Lục Tuyết Nhi, sao cô dám tát con tôi? Nó đã làm gì cô? – Mẹ nhỏ tức giận đẩy nó ra mà xót thương cho con mình
- Tại sao à? Bác không nghe con gái bác nói gì sao? Những lời như vậy
cũng nói ra được, không phải quá đáng lắm sao? Đến bây giờ con mới thật
sự biết cô ấy là loại người thế nào, một loại người có thể thay đổi bất
cứ lúc nào, người mà luôn nói cười dễ thương nhưng lại là một người ác
độc. Bác có biết con gái bác đã trút tất cả cơn giận lên một con chó và
đứa bé hay không?
Mọi người muốn biết chuyện gì đang xảy ra không? Cùng tôi quay ngược thời gian cách đây vài ngày trước, cái ngày mà nó
và hắn luôn đi có nhau, cười nói vui vẻ, ngập tràn hường phấn. Điều đó
như mũi dao đâm vào tim nhỏ, trái tim bắt đầu rỉ máu và tính cách dần
thay đổi, sự tức giận, ghét cay ghét đắng nhỏ “dành” hết cho con chó con bị bỏ rơi ngoài đường. Trên đường đi học về, nhỏ đang rất là tức giận,
nó vô tình đi ngang qua thấy nhỏ, hôm nay không đi đường chính và lại đi đường nhỏ, lo lắng nên nó mới đi theo thì bỗng chú chó con tội nghiệp
từ đâu đi tới đứng trước mặt nhỏ, nhỏ nhớ lại những lúc mà cả hai người
kia luôn đi có nhau liền nổi giận đùng đùng đập văng con chó ra chỗ khác rồi tiến lại nắm đầu nó lên, chửi đủ thứ rồi quăng mạnh con chó xuống,
cùng lúc đó có một đứa bé gái đi lại và ôm chú chó lên, đôi mắt nhìn nhỏ mà nói những lời mà con nít vẫn chưa phân biệt đâu là đúng hay sai.
- Sao chị lại làm vậy? Sao lại quăng con chó xuống như thế chứ? Chị thật
là ác độc, chị không có trái tim, không có tình thương gì cả
- IM NGAY! Đồ nhãi con, mày dám nói như vậy với tao hả? Đi chỗ khác chơi!
Những lúc đó, từng cử chỉ, lời nói đều được nó nhìn thấy tất cả, lúc đó nó
cũng nghĩ tại sao nhỏ lại cư xử như vậy? Không phải trước giờ rất thương yêu những thứ nhỏ xinh sao? Tại sao hôm nay lại giống như người máu
lạnh vậy?
Quay lại thời gian tất cả đang nghe nó nói, rất bàng
hoàng và ngỡ ngàng, sao lại có chuyện đó chứ? Chẳng lẽ nó bịa ra để vu
oan cho nhỏ à? Nhỏ dùng con mắt căm giận nhìn nó, Mẹ nhỏ tức giận hỏi
nó.
- Tại sao cô phải làm như vậy? Cô mới là người ác độc, một đứa chuyên đi phá hạnh phúc người khác, cô có vui khi làm vậy không hả?
- Đó là sự thật, con chẳng cần bịa ra để vu oan cho con bác đâu
Bốp! Nó nhận được một cái tát từ Mẹ nhỏ, anh ta liền lo lắng, xót xa.
- Mẹ, sao lại tát Nhi như thế?
- Bác có thể không tin con cũng được, ghét con cũng được nhưng..đây vĩnh viễn là sự thật không thể thay đổi!
- Im đi!
Cái tát thứ hai đi kèm theo hai chữ là của Ba nó, một cái tát rất đau, in
hằn cả năm dấu tay, tay nó giờ đã bạt cả máu vì nắm quá chặt, tim cũng
đang rỉ máu, tại sao vì người ngoài mà tát con mình chứ? Chẳng lẽ cả Ba
cũng không tin?
- Ba vì người khác..mà ra tay đánh con? Ba cũng chẳng tin con sao?
Nước mắt nó lăn xuống, chảy dài hai bên má, Mẹ hắn liền đi lại an ủi nó.
- Tuyết Nhi, con phải hiểu cho Ba, Ba làm tất cả là vì con
- Ba không cần nói những câu đó, Ba không phải vì con, không phải. Chẳng
có ai..tin người ngoài mà đánh con mình cả. Ba làm thế là vì công ty của Ba thôi, chẳng phải là Ba và gia đình họ hợp tác làm ăn sao? Nếu như
hai tụi con kết hôn, sẽ có lợi cho cả hai gia đình thôi, chỉ có lợi cho
người lớn thôi!
- Im ngay cho Ba!
Cái tát thứ ba đáng ra là
ông đánh nó nhưng vì hắn đỡ cho nó nên thành ra là hắn bị tát, nhỏ vì
thế lại càng làm quá lên, quát vô mặt nó.
- Lục Tuyết Nhi, sao cô dám làm vậy? Cô dám...đúng là đồ đê tiện
Nó mặc kệ những lời nói khác mà quay bước bỏ đi luôn không nói thêm lời
nào cả, hắn đuổi theo nó, đương nhiên một điều rằng hai anh em họ cũng
đi theo.
- Tuyết Nhi, đứng lại! – Hắn kéo tay nó lại
Nó không nói một câu nào, hai má ướt đẫm nước mắt, nhỏ vừa chạy đến nơi đã chửi xối xả vào mặt nó mà chẳng cho ai nói câu nào.
- Lục Tuyết Nhi, đồ đê tiện, cô không xứng đáng làm bạn của tôi. Tôi cứ
tưởng cô sẽ nghĩ đến tình bạn mà buông tha cho anh ấy, nhưng tôi đã lầm
rồi, cô hoàn toàn chỉ nghĩ cho mình thôi. Cô là đồ bắt cá hai tay, đồ
không biết xấu hổ, đồ mặt dày, Ba Mẹ cô dạy cho cô những điều đó sao?
Bốp... Một cái tát giáng xuống gương mặt nhỏ, thật sự rất đau, đỏ hết cả lên,
nó nhìn nhỏ, ánh mắt thật sự không còn như xưa nữa.
- Cô đừng quá đáng, nếu không..tôi thật sự không biết mình sẽ làm gì đâu.
- Nhi, anh chỉ muốn nói rằng, bằng mọi giá anh sẽ khiến cho em yêu anh, tự quay trở về vị trí của mình.
Anh ta nói xong liền quay người đi, nhỏ mặc dù rất ấm ức nhưng cũng phải đi theo anh mình. Về phía của ba bên gia đình, Tú Tuệ đang nói chuyện với
cả ba bên, có thể..giúp được một tí.
- Đáng ra mọi người không nên hứa hẹn như vậy cho tụi nhỏ chứ, bọn nó chỉ mới 17, 18, còn tuổi ăn tuổi chơi mà
- Chúng ta là Ba Mẹ tụi nó, Ba Mẹ đặt đâu con cái phải ngồi đó..
Mẹ nhỏ chưa nói hết câu đã bị Tú Tuệ cắt ngang ngay, thời đại nào rồi mà
con cái do Ba Mẹ sắp đặt như vậy chứ, thảo nào lại có nhiều người bỏ nhà ra đi hoặc là dùng cái chết để thoát khỏi ba cái chuyện này, tất cả
không phải là do người lớn cả sao? Tại sao lại không nghĩ cho con cái
mình một chút chứ, phải nghĩ xem bọn nhóc có đồng ý hay không hay có suy nghĩ gì, thậm chí họ còn không hỏi qua một câu mà chỉ thông báo khi mọi chuyện đã rồi, như vậy bọn nhóc đâu được công bằng và cũng chẳng có tự
do để quyết định. Thậm chí các bậc phụ hyunh còn chẳng để tâm con mình
yêu ai hay đã thích ai mà cứ tươn tướp đi hứa hôn như vậy, lỡ như đám
nhóc đã thích hoặc yêu sâu đậm một ai đó rồi chẳng lẽ bắt cả hai chia
tay nhau chỉ vì mấy chuyện chẳng đáng như vậy sao? Thật lố bịch. Thời
nay xảy ra mấy chuyện này là vì công ty của họ sắp sa ngã, hứa hôn cho
một gia đình giàu có để cứu vớt, hoặc là chủ yếu muốn lấy lòng, cũng chỉ có thể như vậy.
- Chúng tôi là thật lòng muốn con mình hạnh phúc, chẳng phải ba cái lí do gì đó của cô đâu, vả lại cô cũng chẳng phải là
con cháu nhà họ Lục thì xen ngang làm gì chứ? – Mẹ nhỏ nói, như thể
chẳng xem cô ra gì
- Xin lỗi bác nhưng con là chị Tuyết Nhi, Ba Mẹ em ấy là Ba Mẹ nuôi của con, có thể xem là như vậy rồi đó ạ. Con xin
lỗi vì đã hỏi câu này nhưng khi bác hứa hôn cho chúng nó thì bác nghĩ
cho hai em họ bao nhiêu ạ?
Cô hỏi trúng “tim đen” của tất cả những người ở đây, tất cả đều im lặng không nói một lời nào, cô tiếp tục :
- Có lẽ như mọi người chẳng hiểu chúng nó bao nhiêu cả, các em ấy đang
tuổi lớn, phải cho tụi nó tự do chứ ạ, chứ ràng buộc khi chưa ra trường
thì chẳng phải tụi nó chẳng dám chơi với ai nữa sao? Với lại theo từ nãy giờ con ngồi xem tụi nhỏ cãi với nhau con nghĩ rằng tất cả chuyện này
đều là vì mấy cái hôn ước, Tuyết Nhi và Phương Thy đã chơi với nhau rất
thân mà chỉ vì chuyện này đã mất hết tình bạn rồi, mọi người có thấy cái cách Phương Thy nói chuyện không? Rất quá đáng đấy. Thy thích Thiên Vũ, Thiên Vũ lại thích Tuyết Nhi, cả Minh Lâm cũng thích con bé nhưng con
bé lại đem tình cảm đó dành hết cho Thiên Vũ, làm sao với cái tình cảm
phức tạp như vậy? Hay là mọi người định để cho chúng nó cứ đụng là cãi
nhau đây?
- Chúng tôi tự biết cách giải quyết, không cần cô dạy
như thế nào, chuyện hôn ước tôi quyết định con trai tôi sẽ lấy Tuyết
Nhi, con gái tôi sẽ lấy Thiên Vũ. Sẽ không ai ngăn được hôn ước này. Về
thôi ông.
Mẹ nhỏ thật sự rất cố chấp, nói sao cũng chẳng lọt tai câu nào cả, nội phải đối phó với bà ấy thôi cũng đủ chết rồi, thật là.
Hắn đưa nó đi vòng vòng hóng mát cho thoải mái hơn rồi mới đưa nó về nhà Tú Tuệ, đúng hay Tú Tuệ cũng vừa đến tới nhà, nó đi vào trong mà chẳng để ý thứ gì cả, thật khiến cho người khác lo lắng.
- Nếu Tuyết Nhi có gì thì báo với em, chị chăm sóc Tuyết Nhi giúp.
- Yên tâm đi, tôi biết rồi.
Nó cứ nằm lì trong phòng chẳng ăn chẳng uống gì cả, nước mắt thì cứ mãi
rơi mặc dù nó muốn nuốt sâu vào tim lắm. Tú Tuệ đem lên cho nó một ly
sữa, để cạnh giường, Tuệ ngồi xuống an ủi nó.
- Em đừng buồn nữa, chị nghĩ họ sẽ suy nghĩ lại mà, mau uống hết ly sữa đi, em chưa ăn uống gì cả.
- Em không muốn uống đâu.
- Em mà không uống thì chị phải nói sao với Thiên Vũ đây? Lúc về nó còn bảo chị cho em ăn uống đàng hoàng, mau uống đi mà
Nó cười một cái rồi lấy ly sữa uống, Tuệ xoa đầu nó rồi đi xuống lầu, điện thoại nó cũng sáng đèn, là tin nhắn từ hắn.