Tại nhà họ Lục, cả thảy tất cả mọi người đều có mặt tại đó khi nhận được tin nó trở về nước và hiện đang trên
taxi về nhà, thông tin đó khiến cho 2/15 số người ở đây cảm thấy bất an
và bực tức, số còn lại thì hoàn toàn trái ngược, đều cười nói vui vẻ,
thậm chí còn có ý định bày tiệc đón nó nhưng tất cả kế hoạch đều bị một
tay Khánh Thư chặn hết, thử hỏi xem nếu nó vừa về tới nhà đã nói chuyện
đó thì còn ai có tâm trạng mà ăn uống nữa, cũng chẳng vui vẻ gì mà, nếu
đích thị lúc chân tướng rõ ràng trước mắt mà mọi người đều vui vẻ thì
lúc đó có nấu nướng cũng chẳng muộn mà.
- Đi đi về về, còn gọi
chúng tôi đến đây đón tiếp cô ta, thật không biết xấu hổ. Đã mười lăm
phút rồi, còn đợi đến khi nào nữa chứ? – Nhỏ khó chịu lên tiếng
- Thưa tiểu thư của đại toàn dân Việt ơi, nếu cô cảm thấy mệt thì cửa ở đằng kia, xin mời! Nói thật, nếu như
không phải chị ấy bảo tôi gọi cô đến đây thì tôi chẳng phải tốn tiền
điện thoại để mời đại tiểu thư như cô đến đây đâu. – Khánh Thư cố ý nhấn mạnh câu cuối
- Cô… Triệu Khánh Thư, cô gọi Tuyết
Nhi là chị nhưng tôi cũng bằng tuổi cô ta, đáng ra cô cũng nên gọi tôi
là chị mới phải? Ăn nói cũng thật hỗn láo!
- Cô còn không bằng đẳng cấp với mấy con vật ở ngoài đường mà cũng muốn tôi gọi là chị? Trừ phi trời đổ mưa máu!
- Triệu Khánh Thư, cô dám..!!!!
Nhỏ tức giận đập bàn đứng lên trừng mắt nhìn Khánh Thư, nhưng chỉ vài giây
sau đó cũng chịu ngồi xuống khi ông Hoàng đích thân lên tiếng, bầu không khí theo đó cũng trở nên nặng nề.
- Ông bà Lục, sau bốn năm
không gặp mặt Tuyết Nhi thì bây giờ cuối cùng cũng gặp được con bé, xin
chia vui nhé. Kì thực lần này Tuyết Nhi về tôi cũng rất vui mừng, bản
thân tôi rất quý con bé, nó ngoan hiền lại dễ thương, bây giờ công ăn
việc làm ở Mỹ lại rất thành công, quả thật rất tài giỏi. – Bà Thiên vui
vẻ nói
- Cảm ơn bà nhiều, người làm Ba Mẹ như chúng tôi thật sự
rất vui mừng khi thấy nó như thế, lần này con bé về nhất định tôi sẽ
không để nó đi nữa. – Bà Lục cười tít mắt đáp
- Còn không biết là dựa vào thực lực hay là đi cổng sau để đạt được danh tiếng chứ bản thân tôi nghĩ nó là không thể nào.
- Còn mười phút nữa chị ấy sẽ về tới nhà cùng ba người khác, mong mọi người ráng đợi thêm mười phút nữa, cảm ơn à!
Khánh Thư cố ý nhấn mạnh ba từ cuối, ánh mắt nhắm vào bà Hoàng và nhỏ khiến
họ mặc dù tức giận nhưng không thể làm được gì bởi họ biết nếu như hai
người họ có đấu võ miệng với một mình cô thì chắc chắn cũng không thể
nào thắng nổi, huống chi nếu đánh lộn thật sự thì bọn họ lại càng không
thể thắng. Lúc nãy khi bước vào đây bà đã nhìn thấy vài tên áo đen lảng
vảng đằng sau sân vườn, chắc chắn là đám người của cô chứ không ai khác, ở đây ngoài cô ra còn có ai lưu manh thế nữa chứ. Cho nên nếu có tính
ra thì cũng không nên đụng đến cô nếu không muốn nhìn kĩ mặt từng tên áo đen kia.
- Vậy rốt cuộc khi nào cô ta mới có ở đây? – Nhỏ bắt đầu mất hết sự kiên nhẫn
- Cô mà nói thêm câu nào nữa là tôi tống cô ra khỏi đây đó. – Tú Tuệ cau
mày nhìn người con gái trước mặt, cô là từ nãy giờ nhẫn nhịn lắm rồi,
nếu không từ mấy phút trước đã sớm nhốt trong phòng tắm chơi với nước
rồi chứ ở đây la hét.
Ting… Một tin nhắn được gửi đến Khánh Thư,
cô trượt màn hình mở khóa ra xem tin nhắn, nội dung nó chỉ vỏn vẹn ba
chữ : “Bắt đầu đi!”. Cô tắt màn hình, đảo mắt nhìn mọi người một lượt
rồi mỉm cười ma mị.
- Chúng ta bắt đầu trước thôi. Khởi Phong, con dẫn Hạ Băng ra ngoài chơi nhé.
- Dạ.
- Không đợi Tuyết Nhi sao con? – Bà Lục lên tiếng hỏi
- Trước khi chị ấy về con sẽ thay chị ấy làm một số việc sau đó mọi người sẽ được gặp nhân vật chính thôi.
Cô mỉm cười rồi ra hiệu cho mấy tên đàn em đem đến một chiếc máy chiếu
mini kèm theo đó là một chiếc điện thoại mới toanh bóng loáng đẹp mắt,
đợi bọn họ “lắp ráp” hết tất cả rồi cô mới cầm remote lên nói :
- Đáng ra sẽ không có ngày này nhưng nhờ ơn của Hoàng Minh Lâm và Hoàng Phương Thy nên mới như thế này, haizz.
- Cô muốn nói đến cái gì? – Anh ta nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng
- Cũng không có gì, chủ yếu là về vấn đề của bốn người. Anh, cô ta, chị
tôi và Thiên Vũ. Mọi người ở đây ai cũng biết chuyện Thiên Vũ và cô ta ở trong khách sạn và bây giờ kết quả là Hạ Băng nhỉ? Ở đây tôi muốn nói
rằng…tất cả đều là giả!
- Triệu Khánh Thư, cô im cho tôi!! Đã bốn năm rồi, tại sao còn nhắc lại chuyện cũ làm gì?! – Nhỏ tức giận hét
lớn, vẻ mặt giận dữ đó lại đan xen một chút gọi là sợ hãi
-
Phương Thy, con mới là người im lặng, đừng có la hét um sùm nữa. Khánh
Thư, con nói chuyện này là giả là ý gì? Nếu như không có bằng chứng thì
đừng nói bừa, ngay cả Tuyết Nhi bác cũng không nể mặt. Dù sao Thy cũng
là con gái bác.
Sau khi nghe những lời đó từ ông Hoàng cô mới gật đầu mỉm cười, bọn họ chính là muốn bằng chứng, đúng là bốn năm trời bỏ
ra quả nhiên không hề phung phí một tí nào, bây giờ cái đống kia đã có
thể sử dụng một lượt cho họ khâm phục khẩu phục trước tài điều tra của
Triệu Khánh Thư cô đây, ha ha ha.
- Bằng chứng, đương nhiên có, thậm chí con còn có cả nhân chứng cơ. Nhưng trước hết hãy xem vài bộ phim đã nhé?
Cô cầm remote chĩa về phía trước mà bấm nút, tivi “nhận được lệnh” liền
sáng màn hình, hiển thị lên bốn khung video có tên lần lượt : Video-550. Video-560. Video-570 và Video-580. Cô bấm nút thêm một lần nữa, khung
video đầu tiên được cô chọn che lắp hết màn hình, bắt đầu trình chiếu,
mọi người cũng chăm chú quan sát những gì diễn ra trên tivi.
[…]
Bốn năm trước. Tại thời điểm Khánh Thư đến quán café nhờ vả đàn em của mình để trợ giúp điều tra, ngay sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, bọn họ đã
ngay lập tức đến trước nhà của nhỏ và cử ra hai người với bộ dạng quần
áo lòe loẹt, tóc tai quái đản và gương mặt được trang điểm đậm như mấy
bà bói. Hai người bọn họ chỉnh sửa lại đôi chút rồi bấm chuông cửa ầm ĩ, chỉ chừng vài giây sau đã có hình dáng của một cô gái đứng sau lưng bọn họ, gương mặt lạnh toát ra vẻ sang chảnh của cô tiểu thư đài cát.
- Các người là ai? Sao lại bấm chuông cửa nhà tôi?
- Ờ…chúng tôi vô tình đi ngang qua đây, như cô thấy, trời nắng nóng,
chúng tôi trên người lại không có đồng bạc nào, cô thương tình thì hãy
cho chúng tôi xin năm trăm đồng nước.
Hai người bọn họ mếu máo
nhìn thẳng vào mắt nhỏ như muốn tìm sự thương hại trong đó nhưng bất
thành, ánh mắt nhỏ có chút gì đó thực sự rất kinh dị khiến người đối
diện nhìn vào liền nổi cả rừng da gà. Bọn họ di chuyển ánh mắt sang chỗ
khác để tránh làm lộ thân phận, bâng quơ nói một vài câu :
- Tôi
nhìn thấy số cô thật sự rất sướng nha, tiểu thư đài cát, xinh đẹp lại
giàu có, trong tương lai sẽ có một anh chàng yêu cô say mê.
Nhỏ
nghe những lời đó cũng có chút vui trong lòng, nhưng những lời nói này
không có căn cứ, bọn họ cũng là kẻ qua đường kì lạ xin nước, không thể
tin được lời nói của họ, ai biết đâu bọn họ là ăn cướp giả danh, vẫn nên đề phòng.
- Tôi cho các người tiền, mua nước rồi đi đi.
Nhỏ đưa tờ một trăm cho bọn họ rồi mở cửa vào trong nhà, nhưng chưa được mấy giây mọi động tác của nhỏ đã dừng lại.
- Tôi nhìn thấy cô của bốn năm sau, Hoàng Phương Thy.
- Sao…sao ông biết tên tôi? Có phải Triệu Khánh Thư….
- Cô gái trẻ, đừng tức giận, tôi là một thầy bói có thể nhìn thấu người
khác, tôi thậm chí còn biết cô đang nghĩ gì trong đầu. Không một ai
không muốn biết trước tương lai của mình? Ngay cả cô!
Điều người
đó nói hoàn toàn đúng nhưng trong lòng nhỏ vẫn nửa tin nửa ngờ, cái gì
mà biết trước tương lai đấy, chắc chắn là nhỏ muốn biết nhưng nhỏ sợ bị
con người này lừa đảo thì khốn, với lại danh tính bọn họ…chưa từng biết
đến, còn bảo là thầy bói…ai mà tin được. Nhỏ ngẫm nghĩ một lát rồi lên
tiếng :
- Tôi không tin các người, trừ phi các người nói trúng năm chuyện mà tôi từng làm trong một tháng đổ về.
- Cô từng đưa tiền cho một tên đàn ông trong quán café. Cô từng hãm hại
một chàng thiếu niên để đoạt lấy tình yêu cho chính mình, đây là lần thứ hai. Tôi nghĩ nhiêu đó cũng đủ khiến cô tin?
- Còn điều thứ ba? – Nhỏ cố gắng giữ bình tĩnh để đối diện với người trước mặt, nhưng dường
như điều đó đã là dư thừa khi trong ánh mắt nhỏ đã chứa đựng nỗi sợ hãi
hiến người khác nhìn vô đều dễ dàng thấy được điều đó.
- Cô từng và đang hợp tác với ông trùm xã hội đen, Triệu Minh Cương!
Nhỏ như chết đứng tại chỗ, những điều này ngoài anh ta và bọn họ ra thì
chẳng ai biết được, ngay cả Triệu Khánh Thư và nó càng không thể biết,
vậy tại sao người này lại biết rõ như thế? Chẳng lẽ như lời ông ta nói
rằng có thể thấy quá khứ và tương lai hay sao? Nhỏ chậm rãi di chuyển
ánh mắt nhìn về phía ông ta, run run hỏi :
- Ông nhìn thấy gì?
- Một điều khủng khiếp xảy đến với cô, nếu cô muốn hóa giải nó thì xin
hãy nói chúng tôi nghe sự thật, bằng không tôi sẽ không thể làm gì hơn.
Tai họa này không chỉ mình cô gánh lấy mà còn ập xuống người thân của
cô, người cô yêu thương. Lựa chọn là thuộc về cô, nhưng dù sao đi nữa
tôi vẫn khuyên cô nên quay đầu, chắc cô cũng không muốn người yêu chết
chứ?
Nhỏ cúi đầu đứng đó suy nghĩ một hồi, thật sự thì ông ta nói không sai thứ gì, điều này nhỏ có thể nói chắc chắn như đinh đóng cột,
nhưng chuyện nói hết tất cả thì… Nhỏ ngẩng đầu lên nhìn người đối diện,
hỏi lại một lần nữa :
- Nếu tôi nói hết…ông thật sự giúp tôi sao?
- Thần linh không bao giờ biết nói dối! – Người đó đặt tay trước ngực mình, nhắm mắt lại ngước lên trời đáp
- Vậy mời ông vào nhà, dù sao bên trong chỉ có vài ba người giúp việc, vào trong dễ nói chuyện hơn. Mời!
- Cảm tạ tiểu thư.
Nhỏ gật nhẹ đầu rồi mở cửa đi vào mà không biết hai con người phía sau đang cười trong âm thầm, con người nhỏ thật sự quá dễ gạt, chỉ cần một chút
thông tin cũng đã đủ khiến nhỏ sợ hãi đến mức này, nói đến thì bọn họ
thật quá tài ba, diễn xuất thần thế này thì không làm diễn viên cũng
uổng.
Hai người bọn họ theo chân nhỏ vào nhà, vừa đi anh chàng
“thư ký thầy bói” vừa xem xét lại chiếc camera nhỏ xinh của mình vẫn còn ổn định vị trí hay không, lỡ như mất cả buổi trời mà ra được màn hình
màu đen thì tức chết mất. Nhỏ đang đi bỗng dưng đứng yên quay phắt người lại làm bọn họ giật cả mình, thót cả tim, cũng may là kịp phản ứng.
- Nói chuyện nãy giờ vẫn chưa biết tên hai người?
- Ờ…tên…Mác-cô-xê.
- Mimimi.
Nhỏ nhíu mày nhìn hai người họ, cái gì mà Mác-cô-xê rồi Mimimi, tên tuổi gì thật kì lạ, nếu như bọn họ không phải có thân hình con người thì nhỏ từ sớm đã nhận dạng bọn họ chính là người ngoài hành tinh, ăn mặc lạ,
trang điểm lạ, ngay cả cái tên càng lạ hơn, nhỏ chưa uống rượu cũng đã
say rồi.
- Chị Lan, lấy dùm em hai ly nước. Hai người ngồi đi.
Bọn họ thấy nhỏ ngồi xuống liền nhanh chóng ngồi xuống, mồ hôi cũng vả cả ra, có lẽ là do thời tiết nóng, thời tiết nóng thôi.
- Nói đi, làm sao tôi có thể thoát khỏi cái gì đó đó.
- Cô quên rồi sao? Cô phải nói hết cho chúng tôi biết, nếu không tôi không thể…
- Anh tôi là Hoàng Minh Lâm, anh chính là hôn phu của Lục Tuyết Nhi, tôi
là hôn thê của Thiên Vũ, bốn chúng tôi đều được hai bên gia đình quyết
định hôn sự. Nhưng sau đó Lục Tuyết Nhi lại quen Thiên Vũ và cướp mất
anh ấy từ tay tôi. Rất lâu sau đó chúng tôi biết được Tuyết Nhi chỉ là
con nuôi của ông bà Lục, Triệu Minh Cương – người chồng mới của Mẹ ruột
cô ta lại rất muốn đưa cô ta về nhà nhằm mục đích gì đó tôi cũng không
biết. Rồi sau đó anh em chúng tôi đã hợp tác với…Ngọc Anh và Khải Minh.
Chúng tôi…
- Cô và anh cô hợp tác với bọn họ, nói đúng hơn là
Triệu Minh Cương để phá lễ đính hôn của cô gái trẻ kia, các người cũng
đứng yên khi biết rằng ông ta sẽ ra tay giết ông Trần đúng không?
Nhỏ im lặng một vài phút rồi gật đầu, nói tiếp, dường như nhỏ không một
chút phòng bị gì và khả năng tin người thật sự đạt đến đỉnh nhà, không
một chút gọi là nghi ngờ.
- Đúng. Sau đó chúng tôi bao gồm cả bọn họ có kế hoạch chia rẽ Thiên Vũ và Tuyết Nhi, đương nhiên chuyện này
không chỉ xảy ra một lần, ông cũng biết!
Mác-cô-xê và Mimimi nhìn nhau rồi quay sang nhỏ gật đầu đồng ý, nhỏ tiếp :
- Chuyện đó xảy ra tại khách sạn (A) phòng 208, tôi đã sử dụng lại kế
hoạch cũ, tôi cũng thật không ngờ anh ấy lại vì cô ta mà một lần nữa lại đến, anh ấy có nghi ngờ tôi nhưng vì muốn hủy hôn với tôi nên…bỏ đi,
chuyện xảy ra sau đó cũng giống trong phim vậy, thuốc ngủ, người thay
thế anh ấy để chụp hình làm chứng cứ, và đương nhiên chúng tôi chưa làm
gì cả, tôi vẫn trong sạch và anh ấy cũng chưa từng, ông hiểu mà nhỉ?
Mác-cô-xê trừng mắt nhìn nhỏ rồi cau mày chống tay suy nghĩ, nhỏ nhìn bộ dạng của ông ta cũng bị dọa cho giật mình, không phải vì có vấn đề về tai họa,
mà vấn đề nằm ở chỗ có phải nhỏ nói quá rõ ràng rồi hay không? Nhưng lời đã nói ra trong lúc không suy nghĩ, giờ có rút lại cũng không thể nào.
- Cô…pha nước muối ngậm vào miệng năm phút rồi phun ra ngoài cửa để đuổi
tai họa đi, sau đó đốt nến rồi cầm nó đi khắp căn nhà, không chừa ngóc
ngách nào,…
Ngoại trừ nhỏ ra, kế hoạch “lừa đảo” này cũng nhắm
đến anh ta và hắn nhưng làm bằng mọi cách đều không thể cạy được bất cứ
thông tin nào từ anh ta, phải nói con người này thật sự rất giỏi che
giấu, suốt cả buổi nói chuyện ngoài gương mặt lạnh lùng ra thì chẳng có
bất cứ thứ gì để nói cả, còn hắn thì vừa mới hù rằng nó sẽ vì hắn mà
chết ấy thế là mọi thứ đều theo nước tuôn ra hết, đầu đuôi câu chuyện
đều y như những gì họ nghe từ nhỏ.
Bên thế giới bốn năm sau, tại
nhà họ Lục, những gì bọn họ xem được đều rất rõ ràng, từng hành động nhỏ đến từng lời nói. Nhỏ sau khi xem đoạn đầu của video đó đã mất hồn, nhỏ không thể ngờ lúc đó mình lại dễ dãi mà tin tưởng bọn họ, bây giờ nghĩ
lại cũng rất đáng xấu hổ, giấu đầu lại lộ đuôi rất lộ liễu, về phía anh
ta, gương mặt cũng chỉ như thế, lạnh lùng. Hắn là người vui nhất từ nãy
đến giờ khi xem hết video này, trong lòng thầm cảm ơn Khánh Thư đã vất
vả tìm ra chứng cứ cho mình. Điều đáng để nói hơn chính là mọi người lúc này là thế nào, vui mừng, tức giận lẫn lộn đan xen vào từng người họ,
ánh mắt ai ai đều đổ vào hai anh em nhỏ như muốn xé xác ra. Ông Hoàng
tức giận quay sang tát nhỏ một cái đau thấu xương, in cả năm dấu vân tay đậm đỏ trên má.
- Tao uổng công tiền bạc nuôi mày để giờ mày làm những chuyện này, Hoàng Phương Thy, mày không phải là con gái của
tao!!!! Cả mày, Hoàng Minh Lâm, mày là anh nó mà lại cùng phe với nó,
anh em tụi bây…
Ông chưa nói hết đã bị cơn tim ngăn chặn khiến
mọi người một phen mất hồn, lần này nhỏ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội lỗi.
- Ba ơi, con xin lỗi, Ba ơi đừng làm con sợ. Ba…
Nó đứng ở ngoài cửa từ nãy giờ cùng ba con người theo sau cuối cùng cũng
hành động, từ nãy giờ là nó đi gọi bác sĩ đã hẹn trước, đằng sau nó còn
có một chiếc máy nhỏ xinh be bé dùng để xét nghiệm vài thứ. Nó quay đầu
nhìn ông bác sĩ rồi gật đầu, ông bác sĩ hiểu ý nó liền nhanh chóng vào
trong nhà khám cho ông Hoàng.
- Lục tiểu thư, chào cô, lâu ngày không gặp.
- Rất vui lại gặp anh và hân hạnh khi gặp cô và anh, không phiền nếu ba người đứng đây đợi một lát chứ?
- Được, miễn là cô bảo đảm an toàn cho chúng tôi.
Ở bên ngoài nói chuyện vui là thế, bên trong lại hoàn toàn trái ngược,
tình trạng của ông Hoàng đã đỡ và đã được đưa vào phòng nằm nghỉ vì lí
do cơn tim khiến ông bất tỉnh. Bóng dáng ông vừa khuất nhỏ đã đi về phía Khánh Thư quát to :
- Triệu Khánh Thư, cô là đồ rắn độc. Cô dám sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đó với tôi.
- Cô xoắn cái gì? Cô hãm hại người ta được thì tôi sao lại không? Cái này gọi là gieo quả nào gặt quả đó. Còn vài thứ để cô xem nữa đấy, cứ chờ
đi. Về phần Hạ Băng, đứa con gái mém là con của Thiên Vũ, cô bé không
phải con của anh ấy và cả cô gái này.
- Cô có bằng chứng gì? Nếu
không có gì thì đừng cáo buộc bậy bạ, dù sao em gái của tôi đã là người
của Thiên Vũ, chuyện có con là bình thường, cô đừng khiến em gái tôi
phải mất cả đời. – Anh từ nãy giờ im lặng cũng lên tiếng, giọng điệu có
phần mỉa mai
- Chúng ta có thể xét nghiệm ADN. – Khánh Du lên tiếng nói
- Xét nghiệm cũng phải mất một thời gian, không thể muốn là được. Triệu
Khánh Thư, ngay từ đầu tôi đã biết cô và Lục Tuyết Nhi không phải loại
người tốt đẹp gì, chỉ có cái vỏ bọc tiểu thư, ngoài ra toàn rác rưởi.
Cho nên Ba Mẹ của các người đều là rác rưởi, không bằng một con chó!!
Bà Hoàng phẫn nộ hét lớn, gương mặt của bà cũng đã đỏ vì tức giận, xem ra
người đàn bà này quá bao che con của mình nên lầm đường rồi.
- Bà Hoàng, xin bà ăn nói cho cẩn thận, Tuyết Nhi là con gái của chúng tôi,
Lục Gia này, nó không phải là rác rưởi, mà rác rưởi chính là hai đứa con của bà!!
- Tốt nhất bà nên im lặng nếu không muốn gia đình hai
bên càng làm lớn chuyện hơn. Cũng xin đây, tôi hủy hôn ước cho con gái
mình với thằng khốn nạn đó, nó không xứng với con tôi!
Nghe những lời đó từ ông bà Lục, anh ta lập tức đứng dậy tức giận nói :
- Điều này là không thể, cô ấy chính là vợ của con, không ai có thể cướp cô ấy đi mất!!
- Chính anh đã đẩy xa cô ấy ra khỏi mình khi làm những chuyện đó, Minh
Lâm! Tôi hiểu cảm giác của anh, yêu đơn phương là thế nào, nhưng tôi
buông bỏ để cô ấy bên hạnh phúc của mình, nhưng giờ tôi cũng đã có một
người con gái ở bên cạnh mình, tôi tin anh cũng sẽ như thế.
Khánh Du vừa nói vừa liếc mắt nhìn Khánh Thư, khung cảnh kích động này cũng
nhờ họ mà trở nên lãng mạn đôi chút. Nó ở bên ngoài nhìn thấy thế cũng
yên lòng, vậy là cặp đôi mới chính là họ rồi, hồi đó như chó với mèo,
bây giờ lại liếc mắt đưa tình, thật không thể ngờ trước.
- Đừng nói nhảm, có bằng chứng gì cứ đem ra hết, tốt nhất nên có ích cho các người biện minh.
Nó cười khẩy quay sang nhìn bà ta và Dương Hạo rồi bước vào trong nhà,
dáng vẻ cực kì sang chảng và quyền lực. Chữ “Tôi” vừa thốt ra đã có biết bao ánh mắt nhìn theo.
- Tôi đứng từ nãy giờ cuối cùng cũng được vào trong nhà cũng nhờ anh. Minh Lâm, Phương Thy, lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?
- Lục Tuyết Nhi? Cuối cùng cô cũng dẫn xác đến đây. Tại sao đi rồi còn không chịu buông tha cho tôi hả!!! Tại sao!!!!!!!
Nhỏ như thú dữ vừa đánh vừa mắng nó, giọng điệu đã trở nên mất kiểm soát,
nước mắt đã thấm ướt trên gương mặt. Nó giữ lấy tay nhỏ một phát đẩy ra
khiến nhỏ nằm sóng soài dưới đất, bà Hoàng nhanh chóng đi lại đỡ con gái mình, mặt khác lại nhìn nó khinh bỉ.
- Hạng con gái đê tiện như
mày lại dám đẩy con gái tao!! Quên mất, bà ta đi chung với mày, vậy
khoảng thời gian đó mày cũng bị bà ta dạy hư, đều là rác rưởi.
-
Bà Hoàng, tôi nể tình bác là người lớn tôi không nói, nhưng nếu bác còn
nói như thế về gia đình của tôi thì đừng trách con gái bác sẽ gặp chuyện gì. Bác cũng biết tôi bây giờ là ai rồi mà. – Nó lạnh lùng nói
- Lục Tuyết Nhi, mày là một ngôi sao nổi tiếng khắp thế giới, những
chuyện mày làm đều bị đánh giá, nếu mày dám ra tay, để tao coi sự nghiệp bốn năm sẽ như thế nào, hahahaha.
- Sự nghiệp mất có thể gầy dựng lại, nhưng mạng mất thì làm sao hồi sinh?
Nó thốt ra một câu lạnh gáy khiến ai nhìn vào cũng không thể nhìn ra nó
chính là Lục Tuyết Nhi của năm xưa, nhưng mọi người cũng biết chỉ có
cách nói chuyện thế này mới có thể đối đáp được với bọn họ.
- Tuyết Nhi, em về rồi, đừng đi nữa. – Hắn nắm tay nó nói, ánh mắt chứa đựng sự yêu thương không hề ít
- Xin lỗi, những năm nay, anh vất vả rồi. Lần này về, em nhất định không đi.
Mặc cho xung quanh có như thế nào, nó và hắn vẫn hường phấn giăng đầy, nhỏ
và anh ta nhìn thấy máu cũng sôi, cơn điên đã đạt đến đỉnh điểm.
- Thiên Vũ, anh đừng quên anh là Ba của con gái tôi!!! Anh dám như thế với người khác, anh xem tôi là gì hả?! - Nhỏ khóc lóc, gào thét quăng hết mọi thứ xung quanh về phía nó, bộ dạng cực kì đau khổ
- A Hạ Băng, tôi quên mất. Bác sĩ, phiền ông kiểm tra ADN giúp tôi.
Dương Hạo ôm cái máy cồng kềnh đó từ nãy giờ cuối cùng cũng tìm được chỗ đặt
xuống, thật sự cái máy này cũng nặng quá đi, hai cánh tay anh đã mỏi
nhừ, mà cũng phải nói bọn họ tiếp khách cũng quá tệ đi, thấy khiêng nặng thế cũng ai tốt bụng giúp đỡ. Ngày đầu tiên về Việt , haizz.
- Tôi cần máu của người kiểm tra ADN, không nhiều đâu.
- Hạ Băng cứ để tôi.
Khánh Thư nói xong liền cầm ống đựng máu của bác sĩ đưa rồi chạy ra ngoài
sân, trong thời gian đó, ông bà Lục, ông bà Thiên cùng vợ chồng Tuấn –
Tú đều đi về phía nó, đa phần chủ yếu là hỏi nó những chuyện bên Mỹ này
nọ kia khác, bà ta đứng bên cạnh nó cũng vì ngại ngùng lo sợ nên đã về
phía của Dương Hạo, bà sợ có mặt mình đứng đó bọn họ sẽ cảm thấy không
vui.
- Anna Lewis, lần này vinh dự chúng tôi đón tiếp cô, nhưng
nhất định không để cô thoát khỏi nhà này nửa bước, trực tiếp bắt cóc. –
Tú Tuệ đùa
- Kì thực lần này nghe tin con về ai ai cũng vui mừng, chỉ trừ một số người lòng lang dạ sói, đê tiện, bỉ ổi. Tuyết Nhi, lần
này nhất định con không được đi nữa đấy. – Bà Lục nắm chặt bàn tay nó
nói
Nó chưa kịp nói gì thì bóng dáng của Khánh Thư và vị bác sĩ
kia đã tiến tới, trên tay cầm hai ống đựng chứa máu tươi bên trong, mọi
người thấy thế cũng liền tách nhau ra. Vị bác sĩ đó cầm ống máu trên tay Khánh Thư rồi làm vài thứ trên chiếc máy mà Dương Hạo đã khiêng lúc
nãy, được một lúc, ông quay sang nói :
- Mọi người hãy đợi mười lăm phút.
- Trong thời gian chờ đợi, tôi có một món quà lớn tặng cho hai người.
Nó nói rồi nhìn ra ngoài cửa, ra hiệu cho ba người kia đi vào nhà. Ba con
người đứng bên ngoài từ nãy giờ lòng cứ bồn chồn không yên, cuối cùng
bây giờ đã được “triệu tập”, trong lòng càng không yên nhưng dù sao đã
đến đây rồi, có muốn đi cũng không thể, ba người bọn họ sao có thể vượt
qua đám người kia chứ. Anh ta và nhỏ ở đó, vừa nhìn thấy ba người kia
bước vào sắc mặt đã tái nhợt, gì chứ, bọn họ dám phản?
- Hai người chắc quen họ chứ? – Nó hỏi
- Trừ Lục Khải Minh ra, còn lại bọn anh đều không biết. – Anh ta đáp
- Lục Tuyết Nhi, cô bây giờ đang định làm gì? Cô mua chuộc bọn họ để chống đối chúng tôi sao?
Nhỏ đứng lên, trừng mắt nhìn nó, nhưng trong đôi mắt đó nó có thể nhìn thấy nỗi sợ tột cùng của nhỏ. Sắc mặt nó không chuyển, vẫn cứ bộ mặt băng
lãnh đó, nó chỉ đơn giản chậm rãi tiến về bên trái giới thiệu từng người :
- Cô gái này chính là Ngọc Anh, có thể nói là vợ của Khải
Minh, bọn họ có đứa con gái bốn tuổi tên Hạ Băng. Anh ta chính là Khải
Minh, “con trai” của bác tôi. Người còn lại chính là thợ chụp hình mà
anh em các người đã thuê để chụp lại khoảnh khắc giường chiếu, tôi không lầm thì cô đã từng đưa tiền cho anh ấy trong tiệm café, đã nhớ ra chưa? Nếu cô không nhớ, không sao, tôi giúp cô.
- Một đoạn clip rất thú vị chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, nhưng rất đặc sắc.
Khánh Thư nói xong liền cầm remote lên ấn ấn vài nút, trên màn hình tivi liền hiện thêm một đoạn clip chỉ dài mười lăm giây, trên chiếc màn hình rõ
to đó mọi người có thể nhìn rõ nhỏ và anh chàng chụp hình nằm giữa khung camera, nhỏ chính là đang cười nhếch mép đưa phong bì dày cộm cho người đối, anh ta cũng rất vui vẻ nhận lấy, cả hai ngồi nói gì đó rồi nhanh
chóng đi khỏi, kết thúc. Khánh Thư tự vuốt đầu mình như tán thưởng bản
thân, nói :
- Thế nào? Nhớ chưa? Nếu còn chưa thì thật sự trí nhớ của các người quá tệ, hay để tôi, à không, để ba người họ giúp anh em
các người một tí nữa ha!
Ngọc Anh nắm chặt hai bàn tay vào với
nhau, gương mặt vô cùng lo lắng, cô không đủ can đảm để nói hết sự thật, con của cô có thể gặp nguy hiểm vì cô, sao có thể… Nó hiểu những gì
Ngọc Anh hiểu liền đặt tay lên vai cô để an ủi và giảm đi sự lo lắng,
nếu nó đã có gan đối đầu với ông ta thì việc bảo vệ nhân chứng có gì là
khó.
- Tôi…Tôi là Mẹ của Hạ Băng..
- Cô nói dối!!!!!!!!!!!
- Nó là con gái của tôi, không phải cô!!!! Nếu như không phải tại các
người uy hiếp chúng tôi, chúng tôi cũng đã không giao Hạ Băng ra. Ngày
hôm đó khi tôi mang thai được ba tuần, anh em bọn họ đã cấu kết với Khải Minh, bọn họ nói nếu không giúp đỡ họ thì chuyện Khải Minh không phải
là con của bác Tuyết Nhi sẽ bị phơi bày, cũng chính lý do chết tiệt đó
mà ngay cả Triệu Minh Cương cũng nhường bước, bắt ép tôi sau khi sinh
con nhất định phải đưa cho Hoàng Phương Thy. Hạ Băng chính là con gái
của tôi.
- Khải Minh, con…con không phải là….
- Đúng, tôi
không phải là con cháu nhà họ Lục, tôi là người của Triệu Minh Cương đưa vào nhằm mục đích chiếm lấy tài sản, tôi cũng là bị ép. Hạ Băng, đích
thực là con ruột của tôi. Hoàng Minh Lâm và Hoàng Phương Thy, đích thực
đang hợp tác với Triệu Minh Cương.
- Các người nói dối!!!! Hạ Băng là con gái tôi!!! Nó là con tôi, nghe chưa hả?!!!!! – Nhỏ điên cuồng chạy lại nhấn đầu Ngọc Anh xuống, nó đứng đó phản ứng
nhanh liền một tay lôi nhỏ ra rồi tát một cái đau thấu trời
- Cô đang làm loạn cái gì? Muốn biện minh cho bản thân, chỉ còn kết quả xét nghiệm.
- Đã có xét nghiệm.
Vị bác sĩ lấy tờ giấy từ trong chiếc máy ra rồi đọc to :
- Xét nghiệm của cậu là nhóm máu A, của cô bé là B, kết quả là 0,01%.
Nói rồi ông giơ tờ giấy ra trước mặt mọi người, ai ai cũng đều nhìn thấy rõ ràng kết quả, nhỏ khi nhìn thấy kết quả đó liền khụy xuống, cũng may bà Hoàng đứng kế bên đỡ nhỏ. Anh ta tức giận nắm chặt tay thành quyền
nhưng không dám hành động, chỉ bình tĩnh thả lỏng tay ra đút vào túi
quần. Cùng lúc đó ở bên ngoài, ba chiếc xe lớn dừng trước nhà nó, một
đoàn người ập vào nổ súng liên hồi bắn chết hết đám người của Khánh Thư
trong nháy mắt khiến họ trở tay không kịp, hai đứa con nít cũng bị họ
bắt giữ. Nó thấy tình thế đó liền biết chắc là ông ta ra tay, nhưng
nhanh như thế đã hành động, hẳn là do anh ta thông báo, bởi nhỏ đã suy
sụp như thế thì không thể nào, chỉ còn mỗi anh ta bình tĩnh đứng đó, bàn tay lại thọc vào túi quần, chắc chắn là tình báo.
“Hoàng Minh Lâm, anh thật là thâm độc!”
- Dương Hạo, anh đưa bác sĩ, Mẹ và ba người bọn họ vào trong trốn đi.
- Không, Mẹ muốn ở lại với con.
- Nhưng…thôi được.
Đùng đùng đùng đùng đùng!! Những tiếng kính vỡ đồng loạt vang lên, bọn họ đã bắn vào trong đây, bây giờ chỉ có thể tìm chỗ trốn trước mới có thể
hành động, nhưng đám người đó thật sự quá đông. Trong lúc hỗn loạn, bọn
họ thừa cơ hội bắt cóc hai đứa bé và cả bà ta đi mất, anh và nhỏ cũng bị kéo theo lên xe rời khỏi đây. Nó nhất thời trở tay không kịp, cũng
không thể cứu được bọn họ.