Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 57: Nốt nhạc thứ 57



Nó và hắn ngồi cười nói vui vẻ với nhau, ko lâu sau ông chủ ra đưa cho nó mấy tấm hình đk rửa

"Cảm ơn, bao nhiu ạ?" Nó vui vẻ

"......" Tg ko biết tiền bên Mỹ nên tùy m.n nghĩ ạ

Nó đưa tiền cho ông chủ rồi cả 2 đi về, trên đường nó và hắn ghé zô chỗ đóng khung hình. Đóng xong nó lại lôi hắn zô chỗ chụp hình công cộng mà chụp hết kỉu này qua kỉu khác, hắn mệt với nó luôn (em còn tâm hồn trong trắng, hồn nhiên). Về đến nhà hắn nằm dài ra ghế

"Mệt quá, mệt quá, mệt quá" Hắn than

Nó ngồi xuống ghế rót trà "Anh cứ lảm nhảm thế còn mệt hơn đấy" Nó đưa trà cho hắn "Anh uống đi"

Hắn giựt ly trà trên tay nó nốc 1 hơi rồi để cái ly trà mạnh xuống bàn, nó la "Bể! Anh muốn chết à? Bộ này quý lắm đấy? Anh mua đền nổi ko?"

"Nếu bể thì nó đã bể rồi chứ đâu có nằm im đây đâu"

"Ơ hay anh sao thế?"

"Em hỏi em đi"

"Em sao?" Nó ngây thơ

"Sao à? Em hỏi anh sao à? Trong lúc chụp hình, em dám làm trò đó với anh à?"

"Trò đó? Hahahaha trò đó zui mà" Nó cười như điên

"Zui? Em thấy zui nhưng anh ko zui. Tức, tức quá, đường là 1 thiếu gia nhà họ Thiên mà lại bị 1 người con gái làm trò đó"

"Zui mà, em chỉ chỉnh mặt anh thành con quái vật thôi mà, trong phim Người Đẹp và Quái Vật đó" Nó vô tư

"Thế hả? Em thấy anh như thế nào?"

"Đẹp trai"

"Biết anh đẹp trai sao em lại cho anh làm quái vật hả? Mất hết vẻ đẹp trai, ít nhất em cũng nên cho anh làm hoàng tử chứ"

"Em chỉ thik phim đó thôi nên em cho anh làm quái vật còn em làm người đẹp, có sao đâu"

" Hay quá, em thử là anh coi như thế nào?"

"Hay anh muốn làm người đẹp? Em sẵn sàng làm quái vật"

"Anh....." Hắn bí "Bỏ bỏ bỏ bỏ, ko nói nữa, anh nói ko lại em đâu"

"Biết thế là tốt đấy anh à" Nó cười

Lúc đó ông quản gia lên phòng khách "Tiểu thư mới về ạ?"

"Dạ, mà lúc con đi ông đâu có ở đây đâu, sao biết con đi?" Nó thắc mắc

"Mọi chuyện trong nhà tôi đều nắm rõ rất chi tiết"

"Thế sao?"

"Dạ, tôi có thể nói chuyện riêng với cô đk ko?"

"Được"

"Chúng ta zô phòng cô nhé?"

"Vâng, em lên phòng đây, anh nghỉ ngơi đi nhé, mai chúng ta chơi típ" Nó chọc

Hắn xanh mặt trước sự nham hiểm của nó, ko biết sẽ có chuyện zì nữa đây. Chỉ biết sẽ có nguy hiểm với nó thôi.

Nó và ông quản gia lên phòng, ông quản gia đóng cửa lại tỏ vẻ mờ ám

"Có chuyện zì thế ạ? Sao phải đóng cửa?"

Ông quản lí cười mờ ám "Ko phải như thế sẽ lịch sự hơn sao?

"Thế có chuyện zì ko ạ?"

"Bình tĩnh, cô cứ bình tĩnh, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô ko nên điều tra về cái chết của bà chủ, nếu ko hậu quả cô ko gánh đk đâu"

"Vì sao?"

"Tôi chỉ nói như thế thôi, mọi chuyện còn lại là của cô nhưng....tôi nói cho cô biết, nếu cô ko sợ mà cứ điều tra thì người bên cạnh cô sẽ ra đi ko trở lại. Chắc cô cũng ko muốn đâu nhỉ?"

Ông quản lí nói xong rồi ra khỏi phòng để nó khó hiểu trong đống hỗn độn này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.