Trời đã sáng, nó mở mắt dậy thì thấy hắn đang nắm tay nó ngủ, dù mất
trí nhớ nhưng sao nó cảm thấy hắn rất quen thuộc và ko muốn hắn đi. Nó
cố ngồi dậy thật nhẹ nhàng để ko làm hắn tỉnh giấc, đầu nó như chong
chóng quay trong gió zậy, cứ quay quay quay vòng vòng, đúng lúc nhỏ và
Khánh Du mở cửa phòng, nó liền ra hiệu im lặng.
Nhỏ và Khánh Du bước đi nhè nhẹ tới xem. Nhỏ quay qua nói với Khánh Du
- Ngủ mất đất rồi.
Khánh Du gật gật rồi kéo ghế cả 2 ngồi xuống:
- Em khỏe ko Nhi?
Nó cười :
- Tôi khỏe, anh là ai zậy?
- Anh là Khánh Du đây, Nam Khánh Du. Em nhớ ko? Em với anh chơi với nhau từ nhỏ đấy, anh luôn bảo vệ khi em bị con trai bắt nạt.
Nó lắc đầu :
- Thiên Vũ nói với tôi là tôi bị mất trí nhớ, ko nhớ ai hết, là thật sao?
Nhỏ cầm tay nó cười:
- Phải, còn nhớ mik tên zì ko?
Nó cười:
- Cứ đùa, tên tôi là Trần Khánh Ly chứ ai.
- Hả???
Nhỏ và Khánh Du há hốc, sao mà chỉ nhớ mỗi tên Trần Khánh Ly thế? Cái tên
gắn bó với nó bao lâu nay lại ko nhớ à? Tiếng nhỏ và Khánh Du la to quá
nên đánh thức hắn, hắn mắt nhắm mắt mở mơ mơ màng màng:
- Cái zì zậy? Trời sập hả?
Nhỏ đùa:
- Sập anh có đk ngủ tới zờ ko hả?
- Ủa Thy, Khánh Du cũng đây à? Bộ nãy ngủ lâu lắm hả?
Nó cười:
- Anh ngủ từ tối đến 8h đó.
Hắn cười:
- Hahaha zậy hả? Xin lỗi nha, tại buồn ngủ quá.
Nó cười lắc đầu:
- Ko sao đâu, anh chăm sóc em cả đêm mà.
Khánh Du nhướn mày:
- Ah thế sao? Cũng có người đòi chăm sóc anh đây nè Nhi ơi.
Nó tò mò:
- Ai thế ạ?
- Là...A!" Khánh Du chưa kịp nói tên thì bị nhỏ nhéo hông 1 cái.
Quay ngược thời gian lúc nhỏ và Khánh Du đang trên đường tới bệnh viện.
- K...Khánh Du à....
- Hửm?
Nhỏ ngượng:
- Em...em...có...chuyện...muốn nói
Khánh Du thanh thản:
- Chuyện zì?
- Em...em......em....th...thích....a..anh - Nói hết câu nhỏ đã cúi mặt xuống xấu hổ