Ngày qua ngày cuối cùng nó cũng đk xuất viện, nó đang ở nhà coi phim
(ma), vừa ăn bánh vừa uống nước, hắn đi zô đúng ngay lúc con ma nhảy ra
hù làm té ngửa.
- Mona anh bị sao zậy? Sao lại ngồi đó?
Hắn đứng lên phủi:
- Anh bị té vì bất ngờ con ma nhảy ra hù.
Nó cười hì hì rồi quay qua coi phim tiếp, hắn đi lại ngồi cạnh bên:
- Em vẫn thik coi phim ma nhỉ? Dù em bị mất trí nhớ nhưng sở thik vẫn như cũ.
Nó quay qua tròn mắt:
- Thật ạ? Em thấy phim ma rất thú vị và em muốn gặp ma 1 lần.
- Đầu óc em đúng là chỉ có ma.
Nó cười rồi cầm ly nước lên uống, hắn dựa lưng vào ghế:
- Thế mà anh tính dẫn em đi dạo cơ đấy, đi ăn kem nữa, nhưng mà....
Nó nghe đến kem liền đặt cốc nước xuống nhìn hắn:
- Anh à!
Hắn lạnh nhạt:
- Sao?
Nó cười :
- Mik đi ăn kem nha, đi đi đi mà.
Hắn vẫn lạnh nhạt:
- Ma hơn kem mà ko phải sao?
Nó vội chạy lại tắt phim:
- Đâu có, em tắt rồi này, mik đi ăn nha, rồi anh kể cho em nghe chuyện trước đó, lỡ biết đâu em nhớ lại thì sao?
"Phải ha, cô ấy dù mất trí cơ mà vẫn nham hiểm nhể?"
Hắn ho 1 tiếng rồi quay qua cười với nó:
- Mik đi ăn kem ha.
Cả 2 mở cửa lên xe đi tới tiệm kem.
- Em ăn kem zì?
- Em ăn...kem sôcôla.
Hắn với tay gọi phục vụ:
- 2 ly kem sôcôla.
Cô phục vụ đi khỏi, hắn bắt đầu kể cho nó nghe:
- Em biết ko, công viên đối diện anh với em nhìu lần đi dạo quanh ở đó,
có lần anh với em giúp 1 bé gái lấy quả bong bóng rồi em té đó, anh phải cõng em về (xạo quá ba ơi)
Nó Ah 1 tiếng rồi nhìn công viên hắn nói, trong đầu bỗng có những hình ảnh quen thuộc, những tiếng
nói của người thân và sự quan tâm ấm áp.
- Em làm sao zậy?
Nó lắc đầu:
- Tự nhiên đầu em có hình ảnh của anh và những người kia, là có mấy câu nói làm em chóng mặt.
Hắn hơi vui:
- Câu zì?
- Nó nói là hãy tỉnh lại đi, hãy nhớ lại đi, gia đình đang rất cần cô, làm ơn.
Hắn hơi vui mừng:
- Thật sao? Em nghe zậy thật à?
- Ừm, còn có hình ảnh mà em với anh đang trong 1 vườn hoa rất lớn, anh nói là...
Hắn mong đợi, nó bỗng quên mất luôn:
- Em quên rồi.
- Ah em thật là, chuyện quan trọng như thế sao em lại có thể quên cơ chứ.
Nó cười rồi ăn kem, sau khi ăn xong, hắn dẫn nó ra công viên dạo, gió đông thổi làm nó lạnh, hắn cởi áo khoác ra đưa cho nó (ôi lãng mạn quá cơ).
Hắn lo lắng:
- Em lạnh lắm phải ko? Mik về nha.
Nó cười lắc đầu:
- Ko đâu, gió đông mà, lạnh là phải, anh kể em nghe chuyện trước đó đi.
Hắn đưa nó qua ghế ngồi:
- Lúc ở Đà Lạt, chúng ta có hứa là sẽ luôn tin tưởng nhau, lúc đó anh hỏi em là làm bạn gái anh nhé.
- Em đã đồng ý đúng ko?
Hắn gật đầu:
- Em đã đồng ý, anh đã đưa cho em sợi dây chuyền này.
- Ah thế à, em ko hề nhớ zì hết, đầu óc em trống trãi lắm.
Hắn quay qua:
- Anh hỏi em, lúc anh bên em...em cảm thấy thế nào? Và lúc anh ko bên em...em thấy sao?
- Lúc anh bên em, em cảm thấy an tâm, vui vẻ và hạnh phúc. Lúc anh đi, em cảm thấy buồn, mất đi sự ấm áp và em rất sợ mất anh, chả biết lí do
nữa.