Thoáng cái một tháng hè nữa cũng đã trôi qua, hôm nay là ngày cô lên máy bay,rời xa nơi này để đến với đất nước xa xôi khác. Cô ngồi trong căn phòng màu hường mình đã ở trong suốt mười mấy năm qua, bên cạnh là 2 cái vali đã được xếp ngay ngắn. Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn lại căn phòng lần cuối, rồi lướt qua kệ sách nơi chất chứa nhiều kỉ niệm với cô nhất, trên đó có hình ảnh cô với tụi quỷ 12A1 kia, hình với gia đình, hình với cô giáo chủ nhiệm, còn có tấm hình với Khôi, cậu bạn thân tắm mưa từ nhỏ cũng là cậu bí thư lớp 12A1 kia. Tất cả được Bảo Tiên ghi nhớ một cách cẩn thận, từng gương mặt, từng khoảnh khắc.
''Tiên ơi, xong chưa con? đã đến giờ rồi đấy'' Đang miên man suy nghĩ đột nhiên tiếng mẹ gọi làm cô choàng tỉnh.
''Dạ, con ra liền đây mẹ'' Nhanh chóng để những khung ảnh lại chỗ cũ, cô quay người nhìn căn phòng lại lần cuối rồi kéo vali ra khỏi.
Đi xuống nhà cô thấy mẹ ngồi trên sofa chờ cô, bèn hỏi:
'' Mẹ, ba đâu ạ?''
''Ba con đi lấy xe rồi, nào mình đi thôi con gái''
''Vâng''
Hai mẹ con ra khỏi nhà thì thấy ba cô đã đậu xe chờ sẵn, rồi cô chợt nhìn quanh, hầy, đáng lẽ hôm nay lũ kia phải tới tiễn mình chứ, lớp trưởng đi xa mà ai dè không thấy ma nào hết hà.
''Lên xe đi con'' Thấy cô cứ đứng ngớ người ra, ba cô bèn giục
"Vâng ạ" Lũ quỷ chết tiệt. Huhu
- -------
Tại sân bay quốc tế Nội Bài, một nhà 3 người đang bịn rịn không nỡ xa:
'' Qua đó con nhớ giữ gìn sức khỏe, có khó khăn thì gọi về cho ba mẹ biết không?''
''Đừng có học hành quá sức, ăn uống cho đầy đủ đấy''
Ba mẹ cô cứ thay phiên dặn dò con gái, thật tình ông bà cũng không muốn cô đi, lúc đầu còn kiên quyết phản đối nữa là, nhưng nó vẫn cứ kiên quyết nộp hồ sơ qua đó. Giờ trúng tuyển rồi, ông bài lại vừa tự hào vừa lo lắng, không biết con gái bé bỏng của họ sẽ thế nào khi xa gia đình đây?
''Con biết rồi mà, ba mẹ yên tâm điii, con sẽ ăn uống đầy đủ, yêu thương bản thân mình, chăm chỉ học hành mà'' Cô cười cười an ủi ba mẹ, giây phút này cô cũng chạnh lòng lắm chứ, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ xa nhà lần nào, lại được ba mẹ yêu thương, chăm sóc, nay lại thân gái một mình đi du học. Vừa lo lắng lại vừa buồn tủi.
Giây phút chia ly với không khí bồi hồi xúc động lại bị chen ngang bởi những tiếng ồn ào, đó không ai khác là lũ quỷ 12A1 của cô:
''Lớp trưởng định đi mà không chờ tụi này à'' Đâu đó là tiếng la của Duy cận từ xa vọng lại
Lúc này cô thật ngạc nhiên khi thấy từ đâu ùa ra những gương mặt nam thanh nữ tú của 12A1, cô cứ tưởng bọn họ sẽ không đến, vì từ ngày đó đến giờ ai cũng bận bịu chuẩn bị hồ sơ cho năm học mới. Cô cứ tưởng bọn họ quên lớp trưởng như cô rồi chứ
''Tớ tưởng các cậu không đến'' Cô nói trong xúc động.
''Bảo Tiên của chúng ta đi du học sao lại không đến tiễn được, qua đó nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, nhớ thường xuyên liên lạc với tụi tớ, có khó khăn gì cứ nói tụi tớ biết chưa'' Linh hột mít nắm lấy tay cô rồi cẩn thận dặn dò như bà mẹ sắp gả con gái đi xa vậy
''Còn nữa, qua đó mà bị ai bắt nạt thì cứ liên hệ với tụi tớ, tụi này sẽ bay qua tới Mỹ để dạy cho chúng một bài học, vì chúng dám bắt nạt lớp trưởng đáng yêu của chúng tớ'' Thanh lanh chanh từ đâu nhoi ra rồi hùng hổ tiến tới cô mà dặn dò.
Lúc này Bảo Tiên thật xúc động không nói nên lời, quen được những người bạn như vậy, cô thật không sống uổng mà. Ôi, xúc động chết mất
''Cảm ơn mọi người nhiều lắm'' Lúc này nước mắt đột nhiên tràn ra khỏi mắt. Tuy bình thường cô hay loi nhoi, vui vẻ nhưng giờ phút này cô thật không khống chế được cảm xúc của mình.
''Nào con ngốc này, lại khóc nhè rồi, nhớ lời tụi này dặn đấy, đừng có gặp ai cũng tốt quá, nghe chưa hả'' Bí thở của lớp- Đăng cũng là bạn thân của cô, tiến lên xoa nhẹ mái tóc xoăn tít kia mà dặn dò. Chắc ai cũng biết tình cảm cậu dành cho cô, nhưng chắc chỉ có con ngốc đó là không biết, hay biết lại ngây thơ tránh né.
''Này tớ biết rồi, đừng xoa đầu tớ mãi thế, rối tung lên rồi này'' Cô phụng phịu trừng mặt nhìn con người cao hơn cô cả cái đầu kia, thiệt tình, lúc nào cũng coi cô là con nít hết
Lúc này, giọng nói của cô tiếp viên vang lên cắt đứt giây phút chia ly này
''Chuyến bay mang số hiệu AP11505 chuẩn bị cất cánh, phiền quý khách nhanh chóng lên máy bay ổn định chỗ ngồi''
'' Thôi đến giờ rồi, tớ đi đây, nhớ giữ gìn sức khỏe, tớ sẽ nhớ các cậu nhiều'' Cô thút thít nói rồi ôm chầm lấy Đăng, mọi người thấy thế cũng sát lại rồi ôm chầm lấy hai người
''Chúng tớ chờ cậu về đấy''
Buông nhau ra, cô kéo hành lý vào cổng trước mặt, bỏ lại phía sau những ánh mắt nuối tiếc, yêu thương đang nhìn mình. Tạm biệt Việt Nam, tạm biệt mọi người, tớ sẽ nhớ các cậu lắm. Nước Mỹ ơi, tớ đang đến đây
Rồi chuyến bay cất cánh, mang cô gái bé nhỏ đến với vùng đất mới,với những mỗi nhân duyên mới.