Cô Nhóc Kiêu Ngạo Và Anh Chàng Playboy

Chương 12



Nè làm gì bỏ lên sớm thế-nó thấy hắn đi vào lớp,thì lén đi theo

Nghe tôi nói gì hông-nó huơ huơ tay trước mặt hắn,nhưng đáp lại là sự im lặng

Sau dậy bộ ông giận tui hả-nó mắt tròn xoe ngây thơ hỏi hắn

Bà là cái đồ hông giữ lời-hắn giận dỗi nói

Tui có làm gì đâu mà hông giữ lời,hay là ông muốn đi chơi với tui-nó cười tít mắt hỏi,khiến hắn đỏ mặt quay đi chỗ khác

Nam ơi,bạn Nam đừng giận mà,nha bạn Nam đập choai,mai tôi với ông,Sin,Lâm,anh Tuấn này,đi chơi nhá-nó ôm tay hắn năng nỉ

Sau bà suốt ngày cứ anh Tuấn mãi thế,tôi muốn đi mà không có 3 người đó-Hắn hằn học nói,đang nghe nó nịnh vui hết biết tự nhiên thêm 2 từ anh Tuấn thì trở nên mất vui

Ừ ok luôn,mai 7h30 tôi đến rước ông-nó gật đầu đồng ý

-Tôi là con trai để tôi rước bà cho

Thôi thôi nhà tôi nghèo nàn mất công làm bẩn mắt ông lắm nên đừng có đến ha,để mai tôi đến nhà ông là được rồi-nó cười trừ xua tay

~Reng... Reng~chuông vào học nhé

Sao bà bí ẩn thế không biết-hắn thở dài rồi xoay lên bảng với tâm trạng phơi phới lâng lâng trên mây mà tưởng tượng đến ngày mai

------

7h sáng!chủ nhật

*Rinh Rinh Rinh*

Cái đồng hồ báo thức chết tiệt- Nó tự nhủ rồi lấy chân đạp nó bay vào gốc tường xong ngủ típ

15p sau

Chết mình rồi-nó như nhớ ra điều gì bật dậy như chong chóng,phi ngay vào WC làm vscn

Bước xuống nhà với bộ cánh vô cùng cá tính áo thun đen,quần jeans đen ngắn mài rách,khoác ngoài là áo sơ mi jeans dài bạc màu cùng với giày thể thao,leo lên chiếc "Ducati 1299 Panigale S" phi đến nhà hắn

-----

Biệt thự nhà họ Đỗ

Lên xe đi-nó chỉ ra cái chỗ thừa bé tí tẹo đằng sau lưng

Cái chỗ dậy sao ngồi đây-hắn nhíu mày

Bám đở vào người tôi đi,hồi sáng có việc đi gấp quá nên quên lựa xe-nó cười hì hì biện minh(ngủ quên chứ việc nổi gì)

Ừ-hắn leo lên xe,nó bất đầu nổ máy phóng đi mà không báo trước khiến hắn xuýt chút lọt lề

-----

AAAaaaaa mẹ ơi-hắn la toáng lên úp mặt vào lưng nó còn tay thì ôm eo,vì từ đó giờ toàn đi ô tô thôi không có đi mô tô với lại nó chạy với vận tốc hơi bị khủng nên sợ là điều dĩ nhiên

Kéttt-xe nó phanh gấp tạo thành một tiếng chói tai trước cổng một trung tâm thương mại lớn ở thành phố,khiến ai cũng phải ngó nhìn

Nè buông ra được chưa,định lợi dụng hả-nó vừa thao nón bảo hiểm vừa nói

Jời ai mà thèm lợi dụng bà-hắn buông nó ra nhảy xuống xe bĩu môi

Cứ coi vậy đi,giờ thì vào thôi-nó cũng bước xuống xe rồi đi vào trước

Tại quầy kem:

Ê,ông trả phải không?–nhà giàu nhưng nó luôn muốn người ta bao mình,vì tiền lương mỗi tháng của nó đều dồn vào mấy chiếc mô tô hết rồi ^^

Em cứ ăn thoải mái,anh đây trả-hắn tự mãn với câu nói của mình

Nói gì,Anh với Em con khỉ nè-Vừa nói nó vừa bẻ tay rôm rốp

-À thôi,tôi có nói gì đâu.Gọi món tự nhiên đi

Ôi không,sai lầm lớn nhất của cuộc đời hắn là đây bây giờ hắn thật hối hận vì câu nói lúc nãy của mình.Nào là kem chocolate, kem vani, kem quế,bạc hà vv… Cả tiệm đều bị nó kêu ra

Bà kiếp trước là heo à,ăn gì mà lắm thế-Hắn mỉa mai

Yên tâm,không dành chức chư bác giới của ông đâu–Nó cũng chẳng thua

Ăn xong, hắn rút thẻ tính tiền,2 người định rời khỏi quán nhưng lại nghe thấy tiếng bật khóc của một cậu bé chừng 5,6 tuổi từ góc tường cạnh cửa ra vào của quán,nó tiến lại dỗ dành cậu bé

-Này em làm gì mà khóc vậy,nín đi khóc nhiều dễ mất nước lắm ý,có gì nói cho chị nghe nếu giúp được chị đây sẵn lòng

Em... Em muốn mẹ,huhu mẹ ơi-cậu bé vẫn không ngừng khóc mà còn khóc to hơn,nói trong tiếng nấc rồi ôm lấy nó

Em bị lạc mẹ sau-hắn ngồi xuống cạnh nó và cậu bé lên tiếng hỏi

Dạ,mẹ em kêu em chờ ở quầy tiếp tân,nhưng em đã không nghe lời-buông nó ra cậu bé giải bày với hắn

Oh đừng khóc nữa anh sẽ giúp em đi tìm mẹ nhé-hắn bế cậu bé lên nở nụ cười âu yếm tràng đầy ấm áp khiến nó nhìn thấy cũng phải bị đơ vài giây nhưng nhanh chóng nó lấy lại phong độ

Đúng rồi,chắc bây giờ mẹ em đang lo lắm,để xem hay là lên phòng phát thanh để thông báo có trẻ lạc đi thế nào mẹ em cũng nghe thấy thôi-nó nói rồi nằm vạt áo hắn kéo lên lầu

--

Con trai của mẹ,mẹ lo cho con quá,con đi đâu thế-1 người phụ nữ trung niên nước mắt nước mũi tèm lem chạy lại giật lấy cậu bé từ trên tay hắn,ôm vào lòng.Ánh mắt lo lắng lúc nãy giờ thay thế bằng nụ cười hạnh phúc

Con xin lỗi mẹ,con đã không nghe lời,con sợ lắm mẹ ơi-cậu bé cũng oà khóc theo

Hắn xoay qua nhìn nó,thì thấy nó nhìn châm châm vào 2 mẹ con đó nở nụ cười nhưng ánh mắt lại như ẩn chứa những nỗi buồn mà không ai thấu

Sau khi tạm biệt mẹ con họ hắn và nó đi đến vài nơi rồi cũng ra về,nó đưa hắn đến nhà rồi cũng thẳng nhà mình mà tiến

-----

8h nhà nó

Một ngày mệt mỏi nhưng cũng vui vẻ hết sức. Đang thả mình trên chiếc giường xinh xinh thì điện thoại của nó vang lên tiếng chuông

$‹'$?!/':(#:'##'''

Alo-nó bắt máy

Ngủ ngon nhé-cái giọng quen thuộc

Là ông hả-nó hỏi

Chứ bà tưởng anh Tuấn của bà sao-hắn nói móc

Hồi nào-nó phản bác

Không phải thì tốt-hắn

-Ừ tôi buồn ngủ rồi,ngủ ngon nha mai gặp ở trường

Ngủ ngon-hắn cúp máy bất giác bật cười định ngã lưng thì ngoài cửa vọng vào tiếng nói đầy châm chọc của Sin

-Làm gì mà cười một mình vậy ba, bữa nay thiếu thuốc phải hông

Mày mới thiếu thuốc ấy,hôm nay tao đang vui đừng có phá đám à,ra ngoài đi tao ngủ để ngày mai mau đến sớm-hắn nói rồi chùm mền lại ngủ để Sin đứng trước cửa tức tối mà bỏ về phòng

END chương 12

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.