" Tĩnh Bội, là thật sao? Các cậu sắp đi Đài Bắc à?" Nhan Thiểu Chân vô cùng hâm mộ.
A! Trời ơi...... Đài Bắc là nơi nổi tiếng như vậy mà suốt thời kỳ học sinh, cô không có một cơ hội nhìn thấy, không...... Phải nói là cho tới bây giờ cô cũng chưa từng tới Đài Bắc.
Chưa từng tới Đài Bắc?
Đúng thế, cô đúng chuẩn mực của một người Đài Nam, cũng có người nói là "Người Đài Nam chân chính", trước giờ nơi xa nhất cha mẹ để cho cô được đi đến chỉ là Đài Trung.
Ngay cả khi thi, chỉ cần là trường học Đài Bắc, tất cả đều không được liệt kê vào, dù là công lập cũng vậy, cha mẹ cô thà để cô học trường tư lập chứ không cho cô lên Đài Bắc.
Vì chuyện này, cô đã từng cãi nhau một trận với cha mẹ, cô thật không hiểu, sao họ lại không chịu cho cô lên Đài Bắc? Bình thường thì không sao, nhưng chỉ cần nghe đến ba chữ "Lên đài Bắc" liền thay đổi tính tình.
"Đừng nói ahhh... Tớ biết cậu không thể đi cùng với bọn này, tớ cố tình gọi điện thoại tới chọc cậu đấy." Là bạn thân của Nhan Thiểu Chân, cô dĩ nhiên biết cấm kỵ lớn nhất của Thiểu Chân chính là lên Đài Bắc.
"Hắc hắc! Cậu biết không ở Đài Bắc có nhiều thứ hay lắm......" Lưu Tĩnh Bội khoe khoang."Cậu không đi được thật sự là đáng tiếc."
"Chỉ là đã hai mươi hai tuổi mà còn chưa lên qua Đài Bắc, nói ra thật sẽ bị người ta cười chết."
Nhan Thiểu Chân vô cùng xúc động, lúc này chỉ cần thêm một chút động lực liền sẽ chạy không ngừng nghỉ lên Đài Bắc.
"Ba mẹ mình sẽ không chịu đâu......"
"Muốn đi không? Nếu như cậu muốn đi, chúng mình sẽ giúp cậu."
"Muốn" Cô nhanh chóng quyết định.
"Tốt, đó là cậu nói..... Để xem nào......" Ý tưởng lóe lên, "Cậu có thể nói với ba mẹ cậu là cậu qua nhà mình chơi hai ngày, mình hẹn bạn bè tổ chức sinh nhật cho cậu khi đó, vậy chúng ta sáng 26 ngồi máy bay lên Đài Bắc, chiều 27 trở lại, máy bay bay rất nhanh khoảng 30 phút là tới......"
"Được,cứ thế đi." Trước giờ cô cũng thường hay đến chơi ở nhà Tĩnh Bội, thỉnh thoảng có ngủ lại, cha mẹ cô cũng quen biết Tĩnh Bội, chiêu này nhất định có tác dụng.
"Mình sẽ liều một phen."
"Được, bọn này chờ tin tức tốt của cậu." Lưu Tĩnh Bội cúp điện thoại.
Nhan Thiểu Chân hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi phòng ngủ, để được lên Đài Bắc cô đành phải nói dối với cha mẹ mình, hai vợ chồng Nhan Mạnh nghe cô nói muốn sang ngủ lại nhà Tĩnh Bội, họ cũng không nghi ngờ gì, đồng ý cho cô đi.
-----
"Bà nó, cậu làm ăn gì chậm chạp thế? Tụi này đợi nãy giờ!"
Một nhóm bốn người, trừ Lưu Tĩnh bội và Nhan Thiểu Chân ra, còn có Lâm Tiểu Vi và Phùng Ngọc Kiều.
"Xin lỗi nha! Mình nghe nói bây giờ ở Đài Bắc rất lạnh, cho nên hôm qua liền chuẩn bị những thứ này......" Nhan Thiểu Chân mở túi du lịch của cô ra, kéo mấy cô bạn quây xung quanh xem cô mang những gì.
"Mọi người xem đi...... Có mũ lông, khăn quàng cổ, khẩu trang, bao tay, đôi tất nè...... Còn có túi sưởi nữa, mình kiếm mãi mới có đấy." Cô giơ lên khoe như vật quý.
"Đủ rồi, cậu cho rằng chúng ta đi Hàn Quốc à!" Lưu Tĩnh Bội tức hộc máu, "Lên xe nhanh! Anh trai mình sẽ lái xe đưa chúng ta đến sân bay, hôm nay chúng ta đến dạo phố ở Đài Bắc, ngày mai sẽ đi tham quan vườn thú Mộc Sách, sau đó đến chợ Mã Vòng."
"Nhớ rồi." Nhan Thiểu Chân nhảy cẩng lên cười sung sướng, cuối cùng cô cũng lên được Đài Bắc rồi! Rốt cuộc có thể thoát khỏi danh hiệu "Người Đài Nam chân chính" rồi.
Vừa bước vào ngồi trên xe, anh Lưu lập tức nổ máy, xe hơi chạy thẳng đến sân bay.
-----
"Chính là hôm nay rồi, chỉ cần qua hôm nay là không có vấn đề gì nữa."
Phan Tố Hà ngồi bên cạnh Nhan Mạnh, nhìn đồng hồ, kim chỉ giờ, kim chỉ phút, kim chỉ giây nhúc nhích di chuyển...... Chỉ cần kim chỉ phút xích gần kim chỉ giờ một chút, bà liền bớt căng thẳng.
Giờ sinh của Thiểu Chân là năm giờ chiều, theo như tính toán, chỉ cần qua mười hai giờ khuya là bình an rồi, Thiểu Chân sẽ không rời xa bọn họ!
22 năm qua, bọn họ cũng biết Thiểu Chân vô cùng muốn đi Đài Bắc, nhưng bọn họ phải luôn cự tuyệt yêu cầu của cô......
Điều này hoàn toàn là vì một câu nói của thầy bói, nói bọn họ mê tín cũng không có sai, chỉ cần có thể giúp con gái tránh khỏi gặp chuyện không may, bọn họ tuyệt đối sẽ làm.
Vợ chồng họ cũng không có giải thích nguyên nhân cho Thiểu Chân, với tính cách của Thiểu Chân, nhất định khi nói đến quỷ thần sẽ xì mũi coi thường, có khi còn khiêu khích thuật bói toán của thầy bói.
Hiểu thấu tâm sự của vợ, hôm nay Nhan Mạnh xin nghỉ phép ở công ty để ngồi cạnh bà.
" Không phải bây giờ Thiểu Chân đang chơi ở nhà Tĩnh Bội sao? Không có chuyện gì đâu."
"Đúng vậy, đúng vậy...... Không có chuyện gì." Phan Tố Hà cố gắng trấn an mình, là bà suy nghĩ quá nhiều, nhà Tĩnh Bội rất gần, mấy đứa chỉ muốn giúp Thiểu Chân tổ chức sinh nhật mà thôi, bậy giờ nó vẫn đang ở Đài Nam, không có ở Đài Bắc.
"Hay là chúng ta gọi điện thoại xem nó đang làm gì, thuận tiện nói chúc mừng sinh nhật nó."
"Cũng được......"
Phan Tố Hà cầm điện thoại bấm phím gọi, điện thoại mới vang ba tiếng liền nhận được, "Các con đang ở đâu thế?"
Đầu bên kia nghe khá ồn ào, vừa nghe cũng đoán được họ đang ở bên ngoài.
"Dạ con đang đi dạo công ty bách hóa,.... là Tĩnh Bội muốn tìm quà tặng cho con."
"Ừ! Vậy thì tốt, hôm nay con sẽ về chứ?" Phan Tố Hà che ống nói với Nhan Mạnh một câu "Chúng nó đang đi dạo phố", Nhan Mạnh sau khi nghe xong cũng chỉ cười cười.
"Dạ! Khoảng bảy giờ con sẽ về nhà."
Hãy đến vườn thú Mộc Sách, trên đường Mộc Sách......
Âm thanh quảng cáo trên loa của tàu điện ngầm truyền vào trong điện thoại di động, trong nháy mắt cả người Phan Tố Hà cứng lại, "Con nói con đang ở đâu?" Bà hầm hừ. "Con đang ở Đài Bắc sao......" Bà nói to như gào lên, nụ cười Nhan Mạnh cũng cứng lại, bắt đầu lo lắng.
"À...... Không phải ạ......" Nhan Thiểu Chân không biết trả lời làm sao.
"Mẹ không phải nói cho con biết con không được lên Đài Bắc sao, tại sao con không nghe lời......"
Xong rồi, tất cả đều tiêu tùng rồi, dù bọn họ cẩn thận suốt 22 năm, nhưng chỉ một giây cuối cùng cũng khiến tất cả tan vỡ.
"Không có gì mà mẹ! Con có làm chuyện gì xấu sao? Con chỉ đến Đài Bắc thôi mà! Giờ con đã lớn rồi không có dễ bị lừa đâu...... Cha mẹ sao lại sốt ruột như vậy?" Được rồi! Mẹ phản ứng kịch liệt thế này rồi, cô đành thừa nhận thôi.
"Tại sao con không nghe lời mẹ nói!"Gào thét một hồi, Phan Tố Hà khống chế không được khóc lớn, "Tại sao...... Hu hu......"
"Mẹ...... Mẹ......" Nhận ra giọng nói của mẹ nghe có phần quái dị, Nhan Thiểu Chân cũng bắt đầu khẩn trương.
Ống nghe bị Nhan Mạnh cầm lấy, "Chúng ta tin tưởng con như vậy, con lại lừa chúng ta, chà đạp lòng tin của chúng ta đối với con!"
"Chuyện này không có nghiêm trọng thế đâu cha." Cô tiếp tục trấn an cha mẹ.
"Không, chuyện này nghiêm trọng hơn con tưởng, cha muốn con trở về lập tức."
"Không được, con khó khăn lắm mới lên được Đài Bắc, không...... Phải nói con lần đầu tiên được đến Đài Bắc, các buổi du lịch tham quan ở tiểu học, trung học, cao học rồi tốt nghiệp cũng bởi vì không thể đến Đài Bắc, cho nên con đều không có tham gia, giờ đã thế rồi, con chỉ muốn đi vườn thú Mộc Sách...... Tối nay con sẽ đi về, cha mẹ không phải lo lắng."
Dù sao chắc chắn khi về sẽ bị xử tội nặng, vậy thì hôm nay chơi thật vui rồi về!
"Trở về ngay bây giờ!" Nhan Mạnh kiên trì không nhân nhượng.
"Con không chịu." Nhan Thiểu Chân hít một hơi lấy dũng khí nói chuyện với cha, "Con chơi đủ sẽ đi về."
Nhan Mạnh tức giận cúp điện thoại, Phan Tố Hà vẫn khóc như mưa, dựa vào bên cạnh ông, "Thiểu Chân...... Không chịu về sao?"
"Ừm." Nhan Mạnh gật đầu.
"Vậy chúng ta......"
Chẳng lẽ như lời thầy bói nói, bọn họ sắp mất con gái rồi sao?
"Chúng ta cũng chỉ có thể đánh cuộc, xem ông trời có thật muốn mang Thiểu Chân đi hay không...... Xem vị thầy bói này có phải tiên đoán như thần hay không mà thôi!" Ngoại trừ chờ đợi, hai người họ cũng không thể làm gì khác.
"Tút..... Tút...... Tút......"
Tiếng kêu trong điện thoại vang liên tục, Nhan Thiểu Chân chắc chắn cha giận lắm mới cúp điện thoại giữa chừng như vậy, ba đứa bạn tốt ngồi bên cạnh lo lắng nhìn cô.
"Sao rồi?" Nghe rõ đối thoại của Nhan Thiểu Chân, họ cũng đoán được sự việc đã bị lộ.
Muốn trách lại chỉ có thể trách cái loa phát thanh, vang lên" vườn thú Mộc Sách" không đúng lúc, tất cả nghe thấy liền thót tim, đoán chắc không có cách để che giấu.
"Còn sao nữa, các cậu không phải biết rõ sao?" Nhan Thiểu Chân trợn trắng mắt, chỉ đến Đài Bắc chơi thôi, cũng không phải đi thám hiểm sông Amazon, sao lại lo lắng đến thế, "Cha bắt mình về ngay lập tức."
"Vậy giờ cậu sẽ về sao?" Lưu Tĩnh Bội hỏi.
"Cái gì, chúng ta vừa mới đến Đài Bắc, cứ thế mà về sao." Lâm Tiểu Vi vội lắc đầu.
"Khỏi, mình cũng không muốn về sớm." Khi về chắc chắn sẽ bị mắng chửi một trận, dù sao sớm hay muộn đều cũng sẽ bị chửi, chi bằng cứ tiếp tục theo kế hoạch đã định.
"Rất can đảm." Ba người họ giơ ngón cái tán thưởng cô.
"Cầu trời phù hộ mình không bị đuổi ra khỏi nhà vì chuyện này."
A di đà Phật, thiện tai, thiện tai.
"Sao thế được? Chuyện này cũng không quá nghiêm trọng...... Nhiều lắm là quỳ ba ngày ba đêm mà thôi." Lưu Tĩnh Bội nói đùa.
"Thôi đừng nói mấy chuyện không vui kia, mình không muốn nhắc đến nó nữa, quên đi quên đi...... Mà giờ chúng ta có thể gặp được thị trưởng Mã không?" Nhan Thiểu Chân vui vẻ nói.
"Gặp để làm gì? Ôm hay hôn à!" Muốn gặp thị trưởng Mã đến thế sao, sao không dứt khoát chuyển nhà lên Đài Bắc, kiếm căn nào sát vách nhà thị trưởng Mã mà ở.
"Làm gì có. Mình chỉ mang theo laptop muốn nhờ ông ta ký tên mà thôi."
----- ----- ----- -----
"Wow! Các cậu không cần mua nhiều đồ như vậy! Chỗ chúng ta cũng có công ty bách hóa Cao Hùng mà!"
Nhan Thiểu Chân cau mày nhìn "Chiến lợi phẩm" của ba đứa bạn, thật kinh khủng......
Sao các cô không trực tiếp đặt mua hết mọi thứ luôn đi.
"Cao Hùng ở Đài Bắc khác ở Đài Nam. Khi về mình sẽ nói là mình mua ở Đài Bắc, không phải mua ở Cao Hùng."
Lưu Tĩnh Bội cao giọng nhấn mạnh.
"Nhưng rõ ràng cậu mua của Cao Hùng mà, nhìn dòng chữ “Bách Hóa Cao Hùng” này đi!" Nhan Thiểu Chân tiếp tục nói.
"Cô ấy sẽ nói cô ấy mua ở Đài Bắc." Lâm Tiểu Vi đứng ở bên phải Nhan Thiểu Chân chen miệng nói, "Haizz làm sao mới có thể từ bỏ bản chất tiêu hoang đang ngấm sâu trong máu đây!"
Mỗi lần chỉ cần cô vừa bước vào công ty bách hóa liền không kiềm nổi lấy thẻ tín dụng lao vào mua một đống đồ, nhưng mỗi tháng đến 19 cửa hiệu, cô liền nhức đầu.
Thẻ tín dụng tựa như động không đáy, lợi tức tuần hoàn lại cao đến dọa người, cơ hồ cô lâm vào trong trạng thái không cách nào tự kềm chế được, chỉ có thể giao nộp một chút " số tiền ứng thấp nhất ".
Mà ngân hàng cũng nhận định cô là con dê béo, liều mạng giúp cô mở rộng mức độ tín dụng, số tiền ứng trước tăng lên, để cho cô càng xoạt càng nhiều, tờ phí cũng càng lúc càng nhiều, số tiền ứng thấp nhất giao nộp cũng càng ngày càng cao.
"Chớ dại dột, mình thấy cậu làm cả đời cũng không trả hết nợ." Lưu Tĩnh Bội châm chọc.
"Rốt cuộc cậu nợ bao nhiêu?" Phùng Ngọc Kiều tò mò hỏi, "Nhớ không lầm tháng trước cậu nói mình biết cậu thiếu 25 vạn."
"Cái gì?" Nhan Thiểu Chân hét toáng lên, thiếu chút nữa ngất xỉu. 25 vạn!!! Lương một tháng của cô cũng chỉ có 2 vạn, cô nhớ của Tiểu Vi cũng không hơn mấy.
"Hiện tại đã lên 40 rồi!" Lâm Tiểu Vi đau khổ.
"40 vạn? Trời ơi! Thế cậu làm sao kiếm đủ 40 vạn trả lại ngân hàng?"
Nhịn ăn nhịn uống cũng phải mất hai mươi tháng mới xong.
"Được rồi! Cái đó không quan trọng, quan trọng là hôm nay chúng ta phải đi chơi thật vui vẻ, số tiền ứng thấp nhất kia sau này hãy tính!" Cô là phái Nhạc Thiên*, quan tâm làm gì đến những thứ kia.
*trường phái sống vô tư, không lo lắng
"Nếu không trả, ngân hàng sẽ phái người tới cửa đòi nợ." Lưu Tĩnh Bội tốt bụng nhắc nhở Lâm Tiểu Vi, "Trong phòng khám bệnh chỗ mình, có một cô lấy biên lai một đống, vừa đưa thẻ tín dụng ra, mười mấy vạn liền xoạt xoạt không thương tiếc, sau đó không có trả tiền...... Ngân hàng phải chạy tới cửa đòi nợ đấy!"
"Thật sao?"
Nhan Thiểu Chân trợn to mắt. Cũng may, cũng may, trước giờ mình luôn có thói quen dùng tiền mặt, mặc dù có chút gây chú ý, theo không kịp trào lưu thời đại, thế nhưng có thể để cho cô có bao nhiêu tốn bao nhiêu, không đến nỗi mang nợ dã man như vậy.
"Thật à! Kết quả ra sao?" Lâm Tiểu Vi vội hỏi.
"Bị sếp chúng ta đuổi đi, lại nghe người ta chửi mắng kinh khủng."
Lưu Tĩnh Bội một tay chống nạnh một tay giơ ra, "Sếp của mình dữ lắm...... Gọi cho ngân hàng nói, chúng ta đã đuổi cô ta lâu rồi, điện thoại của họ vẫn rung liên tục, không dứt, hóa đơn thẻ tín dụng vẫn cứ gửi đến phòng khám...... Thỉnh thoảng ngân hàng lại phái người đến tìm cô ta......thật phiền phức."
"Nếu như mình trả thiếu, bọn họ sẽ tìm đến tận cửa à?" Lâm Tiểu Vi có chút sợ.
"Chính xác! Trước kia mình có xem qua một bộ phim trên TV! Có 1 cô nhà giàu thiếu nợ phải bán linh hồn. Sau khi được Châm Khổng thâu phách, mang tới chợ đêm, mới được chồng chưa cưới của cô ta mua được......" Lưu Tĩnh Bội nói tiếp.
"Các cậu đừng có dọa tớ." Lâm Tiểu Vi bắt đầu phát run.
"Nói thật đấy!"
"Nói nhỏ thôi, mình đang gọi về nhà." Nhan Thiểu Chân lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại nhà, lập tức bắt máy.
"Con xin lỗi mẹ, bây giờ con sẽ cùng bạn đi taxi đến sân bay, bảy giờ tối sẽ về...... Khi nào con về,mẹ muốn mắng thế nào đều được."
"Thiểu Chân, taxi đến rồi." Lưu Tĩnh Bội kéo Nhan Thiểu Chân lên xe."Bác tài, làm phiền bác đưa chúng cháu lên sân bay."
"Được." Bác tài xế gật đầu một cái, thuần thục lái xe, "Mấy cô gái tới Đài Bắc chơi à?"
"Đúng vậy, sao bác biết chúng cháu không phải là người Đài Bắc?" Nhan Thiểu Chân ngạc nhiên hỏi.
"Nghe giọng nói của mấy cháu có một chút giọng Nam a! Chỉ là các cháu phát âm vẫn tốt, không nặng quá......" Hắn vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với họ.
"Bây giờ làm tài xế có kiếm nhiều tiền không bác?" Dù sao bác tài xế này thích nói chuyện phiếm, vậy nói vài câu với ông ta cho vui.
"Không hề." Nói đến đây, bác tài xế vô cùng tức giận, "Giá xăng tăng cao như vậy, chúng tôi muốn sống cũng sống không nổi."
"Ghê thế sao?"
"Rất ghê gớm...... Giá xăng vừa tăng liền tăng cao, hơn nữa một chiếc xe nhỏ cũng hao bao nhiêu tiền, căn bản là không có lời. Tệ nhất là xe của chúng tôi không được nâng cấp, vừa tăng giá cái mọi người liền la hét đòi ngồi xe buýt thôi!"
Bác tài xế tức giận khi thấy có xe con phía trước dám cản đường xe hắn, dùng sức nhấn ga, "Dám cản đường của ta, không muốn sống phải không?" Ông quát lên một câu.
Bốn đứa con gái sợ hoảng lên, tài xế đại ca này thật quá khủng bố.
"Bác tài xế, bên trái có xe......" Nhan Thiểu Chân khẩn trương chú ý làn xe, tránh cho bác tài xế kích động quá mức rối loạn không thông suốt mà xảy ra chuyện, thuận tiện kéo theo bốn người bọn họ.
"Cháu gái à, tôi biết rõ mà! Con đường này tôi đi vài chục năm rồi, nhắm mắt cũng như mở." Nói xong ông liền nhắm hai mắt như để chứng minh lời mình là sự thật.
Đời còn dài bọn họ không muốn liều mạng đâu.
"Tài xế, tài xế...... Mở mắt ra đi! Làm ơn, chúng tôi đã biết ông nhắm mắt lại cũng như mở mắt......"
Làm ơn đừng dùng cách này để chứng minh được không? Quá nguy hiểm!
"Sợ cái gì, tôi có mua bảo hiểm." Ông cười nói.
"Đúng...... Đúng đúng...... Tài xế đại ca, ông nói cái gi cũng đúng......" Bốn người họ cũng chỉ có gật đầu liên tục.
"Bên phải có xe!"
"Tôi thấy rõ, tôi cũng không phải là mắt mù." Ông quay đầu lại nhìn Nhan Thiểu Chân và nở nụ cười thật tươi, tay còn lại là linh hoạt điều khiển tay lái.
Dọa chết người! Bốn người họ cũng vẫn lo lắng đề phòng."Cẩn thận...... Có xe tải......"
"Đừng sợ thế chứ! Con gái sao nhát gan như vậy, động một chút là hô to gọi nhỏ!" Bác tài xế lúc này mới quay đầu trở lại nhìn phía trước, quả nhiên thấy xe tải đang dừng trước đèn đỏ.
Không có giữ vững khoảng cách an toàn, không kịp thắng đụng phải xe tải.
Trong nháy mắt, bốn cô gái trên xe chỉ cảm thấy một hồi lay động kịch liệt, mà Nhan Thiểu Chân lại cảm giác cái ót bị dội nghiêm trọng, đau quá hừ một tiếng liền bất tỉnh.
"Cô Hà...... Con xin lỗi, chúng con cùng Thiểu Chân ngồi tắc xi chạy đến sân bay, nhưng bị tai nạn, bây giờ Thiểu Chân đang hôn mê bất tỉnh ở trong bệnh viện......"
Hai vợ chồng Nhan Mạnh nhận được điện thoại của Lưu Tĩnh Bội, lập tức đáp máy bay đến Đài Bắc, vừa xuống máy bay liền chạy thẳng tới bệnh viện.
Hai người thầm cầu nguyện: “Làm ơn......đừng xảy ra giống như lời thầy bói đã nói, bọn họ chỉ có duyên phận 22 năm với con gái thôi!”
Vội vã bước vào phòng cấp cứu, Phan Tố Hà nhìn thấy 3 đứa con gái cùng tài xế tắc xi và cảnh sát.
"Cô Hà......" Lưu Tĩnh Bội áy náy mở miệng.
"Thiểu Chân sao rồi?" Phan Tố Hà nghẹn ngào hỏi.
Cả 3 đứa con gái này bà đều biết, bọn chúng là bạn thân của Thiểu Chân, bà cẩn thận xem xét kỹ lưỡng bọn họ...... Trời ơi, sao bọn chúng không có một chút xây xát da thịt nào, mà Thiểu Chân của bà lại đang nằm trong phòng giải phẫu.
"Thiểu Chân...... Hu hu......" Nghĩ đến bạn tốt xảy ra việc ngoài ý muốn, Lưu Tĩnh Bội khóc không thành tiếng.
"Nó rốt cuộc làm sao? Đừng khóc nữa!" Phan Tố Hà kéo tay Tĩnh Bội hỏi.
"Tại sao chỉ có nó bị thương, còn các cháu......" Nhan Mạnh hỏi ra nghi vấn trong lòng Phan Tố Hà.
"Thật ra là như vậy." Lão tài xế tắc xi áy náy mở miệng. "Bởi vì tôi nhất thời không chú ý, lái xe tông phải xe tải, toàn bộ đầu xe hủy, may mắn là mọi người không có việc gì...... Chỉ là cái cử tạ đã được gói thành quà mà tôi định chuẩn bị tặng cho con trai đặt trên thành ghế sau không may rớt xuống, vừa lúc đánh trúng cái ót của con gái ông......"
Cũng vì như thế nên tình hình của Nhan Thiểu Chân mới có thể nghiêm trọng đến vậy.
"Cử tạ!!" Phan Tố Hà gần như phát điên, "Tại sao ông đặt ở đó!" Loại đồ vật này không phải nên đặt ở cốp xe sao?
"Tôi nghĩ là có thành ghế cản trở, nó sẽ không rớt xuống......" Cái đó có mười mấy kí lô thôi mà.
"Trời ạ!" Phan Tố Hà ôm mặt khóc thút thít, thật không biết nên làm sao cho phải.
"Đã phẫu thuật bao lâu?" Nhan Mạnh cố gắng kìm nén tiếp tục hỏi.
"Đã hơn ba tiếng." Lâm Tiểu Vi nói."Chúng ta chỉ có thể chờ ở bên ngoài."
Trong nháy mắt lại qua hai giờ, cuối cùng đã thấy đèn trong phòng giải phẩu tắt, bác sĩ bước ra.
"Bác sĩ, con gái của chúng tôi thế nào rồi?" Hai vợ chồng vội vàng chạy tới.
"Hai người là người thân của bệnh nhân à? Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức." Vẻ mặt bác sĩ vô cùng tiếc nuối, "Cô ấy...... đã bị chết não!"
"Cái gì?" Phan Tố Hà nghe được lời của bác sĩ, hai chân mềm nhũn, ngã xuống bất tỉnh, Nhan Mạnh đứng bên cạnh vội vàng đỡ bà.
Mấy đứa con gái nghe được lời của bác sĩ cũng đều khóc to. Không ngờ, họ khoe khoang một chút thế nhưng lại hại bạn tốt của các cô......
----- ----- ----- -----
"Là đúng con đường này sao?" Phan Tố Hà nhìn con gái một chút, khóc to một hồi, tâm tình mới bình phục lại.
Nếu đến Đài Bắc, có lẽ tìm được vị thầy bói kia biết đâu có hi vọng tìm được cách cứu con gái cô.
"Chắc là đúng!"
Ngõ hẻm vẫn như xưa, chỉ là sau 22 năm...... Ngôi nhà chưa tu sửa đã cũ kỹ, tồi tàn.
"Đi thôi!" Rốt cuộc tìm được nhà của thầy bói năm xưa, hai vợ chồng đi vào.
Mọi thứ bên trong cùng trong trí nhớ của bọn họ có chút không giống nhau, 22 năm qua đi, thầy xem tướng này cũng đã hơn 70 tuổi, tóc bạc trắng xoá.
"Hai người..... Tới tìm ta sao?" Ông tựa hồ cũng đoán được hai vợ chồng này sẽ đến tìm mình.
"Thầy ơi, xin thầy hãy cứu con gái của chúng tôi, bây giờ chỉ có ông mới có thể cứu con bé....." Hai vợ chồng quỳ trước mặt ông.
"Đứng lên đi! Tôi đã nói qua cho hai người, đừng cho cô ấy lên Đài Bắc, đúng là người tính không bằng trời tính......"
"Là ý trời sao?" Phan Tố Hà kêu gào, "Tôi mặc kệ ý trời ra sao, tôi chỉ muốn con gái tôi bình an sống bên cạnh tôi mà thôi......"
"Người không thể nào làm trái với ý trời, đó chính là số mệnh của cô ấy!" Thầy bói nói, "Xem như tôi đã tiết lộ một chút ý trời."
"Vậy nó...... còn có thể cứu được không? Bác sĩ nói con bé đã được nhận định là chết não......"
Thầy bói lắc đầu một cái, "Cô bé sẽ không tỉnh nữa, cô ấy đã thuộc về thế giới khác, 22 năm trước tôi đã nói qua, một khi rời đi thì vĩnh viễn không thể trở về."
"Thiểu Chân của chúng ta...... Đã chết rồi sao?" Trong lòng Nhan Mạnh kích động không thôi.
Hai mươi hai tuổi, quả nhiên vừa đúng sinh nhật lần thứ hai mươi hai.....
Bọn họ không nói sẽ vĩnh viễn không cho nó lên đài Bắc mà! Tại sao nó không chịu đợi vậy?
Vợ chồng bọn họ đã sớm chuẩn bị một kế hoạch tốt, khi qua sinh nhật lần thứ 22 của nó, sẽ mang nó lên Đài Bắc chơi một tuần!
"Không phải, cô ấy chỉ đi đến thế giới của cô ấy thôi."
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào? Con bé không có cơ hội tỉnh sao?"
Nhan Mạnh không thể kìm nén được nữa, vành mắt đã ửng hồng.
"Nó sẽ có, riêng, ở một thế giới khác sẽ sống rất tốt, tôi cũng chỉ có thể nói cho hai người biết như vậy. Trở về đi! Suy nghĩ thoáng một chút cô bé có thể sẽ hạnh phúc, ở đó cũng có người đang chờ nó."
"Thầy......"
"Nói đến thế thôi." Số mệnh đã định sao có thể sửa đổi được.