Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?

Chương 37: 37: Hoàn




Vẻ mặt của Tô Cận bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ, đuôi lông mày cũng không động đậy một chút nào.

Bộ dáng cô thẹn quá hoá giận khiến tâm tình anh cực kì vui sướng (vui vẻ + sung sướng).
Sức cô gái nhỏ rất yếu, khi cắn người cũng không quá mạnh.

Nơi bị cô cắn trở nên ấm áp, ướt dầm dề, mang theo chút ngứa ngáy.
Thích Nguyệt dùng sức cắn một lúc, đầu óc cũng tỉnh táo lại.

Cô buông tay Tô Cận ra, ngây ngốc nhìn dấu vết mình cắn trên cánh tay, trong lòng có hơi tự trách.
“Sao anh lại ngốc như vậy chứ, cứ vậy để em cắn, cũng không biết đường mà tránh.” Cô cau mày nói thầm, khuôn mặt rất không vui.
Nắm lấy tay anh, Thích Nguyệt nhìn hai hàng dấu răng, sờ nhẹ vài lần hỏi “Anh có đau không?”
Cô vừa rồi cắn rất mạnh.
Sờ khuôn mặt của Thích Nguyệt, Tô Cận xoay người ngồi dậy dựa vào thành giường, ôm cô gái nhỏ vào lòng, khẽ cắn môi cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Không đau.”
Thích Nguyệt nhìn cánh tay đỏ đến giống như sắp chảy máu của anh, hốc mắt ửng đỏ, “Bị như vậy rồi sao lại không đau chứ, anh đừng dỗ em nữa.”
Ngước mắt nhìn chằm chằm anh, giọng Thích Nguyệt hơi nghẹn ngào: “Thật xin lỗi, sau này em sẽ không cắn anh nữa.”

Thấy trong mắt cô gái nhỏ nổi lên nước mắt, Tô Cận lập tức mềm giọng dỗ dành: “Anh không lừa em đâu, anh thật sự không đau.”
Vừa nói xong, anh phát hiện sắc mặt cô gái nhỏ càng trở nên đau lòng thêm.
Tô Cận bất đắc dĩ cười cười, “Nguyệt Nguyệt, giống như em vừa nói, cho dù thật sự đau cũng là do anh ngốc, cứ như vậy mà để em cắn.”
Thích Nguyệt sửng sốt, trừng anh một cái, “Anh không có ngốc.”
“Vừa rồi em nói anh ngốc.”
“Đó là em nói giỡn thôi, anh một chút cũng không ngốc.” Thích Nguyệt vội vã cãi lại.
Tô Cận sao lại ngốc chứ, cô chưa gặp qua người nào thông minh hơn anh.
Cô gái nhỏ bị anh dời sự chú ý đi, Tô Cận thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, ý tưởng nào đó lại bắt đầu hiện lên.
Vừa rồi bộ dáng cô gái nhỏ dựa vào lòng anh, vừa mềm vừa nhỏ nhắn, khiến anh muốn hung hăng bắt nạt cô.
Tô Cận hôn mặt cô, chống lên trán cô, “Nguyệt Nguyệt, chuyện vừa rồi em có muốn thử một lần nữa không?”
Bị anh hôn đến choáng váng, Thích Nguyệt mặt đỏ hồng hỏi lại, “Chuyện gì?”
“Thì là …” Tô Cận cắn tai cô gái nhỏ, nói lại một lần nữa.
Anh nói xong, phát hiện toàn bộ tai cô gái nhỏ đều ửng đỏ cả lên.
Trong lòng Tô Cận hơi rung động, bộ dáng này của cô gái nhỏ thật là xinh đẹp.
Anh vuốt mặt cô gái nhỏ, giọng nói mang theo sự sung sướng: “Nguyệt Nguyệt, em ở trên nhé?”
“Sao anh cứ không đứng đắn như vậy chứ?” Thích Nguyệt trừng anh, “Chúng ta còn chưa ở bên nhau, anh cả ngày đều nghĩ đến chuyện này.”
Tô Cận không cho là đúng, “Nguyệt Nguyệt, anh là người đàn ông có si nh lý và tâm lý bình thường, nhịn suốt 27 năm, bây giờ ôm vợ mình, có loại suy nghĩ đó cũng là chuyện rất bình thường.”
Thích Nguyệt thấy anh lại bắt đầu nói hươu nói vượn, cô không nhịn được mà cào anh, “Anh đừng nói nữa.”
Ôm cô gái nhỏ, Tô Cận thấp giọng dỗ dành: “Được, anh không nói.”
Lẳng lặng dựa vào lòng anh, Thích Nguyệt cọ cọ ngực anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh có đói bụng không? Em nấu cơm xong rồi.”
Tay cô chống lên ngực Tô Cận, ngước mắt nhìn anh, “Chúng ta ăn cơm trước đi.”
Liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, đã 11 giờ tối, sắc mặt Thích Nguyệt bỗng chốc cứng lại, “Đã trễ thế này rồi sao, đồ ăn chắc chắn là nguội hết rồi, để em đi hâm nóng trước đã.”
“Nguyệt Nguyệt,” Tay Tô Cận ôm cô gái nhỏ hơi dùng sức, không để cô đi, “anh không có đói bụng.”
Vén tóc rơi trên mặt của cô gái nhỏ lên, Tô Cận hôn một cái trên trán cô, “Anh muốn ôm em thêm một chút nữa.”

“Ăn cơm trước đã.” Thích Nguyệt đỏ mặt nhìn anh, “Em cũng không phải là không cho anh ôm.”
Ôm mặt cô gái nhỏ, Tô Cận nhẹ nhàng hôn lên môi cô, “Nguyệt Nguyệt, chờ em lên đại học rồi thì chúng ta đính hôn.”
Anh muốn nhanh chóng cho mọi người biết cô là của anh.
Đầu quả tim Thích Nguyệt nóng lên, không được tự nhiên hừ một cái, nói “Chúng ta còn chưa ở bên nhau mà, sao anh nghĩ xa đến chuyện đính hôn rồi?”
“Anh chờ không nổi.” Tô Cận nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, “Nguyệt Nguyệt, lần tỏ tình sau anh chắc chắn sẽ khiến em hài lòng, anh danh chính ngôn thuận trở thành người đàn ông của em.”
Thích Nguyệt bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn khiến cho cả người nhũn ra.

cô nhớ lại từng chuyện một khi ở chung với anh, cắn môi, giọng cực nhẹ hừ nói, “Không cần chuẩn bị lần tỏ tình sau đâu.”
“Cái gì?” Tô Cận sờ đầu cô, sắc mặt nghi hoặc.
Lời cô vừa nói, anh nghe được nhưng lại không dám chắc chắn.
Thích Nguyệt ôm cổ anh, “Anh không cần chuẩn bị lần tỏ tình sau đâu
Trên mặt phản phất hơi thở ấm áp của cô gái nhỏ.

Tô Cận nhìn mặt cô, nhịp tim dần dần tăng lên.

Giọng anh hơi khàn hỏi, “Nguyệt Nguyệt, em muốn nói cái gì?”
“Hừ, em muốn nói gì anh không biết sao?” Thích Nguyệt nhẹ chọc ngực anh.
Người đàn ông này rõ ràng đã hiểu ý cô, còn giả ngu giả ngơ.
Tô Cận nhìn bộ dáng thẹn thùng này của cô gái nhỏ, nháy mắt cái gì cũng hiểu.


Anh cố gắng áp xuống sung sướng trong lòng, nhẹ giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, em nói với anh.”
Chịu không nổi ánh mắt dính người của anh, Thích Nguyệt đẩy anh vài cái, mềm giọng nói, “Thì là khỏi chuẩn bị lần tỏ tình tiếp theo.

Em, em đồng ý với anh.”
Căn phòng bỗng chốc lâm vào yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở hơi thô nặng của Tô Cận.
Thật lâu sau đó.
Tô Cận bế cô gái nhỏ lên, ánh mắt sáng lên nói: “Nguyệt Nguyệt, em đồng ý rồi.”
“Vâng.” Thích Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Vẻ mặt Tô Cận trở nên đứng đắn: “Cho nên anh bây giờ chính thức là bạn trai em?”
Trên mặt Thích Nguyệt nóng lên, hôn hôn môi anh, trịnh trọng nói: “Vâng, anh bây giờ chính thức là bạn trai của em.”
Nhìn sắc mặt dần dần kích động của anh, cùng ánh mắt không dám tin, lòng Thích Nguyệt ngày càng mềm.
Cô thật sự rất thích Tô Cận, sẽ vẫn luôn thích anh.
– HOÀN CHÍNH VĂN –.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.