Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?

Chương 43: 43: Ngoại Truyện 6




Khi Thích Nguyệt lên năm 3, bắt đầu ngày càng bận rộn.

Hồi học kỳ thứ hai của năm 1, cô bị Tô Cận dụ đồng ý dọn về nhà ở.
Mà bây giờ năm 3, cô lại dọn về trường ở, lâu lâu mới về nhà, công việc của Tô Cận cũng rất bận, nên thời gian hai người gặp nhau dần ít đi.
Điện thoại đặt trên bàn rung vài cái, Thích Nguyệt cầm lên nhìn thoáng qua, là Tô Cận gửi Wechat cho cô.

Đến khi cô thấy rõ nội dung tin nhắn, trên mặt nhịn không được nóng lên.
“Cái gì chứ, cứ luôn nghĩ loại chuyện đó.” Thích Nguyệt xoa xoa mũi, đỏ mặt nói thầm.
Ngày mai là sinh nhật 20 tuổi của cô.

Thích Nguyệt giơ tay, sờ gương mặt nóng hổi của mình.


20 tuổi, là tuổi mà cô và Tô Cận đã hẹn nhau trước đó.
8 giờ tối, Thích Nguyệt trang điểm, thay bộ váy mình thích nhất, chậm rì rì rời trường học.

Cô vừa đi đến cổng trường, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đã dừng trước cổng, Tô Cận đứng bên cạnh xe, ăn mặc cực kì chính thức nghiêm chỉnh, mặt đầy mỉm cười nhìn cô.
Sinh viên đi ngang họ đều thần sắc kinh diễm nhìn họ vài lần, nhỏ giọng thì thầm với nhau.
Đi lên trước vài bước, Thích Nguyệt ôm eo anh, trong thanh âm mang theo chút nhảy nhót vui sướng, “Không phải nói ngày mai mới về sao? Sao lại về trước rồi? Cũng không nói với em trước.”
Trong khoảng thời gian này, Tô Cận vẫn luôn ở nước ngoài làm việc, ngày thường hai người liên lạc qua gọi Wechat video, cô đã gần một tháng không được ôm anh.
Hai người ngồi vào xe, khi xe từ từ khởi động, Tô Cận ôm cô gái nhỏ vào lòng, đè cô ra hôn.

Nhịn thời gian lâu vậy rồi, động tác anh không tránh khỏi hơi gấp gáp.
Son môi trên môi Thích Nguyệt bị ăn sạch, cô ôm cổ Tô Cận, đáp trả lại nụ hôn của anh.
Khi nụ hôn dừng lại, môi Thích Nguyệt hơi sưng, màu môi càng thêm đỏ tươi.
“Nguyệt Nguyệt, anh nhớ em.” Tô Cận từng cái từng cái hôn cô.
Thích Nguyệt phát hiện, Tô Cận giờ phút này, phản ứng si nh lý … rõ ràng hơn bất kì lúc nào.
“Nhớ cái gì chứ, cũng không phải lần đầu tiên xa nhau lâu vậy.” Cô nhỏ giọng hừ hừ.
Trước kia hai người từng xa nhau hơn hai tháng, cũng không thấy Tô Cận kích động như hôm nay.
Tô Cận nhẹ xoa tóc cô gái nhỏ, cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, ép xuống khát vọng thân thể, khàn giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, em biết mà, lần này không giống.”
Thích Nguyệt dỗi liếc yêu anh một cái, mềm mại dựa vào ngực anh.
“Nguyệt Nguyệt, chúng ta nói chuyện đi.” Trong lòng Tô Cận vừa khẩn trương vừa hưng phấn, nâng mặt cô gái nhỏ, “Ngày mai là sinh nhật em, anh cố ý làm xong hết công việc, trở về gấp ăn sinh nhật với em.”
Nghe xong lời anh nói, cả người Thích Nguyệt không được tự nhiên, nhẹ nhàng chọc ngực anh, “Cái gì mà ăn sinh nhật với em chứ, rõ ràng là anh muốn làm chuyện không đứng đắn.


Hừ, đàn ông hư, chỉ nghĩ làm loại chuyện đó.”
Thật ra hai người ở bên nhau cũng đã 3 năm, ngoại trừ bước cuối cùng thì những chuyện nên làm không nên làm đều đã làm hết.
Thích Nguyệt nhìn mặt Tô Cận, trong lòng đột nhiên mềm nhũn.

3 năm nay cô đều lấy lý do còn nhỏ, chưa có chuẩn bị tốt để từ chối Tô Cận, anh cũng luôn tùy cô.
Tô Cận không biết trong lòng cô gái nhỏ đang nghĩ gì, anh không ngừng hôn lên mặt cô, thật lâu sau mới ép xuống được rung động trong lòng, vẻ mặt ình tĩnh gật đầu, ánh mắt sáng quắc, “Nguyệt Nguyệt, lần này anh về sớm, mục đích thật sự là muốn em.”
Anh nói thẳng ra không vòng vo, không hề che giấu d ục vọng của mình, “Mấy ngày nay mỗi ngày anh đều muốn em, muốn đến cả người đau, buổi tối trằn trọc khó ngủ, Nguyệt Nguyệt, lấn này em trốn không thoát.”
Lời anh nói quá trắng trợn, Thích Nguyệt nũng nịu đẩy anh, “Em, em cũng không định trốn mà.”
Tô Cận nhìn bộ dáng e lệ ngượng ngùng của cô gái nhỏ, d ục vọng thật khó khăn nhịn xuống lập tức lại trồi lên, còn mãnh liệt hơn ban đầu.
Khi về đến nhà, anh trực tiếp ôm cô gái nhỏ vào nhà.
Thích Nguyệt nhỏ giọng nói: “Anh thả em xuống, em tự mình đi.”
Ôm cô gái nhỏ vào nhà vào thả cô xuống, Tô Cận sờ sờ mặt cô, mới phát hiện cô gái nhỏ trang điểm.

Anh trầm giọng hỏi: “Em trang điểm? Nếu tối nay anh không về, em định đi đâu?”

“Không đi đâu hết.” Thích Nguyệt nói thầm: “Em vốn dĩ định về nhà.”
Tô Cận không muốn tiếp tục nói nhảm với cô nữa.

Anh hôn lên mặt cô gái nhỏ, thấp giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, em đi tắm trước đi.”
Tay Thích Nguyệt dùng sức nắm tay
anh, trong lòng hơi loạn, “Anh chưa gì đã muốn gấp gáp làm chuyện đó hả?”
“Nguyệt Nguyệt, anh 30 rồi.” Thanh âm Tô Cận trầm trầm, bám vào bên tai cô gái nhỏ, tay đặt trên eo nhẹ nhàng vuốt v e, “Tâm lý và si nh lý của người đàn ông của em đã nhịn lâu lắm rồi.”
Lỗ tai hơi ngứa, Thích Nguyệt khẽ cắn môi.

Cô cứ cảm thấy Tô Cận của đêm nay thật xa lạ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.