Bác chủ quán vẫn cười, nhìn hai người trẻ như thế, bác gật gù tỏ ý không nói ta đây vẫn hiểu, bèn tấm tắc:
- Thanh niên mà, tôi hiểu!
Hai người không biết nói gì cho phù hợp với tình cảnh, Tô Mạc đành phá băng trước bằng cách đẩy bát tôm ra trước mặt Tử Khiêm và nói:
- Ăn nhanh đi, món này phải ăn nóng mới ngon.
Nói rồi cô cũng sắp chuẩn bị ăn, nhưng Diệp Tử Khiêm lúng búng không dám
gắp miếng nào. Nhìn con tôm đỏ cạch trước mắt, mấy giọt tương ớt lấm ra
miệng bát và đống hành hoa rõ ràng chưa chín, cậu nuốt nước bọt đánh ực
một tiếng, hình như vẫn chưa chiến thăng được nỗi sợ hãi trong mình.
Thấy Tô Mạc ăn ngon lành, Tử Khiêm hỏi một câu cực kì mất hứng.
- Cậu chắc chắn cái này… ăn được chứ?
- Thế cậu không nhìn thấy tớ đang ăn à? – Tô Mạc chẳng biết trả lời như
thế nào, thấy đại thiếu gia nhăn nhó, bất giác cô ồ lên vì nhận ra một
điều:
- Đừng bảo đây là lần đầu tiên cậu ăn quán vỉa hè đấy nhá?
Diệp Tử Khiêm lúng túng như gà mắc tóc, mãi mới dám thừa nhận bằng cách khẽ
gật đầu, Tô Mạc thấy thế được một phen ôm bụng cười như nắc nẻ. Nhìn vẻ
hả hê rũ rượi ấy, Diệp Tử Khiêm chỉ muốn đập rầm lên cái bàn cho cô im
miệng. Nhưng hình như cô không hề nhận ra rằng lửa giận đang bốc lên
ngùn ngụt trên đầu Tử Khiêm. Cô cười chán chê một hồi mới ngưng lại, câu tiếp theo chỉ khiến người ta lộn ruột:
- Mục đích cậu đến trái đất làm gì vậy Tử Khiêm?
- …
- Chưa bao giờ đặt chân tới quán vỉa hè, cậu không có tuổi thơ à?
-…
- Há há há, đau ruột chết mất, con nhà giàu có khác!
-…
- Thôi, không nói nữa nhé. – Thấy vẻ mặt cậu ta có gì đó đang khác, có lẽ chọc giận thiếu gia rồi, Tô Mạc khôn khéo dừng ngay chủ đề này lại. Tử
Khiêm có vẻ vẫn chưa nguôi, cô bèn gắp một con tôm trong bát mình giơ
ngay trước mặt cậu:
- Nào, há mồm, ngon cực! – Cô nói với giọng
đảm bảo chắc chắn, giọng điệu như đang dỗ dành đứa em bên hàng xóm, cười híp mắt, đúng là cảnh tượng cậu hằng mong nhìn thấy trong mơ.
Diệp Tử Khiêm không làm chủ được mình, khuôn miệng cậu há rộng ra để mặc cho cô gắp con tôm bóng giòn vào rồi lại ngậm lấy và nhai một cách vô thức.
Mùi thơm đậm đà thấm vào lưỡi lan lên tận óc, cậu bất giác nhai thêm vài miếng nữa và ngay lập tức đã thấy yêu thương vị này.
Trông khuôn mặt cậu, Tô Mạc biết ngay là cậu chắc chắn đã thấy ngon. Nụ cười
trên mặt cô càng tươi tắn, giọng nói cũng phảng phất chút tự hào:
- Thấy sao? Tớ đã bảo rồi hơi bị ngon đúng không?
- Ừ! – Diệp Tử Khiêm gật đầu lia lịa, Tô Mạc đang chống cằm nhìn cậu.
Khuôn mặt cô đang bừng sáng trong nụ cười, môi cô cười, mắt cô cũng
cười. Lúc này cậu chỉ muốn hôn lên đôi môi ấy, mặc kệ tất cả những
chuyện khác trên thế gian.
Hoảng hốt trước chính suy nghĩ của
mình, mặt Tử Khiêm đỏ nhừ lên chả khác gì con tôm cậu vừa ăn. Đột nhiên
nhớ ra hành động thân mật giữa hai người ban nãy, cả hai đều dùng chung
một đôi đũa, thế có được gọi là hôn gián tiếp không nhỉ?
- Tớ đang nghĩ là hình như ban nãy tụi mình dùng chung một đôi đũa, thế
có gọi là hôn gián tiếp không? – Không ngờ những suy nghĩ trong tim đột
ngột lại được tuôn ra tuồn tuột, Diệp Tử Khiêm cũng bàng hoàng trước
những gì mình nói.
Quả nhiên khuôn mặt cô gái đối diện bỗng ửng hồng. Hai người nhìn nhau im lặng hồi lâu, Tô Mạc lúng búng trong miệng:
- Thật ra… Cậu đừng lo… Thật ra tớ với một đứa em khác cũng hay dùng đũa
chung mà. Thế này cũng chẳng có gì đâu… - Đang nói dở, ánh mắt của Tử
Khiêm đã ngứt đoạn câu nói.
Diệp Tử Khiêm lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt hoa đào như đang phóng ra mấy lưỡi dao:
- Cậu và đứa em trai nào cơ?
- Hả?
- Tớ hỏi cậu và đứa em trai nào cơ?
Giọng nói của cậu đượm vẻ hung hãn khiến bàn tay Tô Mạc run lập cập, cô trả lời theo phản xạ:
- Lục… Lục Tiểu Niên.
- Là cái người lần trước tới cổng trường đón cậu đó hả?
- Hả? Ừ. – Tô Mạc không hiểu sao mình lại thật thà đến thế. Nhưng quả
thật áp lực cậu gây ra cho cô kinh khủng quá đến nỗi cậu hỏi gì cô chỉ
biết đáp nấy theo vô thức. Vì dường như nếu không trả lời thì sẽ bắt gặp ánh mắt rừng rực lửa thịnh nộ của Tử Khiêm.
Tô Mạc lo nơm nớp
trong lòng, Tử Khiêm vẫn hằm hằm nhìn cô. Ánh mắt sắc như dao cau mà hằm hằm đe dọa như mãnh thú đang nhắm lấy con mồi, Tô Mạc không dám ho he
động đậy gì.
- Diệp Tử Khiêm… - Cuối cùng cô cũng lên tiếng một
cách do dự, nhưng đột nhiên Diệp Tử Khiêm đứng phắt dậy và nở nụ cười
ranh mãnh:
- Hờ, gián tiếp hay không thì có sao đâu? Đằng nào cũng thử trực tiếp rồi còn gì.
- Hả?
Nhân lúc cô còn chưa phản ứng gì, cậu đã vươn tới, đặt bàn tay lên hõm gáy cô và khéo léo đặt một nụ hôn lên bờ môi ngỡ ngàng của cô.
Đây là nụ hôn thứ hai giữa hai người, cũng vẫn nhẹ nhàng như cánh chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
Hai nụ hôn chân thành nhất, trong lành nhất cô từng nhận được trong đời đều đến từ Diệp Tử Khiêm.
Đầy dâng hiến, đầy mãnh liệt, tất cả đều thể hiện tấm chân tình thuần khiết, đẹp đẽ nhất trên đời.
Mãi đến khi Diệp Tử Khiêm buông cô ra, cô vẫn chưa hết chuếnh choáng. Mãi
đến khi Diệp Tử Khiêm ngồi xuống, ăn hết con tôm thứ ba, cô mới định
thần lại như vừa trở về từ cõi ảo mộng. Ngay lập tức, cô chỉ muốn đứng
phắt dậy và chạy biến mất. Nhưng hình như Diệp Tử Khiêm đã đoán được
trước, cậu nhanh tay túm lấy bàn tay cô, giọng nói vẫn ra vẻ kì kèo:
- Ơ này Tô Mạc, đã hứa là khao tớ cơ mà, định chuồn là sao?
- Tớ… Tớ… - Chân tay cô cứ run lên hòng thanh minh, nhưng lại bị chàng trai ấn vai ngồi xuống một cách ngoan ngoãn.
Cậu ta cười khẩy như bậc đại gia:
- Tớ cái gì mà tớ! Nói chung là đừng hòng chuồn nhé! – Nói đoạn lại gắp tiếp một con tôm nữa.
Tô Mạc đành nhăn nhó rồi ăn ngoan ngoãn. Cái tên trước mặt đã làm xong hẳn một bát, còn cô thì nuốt không trôi nên còn bỏ dở nửa bát. Diệp Tử
Khiêm cúng ngốn luôn khỏi e dè.
Ăn uống no say rồi, cậu ngẩng
đầu lên vẻ mãn nguyện. Cánh mũi dong dỏng của cậu lấm tấm mồ hôi trông
như một đứa nhóc vừa chén xong một bữa cơm. Đột nhiên Tô Mạc bỗng nhớ
Lục Tiểu Niên ghê gớm, chàng trai trong kí ức của cô cũng y hệt như vậy. Lần nào ăn xong mồ hôi mẹ cũng túa ra như đi trẩy hội trên cánh mũi,
thế mà lần sau vẫn cứ đòi đi cho thêm bao nhiêu là ớt với hạt tiêu bằng
được. Nghĩ đến đấy cô lại phì cười. Diệp Tử Khiêm bắt gặp nụ cười ấy bèn lạnh lùng nhìn cô, rồi ghé sát vào tai cô và thì thầm:
- Này, cậu đang nghĩ gì đấy?
Cô giật bắn người như vừa chạm vào dây điện hở, vội né người, nghĩ đến
cảnh môi chạm môi ban nãy, cô càng căng thẳng, vội vội vàng vàng móc ví
ra tính tiền. Cô chỉ mong trả xong tiền là cps cớ để chuồn thẳng.
Nhưng mà chưa thấy ai mặt dày như Diệp Tử Khiêm. Tô Mạc trả tiền xong lại lẽo đẽo đi theo.
Cô đến bến xe, cậu cũng tới theo.
Cô đứng đợi xe, cậu cũng đợi.
Bực mình, cô liền quay sang nhìn thẳng vào gã đẹp trai quá mức quy định kia, mắm môi mắm lợi nói:
- Diệp Tử Khiêm, cậu còn định theo tớ tới khi nào?
- Ai thèm theo cậu, tự sướng vừa chứ!
- Được! – Tô Mạc âm thầm nắm chặt tay đáo để. – Thế cậu đi xe bao nhiêu, về đâu?
- Tớ… - Diệp Tử Khiêm “ khớp” ngay tại chỗ, thấy Tô Mạc có vẻ chưa chịu
đầu hàng, cậu cười mát, rướn mày lên và vênh vang nói. – Đi đâu còn lâu
mới nói!
- Được! – Tô Mạc rít lên qua kẽ răng, đột nhiên mặt cô
bỗng đanh lại , tỏ vẻ nghiêm trọng. – Thế thì cậu làm ơn tớ chuẩn bị sẵn tiền lẻ nhá, vì tớ không mang thẻ nơã rồi.
Biết Tô Mạc đang đá
lại vụ xe buýt lần trước, khuôn mặt của Diệp Tử Khiêm bỗng chốc tiu
nghỉu như bị nhúng nước, nhưng ngay lập tức cậu cũng cười gian xảo:
- Cứ yên tâm.
- Ừ, thế thì tốt.
- …
Hai người cùng đợi chuyến xe tiếp theo trong im lặng, một lúc sau Diệp Tử Khiêm bắt đầu hỏi dò:
- Này, Tô Mạc, cậu thấy tớ thế nào?
- Cái gì? – Dĩ nhiên cô không thể nuốt nổi chủ đề quái dị này, mặt cô méo xệch lại. thấy thái độ thẳng thừng của cô, Tử Khiêm cụt cả hứng bèn
lườm cô, hẵng giọng đáp:
- Làm sao? Thấy tớ chan đời lắm à?
- Không… Ai bảo… - Tô Mạc gắng gượng đưa ra câu trả lời nhưng trong lòng
không ngớt rủa thầm “ Sao trên đời lại có đứa thế này nhỉ?”
Nghe câu ấy, Diệp Tử Khiêm mới tỏ ra phấn chấn đôi chút, cậu bẽn lẽn cười và tiếp tục hỏi, làm bộ tỉnh bơ:
- Thế thấy tớ thế nào?
- Cậu.. Cậu rất là tốt!
- Thế nếu làm bạn trai cậu thì thế nào?
- Gì cơ?
- Gì cái gì! Diệp Tử Khiêm nghiến răng, một lúc sau cậu đáp với vẻ trịnh
trọng. – Ý tớ nói là, tớ thích cậu. hay là bọn mình yêu nhau đi.
Tô Mạc cảm thấy từ đâu như có tia sét đánh ầm xuống đầu , khiến bộ não cô
treo cứng, mãi một lúc sau mới hoàn hồn. gương mặt thân quen của cậu cứ hiện lên trong óc cô. Vẻ ngượng ngịu của câụ cho cô biết rằng tất cả
những gì vừa xảy ra đều là sự thật.
Tuy cô đã sớm biết tình cảm
của Diệp Tử Khiêm dành cho mình, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được
chàng trai kiêu ngạo kia lại có ngày bày tỏ với mình. Loạn rồi, thế giới này loạn hết rồi! Đầu óc Tô Mạc đang ngổn ngang suy nghĩ. Thấy chàng
trai vẫn đau đáu nhìn cô để chờ đợi, rõ rang là đang mong nhận một lời
đáp từ cô.
Bất giác, cô chỉ tay về phía sau lưng Tử Khiêm, vẻ mặt kinh hoảng ấy hốt hoảng và “ Á” lên một tiếng. Diệp Tử Khiêm theo phản
xạ nhìn theo hướng cô chỉ, nhân lúc đó Tô Mạc co chân chạy một mạch.
May mà có hai chiếc xe buýt đến bến cùng một lúc, cô không quan tâm xe nào đi về đâu, cứ leo bừa lên một chiếc xe đã, chẳng mấy chốc chiếc xe lăn
bánh.
Cô thở phào nhẹ nhõm, qua lớp cửa kính cô thấy rõ Diệp Tử
Khiêm đang đuổi theo trong cơn thịnh nộ. Nheng cô thấy nhẹ nhõm như vừa
thoát khỏi mớ nợ.
Lạ là tuy không đuổi kịp theo, nhưng khuôn mặt
Diệp Tử Khiêm thoáng lên một vẻ rất lạ. Cậu dừng bước, nhếch mép cười
với Tô Mạc và nói to một câu gì đó. Nhìn vào miệng cậu, cô đoán ra được
có năm chữ. Năm chữ ấy khiến cô giật nảy cả người tới chuếnh choáng, hai tai văng vẳng không dứt tiếng cười gằn của chàng trai.
Cậu ấy nói: “ Cậu không thoát được đây!”
“ Tô Mạc, cậu không thoát được đâu!”
Tiếng ai lại vang vọng trong đầu, êm dịu amà trầm đục, khiến cô không còn kiểm soát được trái tim loạn nhịp âý nữa.
Khổ sở lắm Tô Mạc mới về được tới nhà. Tuyến xe cô chọn lúc nãy không phải
tuyến đường cô cần đi, cô xuống ngay chuyến sau, chuyển xe khác rồi mới
về.
Nhưng vừa đặt chân qua cổng thì có người lao tới ôm chặt cô từ phía sau.
Tưởng có ke lạ bắt cóc, cô la lên thất thanh nhưng người kia đã kịp lên tiếng:
- Tô Mạc, anh đây!
Hơi thở quen thuộc hòa lẫn trong hơi rượu say nồng xộc vào mũi cô. Cô chẳng cần quay lại nhưng cũng hình dung ra bộ dạng say mềm của anh. Cô không
biết phải phản ứng ra sao nữa, hơi thở của anh mỗi lúc một gần, xóa nhòa khoảng cách giữa hai người. Tô Mạc trấn tĩnh, đinh nói gì đó nhưng anh
đã cướp lời. Giọng nói của anh khẩn khoản nhưng vẫn làn ra vẻ bình thản: