Tô Mạc vẫn đang sững
sờ thì ông Diệp hằm hằm bước tới và tát vào mặt Diệp Tử Khiêm một cái
như trời giáng. Ông đánh con mạnh đến nỗi trong tích tắc nửa khuôn mặt
cậu liền tím tái đi. Bà Lâm không ngờ chồng lại nặng tay thế nên vội
can:
- Ông đánh con thì được ích gì? Có gì từ từ nói đã xem nào.
- Còn gì để mà nói? Cứ để nó coi trời bằng vung thế thì có ngày tôi chết
thảm vì nó! – Cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu ông chủ tịch, khí chất nho
nhã ôn hòa ngày thường nay đã không còn.
Bà Lâm xót lắm nhưng thấy con vẫn cứ lì ra không nói năng gì, bà giận vì nó đổ đốn từ lúc nào không biết:
- Tử Khiêm! Con quá đáng lắm biết không! Ai cho con mạo danh tên bố để đi nhờ vả người ta hả? Con có biết làm thế bố nợ người ta bao nhiêu, phải
gánh lên vai bao nhiêu trách nhiệm không?
Diệp Tử Khiêm không đáp, cậu chỉ mím môi chịu trận một cách kiên cường.
Tô Mạc vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bạch Y Y thong thả nãy giờ chợt lễ phép cười chào hỏi hai vị khách:
- Chú Diệp, cô Lâm, hai cô chú bớt nóng ạ.
- Y Y, lần này may mà có cháu! – Bà Lâm tỏ ra rất mự khách sáo.
Y Y khẽ gật đầu đáp lại và nói thêm mấy câu xã giao với hai vợ chồng bà rồi xin phép ra về.
Mãi đến khi Y Y đi rồi, Tô Mạc vẫn còn hơi chếch choáng nhưng vợ chồng họ
Diệp không để ý gì đến cô. Bà Lâm mắng con té tát một hồi rồi kéo về
nhà:
- Đi! Theo mẹ về!
Diệp Tử Khiêm vẫn ngoan cố chôn chân tại chỗ. Bà Lâm càng kéo, cậu càng cố ghì vững. Thấy thế, bà Lâm quát:
- Diệp Tử Khiêm! Mày muốn bố mẹ phải thế nào hả!
- Bố, mẹ, hai người hãy giúp Tô Mạc đi!
Hai vợ chồng im lặng sửng sốt, Tử Khiêm vẫn ngoan cố cầu xin hai người bằng ánh mắt. Cuối cùng, bà Lâm phải lên tiếng điều đình với thằng con:
- Khiêm con, chuyện này về nhà rồi bàn sau.
- Nói luôn ở đây đi!
- Thằng này bướng nhỉ! Đã bảo về nhà rồi nói sau mà! – Bà Lâm cả giận,
thấy Tử Khiêm không chịu nhượng bộ, bà càng cáu tiết. Đang không biết
làm thế nào để lôi được nó về thì ông Diệp lên tiếng:
- Cút về cho tao mau! Mày còn định làm tao xấu mặt đến nước nào nữa!
- Bố!
- Dám lấy danh tiếng của tao đi đút lót cục trưởng cục cảnh sát, dám cậy
thế nhà để ép dồn cảnh sát thả người. Mày thấy bố màu ngồi cái ghế này
thanh liêm yên ổn quá nên kiếm hộ việc cho bố làm phải không?
- Bố…
- Mày cũng biết tao là bố mày cơ đấy! Mày muốn tao mất chức phải không?
- Bố, con chỉ muốn giúp Tô Mạc mà thôi…
- Mày câm mồm! Ngày thường bố mẹ chiều chuộng mày quá lên mới sinh ra cái tật coi trời bằng vung nay. Dám đút nót cục trưởng rồi đem thế ra ép
người! Mày giỏi lắm! Mày học ở đâu cái thứ đó hả! Khuôn mặt Bí thư tỉnh
tím ngắt lại. Diệp Tử Khiêm vẫn cãi cố:
- Bố, hồi đó bố mẹ nói sẽ giúp Tô Mạc cơ mà. Bây giờ hai người…
- Mày câm mồm! Mày muốn tao chết vì tức mới vui lòng hả! – Lồng ngực ông Diệp phập phồng lên trong cơn tức.
Bà Lâm cũng góp lời theo chồng:
- Đúng đấy con à, ngoan nào, theo bố mẹ về nhà đi.
Thấy Diệp Tử Khiêm vẫn ngoan cố, bà đành quay sang cầu cứa Tô Mạc đang nín thít nãy giờ:
- Mạc ơi, không phải hai bác không muốn giúp cháu đâu. Nhưng cháu thấy
đấy, địa vị của bác trai rất nhạy cảm. Cháu biết bác trai là ai mà. Nếu
bản thân mà không nghiêm thì còn ai tín phục? Chuyện này đúng là nhà
người ta đang được thế. Chúng ta có muốn giúp thì cũng chỉ lực bất tòng
tâm mà thôi.
Bà Lâm đã phân bua rạch ròi như thế, Tô Mạc dù có
ngu dại thế nào cũng phải hiểu. Việc này rõ ràng không thể phiền hà đến
gia đình nhà người ta, co cười gượng gạo và nói:
- Vâng, cháu hiểu rồi.
- Thế nên cháu khuyên thằng Khiêm giúp bác…- Bà Lâm ngập ngừng và bỏ dở câu nói.
Tô Mạc hiểu ý bèn bước tới kéo vạt áo Tử Khiêm và cố nói khéo léo hết mức có thể:
- Tử Khiêm, cậu cứ về trước đi. Chuyện của mẹ tớ, tớ tự nghĩ cách lo được.
- Cậu thì có cách gì chứ? – Diệp Tử Khiêm xen ngang và lặng nhìn cô. Cậu
quay phắt sang phía bố mẹ và nói những lời sắt đá – Bố, mẹ, chuyện của
Tô Mạc con nhất định phải giúp!
- Mày! – Mắt ông Diệp trợn ngược
lên, hai bên thái dương nổi gân xanh lè nhưng Diệp Tử Khiêm chẳng hề tỏ
ra sợ hãi. Cậu nhìn thẳng vào mặt bố và nói những câu phải thót tim:
- Cô ấy là người mà con đã chọn, là con dâu tương lai của bố mẹ! Nếu muốn con sống một mình cả đời thì bố mẹ cứ bỏ mặc cô ấy đi!
-Thằng khốn này! – Cơn giận ban nãy chưa dứt, cơn khác trào lên như những đợt
sóng khiến ông Diệp ho sồng sộc. Bà Lâm vội vuốt vuốt vào lưng ông và
không thôi tức tưởi:
- Con ơi là con! Mày học đâu ra cái thói ấy hả!
-Theo gien đấy! – Diệp Tử Khiêm thuận miệng đáp khiến ông Diệp một lần nữa lại uất nghẹn.
Bà Lâm bị đứa con trời con phật làm cho dở mếu dở cười, bà chỉ biết đứng vuốt lưng ông và nhìn đứa con trai đang đanh mặt lên:
- Con chỉ nói đến đấy thôi. Bố mẹ có giúp hay không thì mặc. Vợ con, con
tự biết đường thương. Bố mẹ không giúp cũng chả sao hết!
- Khiêm ơi là Khiêm! – Bà Lâm mếu máo còn ông Diệp trợn mắt nhìn cậu ấy đầy thách thức:
- Nói ngọt mày không nghe! Có giỏi đừng mượn danh cái nhad này đi làm trò xằng bậy!
- Không mượn thì thôi, làm như con cần lắm ấy! – Diệp Tử Khiêm thẳng
thừng cãi lại, cậu nắm lấy tay Tô Mạc và hẵng giọng – Đi nào!
Cậu muốn đưa cô rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, bà Lâm hoảng hốt kêu:
- Con định đi đâu?
- Đi đâu không biết, miễn là không về nhà.
- Con muốn làm cái gì vậy?
- Bỏ nhà ra đi! – Diệp Tử Khiêm gằn từng tiếng và kéo Tô Mạc đi mất hút sau cánh cửa.
Bà Lâm chưa kịp phản ứng gì thì bóng dáng hai đứa đã khuất mất. Bà không
biết lên khóc hay cười. Cõi lòng bà bề bộn những phiền não nhưng thấy
mặt múi cả hai vợ chồng tái xanh tái đỏvì cáu, bà phì cười. Bí thư Diệp
thét vào mặt vợ:
-Bà cười cái gì! Bà xem bà dạy con kiểu gì mà để nó thành ra thế này! Không hiểu là giống ai nữa! Cái loại mặt dày,
không biết trên dưới là gì!
- Thế không giống ông chắc? Lúc theo gái thì trò gì cũng giở ra được!
Ông bí thư uất nghẹn cả cổ, ông chỉ muốn ngẩng mặt kêu trời. Nhưng một lúc sau ông cũng thở dài và nói:
- Có khi thằng Khiêm nó nhắm chuẩn rồi đấy.
- Đúng vậy, con nó cũng lớn rồi, bảo thế nào được.
Nói đến đây, hai vợ chồng cũng thở dài. Sau khi chút bỏ hết tức giận, hai người lại nhìn nhau và cười.
Lại nói về đôi trẻ, Diệp Tử Khiêm kéo Tô Mạc chạy đi một đoạn rồi mới dừng
lại. Bàn tay hai người đan chặt vào nhau. Chẳng rõ là do không để ý hay
còn lý do nào khác, hai người luôn kết thúc mọi câu chuyện bằng cảnh
tượng nắm tay nhau và chạy trốn. Mười ngón tay quyện nhau, hai lòng bàn
tay áp vào nhau hơi ấm. Hai người cùng im lặng và lững thững bước trên
lề đường giống như bao cặp tình nhân đang đi dạo khác. Tô Mạc lên tiếng
cắt ngang bầu không khí bình lặng:
-Diệp Tử Khiêm, cậu không cần phải tốt với tớ quá mức như vậy đâu.
Cậu hơi bối dối nhưng vẫn khẽ thở dài và đáp:
-Tớ đâu có tốt với cậu?
-Cậu…- Cô đang nói dở thì bị Tử Khiêm ngắt lời:
-Ngày nào tớ cũng mắng cậu ngốc, không có việc gì lại kiếm cậu gây sự, thế mà gọi là tốt à?
-…
-Ngày nào tớ cũng gây rắc rối cho cậu, hơi một tý lại làm những trò động chạm đến cậu. Cậu thấy thế là tốt à?
-…
-Tô Mạc, giờ tớ mới thấy hóa ra cậu có khuynh hướng bị ngược đãi đấy!
-Diệp Tử Khiêm cậu cho tớ quá nhiều thứ!
Cậu im lặng.
Môi cậu mỉn cười, đôi mắt uốn lên cong cong như hai vầng trăng:
-Tô Mạc, nhớ này. Không phải tớ tốt với cậu, mà cậu đáng để cho tớ đối xử như thế.
-…
Trông bộ dạng ngờ nghệch của cô, cậu bất giác đưa tay nghịch tóc cô:
-Cậu nhìn đi, tuy cậu không xinh đẹp lắm, nhiều lúc lại cùn và bất cần, và
quan trọng nhất là lắm lúc lại chẳng ưa gì tớ. Nhưng tớ biết làm sao,
cậu đã hạ gục tớ rồi, tớ không thể nào gượng dậy nổi nữa.
-Diệp Tử Khiêm…
-Yên nào, để tớ nói hết đã! – Cậu khẽ lườm cô và bắt đầu thao thao bất tuyệt – Cậu có bao nhiêu khuyết điểm như thế, vậy mà tớ vẫn chỉ thích mình
cậu. Chẳng có nguyên do gì hết, mọi thứ cứ ập tới một cách khó giải
thích. Tình yêu là thứ kỳ cục như thế đấy, cuối cùng tớ cũng phải chịu
thua. Tô Mạc à, cậu sẽ ở bên tớ hết đời chứ?
-Cậu nói vậy là sao?
-Là lấy tớ ấy! Nếu không chịu thì suốt đời này tớ không tha cho cậu đâu!
-Nghe sao mà đáng sợ thế nhỉ?
-Vì tớ đang tỏ tình với cậu đó!
-…
Rất nhiều năm sau khi đã trở thành một phụ nữ chín chắn, cô đã từng được
nghe không biết bao lời tỏ tình lãng mạn. Những người con trai ấy đều
tuấn tú khôi ngô, ăn mặc lịch thiệp, mọi cử chỉ hành động đều toát lên
vẻ nam tính quyến rũ đến mê hồn.
Nhưng cô chỉ nhớ mãi lời tỏ tình “đe dọa” năm nào. Đó là mối tình sâu sắc nhất, đẹp nhất của thời niên
thiếu. Ngoài cậu ra, chưa ai từng đối xử với cô như thế. Nhưng tiếc
thay, khoảng thời gian ấy nay có còn đâu?
Sau khi ăn tối xong, cả hai cùng về nhà Tô Mạc. Cô biết không dưng đưa một người con trai lạ về nhà qua đêm thật chẳng hay ho gì, nhưng ngoài cô ra giờ cậu biết lương
nhờ vào ai nữa. Trên người cậu không còn xu nào, đã thế lại vùng vằng bỏ nhà ra đi vì mình, Tô Mạc nào có thể mặc kệ. Phân vân một hồi, cô quyết định đưa cậu về nhà.
May thay trong nhà cũng có hai chiếc
giường, Tử Khiêm nằm giường của cô, cô nằm ngủ trong phòng mẹ là được.
Ai ngờ Diệp Tử Khiêm lại ngang nhiên theo cô vào chung một phòng. Cô lắp bắp nói:
-Phòng cậu ở bên cạnh cơ mà.
-Ngủ cùng không được à? – Cậu hỏi xanh rờn còn Tô Mạc giật thót.
-Cậu thấy được à?
-Dĩ nhiên là được rồi.
-…
-Tớ không làm gì đâu mà lo!
“Có điên mới tin!” – Cô rủa thầm và mở cửa, đẩy cậu ra ngoài:
- Đi ngủ đi, tớ mệt lắm rồi.
- Này! Tớ không làm gì cậu thật mà! Không tin tớ à! Này, Tô Mạc! Này này này!
Mặc cậu kêu réo ầm ĩ bên ngoài, Tô Mạc vẫn tống cậu ra ngoài và khóa chặn
cửa. Thực ra cửa phòng đã hỏng lên cô áp mình vào cửa để chặn lại. Cậu
đứng bên ngoài kêu la chửi bới một hồi,chán rồi bỏ đi.
Cô phì cười. Nhưng rồi vì cũng đã quá mệt nên cô leo lên giường toan làm một giấc say tít mít.
Nhưng cứ đặt lưng lên giường cô lại không tài nào ngủ nổi. Toàn thân cô mỏi
rã rời ấy vậy mà đầu óc cứ tỉnh như sáo. Những chuyện xảy ra gần đây
hiện lên rõ mồn một và cứ quay mòng mòng trong não. Đúng vậy chưa dược
bao lâu mà lắm chuyển xảy ra quá, mọi thứ vượt quá sức chịu đựng của cô. Chuyện của mẹ chưa giải quyết xong, giữa màn đêm tĩnh mịch mọi thứ cứ
mặc sức hiện ra khiến cô thấy nao nao trong người.
Mãi cô mới chợp mắt được nhưng những cơn ác mộng vẫn không tha cho cô.
Khuôn mặt của mẹ và Ôn Tử Niên cứ thay nhau xuất, có lúc câm lặng. Mọi hình
ảnh đều thật quá, cô không tài nào thoát khỏi cơn mơ. Hơi thở của cô trở lên gấp gáp khi trông thấy cảnh khuôn mặt
Đẫm máu của Ôn Tử Khiêm đang dí sát vào cô, bên cạnh la người mẹ điên đang nắm trong tay lưỡi dao đỏ lòm.
Cô vùng dậy. thét lên, sống lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Chưa kịp hoàn hồn
thì cánh cửa đã bị xô ập vào, Diệp Tử Khiêm trần như nhộng, trên mình
chỉ mặc độc chiếc quần sịp tồng ngồng lao vào:
-Có chuyện gì?
Cậu tiến sát tới cô, Tô Mạc lại giật mình thét lên một tràng nữa. Cô khua tay loạn lên để che mắt và ném cái gối về phía cậu:
Mặc quần áo vào ngay, đồ bệnh hoạn!
Diệp Tử Khiêm hơi bối rối, cậu ngượng ngùng quay lưng đi và trách móc:
-Ai đời đi ngủ mặc quần áo chỉnh tề làm gì, đấy mới là bệnh hoạn ấy!
-Đi ra ngay!
-Biết rồi!
May mà Diệp Tử Khiêm hãy còn biết ngượng là gì, cậu chạy như bay đi mặc quần áo cho nghiêm túc rồi mới quay lại.
- Ban nãy cậu sao thế?
-Không có gì, tớ mơ thấy ác mộng, vậy thôi.
-Ác mộng gì?
-Tớ mơ thấy mẹ và Ôn Tử Niên. Mẹ tớ…giết Ôn Tử Niên… - Nói đến đấy,cổ họng
cô nấc lên, cô đưa tay đỡ lấy trán. Bóng đêm nhấn chìm hai con người yếu đuối.
-Diệp Tử Khiêm ơi, tớ sợ lắm.
-…
-Tớ sợ mọi thứ sẽ thành sự thật, tớ sợ tớ không cứa được mẹ, tớ sợ mẹ sẽ chết mất…
-Vớ vẩn, chỉ là mơ thôi mà.
-Nhưng tớ sợ.
- Không phải sợ! Có tớ ở đây rồi! – Cậu ôn tồn đáp và ôm cô vào lòng. Hai người nằm trên
giường cuộn vào nhau như một. Không gian đêm khuya tĩnh mịch chỉ còn
nhịp đập hai trái tim vang lên phập phồng.
Chẳng ai nói câu nào. Cô chỉ biết người con trai đang ôm cô thật chặt, thậm chí cô còn cảm
nhận thấy hình dáng từng ngón tay và hơi ấm phả ra từ lòng bàn tay của
cậu nữa.
Thế cũng là quá đủ cho phút giây cô độc nhất, hoang mang nhất, đáng sợ nhất trong đời khi ta vẫn còn một người ở bên.
Bao nhiêu năm cũng chẳng rời bước,
Mặc cho bể thẳm hóa ruộng dâu.
Cô bất giác mỉn cười giữa màn đêm, cõi lòng cô như có ngọn lửa vừa dược thắp. Đang nghĩ vẩn vơ thì Diệp Tử Khiêm thì thầm:
- Này, Tô Mạc, đừng có mà nhân cơ hội lợi dụng người ta đấy!
- Hả? – Tô Mạc như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu. Cô trố mắt nhìn cậu, giữa đêm tối, khuôn mặt cậu như bị che phủ bởi làn sương mỏng, chỉ có
đôi mắt sáng vẫn chiếu rọi màn đêm.
- E hèm! – Cậu hắng giọng và tỏ ra đáo để - Ý tớ nói là đừng tranh thủ tiếp cận tớ đấy!
Không dưng cậu lại giãy lên như đỉa phải vôi, Tô Mạc vẫn cứ ngớ người:
- Là sao?
- Còn trăng sao gì nữa? – Diệp Tử Khiêm cuống quýt, không biết làm thế nào để diễn đạt, chỉ biết cuộn người lại trông đến khổ.
Hai người nằm sin sít vào nhau nên Tô Mạc có thể nhận ra bất kỳ phản ứng
nào của Diệp Tử Khiêm. Ban đầu cô đần mặt ra nhưng sau khi hiểu rồi bèn
nằm thẳng người lại. Hơi thở nóng hổi như lò thiêu của cậu phả vào người cô khiến cô suýt giãy nảy lên vì bỏng.
Mãi đến khi cậu thở đều hơn, Tô Mạc mới thấy nhẹ người. Cô lầm bầm trút giận:
- Đồ lưa manh!
- Tại cậu trước đấy chứ! – Tên lưa manh kêu oan, những làn hơi ấm tạt
lien hồi vào cổ cô. Trái tim cô run lên dữ dội, trong giây lát hai người như cùng ngừng thở để cảm nhận hơi ấm đang bao phủ xung quanh. Trong
màn đêm thăm thẳm, cô lờ mờ nhìn thấy đôi mắt trong veo, sáng ngời của
cậu. Chúng như hai ngọn nến trong đêm đông ảm đạm dẫn lối cho cô thoát
khỏi ngõ cụt tuyệt vọng.
Diệp Tử Khiêm thả lỏng người, cô cũng mơ hồ cảm nhận thấy sự thay đổi ấy. Cô lách người ra và đạp cho cậu lăn ra khỏi mình. Ai ngờ cô đạp mạnh đến nỗi cậu té nhào xuống mặt đất đánh
“bộp” một cái, nghe cũng thấy đau điếng người.
Cậu lật đật bò dậy và cáu tiết:
-Tô Mạc gan nhà ngươi to gớm! Dám đá trẫm!
- Đá thì sao! Lưa manh là phải cho ăn đòn! – Dứt lời một cái gối bay vèo và đáp thẳng vào ngực cậu.
Tử Khiêm sững người rồi lập tức như biến thành một con sói và hằm hè lao
len bắt mồi. Hai đứa chí chóe nô đùa một hồi cho đến khi mệt lử rồi lăn
ra.
Tử Khiêm và Tô Mạc nằm tựa lưng vào nhau, cả hai đều nghe
thấy tiếng thở phì phò của người kia để rồi lại cố tình hít hà thở mạnh
hơn như đang thi thở. Thấy thế, cả hai cung phà lên cười vui vẻ.
Cười rồi cũng mệt, màn đêm ôm hai đứa vào lòng, mọi thứ âm thanh đềm tắt lịm đi, chỉ còn khe khẽ những tiếng thở đều đặn.
Diệp Tử Khiêm lặng lẽ lần mò bàn tay cô. Trong màn đêm vô tận, đôi bạn trẻ
không nhìn thấy mặt nhau, nhưng hai trái tim vẫn tỏ đường để xích vào
nhau mỗi lúc một gần.