Có Phải Anh Yêu Em

Chương 47: Người cũ trở về



Sáng hôm sau, Tử Khiêm và Tô Mạc cùng tỉnh dậy. Khi những tia nắng ban mai bắt đầu len lỏi qua khung cửa, hình ảnh hai người nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt đang lin dim nửa mơ nửa tỉnh của nhau. Đêm qua nằm cạnh nhau, lúc đầu mỗi người đắp một tấm chăn, nhưng chẳng hiểu sao đến nửa đêm, hai tấm chăn lại cuộn tròn vào làm một.

Không ai bảo ai, cả hai quay lưng đi vì ngượng ngùng. Chàng trai ngồi phắt dậy còn cô gái rúc tiếp vào chăn chỉ để hé ra nửa khuôn mặt. Diệp Tử Khiêm vò đầu một hồi và ấp úng:

- Tớ… Tớ đi tè đây.

Tô Mạc không đáp lại còn cậu thì với lấy cái áo khoác và lật đật chạy khỏi phòng. Tô Mạc từ từ nhỏm dậy, trong tay vẫn ôm chặt cái chăn và rúc rích cười. Mãi một lúc sau hai người mới chỉnh trang lại mọi thứ. Nhưng vì đã vô tình trông thấy bộ dạng lếch thếch sau khi ngủ dậy của nhau, cả hai đều không khỏi ngại ngùng.

Đầu óc Tử Khiêm đã được chải gọn ghẽ. Trên mình cậu là bộ đồ mặc ở nhà, bộ dạng hãy còn thèm thuồng được ngủ thêm vài phút. Chưa bao giờ Tô Mạc thấy cậu trong bộ dạng này. Chàng trai luộm thuộm ngáp liên tục, Tô Mạc hiếu kì trước những hành động đó nên cứ soi cậu chằm chặp. Tử Khiêm bực dọc:

- Này, nhìn đã chưa?

Bị bắt quả tang, Tô Mạc không dám nhìn nữa. Cô cụp mắt xuống và lầm bầm:

- Có gì đâu mà nhìn! Tối qua chả nhìn thấy hết rồi còn gì!

Câu nói cứ lí nhí trong mồm, ngỡ rằng cậu không tài nào nghe thấy. Ai ngờ sau một hồi ngớ người ra, cậu quát:

- Này! Tớ nghe thấy cả đấy nhé!

- …

- Tớ biết ngay là cậu thèm muốn nhìn trộm tớ từ lâu lắm rồi!

- Vớ vẩn, còn lâu nhé!

- Xì!

Cả hai cùng phá lên cười. Diệp Tử Khiêm bệ vệ thả mình trên sô pha như một ông tướng, cậu gác chân một cách ngang nhiên. Thấy Tô Mạc vẫn đang lớ ngớ đứng đó bèn hắng giọng ra lệnh:

- Còn đực mặt ở đó làm gì nữa? Đi làm đồ ăn sáng đi!

Tô Mạc há hốc mồm nhìn cái tên tự cho mình cái quyền sai bảo kia một hồi và rồi cũng tỏ vẻ phục tùng:

- Cậu muốn ăn gì?

- Mì không, cho thêm trứng lòng đào. Đừng luộc chín quá.

Tô Mạc gật đầu và xuống bếp nấu nướng. Diệp Tử Khiêm lững thững đi theo ngồi ngắm cô thoăn thoắt đun nước, nấu mì và chần trứng. Cậu cười hơ hớ:

- Này, cậu có thấy bọn mình giống y hệt một đôi vợ chồng già không?

Tô Mạc lườm nguýt và không thèm đáp. Tử Khiêm vẫn chưa chịu hàng, cậu ghé sát vào tai cô và nói:

- Nhìn đi, rửa tay nấu bếp cho “chồng”. Tớ lo việc ngoài, cậu lo việc nhà, quá giống một đôi vợ chồng đã lấy nhau được mấy chục năm ấy chứ?

- Biến đi! Không làm thì thôi đừng đứng đây làm vướng chân người khác. – Cô đanh đá lườm cậu và bắc nồi, bật bếp nấu.

Tử Khiêm vẫn cười khì và ngoan ngoãn lùi lại mấy bước. Khuôn mặt cậu giờ đây tràn trề đắc ý:

- Tớ cực kỳ thích ngắm cậu như thế này.

Tô Mạc chẳng thèm ngoái lại nhìn làm gì cho mỏi cổ, cô cứ thản nhiên đổ dầu rán trứng, mặc cho Tử Khiêm vẫn đứng sau lưng lảm nhảm:

- Tớ đã mơ hồ cảm nhận thấy những ngày về sau của chúng ta. Chỉ có hai đứa mình làm bạn với nhau giữa cuộc đời bề bộn, dìu nhau đi cho đến già rồi cuối cùng được chôn cạnh nhau nữa. Mới chớp mắt đã mấy chục năm đã trôi qua, chỉ còn chúng mình ở bên nhau, chết cũng không xa nhau, hay nhỉ.

Trí tưởng tưởng của cậu cứ từ từ vẽ lên viễn cảnh đầm ấm ấy, còn trái ti Tô Mạc cứ đập loạn lên mỗi lúc một nhanh. Dường như nó đã bị lay động bởi những gì cậu nói để rồi khung cảnh tương lai cũng đang mù mờ hiện ra trong óc cô gái. Không có đau khổ, không có nhạt phai, dù trải qua bao nhiêu sóng gió, cũng đã có người con trai trưởng thành này ở bên cô và cùng gồng gánh tất thảy. Bức tranh ấy đẹp quá, chỉ cần có cậu ở bên là mọi thứ không còn xa vời như trước nữa.

Trái tim cô cứ reo lên từng hồi dù ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên như không. Cô điềm đạm đẩy cậu ra và đáp:

- Đùa vớ đùa vẩn!

- Ai đùa với cậu! – Diệp Tử Khiêm phản bác lại – Quan trọng là cậu có đồng ý hay không thôi. Chỉ cần cậu gật rụp môt cái thì tất cả những thứ đó về sau sẽ có cả.

- Xì! – Tô Mạc bĩu môi khiến cậu càng sốt ruột:

- Gật đầu đi xem nào!

- Thèm vào nói chuyện với cậu, để yên tớ rán trứng.

- Không được, không gật đầu, không cho rán!

- Thế ai đang đòi ăn sáng đấy hả thiếu gia?

- Ăn gì chẳng được. Cậu không gật đầu đừng hòng rán tiếp!

- Thôi được, chịu cậu rồi đấy!

Bị cậu dồn vào chân tường một cách nhẹ nhàng, Tô Mạc đành miễn cưỡng gật đầu nửa đùa nửa thật. Tử Khiêm mừng tớn, vòng tay ôm lấy cổ Tô Mạc và cười toe toét:

- Vợ yêu, gọi chồng đi nào!

- Cút đi!

Đang chí chóe với nhau thì tiếng gõ cửa từ ngoài chợt vọng vào. Hai người sững sờ, Tô Mạc chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cô đưa ngay chiếc dao bay trong tay cho cậu và dặn dò:

- Cậu đỡ hộ tớ một tẹo, tớ đi xem ai vừa gõ cửa.

Nói xong cô rửa sạch tay và chạy ra ngoài. Lúc đẩy cửa cô vẫn thản nhiên cho đến khi nhìn rõ người vừa gõ cửa là ai.

Lục Tiểu Niên trông cao to, vạm vỡ hơn một chút so với lần trước. Ngoài điều ấy ra thì trông cậu vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn làn da thư sinh và cái lưng hơi còng còng xuống đầy vẻ tự ti.

- Chị Béo!

Cậu vừa thốt lên, cô gái đã chạy tới ôm chặt. Cô hít lấy hơi thở quen thuộc của cậu phảng phất trong không khí và hờn dỗi:

- Tiểu Niên, sao bây giờ em mới về! Em có biết mấy ngày vừa rồi xảy ra bao nhiêu chuyện không. Chị sắp gục rồi đây này.

- Em biết, em biết chứ… - Cậu cũng đáp lại cô bằng một cái ôm đầy thận trọng, rón rén như sợ làm đau “món bảo bối” mình nâng niu nhất – Bây giờ em về rồi còn gì, lần này em sẽ không đi nữa đâu. Chị Béo ạ, em sẽ…

Vừa nói đến đó, trong nhà đã văng vẳng giọng nói của ai đó. Nó vang từ trong nhà của người con gái cậu đã yêu từ lâu vào sáng tinh mơ.

- Vợ ơi, ai đấy?

Hai chữ “vợ ơi” như lưỡi dao xoáy thẳng vào lòng cậu. Lục Tiểu Niên đứng ngây ra như kẻ mất hồn, cậ nhận ra vẻ lúng túng của Tô Mạc khi người con trai mặt mũi lạ hoắc xuất hiện với chiếc dao bay trên tay, mặt mũi lem nhem những nhọ với dầu:

- Ai đến nhà đấy? À mà lọ muối để đâu đấy? Tìm mãi chẳng thấy… - Cậu đưa tay quệt những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán.

Trông bộ dạng lếch nhếch của cậu, Tô Mạc há hốc mồm. Lục Tiểu Niên đã hoàn hồn, cậu săm soi Tử Khiêm từ đầu đến chân rồi cụp mắt xuống, sống lưng khi nãy còn đang oai vệ vươn thẳng, nay đã oằn xuống như kẻ tội đồ:

- Hóa ra nhà chị đang có khách à?

- À… Ừ… - Mặt mũi cô đỏ lừ. Cô bước về phía Tử Khiêm và giới thiệu cho hai người quen nhau. – Tiểu Niên, đây là Diệp Tử Khiêm. Tử Khiêm, đây là Lục Tiểu Niên, em trai tớ.

Hai người con trai bàng hoàng nhìn nhau. Lục Tiểu Niên mỉm cười. Cậu tỏ ra ngậm ngùi:

- Chắc chị cũng chả cần đống quẩy nóng và sữa đậu nành này nữa.

Tô Mạc nhìn kỹ mới biết trên tay Lục Tiểu Niên là bữa sáng cậu dành cho cô, những vắt quẩy nóng hổi vẫn đang phả ra làn khói thoang thoảng. Cô chợt thấy ấm lòng biết mấy. Thấy Lục Tiểu Niên quay gót toan bước đi, cô bèn níu lấy tay cậu và cười:

- Mua rồi thì đừng để lãng phí, tất cả cùng ăn cho vui. Để chị rán thêm cho em một quả trứng. Chị còn nhớ em rất thích ăn trứng hai lỏng đỏ mà. – Tô Mạc nói rồi kéo Lục Tiểu Niên vào nhà.

Cô bảo cậu và Tử Khiên cùng chờ ngoài phòng khách còn mình tiếp tục làm nốt bữa quà sáng.

Hai người con trai như bị trói vào cùng một sợi dây, ai nấy đều thấy gượng gạo. Tô Mạc bước ra ngoài, trông thấy cảnh đó cũng hơi bàng hoàng nhưng rồi cô cũng nhoẻn cười và bày biện thức ăn lên bàn, gọi hai người tới thưởng thức.

Diệp Tử Khiêm yêu cầu ăn trứng lòng đào, Lục Tiểu Niên thích trứng hai lòng đỏ, phần cô chỉ là món trứng trần đơn giản. Mì không nhiều nên mỗi người chỉ ăn nửa bát con con. Bữa ăn diễn ra trong không khí im lặng. Tô Mạc đang băn khoăn không biết nên nói gì cho không khí bớt căng thẳng thì đột nhiên Lục Tiểu Niên lên tiếng, anh đẩy cốc sữa ra trước mặt cô và nói:

- Sữa đậu nành Vĩnh Hòa đấy, chị kết nhất món này phải không?

- A, cảm ơn Tiểu Niên. – Tô Mạc hết sức bất ngờ và đón lấy. Nhấp lấy một ngụm sữa, trong lòng cô chợt có một cảm giác khó nói, cô chỉ thấy Lục Tiểu Niên có gì đó khang khác.

Đang vẩn vơ suy nghĩ thì Lục Tiểu Niên cười khì một cái và hỏi cô một câu thật buồn và lạc lõng:

- Từ khi nào chúng mình trở nên xa lạ thế này nhỉ?

Cô sững người, mặt mũi Diệp Tử Khiêm bắt đầu sa sầm lại. Tô Mạc vội vã giải thích:

- Phải rồi, chị em với nhau cơ mà, khách sao làm gì nhỉ?

May mà câu nói cũng đủ để vỗ về cơn cáu giận âm ỉ trong đầu Diệp Tử Khiêm. Lục Tiểu Niên không nói gì, cứ cắm đầu ăn. Nhìn nghiêng, khuôn mặt cậu phảng phất một nỗi buồn không tên. Tô Mạc không nhận ra, cô im lặng ăn nốt phần của mình. Lúc dọn bàn, Tiểu Niên nói:

- Béo này, công nhận trứng gà hai lòng chị làm vẫn ngon nhất trên đời!

- Hả? – Cô hơi bối rối nhưng rồi cũng nhanh nhẹn đáp lại: - Lại chẳng! Phải biết chị là ai chứ!

- Xì!

Hai người phì cười, không khí có vẻ đã trở lại tự nhiên hơn.

Tuy Diệp Tử Khiêm không thích nhìn hai người thân mật với nhau kiểu đấy, nhưng thấy Tô Mạc đã hoàn toàn coi cậu ta như em trai nên cũng không thèm chấp.

Bữa sáng hôm nay may mà có Tô Mạc chuẩn bị chu toàn dù mỗi người có những suy nghĩ riêng, nhưng cuối cùng mọi thứ cũng trôi qua yên bình. Ăn xong, Lục Tiểu Niên bảo có việc nên phải đi ngay và đòi Tô Mạc tiễn theo một đoạn. Người ta đã chỉ mặt gọi tên như thế rồi, Diệp Tử Khiêm cũng chẳng hóng theo được nên dù cực ghét nhưng cũng phải ngoan ngoãn ngồi nhà chờ “vợ” trở về.

Tiễn Tiểu Niên đến tầng dưới, Tô Mạc định quay về luôn vì lát nữa còn phải cùng Tử Khiêm đi thăm mẹ. Cô định mang cho mẹ thêm ít quần áo, đò dùng. Nhưng Tiểu Niên bất chợt gọi cô lại và nói với giọng khẩn cầu:

- Chị Béo đi với em một đoạn nữa nhé.

Tô Mạc cảm thấy hơi nhói trong lòng. Cô nhìn người con trai trước mặt, vết sẹo kia vẫn mờ mờ hằn bên đuôi lông mày cậu nhưng nó đã khắc sâu vào ký ức của cô từ khi nào. Ấy mới là vết sẹo sâu đến nỗi thời gian cũng phải chịu thua, không tài nào xóa mờ nổi.

Cô tự ép mình phải cười và cố nói với giọng niềm nở nhất có thể:

- Được, tiễn thêm bao lâu cũng được mà.

- Chị đừng dỗ khéo em. – Chàng trai mỉm cười đau khổ, cậu ghé sát vào tai cô và khẽ khàng ôm lấy người con gái mà cậu yêu quí từ lâu. – Bây giờ có bạn trai rồi, đâu ra thời gian mà đi cùng nữa.

- Bạn trai thì có sao đâu, em là em trai chị cơ mà. Cho dù thế nào thì em trai vẫn phải quan trọng hơn bạn …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.