Cây đuốc đỏ rực đổ ập
vào bể dầu đang sôi sùng sục trong lòng Diệp Tử Khiêm. Tô Mạc vẫn thờ ơ
như thể mọi chuyện không can hệ gì tới mình, câu thừa nhận cũng thẳng
thừng đến trần trụi. Tử Khiêm tức đến nỗi không biết làm sao để tiếp tục cuộc nói chuyện, đành cố đằng hắng “hừ” một tiếng lạnh lùng. Cái mặt cô vẫn cứ lì ra như thể cậu ta không hề tồn tại trên cõi đời này vậy. Nhận ra điều ấy, bất chợt cậu cảm thấy đau nhói kỳ lạ.
Buổi học thêm
kết thúc trong nhạt nhèo. Tô Mạc về nhà, lúi húi bếp núc rồi lại đi đưa
cơm cho mẹ như thường ngày. Cô chọn lấy từ sạp hàng vài chiếc kẹp tóc
xinh xinh. Sau khi hoàn thành mọi công việc, cô lại buông mình vào giấc
ngủ.
Trong cơn mơ màng cô như rơi vào cõi mộng. Nơi đó có một
chàng thiếu niên với nụ cười thật hiền hậu, anh vừa thích thú nghịch
ngợm những lọn tóc của cô vừa vỗ về trìu mến:
Anh gọi tên cô.
“Mạc ơi, Mạc à, em là công chúa bé nhỏ của anh. Công chúa nhỏ muôn đời của thế gian.”
Cô cười rạng rỡ rồi gục đầu vào vòng tay ấm áp của anh.
Đột nhiên cô bừng tỉnh, giấc mơ bỗng phụt tắt. Không vòng tay. Không hơi
ấm. Chỉ mình cô trơ trọi giữa không gian vắng lặng. Nhìn lên trần nhà
lạnh lẽo trống rỗng, cô khóc rưng rức: “Anh Tư Niên, anh đang ở đâu? Em
nhớ anh lắm!” Cô gửi tiếng nói vào hư vô, cảm thấy nụ cười thẳm sâu
trong ký ức đang âm ỉ hóa đắng để rồi khuất dần cho tới khi không còn
dấu tích.
Cô lim dim mắt và tự dặn long mình: “Mạc ơi, mày chẳng
còn là công chúa của ai nữa đâu.” Nhưng giọng nói của người thanh niên
vẫn văng vẳng đâu đây như làn gió vuốt ve cành liễu, sưởi ấm cõi lòng cô gái đang buồn tủi. Người ấy nói rằng: “Mạc ơi, em là công chúa bé nhỏ
của anh.”
“Vâng! Em chỉ là công chúa bé nhỏ của anh, của mình anh thôi. Thế mà anh có biết không?
Em bé nhỏ, anh ở bên, em là công chúa muôn năm của vũ trụ.
Em đã lớn, anh ở đâu, chỉ còn em yếu mềm và vô nghĩa.”
Kể từ hôm ấy, Tô Mạc bắt đầu bán kẹp tóc ngay trên lớp, cứ độ một thời
gian ngắn cô lại mang tới một lô hàng độc đáo. Tuy chất lượng chưa phải
xịn nhưng kiểu cách tinh tế, màu sắc bắt mắt, lại được cái giá mềm. Bọn
con gái cùng lớp ưng lắm, cứ nằng nặc đòi cô mang thêm bằng được.
Một lớp cũng chỉ có ngần ấy người, các nàng truyện miệng nhau một đồn mười, mười đồn trăm. Nhoắng cáu ai ai cũng biết nhà Tô Mạc bày hàng ngoài
đường bán những món đồ trang sức xinh xinh. Chẳng mấy chốc đã có người
tìm đến cô đặt hàng nhưng lời hỏi mua vẫn sực nức trịnh thượng một cách
vô lý. Tô Mặc cũng chẳng để tâm, mang được thì cứ mang, giá bán bằng giá thị trường nên cũng chẳng sợ lỗ. Khổ nỗi về sau, hàng mang tới bán ngày một nhiều, mọi người bắt đầyu quen với việc ấy nên cứ nửa đùa nửa thật:
- Mạc này, bạn bè với nhau cả, thôi cậu để giá buôn cho bọn này đi?
Mỗi lần nghe câu ấy cô đều lắc đầu cười trừ, vẻ mặt tuy hiền hòa nhưng thái độ hết sức dựt khoát. Lắm lúc bị dồn quá, cô cũng chỉ cười và bác lại:
- Cái này so với bên ngoài đã là rẻ lắm rồi đấy!
- Bớt một tí có lỗ được đâu. Bọn này mua cho nhà cậu bao nhiêu hàng rồi, lãi ít nhưng bán nhiều, tội gì!
- Không được đâu.
Đám bạn biết vậy nên cũng không bồi thêm, nhưng chúng nó lại dành cho cô
ánh mắt khang khác có pha chút chế nhạo. Điều đó chẳng thể làm chân tay
ai sứt mẻ nhưng thừa sức khiến người ta thấy đau nhói nơi tim. Tô Mạc
phớt lờ cảm giác đó, đằng nào thì cái gọi là “tự trọng” cũng có đổi
thành cơm vỗ no cái bụng được đây. Đau một tí, hét ngay thôi ấy mà!
Nhưng thi thoảng cô không trách nổi ánh mắt coi khinh sắc lẹm như dao của cái tên ngồi trước mặt. Có hôm lỡ mang nhiều đồ đi bán quá, cô đành lấy bàn học của mình làm cái sạp hàng tạm bợ rồi gọi mấy đứa con gái trong lớp
đến xem. Chúng nó xô đẩy chen chúc, huých cả vào Diệp Tử Khiêm đang lim
dim gà gật. Ngay lập tức, cậu ta giãy lên như đỉa phải vôi, khuôn mặt
anh tuấn bỗng chốc đỏ au vì gắt gỏng:
- Ồn ào quá! Đây là cái chợ đấy à!
Mấy nàng giật bắn, sợ đến tím cả mặt bèn lút cút giải tán. Con một mình Tô
Mạc bất lực nhìn tên hung thần đang sừng sững lên cơn điên trước mặt.
Tử Khiêm cũng chỉ hục hặc lườm cô một chút rồi quay mặt đi, tiếp tục bò
lăn ra bàn mà ngủ. Từ sau đấy, Mạc cũng ngoan ngoãn ngồi học, không đem
bàn học ra làm chỗ buôn bán nữa. Nhưng Diệp Tử Khiêm hình như ngày càng
không ưa cô bé, ánh mắt nhìn cô mỗi lúc một lạnh lùng như sương băng
tháng Chạp.
Ở lại học thêm vẫn là cái nhiệm vụ bắt hai người phải ngồi lại với nhau. Đang làm bài, bỗng dưng Diệp Tử Khiêm lên tiếng chế
nhạo đầy ác ý:
- Hừ, có cần phải đem ba cái trò con buôn ấy đến trường không?
- Ơ… - Tô Mạc định thanh minh nhưng cũng đành im tiếng.
Được thể, giộng cậu ta lại càng cay nghiệt và ác độc hơn:
- Cậu them tiền đến rồ cả người rồi à>
- …
- Giờ tôi mới thấy bộ mặt thật của cậu đấy! Đồ hám lợi!
Mặc cho hắn chì chiết, cô cúi đầu cam chịu từ đầu đến cuối. Thấy thế hắn
càng tức anh ách, không nhịn được một cái ngoảnh cổ sang bên cạnh để
nhìn xe thái độ cô thế nào.
Vẫn vậy, Mạc đang nhăn nhó đăm chiêu
làm bài, bên cạnh là tập giấy nháp xếp ngay ngắn, tuyệt không chút đoái
hoài đến những lời xỉ vả hắn vừa nói. Diệp Tử Khâm thấy mình không khá
nào một cao thủ võ lâm vừa bị dính đòn chí mạng đến tẩu hỏa nhập ma.
Máu nóng ứ lên trong lồng ngực chỉ trực bắn tóe ra ngoài. Thế mà cô gái
kia vẫn thản nhiên, thậm chí còn dám ngẩng cái mặt lên hỏi rất phớt lờ:
- Diệp Tử Khiêm, cậu xem hộ xem bài này tôi dùng sai công thức hay sao ấy?
- …
Nếu trên thế gian này tồn tại duy nhất một cao thủ, chỉ cần một lời nói là
khiến Diệp Tử Khiêm tức nghẹn máu điên trong cổ họng, cậu tin rằng người đó chỉ có thể là Tô Mạc! Như vừa bị kẻ địch giáng cho một chưởng khiến
chân khí chạy loạn, kinh mạch đảo điên, chút nữa thì cậu ta thổ huyết
tại trận. Cô bé vẫn ngồi yên một chỗ, khe khẽ một mình. Thế mà cái giọng nhu nhược yếu ớt ấy lợi hại chẳng thua gì chiêu Hỏa Cốt Miên của các
cao thủ võ lâm thời xưa, suýt chút nữa khiến toàn bộ máu người cậu bắn
vọt lên tận não. Diệp Tử Khiêm chỉ còn nước đờ người nhìn cô trong tức
tối, hắn cắn răng đay nghiến:
- Sai sai cái con khỉ!
- Ờ.
Bị chửi vô duyên vô cớ, Tô Mạc chẳng những không hề tức giận mà còn thản
nhiên đáp lại, cho dù giờ đây cái nhìn cô dành cho cậu ta đã có chút đề
phòng.
Nhìn Tử Khiêm đang trợn mắt, cô thấy mình y hệt như con
chuột nhắt đụng phải lão mèo già liền vội cúi đầu tiếp tục mày mò dòng
công thức. Khi cô bé vẫn lặng lẽ,tỉnh bơ thì trong lòng Diệp Tử Khiêm
đang sôi sục cơn sóng tức, cậu chỉ muốn tặng cho cô một cái bạt tai cho
bõ tức và gần như chắc mẩm rằng mình và Tô Mạc đến thế giới này từ hai
thái cực đối nhau chan chat.
May thay buổi học cũng nhanh
chóng trôi qua, hai người lại cùng nhau rời khỏi cổng trường. Còn sót
lại vài câu hình học hơi khó, Mạc chẳng hiểu gì đành rón rén thỉnh giáo
cái gã nghe đồn là thiên tài đang đi bên cạnh xem phải giải quyết ra
sao.
Dĩ nhiên cô bị chàng thiếu niên thiên tài quạt cho một trận
xối xả, đôi tai cô ù lên giữa những tràng mạt sát đại loại như: “Não cậu để trồng cây à, dễ thế này mà còn không làm được”. May thay, sau khi
cơn điên được xả hết, hắn ta cũng bình tĩnh lại và từ từ giảng giải cho
cô. Tô Mạc lặng lẽ quyệt chút mồ hôi vương trên trán, đang chuẩn bị lắng nghe thiên tài cất tiếng thì bỗng đâu có một giọng nói vang lên, nhỏ
nhẹ thôi nhưng giống tia sét rạch rữa cơn mưa.