Hình ảnh phản chiếu trong gương trên trần nhà thật khiến người ta mặt đỏ tim run, Lâm Phi Nhiên thở gấp, năm ngón tay trắng nõn lùa vào mái tóc Cố Khải Phong, vừa động tình muốn ấn đầu hắn xuống, lại không quên tiếp tục cảnh giác.
“Một lát nữa anh có thể sẽ nhìn thấy vài thứ rất kinh khủng.” Gương mặt Lâm Phi Nhiên đỏ ửng, từ trái táo nhỏ biến thành một cây táo nhỏ nghiêm túc.
Cố Khải Phong liếc cậu một cái, cười cười đưa lưỡi liếm bên trên lớp vải, hỏi: “Bé cưng đáng sợ này ư?”
Đúng thật là cứng đến phát sợ.
“Không phải!” Máu toàn thân Lâm Phi Nhiên ngay lập tức tập hợp xuống nửa người dưới, điểm trọng yếu trong nháy mắt cũng xảy ra biến cố, “’Bé’ á? Kích cỡ của em là đạt chuẩn rồi, anh nghĩ ai cũng như anh đấy à…”
Nửa câu nói tiếp theo bỗng chốc biến thành tiếng rên rỉ và thở dốc.
Mười phút sau, trong lúc nghỉ ngơi chờ đổi vai trò, Cố Khải Phong ngồi dựa vào đầu giường, hai chân thon dài tùy ý mở ra, cánh tay tự nhiên gác lên núi gối và chăn nho nhỏ ở hai bên. Lâm Phi Nhiên ngồi giữa hai chân hắn, trong giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Khải Phong hơi rủ lông mi xuống, nói: “Cưng ơi, lại đây nằm úp sấp lên người anh đi.”
Hắn vẫn không nỡ ép buộc Lâm Phi Nhiên, đó là lí do vì sao mỗi khi hai người ở bên nhau, mọi chuyện vẫn kết thúc bằng tình trạng Lâm Phi Nhiên lấy tay giúp hắn.
“Hôm nay em cũng dùng cái này…” Coi như là tia nắng trước ngày mưa bão! Tiếng của Lâm Phi Nhiên nhỏ tới mức chỉ có thể thấy hai môi đang mấp máy, cậu rũ mi mắt, lấy ngón tay vuốt nhẹ môi mình, sau đó với đống quần áo vừa nãy bị quăng sang bên cạnh kéo gần lại, nói, “Để em mặc quần áo vào chút đã.”
“Không được mặc.” Cố Khải Phong đoạt lấy mớ quần áo kia, đưa lên bên mũi hít một hơi, bảo, “Cứ để thế này đi, anh muốn ngắm em.”
Đầu Lâm Phi Nhiên vang lên một tiếng ầm: “Anh đừng ngửi quần áo của em mà….”
“Quần áo gì chứ, nói rõ một chút xem nào.” Cố Khải Phong nhẹ nhàng xoay vòng vòng món “quần áo” nọ giữa các ngón tay mình, trong lòng sung sướng vô cùng, tiếp tục đùa giỡn Lâm Bánh Nếp trong nóng ngoài lạnh nhà mình.
Lâm Phi Nhiên cắn môi không trả lời, trên người cậu ngoài một cái áo len mỏng thì chẳng còn thứ gì, cổ chiếc áo cũng bị Cố Khải Phong kéo lệch hẳn xuống, lộ ra phần cổ và xương quai xanh loang lổ đầy những vết hồng hồng. Lâm Phi Nhiên ra sức kéo áo len xuống, cố gắng che chắn cơ thể mình thêm một chút, thế nhưng nương theo động tác cúi xuống của cậu, chiếc áo len chẳng những không trôi về hướng cậu muốn mà còn trượt quá đi, căn bản là chẳng che được thứ gì cả.
Mắt Cố Khải Phong dường như sắp bốc hỏa tới nơi, nhìn chằm chằm vào chỗ áo len không che được, quan sát từ gương trần có thể trông thấy rõ mồn một từ cặp mông trắng nõn kéo dài lên phía trên cái hông gầy mảnh, bởi vì căng thẳng, mười ngón chân của Lâm Phi Nhiên không tài nào thả lỏng, cứ co hết lại cùng một chỗ. Từ chỗ Cố Khải Phong vốn không thể thấy rõ ràng cảnh tượng này nhưng tấm gương trên trần lại phản chiếu chân thật tất cả mọi cử động dù nhỏ nhất.
Khoang miệng ấm áp của thiếu niên quả thật có thể giết người, Cố Khải Phong cảm giác linh hồn đã chẳng còn là của mình nữa. Hắn không nhịn được rên lên một tiếng, Lâm Phi Nhiên nghe thấy tiếng rên ấy, vội vàng ngước mắt nhìn Cố Khải Phong, ánh mắt kia vừa trong sáng lại nhuốm màu tình sắc.
Hầu kết Cố Khải Phong chuyển động, bàn tay vừa xoa mái tóc trơn mềm của Lâm Phi Nhiên, vừa mơn trớn đôi má nóng bừng của cậu, cuối cùng dừng lại tại hai cánh môi dính nước miếng ẩm ẩm ươn ướt, dùng ngón tay chơi đùa vân vê đôi môi đang bận rộn của Lâm Phi Nhiên, cất giọng trầm trầm: “Cưng thật ngoan.”
Lâm Phi Nhiên nói không nên lời, chỉ gian nan ừ một tiếng.
Cảnh tượng trước mắt quá kích thích, bởi thế chẳng bao lâu sau, hai trong số ba loại dịch thể cần dùng cho việc Cộng âm đã có đủ.
“Ư…” Mặt Lâm Phi Nhiên ửng đỏ, hai má phồng căng, trợn mắt nhìn Cố Khải Phong.
“Nhổ ra.” Một giây trước khi xuất ra Cố Khải Phong đã chuẩn bị đủ khăn giấy, hứng ở bên mép Lâm Phi Nhiên.
Cằm Lâm Phi Nhiên hơi nâng lên, hầu kết chuyển động lên xuống một vòng, nuốt ực một tiếng hết cả.
“Đệch…” Cố Khải Phong mắng khẽ, trong nháy mắt lại thấy mình có cảm giác lần nữa.
Lâm Phi Nhiên đè ngực nôn khan một lát, chờ cảm giác khó chịu qua đi, mới nhíu mày chất vấn Cố Khải Phong: “Không ngọt! Anh mau nói cho em biết ngọt chỗ nào hả!”
Rõ ràng cực kì không ngon!
Cố Khải Phong vui vẻ, ôm Lâm Phi Nhiên vào ngực, bàn tay vuốt vuốt sống lưng mảnh khảnh giúp cậu hít thở dễ dàng hơn, nói: “Của em ngọt, của em là nhân bơ bên trong Bánh Nếp.”
Lâm Phi Nhiên dựa vào ngực Cố Khải Phong, không chịu nổi đành ngước cặp mắt đen láy lên nhìn hắn.
Đúng vậy, càng gần thời khắc mấu chốt càng thấy hoảng loạn!
“Em hỏi anh cái này.” Lâm Phi Nhiên chọc chọc ngón tay lên ngực Cố Khải Phong, hỏi khẽ, “Anh với em… sẽ ở bên nhau cả đời đúng không?”
Mặt Cố Khải Phong trở nên nghiêm túc hẳn, vẻ vui đùa vài giây trước hoàn toàn biến mất.
“Tất nhiên rồi.” Giọng nói của Cố Khải Phong rất dịu dàng, “Nhất định sẽ ở bên em cả đời.”
“Vậy nếu sau này có một nam sinh chỗ nào cũng tốt hơn em, lại còn thích anh, anh sẽ sao?” Lâm Phi Nhiên hỏi tiếp.
Cố Khải Phong buồn cười, xoa nắn mặt cậu: “Em nghĩ sẽ có người như thế à?”
Cái đuôi nhỏ của Lâm Phi Nhiên yên lặng vểnh lên, lắc đầu một cách tự tin: “Đương nhiên em nghĩ là không rồi, nhưng đây là giả thiết, khả năng một phần vạn.”
“Anh chỉ muốn em thôi, cũng chỉ thích mình em.” Cố Khải Phong đáp mà không cần nghĩ ngợi, ngay sau đó dùng tay nâng mặt Lâm Phi Nhiên lên, hơi không vui, “Nhiên Nhiên, em nghĩ anh là dạng người gì? Em cho rằng anh vô lương tâm thế sao?”
Lâm Phi Nhiên ghé sát lại, hôn một cái lấy lòng Cố Khải Phong, xin lỗi một cách yếu ớt: “Xin lỗi, em chỉ muốn xác nhận một chút thôi.”
Cố Khải Phong bị hỏi đến mức không giận nổi, trái lại quay sang hôn lên lông mi, mí mắt, gò má, chóp mũi và khóe môi Lâm Phi Nhiên, mỗi lần hôn lại nói một câu, “Nhiên Nhiên, em là mối tình đầu của anh, khoảng thời gian đẹp nhất trong đời anh đều chứa bóng hình em, từ trước tới giờ anh chưa tìm được ai tốt hơn em, chúng ta ở bên nhau, cùng nhau vun đắp tình cảm, người khác làm sao so sánh được?”
Lâm Phi Nhiên trịnh trọng đáp: “Em biết rồi.”
Ngừng một chút, cậu lại hỏi: “Nếu như em có một bí mật… một bí mật không được hay cho lắm, anh có muốn biết hay không?”
“Ai quan tâm nó tốt hay dở chứ, tất nhiên là muốn biết rồi.” Cố Khải Phong xoa vùng giữa lông mày, “Nhiên Nhiên, hôm nay em làm sao?”
“Được rồi, em quyết định, hôm nay em sẽ nói cho anh nghe một bí mật động trời!” Mặt Lâm Phi Nhiên trở nên cứng nhắc, cậu nghiêm túc vác cái mông trần chạy xuống giường.
Cố Khải Phong vừa sốt ruột vừa buồn cười: “…”
Lâm Phi Nhiên xách cái túi giấy trên bàn, lại vác mông trần chạy trở về, mở túi giấy lấy một hộp kim khâu và một cái bật lửa ở trong ra.
Hộp kim dường như mới mua, là một hộp kim khâu vá quần áo bình thường, cái bật lửa cũng là đồ mới, nhìn Lâm Phi Nhiên thì hình như cậu cũng chưa dùng qua bao giờ, nhấn bật hai ba lần mới đánh được lửa, cậu rút một cây kim ra rồi hơ trên lửa, có vẻ như đang khử trùng.
Hơ lửa xong, Lâm Phi Nhiên đâm cây kim kia vào đầu ngón tay mình một phát, nặn ra một giọt máu.
Lâm Phi Nhiên trịnh trọng đưa ngón tay của mình tới môi Cố Khải Phong, nói: “Anh liếm một cái đi.”
Cậu chưa kịp nói hết, Cố Khải Phong đã bỏ cả ngón tay kia vào mồm, hắn dùng đầu lưỡi liếm sạch máu từ vết châm nhỏ, tới khi cảm nhận được máu đã ngừng chảy, Cố Khải Phong mới bỏ tay ra khỏi miệng, hôn một cái, hỏi với sự bối rối từ tận đáy lòng: “Cưng ơi, em đang chơi trò gì thế?”
“Anh sẽ ngay lập tức biết thôi.” Lâm Phi Nhiên nắm lấy một ngón tay của Cố Khải Phong, đâm kim vào, lưỡng lự một hồi, sau cùng vẫn không nhẫn tâm ra tay, bèn nhét ngón tay về người Cố Khải Phong, bảo: “Anh cho em một giọt máu, nhẹ tay chút thôi là được.”
“Bây giờ anh đừng hỏi nữa được không?” Lâm Phi Nhiên hôn một cái lên mặt Cố Khải Phong.
“…” Được Lâm Phi Nhiên làm nũng, chỉ số thông minh và nguyên tắc cơ bản của Cố Khải Phong lập tức bay biến lên tận chín tầng mây, hắn quyết đoán nặn đầu ngón tay mình một cái.
Lâm Phi Nhiên bỗng biến thành con mèo nhỏ mút lấy ngón tay kia, sau đó tự cởi quần áo nửa người phía trên của mình ra, lại móc một lọ thuốc màu đã pha sẵn từ chiếc túi giấy thần bí kia, mở nắp xong thì lấy tay quệt một tảng lớn, dùng thuốc màu vẽ một thứ có hình dạng kì quái hệt như bùa chú lên ngực mình.
Chữ viết không đẹp, vẽ bùa cũng chẳng hề dễ coi chút nào!
Có thể nhận định điều này rất khoa học.
Thuốc màu phía trên da bị xóa sạch, trong không khí ngay tức thì dâng lên một mùi hương gay mũi, có chút giống mùi thuốc bắc, hoặc cũng có thể khiến người ta liên tưởng tới nhiều thứ khác.
Tới lúc này, vẻ mặt thích thú chờ mong của Cố Khải Phong đã trở nên nghiêm trọng, hắn biết Lâm Phi Nhiên không phải loại người hay nói đùa.
“Phải vẽ cả trên người anh sao?” Cố Khải Phong chủ động vén áo của mình lên, để lộ phần ngực.
“Ừm.” Lâm Phi Nhiên gật đầu một cái, giải thích rõ ràng. “Phải vẽ ở vị trí ngực.”
Khóe môi Cố Khải Phong khẽ nhếch lên, nửa nghiêm túc nửa trêu đùa hỏi: “Cưng à, em không phải là thầy cúng gì gì đó chứ?”
Lâm Phi Nhiên im lặng nhìn hắn, không trả lời, chẳng qua ánh mắt cậu đã thay cho sự ngầm thừa nhận.
Cố Khải Phong ngạc nhiên cười: “Em không nói gì, tức là thật sao?”
Lâm Phi Nhiên lại quẹt một mảng thuốc màu lớn nữa, ngón tay để lên ngực Cố Khải Phong, cảnh giác hỏi lần cuối cùng: “Chờ chút nữa sẽ có thể phải thấy những thứ rất kinh khủng, nhưng mà những gì anh thấy em cũng thấy được hết, nếu anh sợ quá, chỉ cần nhắm mắt lại mười giây, sẽ không phải thấy nữa.”
“Đệch, làm anh thấy tò mò rồi đấy.” Cố Khải Phong nóng lòng thúc giục. “Đến đây đi cưng, anh biết em sẽ không hại anh mà.”
Lâm Phi Nhiên đặt ngón tay đầy thuốc màu lên ngực Cố Khải Phong, thực hiện động tác vẽ bùa chú cậu đã luyện tập hơn trăm lần lên ngực hắn.
Bùa trên ngực hai người bọn họ giống nhau như đúc.
Ngay tại phút giây bùa chú trên ngực Cố Khải Phong hoàn thành, Lâm Phi Nhiên cảm nhận được thông qua việc hấp thu dương khí từ Cố Khải Phong, dòng âm khí lạnh lẽo vẫn luôn ẩn nấp bên trong cơ thể giờ đây xộc thẳng từ gan bàn chân tới toàn bộ cơ thể, ngang ngược càn quét khắp mọi nơi, tựa như đã hút sạch toàn bộ nhiệt độ trong cơ thể cậu. Ngay sau đó, Lâm Phi Nhiên cảm giác lớp da trên ngực mình bỗng nhiên bị khoét ra một lỗ hổng, phần hồn phách lạnh lẽo cứ theo đó trào ra không ngừng, tại giây phút ấy, cậu nghĩ mình đã biến thành một quả bóng xì hơi. Nhưng chẳng bao lâu sau, cảm giác sợ hãi bởi hồn phách thoát ra đã dừng lại, một cảm giác trái ngược hoàn toàn bất ngờ ập tới, một dòng khí ấm nóng tràn vào từ miệng lỗ hổng trên ngực, luồng khí có mùi hương vừa xa lạ, lại thân thiết vô cùng…