Đợt ngày lễ mùng một tháng năm trường cho nghỉ ba ngày, Lâm Phi Nhiên đã mua xong vé tàu từ sớm, ngay ngày đầu tiên cậu đã cùng Cố Khải Phong ngồi tàu cao tốc trở về thành phố A.
Hai người lên tàu, vừa sắp xếp hành lý xong xuôi, Lâm Phi Nhiên liền rút quyển bài tập toán và giấy nháp trong túi sách ra, quay sang nói với Cố Khải Phong: “Mau tới đây, làm bài thôi.”
“Được ——” Mặt Cố Khải Phong hiện lên sự cưng chiều, cất cái Ipad vừa lôi ra đi, cũng mở quyển sách số học của mình ra, lười biếng đặt xuống cái bàn nhỏ, nói, “Làm xong cái này thì chơi với anh nhé.”
“Được.” Lâm Phi Nhiên gật đầu, lại cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, vừa khoanh tròn thật lớn đáp án C ở câu thứ nhất, vừa nói thật nhanh mà chẳng hề xấu hổ: “Tám giờ năm mươi hai, bắt đầu tính thời gian, ai làm xong sau là lợn nhé.”
Cố Khải Phong vươn cổ liếc sang quyển sách của Lâm Phi Nhiên, cũng chọn đáp án C cho câu thứ nhất.
Lâm Phi Nhiên giả bộ giận dỗi: “Anh chép bài em.”
“Ai bảo mặt anh lại dày thế này chứ.” Tay phải Cố Khải Phong khoanh tròn đáp án câu thứ hai trong tích tắc, tay trái thì chầm chậm tự vuốt ve mặt mình, bảo, “Để em hôn tới mức chai cả mặt.”
Lâm Phi Nhiên: “…”
Mặt đến mức thế này mới gọi là mặt dày đích thực.
Lâm Phi Nhiên lại làm thêm hai câu, cúi đầu liếc qua cặp sách ở trên đùi, hơi kéo khóa rộng ra một chút, giúp cho cái thứ được coi là có chứng sự không gian hẹp kia nhận thêm chút không khí để thở.
Mấy ngày nay Hí Tinh vẫn đi theo phía sau bọn họ, có thể vì được về nhà cho nên cô rất hạnh phúc, Hí Tinh phấn khích muốn chết tới nơi rồi, cứ luôn miệng lảm nhảm nói chuyện với Lâm Phi Nhiên, để tránh cho người đi đường nghĩ mình bị điên, dọc đường đi Lâm Phi Nhiên không hề trả lời cô, hiện giờ lại cắm đầu ngồi làm bài tập, Hí Tinh kích động mà không biết thổ lộ với ai, chẳng thể làm gì khác đành tự chơi tự vui một mình, đứng trên tàu siêu tốc cao mười mấy mét mà tự biên tự diễn “Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Đông Phương” (*) bản Trung Quốc.
(*) Án mạng trên tàu tốc hành Đông Phương – Murder on the Orient Express là một tiểu thuyết hình sự của nhà văn Agatha Christie được nhà xuất bản Collins Crime Club phát hành lần đầu tại Anh ngày 1 tháng 1 năm 1934. Tác phẩm nói về vụ án mạng kỳ lạ xảy ra trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông chạy từ Istambul về Calais mà thám tử Hercule Poirot tình cờ có mặt.
Hí Tinh: “Tôi chết tôi chết!”
Hí Tinh: “Nhân viên trên tàu kia rất khả nghi.”
Hí Tinh: “Căn cứ theo suy luận của tôi, hung thủ chính là…”
Cố Khải Phong bình tĩnh cắt đứt kết nối âm khí, mắt cá chân bên dưới của hắn quấn lấy cẳng chân Lâm Phi Nhiên, mắt âm dương của hai người biến mất, thế giới lập tức yên tĩnh trở lại, hai vị khán giả duy nhất của Hí Tinh cũng chẳng nhìn thấy cô nữa.
Hơi thảm thật!
Một giờ hai mươi phút sau, Lâm Phi Nhiên làm xong quyển toán, vừa đặt bút xuống đã vội vã nhìn sang phía Cố Khải Phong, Cố Khải Phong vẫn còn đang làm câu cuối cùng.
“Em thắng, về sau anh là heo đấy.” Lâm Phi Nhiên đưa tay nắn nắn vuốt vuốt cái tai của Cố Khải Phong, cười âm hiểm: “Lỗ tai heo này.”
“Khịt khịt!” Cố Khải Phong phối hợp, giả tiếng heo kêu lên, rồi quay sang bắt lấy cái tay đang quậy phá của Lâm Phi Nhiên đặt lên đùi mình, hỏi, “Bao giờ thì ông chủ ăn tôi thế?”
Lâm Phi Nhiên nói, trông cực kì oai phong: “Ít nhất cũng phải để nhà ngươi tới năm mới.”
“Đừng mà ông chủ,” Cố Khải Phong đè tay của Lâm Phi Nhiên xuống, mò từ bắp đùi cậu sờ lên trên, sợ người khác nghe được, hắn còn cố gắng nhỏ giọng hết mức, “Hiện giờ là lúc tôi ăn ngon nhất đây, bảnh bao sáng sủa, tinh thần sung mãn, hương vị tuyệt vời…”
Hầu kết Lâm Phi Nhiên chuyển động, dán sát tới gần tai Cố Khải Phong, mang theo chút trúc trắc và vụng về, nói nhỏ một câu tán tỉnh: “Đã vậy, tối hôm nay ta đây… sẽ ăn nhà ngươi tới tận mảnh xương cuối cùng.”
Nói rồi, chẳng đợi cho Cố Khải Phong phản ứng, Lâm Phi Nhiên nhanh chóng rụt người trở về, nhặt cặp sách lên chắn giữa mình và Cố Khải Phong, cúi đầu núp đằng sau cặp sách, hai cái tai đỏ bừng.
Cố Khải Phong bị cậu chọc tới mức chẳng biết làm thế nào, sự mê hoặc vừa nãy cũng biến mất, mở miệng lên tiếng giống như đang dỗ trẻ nhỏ: “Nhiên Nhiên…”
“Đừng nói gì!” Lâm Phi Nhiên đỏ mặt, dí cặp sách vào mặt Cố Khải Phong.
“Không nói.” Cố Khải Phong cười cười, cúi đầu cố gắng khôi phục lại dòng suy nghĩ về bài làm ban nãy vừa bị cắt đứt của mình, xoay xoay cái bút giữa các ngón tay, rồi cuối cùng hắn cũng hoàn thành bài tập.
Lâm Phi Nhiên nhấc cặp sách của Cố Khải Phong lên, lấy Ipad bên trong ra, hỏi: “Muốn chơi gì đây? Trong bộ nhớ có phim nào hay hay không?”
“Không có.” Cố Khải Phong nhận lấy Ipad, lướt lướt hai cái, nói, “Chơi cái này đi, hai người cùng chơi.”
Lâm Phi Nhiên nhìn sang, là một trò chơi bằng tiếng Anh.
“Em là màu vàng, anh là màu trắng.” Cố Khải Phong cất giọng dịu dàng, giải thích về luật chơi, “Luật đơn giản thôi, chỉ cần kéo khối hộp vào vùng gạch đứt có màu sắc tương ứng, sau đó giữ một vài giây, vùng gạch đứt sẽ biến mất.”
“Đơn giản thế thôi sao, không còn các tính năng khác à?” Lâm Phi Nhiên bĩu môi, “Chơi độ khó cao một chút, để anh Nhiên đây biểu diễn cho anh xem cái gì gọi là thao tác đẳng cấp hàng đầu.”
Cố Khải Phong cúi đầu cười mấy tiếng, nói ra một câu ẩn ý sâu xa: “Động tác lả lơi thì em cũng biểu diễn anh xem nhiều rồi mà.”
Lâm Phi Nhiên: “…”
Sao người này không thể đứng đắn cho trọn một giây được nhỉ?
“Chơi trước thế này một lát đi.” Cố Khải Phong rất độc tài tự bấm vào ô ‘bắt đầu’.
Trên màn hình xuất hiện vài khối màu trắng và vàng, cùng mấy khu đường gạch đứt, Lâm Phi Nhiên đè hai ngón tay lên hai khối vàng, kéo chúng nó về khu nét đứt, Cố Khải Phong cũng ấn giữ hai khối trắng kéo đi…Trong quá trình kéo di chuyển, ngón tay hai người thỉnh thoảng lại cọ xát vào nhau, dán sát chung một chỗ, bình thường mọi ngày tuy bọn họ đã làm chuyện thân mật không ít lần, nhưng loại cảm giác khi hai ngón tay tiếp xúc lúc xa lúc gần như thế này thì thật mới lạ, đốt cháy lên ngọn lửa trong lòng mê người. Lâm Phi Nhiên chơi được một hồi, lông mi rủ xuống hơi rung rung, tư thế ngày càng trở nên không tự nhiên, ngón tay hai người thỉnh thoảng lại đụng một cái, Cố Khải Phong bỗng nhiên cười bật thành tiếng, Lâm Phi Nhiên phân tâm giương mắt nhìn sang phía hắn, ánh nhìn nóng rực của hai người chạm nhau giữa không trung, Cố Khải Phong nắm chặt bàn tay xinh đẹp của Lâm Phi Nhiên, thô bạo chà xát nắn bóp mấy cái vẫn không thấy đủ, cắn răng nói: “Anh muốn hôn em.”
Sóng tình trong lòng Lâm Phi Nhiên cũng đang dâng trào, nhiệt tình đề nghị: “Đi sang WC không?”
Ám mùi hôi vào Bánh Nếp rồi thì còn ăn uống gì nữa!
Lâm Phi Nhiên tắt trò chơi có thể gây ra nhiều hệ lụy nghiêm trọng này đi, mở một trò chơi khác mà mình hiểu rõ cách chơi hơn lên, Cố Khải Phong ngồi ở bên cạnh vừa nhìn vừa khen ngợi cực kì phóng đại: “Chuỗi động tác nối tiếp nhau đẹp mắt quá trời! Nhiên Nhiên thật lợi hại, thao tác đạt tới được trình độ này, em nhất định đủ khả năng trở thành bình luận viên trò chơi rồi!”
“Chỉ là em chơi nhiều, kĩ năng thành thạo hơn thôi.” Đuôi nhỏ của Lâm Phi Nhiên từ từ vểnh lên, giả bộ khiêm tốn một chút.
Cố Khải Phong nhịn cười sắp nội thương tới nơi rồi.
Tàu đến trạm, Cố Khải Phong mở lại con mắt âm dương, sự hăng hái của Hí Tinh chẳng hề giảm sút dù cho cả đường chẳng ai bận tâm, cô vẫn trong tình trạng vui sướng cực độ, thấy người bọn họ lại nhìn thấy mình, cô vội vàng thúc giục: “Hiện giờ là hơn một giờ chiều, chúng ta nhất định sẽ đi trong hôm nay chứ? Bên kia chắc chắn sẽ không đóng cửa đâu.”
“Nhất định phải trong hôm nay,” Lâm Phi Nhiên chỉ vali hành lí của mình và Cố Khải Phong, “Có điều trước hết phải qua khách sạn cất đồ đạc đã.”
Hí Tinh không cam lòng càu nhàu một hồi, nhưng dù sao bản thể vẫn còn ở trong cặp sách của Lâm Phi Nhiên, chẳng thể nào thay đổi, đành buộc lòng đi tới khách sạn. Hai người sắp xếp hành lí ổn thỏa xong xuôi, cơm cũng không kịp ăn miếng nào đã vội vàng đón xe đi tới khu nhà cũ của Thẩm Phượng Thăng. Lên xe, Lâm Phi Nhiên lôi một hộp bánh quy và một bịch sữa từ trong cặp sách ra, anh một miếng em một miếng chén sạch cùng Cố Khải Phong rồi, Lâm Phi Nhiên vẫn còn thèm thuồng liếm liếm môi, nói với Cố Khải Phong: “Thành phố A có một nhà hàng tư nhân vừa to vừa ngon, đều là đặc sản, lần trước em với ba mẹ đi ăn, chúng em đang đói thật đói, sau đó…” Lâm Phi Nhiên liếc mắt nhìn về phía tài xế, nói tiếp, “Thôi xong chuyện của cô ấy đã rồi em đãi anh một bữa nhé.”
“Được, anh cũng không đói lắm.” Giọng Cố Khải Phong rất mực dịu dàng, hắn lấy ngón tay lau vụn bánh quy còn dính trên mép Lâm Phi Nhiên, rồi đưa tay lên miệng liếm một cái.
Mười phút sau, xe dừng ở cổng khu nhà cũ Thẩm Phượng Thăng.
Du khách tới thăm khu nhà cũ rất ít, hầu như chẳng thấy người nào ở cổng, Lâm Phi Nhiên ôm cặp sách xuống xe đi tới quầy mua vé, đang chuẩn bị bước vào thì nghe thấy Hí Tinh – vốn dọc đường luôn mồm kêu than “nhanh lên nào nhanh lên nào” – bất thình lình la lên một tiếng thất thanh: “Chờ chút đã!”
Lâm Phi Nhiên dừng bước: “Sao thế?”
“Tôi hồi hộp quá.” Hí Tinh đi qua đi lại trước cổng nhà cũ, chốc chốc lại hất tóc ôm ngực, gò má vốn chẳng thấy màu máu giờ đã hơi ửng hồng nhàn nhạt, nhìn qua thật giống cô bé đôi mươi sắp gặp được tình nhân trong mộng, hoàn toàn khác xa hình tượng bình thường của cô.
Lâm Phi Nhiên hơi buồn cười, ở chỗ cổng nhà cũ này hầu như không thấy bóng người, lúc này cậu mới yên lòng nói chuyện với Hí Tinh: “Cô sao thế? Chẳng giống cô chút nào.”
“Tôi … Tôi….” Hí Tinh đột ngột cúi lưng xuống, nhướn lông mày một cái, mặt vẫn ửng hồng, “Cậu thì biết cái gì hả, đây là biểu hiện tâm tình của tôi khi gần trở về với quê hương!”
“Thế cô đã thể hiện xong chưa hả?” Lâm Phi Nhiên hỏi.
“Chưa, chưa đủ đâu.” Hí Tinh hơi sợ sệt lùi về phía sau mấy bước, “Tý nữa tôi sẽ thể hiện tiếp vậy.”
Lâm Phi Nhiên không kìm được cũng sinh ra một trạng thái hoảng hốt đồng cảm với cô.
“Ai, cậu nói xem chủ nhân tôi đã đầu thai chưa?” Hí Tinh hỏi Lâm Phi Nhiên.
“Không biết.” Lâm Phi Nhiên thành thật trả lời, “Tôi cũng không biết ông ấy có chấp niệm gì.”
“Chấp niệm sao…” Hí Tinh nghiêng đầu suy nghĩ, “Chủ nhân tôi công thành danh toại, sống thọ rồi qua đời tại nhà, cả đời chưa từng lấy vợ sinh con, có lẽ đời này, ngoại trừ kịch ra thì ông ấy chẳng còn ham muốn gì nữa, chắc hẳn là không có chấp niệm gì đâu.”
“Vậy có lẽ đã chuyển kiếp rồi.” Lâm Phi Nhiên nói nhỏ.
Hí Tinh mím môi, ánh mắt hiện lên sự cô đơn không che giấu nổi: “Nhất định là thế rồi, vậy thì tôi… Không có gì phải sợ cả, chúng ta đi thôi.”
Lâm Phi Nhiên dẫn Hí Tinh đi vào ngôi nhà cũ của Thẩm Phương Thăng.