Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 72: Đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt sáng ngời, tâm hồn bay bổng



Edit: DLinh – Beta: Ame



*****

Hí Tinh đứng chần chừ ở cổng một lát, sau cắn răng giậm chân một cái, rồi theo Lâm Phi Nhiên đi vào trong.

Hí Tinh đưa mắt nhìn ra bốn phía, chầm chậm nối bước Lâm Phi Nhiên, biểu cảm trên gương mặt biến đổi nhanh như đèn kéo quân, chờ mong, ngượng ngùng, mất mát, thản nhiên… Cô vừa hận rằng không thể nhìn thấy chủ nhân đang chờ mình về nhà ngay giây tiếp theo, mặt khác lại đang tự cảnh cáo chính mình không nên ôm ấp hi vọng, chủ nhân vốn là người không âu sầu không lo lắng, nhất định là đã luân hồi từ sớm, hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, lưu lạc bên ngoài nhiều năm như thế, có thể quay về nhà đã là tốt lắm rồi.

“Ai, cậu nói đi.” Hí Tinh cố gắng bình tâm trở lại, nói chuyện với Lâm Phi Nhiên để che giấu nội tâm hoảng loạn của mình, “Chủ nhân, có phải là ngài ấy cũng có thể chưa đầu thai không?”

“Chắc chắn là có thể như vậy.” Lâm Phi Nhiên nói nghiêm túc, “Quỷ cũng không nhất định phải có chấp niệm thì mới không thể chuyển kiếp, có những con quỷ chẳng hề có lý do đặc biệt gì cả, chỉ đơn giản không muốn đầu thai thôi, bọn họ cho rằng ở nhân gian làm quỷ thế này cũng tốt, loại quỷ như thế tôi cũng gặp không ít đâu.”

Hí Tinh vuốt ngực, sôi nổi phụ họa: “Cũng đúng lắm, cần gì phải đầu thai đâu.”

Cố Khải Phong cười như có như không, quay sang nhìn cô: “Không biết chừng chủ nhân cô bây giờ đang ở ngay kia diễn Kinh kịch cũng nên, không phải cô nói cả đời này, ngoại trừ kịch ông ấy chẳng ham muốn thứ gì khác sao? Biết đâu lúc sống ông ấy cảm thấy hát chưa đủ, nuối tiếc không muốn đầu thai sang kiếp khác.”

Hí Tinh vội vàng gật đầu: “Cậu nói thật chí lý nha!” Ngừng một chút, Hí Tinh lại nói: “Các cậu không biết đó thôi, tôi và quỷ biến thành từ người chết không giống nhau, tôi là yêu quái, còn có một chút pháp thuật nữa, nếu như linh hồn chủ nhân còn tồn tại ở đây, tôi nhất định có thể dâng tặng ngài một điều ngạc nhiên lớn…”

Lâm Phi Nhiên tò mò: “Điều bất ngờ gì?”

Hí Tinh cười một tiếng ranh mãnh: “Không nói cho cậu đâu.”

Lâm Phi Nhiên biết rõ cô nói như thế để làm phân tán sự lo lắng trong lòng, thành ra cũng không hỏi nữa, chỉ nói chuyện lặt vặt với cô, đồng thời đi thăm các nơi để tìm Thẩm Phượng Thăng.

Trước khi tới đây, Lâm Phi Nhiên đã liên hệ điện thoại trước với nhân viên công tác tại nơi nghiên cứu và bảo vệ di vật văn hóa, Lâm Phi Nhiên khéo léo ngỏ ý trong nhà mình hình như có sở hữu một bộ đồ diễn Hí kịch mà năm đó Thẩm Phượng Thăng bị mất trộm, muốn mang tới đây để giám định, nếu đúng thật như vậy thì xin phép trả vật cho chủ nhân cũ, mặc dù Lâm Phi Nhiên biết rõ bộ đồ diễn này trăm phần trăm là hàng thật, có điều trình tự nên có thì vẫn cần phải thực hiện.

Khu nhà cũ được chia thành tiền viện và hậu viện, tiền viện có bốn phòng trưng bày, trong đó có một gian chuyên trưng bày đồ diễn Hí kịch và đạo cụ biểu diễn mà Thẩm Phượng Thăng dùng khi còn sống, trong phòng trưng bày, đồ diễn Hí kịch được treo cố định trong tủ kính sát tường, lúc còn sống, Thẩm Phượng Thăng sở hữu nguồn linh khí dồi dào, vậy nên khi cậu mở mắt âm dương để quan sát, Lâm Phi Nhiên liền thấy những luồng khí trắng không ít thì nhiều đang quanh quẩn lượn trên những bộ đồ diễn kia, Lâm Phi Nhiên quay sang hỏi Hí Tinh: “Mấy cái kia là linh khí sao?”

“Đúng thế.” Hí Tinh nghiêng người ngắm nhìn những bộ đồ diễn trong phòng, giương cằm lên đầy kiêu kỳ, “Mang linh khí của chủ nhân thì được lợi gì chứ, chủ nhân cũng chẳng yêu quý bọn chúng, thiếu mất phần tình cảm này, dù mấy trăm năm nữa bọn chúng cũng chẳng thành tinh được.”

Nói rồi, Hí Tinh ưỡn người vênh váo sải bước xung quanh một vòng, vẻ mặt lạnh lùng, trông rất giống dáng vẻ hoàng hậu đi tuần trong cung!

Hí Tinh: “Hừ, một đám tiểu yêu tinh trang điểm lòe loẹt!”

Lâm Phi Nhiên: “…”

Cô mới là tiểu yêu tinh chứ!

Hai người dẫn Hí Tinh đi dạo một vòng quanh viện, Hí Tinh vừa lượn khắp nơi quan sát, vừa luyên thuyên không ngừng kể lể cho bọn họ dáng vẻ lúc trước của khu nhà cũ.

Nói nói một hồi, vai Hí Tinh bất chợt sụp xuống, gương mặt ủ rũ, nói lầm bầm trong miệng: “Chủ nhân quả thật không ở chỗ này…”

“Còn hậu viện nữa mà,” Lâm Phi Nhiên an ủi Hí Tinh, chân rảo bước về phía hậu viện, dựa theo lời giới thiệu trên vé vào cửa, thầm thì, “Hậu viện có phòng sinh hoạt, phòng sách, phòng ngủ và cả vườn hoa, nếu Thẩm lão tiên sinh chưa đi đầu thai, ắt hẳn khả năng cao sẽ đợi ở chỗ này, mà kể cả khi nơi này không có, lúc còn sống chẳng phải ông ấy hay tới nhà hát các thứ sao, mấy chỗ đó cũng có thể mà…”

Lâm Phi Nhiên cúi đầu nhìn vé vào cửa, chân vừa đặt lên bậc tam cấp dẫn vào hậu viện thì bỗng có một giai điệu du dương trầm bổng ngân nga vang tới bên tai, Hí Tinh ở bên cạnh Lâm Phi Nhiên ngay lập tức trở thành cô gái nhỏ bất ngờ gặp được thần tượng, hai mắt sáng lên, vừa nhảy tung tăng vừa hét lên: “Là chủ nhân! Đúng là tiếng của chủ nhân rồi!”

Lâm Phi Nhiên còn chưa kịp phản ứng, Hí Tinh đã nhẹ nhàng lướt đi về hướng tiếng hát, Lâm Phi Nhiên và Cố Khải Phong vội chạy đuổi theo, trong khoảnh khắc bước qua cửa viện, bầu trời đột nhiên đổi sắc, một màu lửa đỏ chói mắt bao phủ toàn bộ đất trời —— đó là một cái sân phủ đầy bóng cây, phượng vĩ đương kỳ nở hoa rực rỡ nhất, từng đóa hoa màu đỏ lớn bung nở, che rợp cả bầu trời.

Lâm Phi Nhiên nhớ trước kia Hí Tinh từng nói với cậu, có thể do trong tên có một chữ “Phượng” nên Thẩm Phượng Thăng dường như có một tình cảm đặc biệt với loài cây phượng vĩ này, vườn hoa nhỏ trong nhà chỉ có duy nhất một loại cây, đó chính là cây phượng vĩ.

“Đẹp thật…” Lâm Phi Nhiên ngây ngẩn ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, bất chợt ngón tay bị Cố Khải Phong kéo một cái, tay Cố Khải Phong chỉ về phía một gốc phượng vĩ, bảo: “Nhiên Nhiên, nhìn mau!”

Lâm Phi Nhiên nhìn theo hướng tay của Cố Khải Phong, chỉ thấy dưới một gốc phượng vĩ cách đó không xa, có một chiếc bóng cao lớn mờ mờ của ai đó đang chuyển động.

Thẩm Phượng Thăng quả thật được chết lúc tuổi già tại nhà, năm đó khi tuổi đã cao mới qua đời, tuy nhiên khi sống ông cũng được chăm sóc kĩ càng, lại thêm khí chất thanh nhã, bởi thế cho nên hiện tại, người ta vẫn có thể nhìn ra vài phần tuấn tú khi còn trẻ, mái đầu bạc trắng như tuyết càng nổi bật hơn giữa cả rừng hoa đỏ.

Ánh mắt ông bình tĩnh nhìn về phía này, dừng lại trên người Hí Tinh đang trong trạng thái chân không chạm đất bay là là về phía mình.

“Chủ nhân! Ngài biết con là ai không?” Hí Tinh dừng lại cách chỗ Thẩm Phượng Thăng mấy bước, vừa khóc nức nở vừa hỏi.

Thẩm Phượng Thăng đứng chắp tay, gương mặt của ông từ từ thả lỏng, khóe mắt ánh lên ý cười, đứng từ xa xa, Lâm Phi Nhiên chỉ nghe loáng thoáng thấy ông nói một câu: “Biết.”

Bầu không gian trong hậu viện yên lặng trong phút chốc, Thẩm Phượng Thăng vừa ung dung mà vẫn vui vẻ nói: “Ngươi đã trở lại rồi.”

Dứt lời, ông dang rộng vòng tay về phía cô.

Hí Tinh nghẹn ngào, nhào vào lòng Thẩm Phượng Thăng.

Có điều, cô cũng không dùng hình dạng một thiếu nữ để tới gần Thẩm Phượng Thăng.

Hí Tinh bay tới càng gần Thẩm Phượng Thăng, những phần lộ ra bên ngoài bộ đồ diễn Hí kịch trên người cô như cổ, tay chân, dần dần biến mất, bộ đồ diễn trên người cô cũng dần dần tan biến —— khi quần áo trên người hoàn toàn tan đi, Hí Tinh đã biến trở về một bộ đồ diễn Hí kịch chân chính.

Hí phục bay về phía Thẩm Phượng Thăng, ống tay và tà váy tự động bay dù trời chẳng nổi gió, cuối cùng nhẹ nhàng rơi vào người Thẩm Phượng Thăng.

Tựa như một cái ôm đã lỡ mất mấy thập kỉ.

Ngay khoảnh khắc bộ đồ diễn thân thương chạm vào người Thẩm Phượng Thăng, hai mắt ông nhắm nghiền, cả người bất chợt bẻ cong về sau với một góc lớn khó tin, Lâm Phi Nhiên mở to hai mắt, tưởng chừng như giây tiếp theo thôi người Thẩm Phượng Thăng sẽ ngay lập tức gập thành hai nửa, thế nhưng sự lo âu của Lâm Phi Nhiên rất nhanh đã bị thay thế bởi nỗi kinh ngạc.

—— Cơ thể Thẩm Phương Thăng bỗng nhiên trẻ trở lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhận ra, mái tóc bạc trắng trong giây lát đã hóa thành tóc đen, nếp nhăn trên mặt cũng chẳng còn, bộ đồ diễn kia chẳng biết đã mặc lên người ông từ bao giờ, mà trông ông lúc này cũng chỉ như chàng trai mười bảy mười tám.

Người thanh niên Thẩm Phượng Thẳng đứng thẳng lại, ông từ từ mở mắt ra, con ngươi chuyển động, nhìn quanh rồi bay lên.

Ông mở miệng, một tiếng ca du dương uyển chuyển vang lên.

Ông chẳng hề đoái hoài nhìn về phía Lâm Phi Nhiên và Cố Khải Phong, dường như ông không để tâm đến việc xung quanh có tồn tại thêm hai người, ông chỉ thỏa sức mà hát, hát một cách tự nhiên, có lẽ là hát cho mình, mà biết đâu có khi lại là hát cho bộ đồ diễn Hí kịch trên người. Giọng ca tinh tế mà ngân vang, chầm chậm quấn lấy từng nhánh cây phượng vĩ, rồi lại điệu đà rơi xuống… Cả đất trời hình như đều hội tụ lại đây, tại một người và một bộ đồ diễn Hí kịch này.

Chẳng còn thứ gì khác.

Chẳng biết Thẩm Phượng Thăng đã hát bao lâu, hình như ông chẳng có ý định dừng lại, dù sao quỷ hồn cũng đâu biết mệt. Lâm Phi Nhiên và Cố Khải Phong đứng yên tại chỗ giương tai nghe, đứng tới khi chân đã tê cứng, chân Lâm Phi Nhiên giật giật, hơi loạng choạng một chút, được Cố Khải Phong thừa dịp ôm lấy thắt lưng kéo vào trong lòng.

“Đẹp thật.” Cố Khải Phong cảm thán, “Chuyến đi lần này thật sự đáng giá.”

Mắt Lâm Phi Nhiên sáng lên: “Em chưa nỡ đi, chúng ta cứ ở nơi này nghe cho tới khi đóng cửa nhé.”

Cố Khải Phong cười: “Ừ”. Sau đó, hắn nắm lấy tay Lâm Phi Nhiên bước tới một gốc phượng vĩ đối diện Thẩm Phượng Thăng, dùng ống tay áo phất bụi và hoa rơi cho Lâm Phi Nhiên, nói: “Nhiên Nhiên, ngồi nghe đi.”

Lời của tác giả: Thẩm Phượng Thăng và Hí Tinh không có tình yêu ~

Đam mê đồ vật gì đó, không tồn tại đâu 23333

Đúng thật là Hí Tinh có phần sùng bái đan xen với yêu thầm chủ nhân của mình 23333~

Có điều phần tình cảm cô nhận lại không giống như thế, tuy nhiên Thẩm Phượng Thăng vẫn mãi mãi yêu mến bộ đồ diễn Hí kịch của mình, hơn nữa, ông là một người si mê Kinh kịch, sẽ không yêu người khác, đối với Hí Tinh, có lẽ như thế đã là đủ… _(:з” ∠)_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.