Hai người ngồi trên chiếc ghế dài bên dưới tàng cây để nghe Hí khúc, bình thường khu nhà cũ này rất ít khách tới tham quan, nên Lâm Phi Nhiên đánh bạo gối đầu lên vai Cố Khải Phong, người kia cũng dùng cánh tay vòng qua thắt lưng cậu. Thỉnh thoảng lại có vài ba du khách đi ngang, liếc ánh mắt có phần dò xét về phía hai thiếu niên đẹp đẽ đang thành thơi ngồi tựa vào nhau dưới gốc cây phượng vĩ. Lâm Phi Nhiên bất an hơi ngọ nguậy thân thể, Cố Khải Phong lại ấn đầu cậu xuống, nói: “Cứ dựa vào, không việc gì.”
Người nào đó nghe vậy thì vui vẻ cong cong khóe miệng, lười biếng ngả nghiêng hệt như một con mèo nhỏ ham ngủ trưa.
Cố Khải Phong xòe tay đón lấy một bông phượng vĩ từ đầu cành rớt xuống, nói: “Ý nghĩa của loài hoa này chính là biệt ly và tưởng niệm.”
Lâm Phi Nhiên lộ vẻ kính nể quay sang nhìn hắn: “Thế mà thực hợp với tình hình này.”
Am hiểu cung hoàng đạo lại còn nắm rõ ngôn ngữ của các loài hoa, không hổ là gay bẩm sinh, không hề ngây thơ không hiểu phong tình như những thằng trai thẳng khác chút nào!
Hai người ngồi dưới tàng cây nghe thêm một lúc lâu, nhưng không thật sự nghe tới giờ đóng cửa, bởi vì bọn họ còn có nhiệm vụ phải làm – đó là đưa bản thể của Hí Tinh, cũng chính là bộ đồ diễn kia về lại khu tưởng niệm trong căn nhà cũ. Chỉ khi bản thể thuận lợi được bảo tồn ở chỗ này, Hí Tinh mới là có thể bầu bạn bên Thẩm Phượng Thăng ngày ngày tháng tháng.
Vốn đang muốn tạm biệt Hí Tinh, nhưng dường như Thẩm Phượng Thăng vẫn chưa có ý dừng lại, mà bộ đồ diễn trên người hắn cũng chưa không dự định biến về hình dáng con người, Lâm Phi Nhiên bèn vỗ vỗ Cố Khải Phong, nói: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”
Hai người tìm được chỗ nhân viên công tác ở khu tưởng niệm của ngôi nhà cũ, Lâm Phi Nhiên nói qua với bọn họ về tình huống hiện thời. Bởi vì trước khi đi đã gọi điện đánh tiếng cho nên mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi, cậu điền vào một vài tài liệu và văn kiện theo nguyên tắc, sau đó liền giao bộ đồ diễn cho đối phương. Nhân viên công tác cho biết, bọn họ sẽ cố gắng tiến hành giám định, chỉ cần xác nhận vật phẩm quyên tặng đúng là di vật của Thẩm Phượng Thăng thì bọn họ sẽ báo cho Lâm Phi Nhiên đồng thời cấp giấy ghi nhận hành động quyên tặng của cậu.
Lúc hai người ra khỏi khu nhà cổ, Thẩm Phượng Thăng vẫn hát như không hề biết mệt, nắng chiều rót xuống cây phượng vĩ tạo nên một cảnh sắc tươi đẹp rực rỡ đến bất ngờ, tựa như thần linh trên cao nhỡ tay đánh đổ bát thuốc màu xuống nhân gian vậy.
“Phù…” Lâm Phi Nhiên thở phào một hơi, vươn tay duỗi người một cái, cảm thán, “Lại giải quyết xong một chuyện.”
“Nhiên Nhiên thật là lợi hại.” Cố Khải Phong thổi phồng người yêu như một thói quen hàng ngày, “Thầy âm dương tự học thành tài.”
Lâm Phi Nhiên khiêm tốn nói: “Đừng nói vậy, khoảng cách tới cái gọi là ‘thầy âm dương’ vẫn còn một quãng xa.”
Cố Khải Phong quay đầu cười trộm.
Lâm Phi Nhiên xoa bóp bụng mình, liếm môi dưới giống hệt một con mèo tham ăn đang đói bụng: “Đi thôi, đưa anh tới một nhà hàng, ở đó cái gì cũng ngon, em gọi nhiều đồ, anh cũng ăn nhiều một chút nha.”
“Được.” Cố Khải Phong cũng đã đói đến mức da bụng dính vào da lưng rồi, “Anh có cảm giác mình có thể ăn hết hai bát cơm.”
Lâm Phi Nhiên lập tức đáp lời: “Em có thể ăn được ba bát!”
Quả thật là không chịu thua trên bất cứ phương diện nào!
Lâm Phi Nhiên đã từng tới thành phố A, nên hai ngày này cậu đều chọn những nơi mà mình cảm thấy thú vị nhất để dẫn Cố Khải Phong đi. Hai bạn trẻ ban ngày tận tình vui ăn uống mua mua sắm sắm, tối về khách sạn đua nhau làm bài. Chạng vạng của ngày nghỉ cuối cùng bọn họ ngồi tàu điện trở về trường học, thành công kéo hành lý về ký túc trước khi đóng cửa giới nghiêm, phân phát đặc sản mua ở thành phố A cho vài bạn học thân thiết, thế là chuyến du lịch đã kết thúc vô cùng hoàn mỹ.
Một tuần sau đó, có chuyển phát nhanh từ thành phố A gửi đến nhà của Cố Khải Phong, bên trong là giấy ghi nhận hành động quyên tặng vinh dự tại khu tưởng niệm trong căn nhà cổ của Thẩm Phượng Thăng. Giấy ghi nhận là một tờ bìa cứng nằm trong chiếc phong bì màu đỏ thẫm, Cố Khải Phong mở nó ngay tại huyền quan, dùng hai ngón tay kẹp ra, liếc mắt nhìn sang Lâm Phi Nhiên đang hí hửng đứng ngay bên cạnh, trêu chọc: “Sao giấy chứng nhận vinh dự lại dày như vậy nhỉ, nhìn giống giấy đăng ký kết hôn ghê.”
Lâm Phi Nhiên dán sát vào người Cố Khải Phong: “Giống lắm sao?”
“Giống.” Cố Khải Phong mở giấy chứng nhận ra, nghiêm túc thì thầm, “… Căn cứ vào 《 Luật hôn nhân và gia đình 》, ủy ban đăng ký kết hôn đặc biệt phát giấy chứng nhân kết hôn này cho: Lâm Phi Nhiên…”
Đầu mày cuối mắt Lâm Phi Nhiên tràn ngập ý cười, song lại mang theo một chút mất mát khó mà phát hiện được: “Đọc cứ như thật ý.”
Cố Khải Phong sắc bén nhận ra chút cảm xúc thoáng qua của Lâm Phi Nhiên, vươn tay giữ chặt gáy cậu, cúi đầu để trán mình chạm trán đối phương, nghiêm mặt nói: “Nhiên Nhiên, về sau chúng ta thật sự sẽ có.”
Cố Khải Phong dùng chóp mũi cọ cọ lên mũi cậu: “Chờ tốt nghiệp đại học chúng ta sẽ ra nước ngoài kết hôn, em thích hôn lễ kiểu gì, hơi hướng Trung Hoa hay là phong cách Tây Âu? Hay là chúng ta chúng ta làm một chuyến kết hôn du lịch?”
“Chuyện kết hôn vẫn còn xa lắm, hiện tại chưa cần tính đến đâu…” Lâm Phi Nhiên không nhịn được cong khóe miệng, vài giây sau mới nhỏ giọng nói, “Hay là tổ chức theo phong cách Tây Âu đi, chúng ta có thể cùng mặc lễ phục, em có nhắm được một vài kiểu dáng, anh mặc chắc chắn sẽ rất đẹp trai.” Nói xong, Lâm Phi Nhiên vô tội mà chớp chớp mắt, đỏ mặt bổ sung, “Chẳng qua là thỉnh thoảng em, em nhàn rỗi, không có việc gì làm nên mới xem qua thôi…”
“Được rồi,” Đáy mắt Cố Khải Phong lóe ra một chùm tia sáng vô cùng mãnh liệt, “Anh biết em vội vàng muốn gả cho anh mà.”
Lâm Phi Nhiên: “Không phải…”
Cố Khải Phong nhấc bổng đối phương lên, dịu dàng nói: “Về phòng ngủ của anh rồi từ từ giải thích.”
Trong phòng dường như nổi lên từng đống từng đống lửa nhỏ, bầu không khí cũng bị cả hai làm cho nóng bỏng hẳn lên.
Cùng lúc ấy, ở cách xa ngàn dặm, cây phượng vĩ nở rợp cả một mảnh sân cũng như đang phóng ra muôn vàn bông hoa lửa, tán cây lay động giữa gió trời, khiến cho cảnh sắc nơi đây như được nhuộm đầy sắc đỏ.