Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 79: Kỷ đại thiếu luôn trễ hẹn, em đã quen rồi



Edit: DLinh – Beta: Ame



*****

Kỷ Hiên xuyên tường đi vào, hai người vội vàng đi theo, Hà Cảnh Vân vẫn đang nằm trên đàn dương cầm trong góc tường với tư thế kỳ quặc, hoàn toàn không nhúc nhích, mà thứ đầu tiên đập vào mắt Kỷ Hiên là máu đỏ chói mắt trên các phím đàn và mười ngón tay sưng lở loét của Hà Cảnh Vân.

Kỷ Hiên nhìn chằm chằm tay của Hà Cảnh Vân, đôi mắt đỏ ngầu, môi hắn hơi mấp máy, tưởng như muốn gào to tên của Hà Cảnh Vân lên, thế nhưng phát ra từ cổ họng hắn chỉ là tiếng gào khàn đục thảm thiết của một con thú dữ bị nhốt trong lồng. Quay lưng về phía Lâm Phi Nhiên, Kỷ Hiên bưng hai tay che mặt mình, phải chăng không nỡ mở mắt nhìn, hoặc có khi là đang lau nước mắt, ngay sau đó, hắn lảo đảo đi về phía Hà Cảnh Vân, yên lặng quỳ xuống trước mặt người đó.

“Kỷ …. Hiên…” Hà Cảnh Vân cúi đầu, cả khi đang đắm chìm trong dòng hồi tưởng, miệng hắn vẫn nỉ non gọi cái tên ấy.

Kỷ Hiên khóc không thành tiếng, hai tay run run đưa về phía Hà Cảnh Vân, chạm vào cánh tay hắn mà cứ như đang chạm vào than cháy, vừa chạm đến đã rụt lại ngay lập tức, có lẽ hắn đang lo lắng mình sẽ làm đau Hà Cảnh Vân.

“Em… Em có đau lắm không…?” Kỷ Hiên nói chẳng nên lời, khóc chẳng thành tiếng, cứ như một đứa trẻ, hắn biết rất rõ khi còn sống, Hà Cảnh Vân trân trọng đôi tay này đến nhường nào, không chỉ bởi vì đây là công cụ kiếm sống của hắn, mà còn do tay Hà Cảnh Vân rất đẹp, từ trước tới giờ Kỷ Hiên chưa từng nhìn thấy đôi tay của ai đẹp đến nhường này.

Đó đã từng là đôi tay được Kỷ Hiên nâng niu chăm sóc hơn hết thảy mọi thứ, thậm chí lần ra nước ngoài trước hắn còn cố tình mua một hộp dầu dưỡng tay, nói không chừng trong túi Hà Cảnh Vân có lẽ vẫn còn đôi bao tay da dê hắn tặng, Kỷ Hiên nhớ rõ, vào một ngày trời lạnh nọ, chính mình còn tự tay hâm nóng một bồn sữa tươi cho Hà Cảnh Vân ngâm tay, kết quả còn bị Hà Cảnh Vân mắng vào mặt vì tội phí phạm, Kỷ Hiên chỉ cười cười nghe hắn mắng, quay đi quay lại lại chạy đi hỏi bác sĩ mình quen không biết có loại thảo dược nào phù hợp chăm sóc tay vào mùa đông không… Đôi tay này là vật báu với mình, là thứ mình trân trọng đến thế, lại bị một đám người đê tiện độc ác xem như rác rưỡi, nghiền đứt từng đốt xương, tới mức máu thịt cũng lẫn lộn.

“Bọn chúng, làm sao chúng dám…” Kỷ Hiên hồn bay phách lạc, tự mình lẩm bẩm, ánh mắt đột nhiên trở về vẻ tàn nhẫn dữ tợn, bên trong con ngươi như đang giấu kĩ một bó kim tẩm độc.

Lâm Phi Nhiên sợ hết hồn, còn tưởng Kỷ Hiên lại muốn hắc hóa, bất ngờ ngay lúc ấy, Hà Cảnh Vân chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt vẩn đục như mắt cá chết mở ra, bình tĩnh nhìn xuống Kỷ Hiên, hắn mở miệng, dùng đầu lưỡi tưởng tượng lặp đi lặp lại: “Kỷ Hiên…”

Hà Cảnh Vân vẫn chưa biết chân tướng sự việc, nhận thức của hắn vẫn dừng lại tại chỗ Kỷ Hiên phản bội mình, trong lòng vừa oán hận lại vừa tủi thân.

“Cảnh Vân, em sao thế…” Kỷ Hiên nhìn thấy Hà Cảnh Vân đầy máu và sưng tấy thì hoàn toàn chẳng thể tin vào mắt mình, chẳng thể nào liên tưởng được tới gương mặt trước kia, mặc dù đã biết Hà Cảnh Vân treo cổ rồi chết, nhất định chết theo cách đó sẽ chẳng đẹp đẽ gì, nhưng tận mình chứng kiến người thương trong bộ dáng thê thảm đáng sợ thế này, bất kỳ ai cũng không thể bình tĩnh nổi. Nhưng Kỷ HIên vẫn nuốt trở về câu còn lại, hắn bất chợt bật dậy, ôm Hà Cảnh Vân vào lòng, nói với giọng khàn khàn lo lắng: “Cảnh Vân, anh chưa từng phản bội em, anh vẫn luôn bị cha giam giữ, thiệp mời cũng không phải do anh gửi tới chỗ em, đợi đến khi anh biết thì đã muộn cả rồi, bọn họ đều cho rằng chỉ cần em không còn ở đây, anh sẽ “tỉnh táo lại” ….” Kỷ Hiên nói, gương mặt hắn ghé lên vai Hà Cảnh Vân, dường như đang cố gắng dùng áo Hà Cảnh Vân để lau dòng nước mắt, Hà Cảnh Vân phút trước vẫn còn nóng nảy, sau khi nghe những lời này liền bình tĩnh trở lại, Kỷ Hiên gượng cười nói tiếp: “Nhưng em chết thảm đến thế, anh làm sao có thể sống qua ngày cho được. Anh hận bọn họ, anh giả bộ như đang ngoan ngoãn nghe lời, sau đó ngay đêm trước ngày đám cưới thì tự sát, anh chỉ làm chú rể duy nhất trên đời này cho người mang tên Hà Cảnh Vân thôi, anh muốn mặc lễ phục đám cưới để tới tìm em.”

Nước mắt ứa ra từ đôi mắt vẩn đục như cá chết của Hà Cảnh Vân chảy xuôi xuống hai gò má sưng tấy ứ máu của hắn, cảnh tượng ấy hoàn toàn chẳng hề đẹp, nhìn vào chỉ thấy kì dị mà bạo lực, nhưng tư thế của Kỷ Hiên lại cho thấy dường như hắn đang ôm được vật báu của thế gian vào lòng.

“Anh hoàn toàn không nghĩ tới, sau khi chết đi lại biến thành quỷ dữ… Những kẻ dám hành hạ em,” Giọng Kỷ Hiên rét lạnh, từng chữ đều ẩn chứa sự đau thương, “Từng chút từng chút một, tất cả đều bị anh hại chết rồi, anh hành hạ bọn chúng, nhìn dáng vẻ bọn chúng bị anh dọa sợ chết khiếp, chờ tới khi dọa đủ rồi, anh liền nắm lấy cổ bọn chúng, từ từ bóp chết, có lẽ nỗi oán hận của anh quá lớn, bởi thế anh mới chạm được vào bọn họ… Cảnh Vân, em nhìn anh một chút được không?”

Kỷ Hiên nói, hơi lùi ra sau một chút, Hà Cảnh Vân ngoan ngoãn nghe lời ngước cặp mắt đục ngầu kia nhìn hắn, Kỷ Hiên ngẩng cổ lên, kéo cổ áo lễ phục cưới xuống, bày ra vết cắt trên cổ mình cho Hà Cảnh Vân nhìn.

“Cảnh Vân… Anh không hề lừa em.” Kỷ Hiên nghẹn ngào, “Đây là do chính tay anh cắt.”

“Ô…” Hà Cảnh Vân yên lặng một lát, sau đó bất chợt gào khóc thành một thứ âm thanh kì quái.

Hai con quỷ lại lần nữa ôm lấy nhau, chẳng rõ tiếng khóc rốt cuộc là của ai nữa, Lâm Phi Nhiên nắm tay Cố Khải Phong, đứng bên cạnh quan sát, bọn họ nhận ra, hai con quỷ này càng khóc, hình dáng của bọn họ càng bình thường trở lại, nhất là Kỷ Hiên trước đó đã khôi phục được một ít, dáng vẻ của hắn bây giờ thoạt nhìn đã rất giống người sống bình thường rồi.

“Để cho anh nhìn tay em một chút.” Kỷ Hiên hơi đẩy Hà Cảnh Vân ra, mặt hắn vẫn còn vương đầy nước mắt, quỳ gối xuống đối diện Hà Cảnh Vân, cẩn thận nâng tay Hà Cảnh Vân lên bằng tất cả sự dịu dàng của mình, bắt đầu hôn từ ngón út tay trái trở vào, hôn xuống từng ngón một.

Ánh mắt hắn thành kính mà thâm tình, mà bên cạnh đó, mỗi ngón tay của Hà Cảnh Vân sau khi được hắn hôn cũng dần trở về dáng vẻ bình thường khi chưa bị thương, ngón tay bong tróc sứt sẹo bỗng biến thành trắng trẻo thuôn dài, tựa như ngọc thạch tinh xảo thuần khiết. Mặt Hà Cảnh Vân cũng y như tay, đang từ từ biến đổi, mỗi lần thêm một ngón tay Hà Cảnh Vân bình thường trở lại, mặt cậu đồng thời rạng rõ hơn một chút, tới lúc mười ngón tay khôi phục trở về nguyên trạng ban đầu, cũng là lúc Hà Cảnh Vân trở lại hình dáng tuấn tú thanh lịch, quần áo được giặt giũ là ủi, sạch sẽ phẳng phiu, không nhiễm một hạt bụi nào.

Hà Cảnh Vân đi xuống khỏi đàn dương cầm, hắn thấp hơn Kỷ Hiên một cái đầu, đành ngửa mặt lên để nhìn Kỷ Hiện, giọng nói ẩn chứa chút giận dỗi, hắn nhẹ nhàng cất lời: “Anh tới chậm rồi.”

Dường như đây chỉ là một cuộc hẹn hò bình thường khi còn sống.

“Anh đã tới chậm.” Kỷ Hiên nhìn Hà Cảnh Vân đã bình thường như cũ không chớp mắt, nói trong đau khổ: “Chậm mất mấy chục năm.”

Khóe môi Hà Cảnh Vân nhếch lên, dường như có một nốt nhạc nhẹ đậu bên dưới bóng môi, nụ cười kia vẫn tỏa sáng như ngày niên thiếu, chẳng thể tìm thấy một chút oán giận nào.

“Không sao”, Hà Cảnh Vân lại cười nói, “Kỷ đại thiếu lúc nào cũng đến muộn buổi hẹn, em đã quen rồi.”

Kỷ Hiên cắn môi, lại ôm thật chặt Hà Cảnh Vân một lần nữa, hai con quỷ cứ thế ôm nhau trong kho hàng vừa u tối lại ẩm ướt, đứng ôm nhau giữa một đống đồ biểu diễn ngổn ngang phủ đầy tro bụi, dẫu sao đối với bọn họ, tất cả mọi thứ xung quanh hiện giờ đều chẳng còn quan trọng nữa.

Bởi vì cùng là quỷ hồn, nhờ thế mà hai người có thể chạm vào nhau không gặp bất cứ cản trở nào, bọn hắn có thể chạm vào nhau giống như con người chạm tới vào “thực thể” của đối phương. Lâm Phi Nhiên đứng nhìn trong giây lát, cậu cho rằng tạm thời không cần nhúng tay vào, liền quay sang kéo tay áo Cố Khải Phong dắt hắn ra ngoài kho hàng, nhường lại thế giới hai người cho hai con quỷ vất vả lắm mới gặp lại nhau, để họ cùng trò chuyện với nhau một lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.