Cổ Phật Tâm Đăng

Chương 30: Lăng Hoài Băng là ai? - Tiêu Càn Nguyên là ai?



giật mình thình lình nhảy lên cao tám thước cúi đầu nhìn xuống, thấy từ bên trong có một tia sáng bắn vèo ra.

Tâm Đăng cả sợ, vội vàng nín thở, để cất mình bay lên mái ngói, chàng nghĩ rằng cứ xem món ám khí này ném ra thật là lanh lẹ, chắc có lẽ người ném là Trác Đặc Ba.

Đó là một người đàn bà, tóc xõa ngang vai, lúc bấy giờ mưa vẫn bay lấm tấm, gió thổi vi vu mà nàng vẫn bay mình đi trong đêm tối.

Một tia chớp hiện ra giữa lưng trời và Tâm Đăng bắt gặp khuôn mặt của người đàn bà đó chính là mẹ ruột của mình: Vân Cô.

Vân Cô chạy bay biến trong màn mưa như điên dại, bỗng bà ta dừng chân lại quanh quất, ngẩng đầu lên mái nhà, nhìn thẳng vào Tâm Đăng, Tâm Đăng giật mình vừa định thu hình vào bóng tối lẩn trốn, thì bà ta đã bảo :

- Mi xuống đây!... Thằng sát nhân kia!

Tiếng nói của bà ta lanh lảnh, quả thật là một người thần kinh đang thác loạn, bà ta không nghe Tâm Đăng trả lời, gắt gỏng thét vang :

- Ta bảo mi xuống đây! Thằng giết người kia!

Tâm Đăng biết hành tung của mình đã bị bà ta phát giác, chàng chắp tay lầm bầm :

- A di đà Phật!... Hay là thằng Lộ Kha đã chết rồi nên Vân Cô mới gọi ta là một thằng sát nhân?

Chợt nghe Vân Cô nói trỏ lên :

- Sao mi chẳng xuống đây? Thằng giết chồng ta.

Tâm Đăng giật mình nghĩ thầm :

- Chẳng lẽ Lộ Kha lại là chồng của mẹ mình... không thể được... Hay là thằng Trác Đặc Ba đã bị người ta ám sát?...

Vân Cô quỳ xuống khóc lóc nức nở, rồi lăn lộn trên vũng bùn, gào lên thảm thiết :

- Trời ơi... Chồng của tôi ơi...

Tâm Đăng nghe thấy tiếng khóc của Vân Cô thật là bi thảm, nước mắt của bà hòa tan trong nước mưa, lăn tròn theo má...

Tâm Đăng đứng trên mái nhà nức nở :

- Vân Cô... tôi chẳng có giết chồng của Vân Cô.

Chợt thấy Vân Cô ngừng bặt tiếng khóc ngẩng đầu lên cười rũ rượi :

- Sao?... Mi chẳng giết chồng ta...

Tâm Đăng trả lời đanh thép :

- Không... tôi chẳng biết ông ấy!

Vân Cô bỗng gật gù, vừa khóc vừa cười :

- Phải... phải... mi chẳng biết chồng ta... vì chồng ta đã mất đi mười chín năm... mười chín năm...

Tiếng nói của bà ta càng lúc càng gay gắt, như một lưỡi dao bén nhọn đâm xuyên qua ngực chàng, chàng ngậm ngùi nghĩ :

- Thì ra mẹ mình đang khóc cho cha mình!... Việc tội ác tày trời này, do mẹ mình gây ra, cớ sao mẹ mình còn gào lên mà tìm hung thủ?...

Trong trí chàng vụt nảy ra một tia sáng :

- Hay là cái chết của cha ta còn có nhiều điều uẩn khúc ở bên trong?

Nghĩ đoạn, chàng bay mình xuống đất, rê lần tới trước mặt của Vân Cô, lúc bấy giờ mưa gió tơi bời, thân hình của hai người thảy đều ướt loi ngoi lóp ngóp, chàng nức nở hỏi :

- Vân Cô... bà điên rồi ư?

Vân Cô thình lình buông ra một tiếng thét kinh hoàng, rồi tung mình nhảy xổ tới trước mặt của Tâm Đăng, hai bàn tay trắng muốt của bà chộp vào giữa mặt của chàng.

Tâm Đăng cả sợ, bắn lùi năm thước, chua kịp trả lời thì Vân Cô đã đuổi theo sát nách, cứ thân pháp đó mà suy, hẳn cao hơn Trác Đặc Ba một bậc, thật là một điều ngoài sức tưởng tượng của Tâm Đăng.

Nhanh hơn một tia chớp, hai ngón tay của bà thình lình đổi thế, đi ngược trở lên móc thẳng vào cặp mắt của chàng.

Tâm Đăng lại đảo mình né tránh, hốt hoảng kêu lên :

- Tôi là Tâm Đăng! Tôi là Tâm Đăng...

Nhưng Vân Cô quả thật thần kinh đã thác loạn, chỉ trong một cái chớp mắt, bà đã tung ra ba thế, và một đòn Tì Bà Thiên Điệp, lại tấn công như vũ bão vào bên hông hữu của Tâm Đăng, thế như đao kiếm, nhác trông không biết đó là đòn do một trang nhi nữ quần thoa sử dụng.

Tâm Đăng không ngờ công lực của mẹ mình lại cao siêu đến thế, vội vàng sử dụng một đòn Uy Tú Thiên Nguyên để trốn tránh khỏi thế công của Vân Cô, và lách mình tiến đến sát nách của bà ta, kêu lên một lần nữa :

- Vân Cô điên rồi ư?... Tôi là Tâm Đăng đây...

Vân Cô dường như giật mình, nhưng hai bàn tay bà ta vẫn đi nhanh vùn vụt, dùng hai ống tay áp mà sử dụng một đòn Trận Trận Kim Thanh...

Hai ống tay áo ướt sũng những nước của bà ta, lúc bấy giờ bỗng trở thành một món võ khí vô cùng lợi hại, có thể làm tan đá nát vàng, quét một đường thần tốc vào huyệt Thiên Đột của Tâm Đăng.

Chàng thấy thân pháp của Vân Cô nhanh không thể tả, thế võ lại mãnh liệt vô cùng, cứ mỗi một đòn tung ra thảy đều chiếu thẳng vào chỗ nhược của mình, trong lòng hết sức lo sợ, cố gắng lắm Tâm Đăng mới tránh thoát được một đòn nữa.

Chàng nức nở, nước mắt xuống như mưa :

- Vân Cô, dừng tay lại.. tôi là con bà...

Nhưng chàng nghe thấy cõi lòng của mình tan nát, mở miệng chẳng ra lời.

Sắc mặt của Vân Cô xanh như tàu lá, đôi mắt trợn trừng bốc lên một ngọn lửa căm hờn giận dữ, thần kinh thác loạn, làm cho bà ta nghĩ rằng người đang đứng trước mặt mình đây là một kẻ đại thù đại địch.

Nên bà tiếp tục tuôn ra những đòn cay độc để cho mối hận thù mười chín năm trường được nguôi ngoai.

Tâm Đăng vô cùng phí sức mới trốn tránh được mười sáu đòn, và chàng vô cùng bơ phờ mệt nhọc.

Tâm Đăng đau lòng lắm, nhưng thần trí của chàng bỗng từ từ đổi sang oán hận, một ngọn lửa hờn hừng hực dâng lên, chàng thét lên một tiếng long trời, gào lên thảm thiết :

- Vân Cô, tôi chính là con của bà!... Tôi chính là con của bà...

Tiếng kêu gào bi thảm đó làm cho Vân Cô dừng tay lại, và Tâm Đăng nước mắt lưng tròng, nước mắt ràn rụa, lại gào lên bi thiết :

- Vân Cô ơi! Cha của tôi chính là Tiêu Càn Nguyên...

Ba chữ Tiêu Càn Nguyên làm cho Vân Cô kinh hãi thối lui một bước, đôi mắt trợn trừng đầy sát khí...

Tâm Đăng khóc nức nở :

- Bà... bà đã giết Tiêu Càn Nguyên rồi đi theo Trác Đặc Ba, bỏ tôi bơ vơ côi cút... Lăng Hoài Băng mới đưa tôi vào chùa nương cửa Phật...

Vân Cô rú lên một tiếng kinh hoàng, dùng hai bàn tay bịt lỗ tai lại, vì rằng ba tiếng Lăng Hoài Băng như ba mũi tên bén bắn thẳng vào tai của bà!

Vân Cô rú lên mấy tiếng kinh hoàng :

- Lăng Hoài Băng... trời ơi... Lăng Hoài Băng... Lăng Hoài Băng là ai? Tiêu Càn Nguyên là ai? Trác Đặc Ba là ai? Tâm Đăng lại là ai?

Những ngần ấy hình ảnh của những nhân vật đã đi qua trong đời bà quay cuồng hỗn loạn, như những hột mưa bay hỗn loạn trên vòm trời đen thẫm...

Rồi bỗng thình lình bà ta vươn mình nhảy xổ tới, tống vào giữa mặt Tâm Đăng một đòn sấm sét...

Lúc bấy giờ thần trí của Tâm Đăng cũng bắt đầu hôn mê bấn loạn, chàng gào lên :

- Thật là tội nghiệp... Thật là tội nghiệp...

Dứt lời, hai bàn tay hộ pháp của Tâm Đăng cũng tung một đòn trời long đất lở về phía của Vân Cô, Đây là một đòn mãnh liệt nhất, căm hờn nhất trong đời của chàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.