Cổ Phật Tâm Đăng

Chương 49: Linh chi thần thảo



Cả hai đều giật mình, trên mặt Hồng Long Nữ bây giờ mới lộ vẻ kinh mang, nhìn thấy sắc mặt của Tâm Đăng vẫn hòa hoãn như chưa có việc gì xảy ra, trong lòng càng thêm kinh dị.

Nàng không ngờ hôm nay lại gặp một tay kình địch trong thâm sơn cùng cốc này.

Tâm Đăng trong dạ cũng kinh nghi, thấy nàng đứng giữa luồng cương khí vô cùng lạnh lẽo mà vẫn ung dung như không, chẳng biết người này công lực tới đâu mà không sợ lạnh.

Chàng nghĩ :

- Đến hạng người như Tuệ Minh phương trượng còn chẳng dám xuống chỗ này, nay nàng Hồng Long Nữ nào đây ngang nhiên xông pha đến để gây trở lực cho chàng, vậy thì sư môn của nàng này chắc phải là hạng vô cùng đáng sợ.

Chàng có biết đâu nàng thiếu nữ đứng trước mặt mình đây là con gái của Tuyết Sơn Thần Nữ.

Tuyết Sơn Thần Nữ vốn chẳng thuộc môn phái nào ở Trung Nguyên, tự mình chiếm cứ một vùng Tuyết Sơn làm một giang sơn nho nhỏ, tha hồ tung hoành ngang dọc.

Vì sống lâu trong vùng lạnh lẽo nên sức chịu lạnh thật hay, lại nữa, bộ đồ màu đỏ mà Hồng Long Nữ đang mặc đây vốn là bảo vật mà bà ta mua về từ vùng Bắc cực, mặc nó vào thì sức chịu lạnh tăng gia, đi vào một vùng lạnh lùng băng giá đến mức nào cũng cảm thấy ấm áp như trong cảnh mùa xuân.

Vốn theo Tuyết Sơn Thần Nữ luyện công từ thủa nhỏ, cho nên mặc dầu nhỏ tuổi nhưng công lực cao thâm vô cùng, bao nhiêu tuyệt kỹ của bà ta thảy đều trút sạch cho Hồng Long Nữ, nên gần hai mươi tuổi đầu mà chưa gặp tay đối thủ.

Nay thình lình gặp một chú tiểu giữa địa phận của mình so qua hai chưởng đều thua, trong lòng cả giận, tức tốc nghiến răng kèn kẹt, dồn hết sức mạnh vào hai bàn tay, lại một lần nữa đẩy ra một chưởng kinh hồn.

Tâm Đăng đã tính sẵn từ trước, không muốn dùng sức mạnh chọi lại sức mạnh nữa, nên vội vàng sử dụng khinh công tuyệt kỹ là Cửu Cửu Thất Tinh bộ bắn lùi ra phía sau, chàng cố tình trốn tránh hai đòn kinh thiên động địa của Hồng Long Nữ.

Cửu Cửu Thất Tinh bộ vốn là tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, chàng mới được Tuệ Tâm truyền không lâu, bây giờ mang ra sử dụng quả thật nhanh nhẹn khôn lường.

Trong chớp mắt, bóng dáng của Tâm Đăng đã biến mất, làm cho hai luồng chưởng lực kinh thiên của Hồng Long Nữ phải đánh trượt vào khoảng không một cách trơ trẽn.

Nàng kêu lên một tiếng kinh dị, vội vàng đảo mình trở bộ, tung ra một thế Thùy Dương Huy Lộ vào phía sau lưng mình.

Hồng Long Nữ tuy còn nhỏ tuổi nhưng kinh nghiệm dồi dào, nàng tính thật chính xác, đường võ của nàng vừa tung ra là chạm ngay vào đường quyền của Tâm Đăng từ phía sau lốc tới.

Quyền và chưởng vừa tiếp xúc vào nhau, thì Tâm Đăng đã mượn sức mạnh đó mà bay mình ra xa trên hai trượng.

Tâm Đăng là người trung hậu, không muốn thừa cơ mà hại người, nên ban nãy dùng Cửu Cửu Thất Tinh bộ bắn lùi đến sau lưng của Hồng Long Nữ, đoạn nhẹ nhàng đấm ra một quyền thật tầm thường vào giữa hậu tâm của đối thủ.

Nào ngờ lòng tốt của chàng lại bị đối phương lợi dụng, và trong lúc bất cập làm sao Tâm Đăng có thể chống trả một đòn sấm sét của Hồng Long Nữ.

May nhờ chàng bắn lùi thật nhanh nên chỉ cảm thấy bàn tay của mình tê dại thôi chứ không đến nỗi phải thọ thương.

Hồng Long Nữ một đòn thắng thế, nào chịu để cho Tâm Đăng có thời giờ ngơi nghỉ, tức tốc trờ tới, tung ra một chưởng bén nhọn như dao, truy kích vào trọng huyệt Đan Điền của Tâm Đăng.

Nếu trúng phải đòn này, Tâm Đăng tức khắc phải táng mạng, vì chàng đã thối lui một cách gượng gạo, nay bị liên tiếp tấn công, chàng liên tiếp nhún mình mấy lượt, vẫn không tài nào thoát khỏi vùng chưởng lực của đối phương, và luồng chưởng lực kinh thiên ấy ào ào tràn tới như nước thủy triều bao trùm lấy toàn thân của Tâm Đăng.

Trong lúc nguy nan cùng cấp, trong trí của chàng vụt nhớ đến một thế chỉ công mà chàng mới học mấy hôm nay, cấp tốc mang ra sử dụng...

Đó là thế võ Thủ Huy Tỳ Bà, làm cho Hồng Long Nữ trông thấy chú tiểu hòa thượng này xỉa năm ngón tay ra như năm mũi dùi sắt đâm vút vào huyệt Tỏa Hầu của mình.

Vì hai bên đứng gần nhau trong gang tấc, nên bàn tay của Tâm Đăng vừa vung ra là Hồng Long Nữ nghe thấy một luồng gió lạnh thấu xương ập vào huyệt đạo của mình.

Khá khen cho Hồng Long Nữ mặc dầu còn nhỏ tuổi trong lúc lâm nguy nhưng trong lòng vẫn tỉnh táo. Hai bàn chân của nàng chạm nhẹ trên mặt đất, làm cho bay vút lên hai trượng, tránh thoát năm luồng chỉ phong bén nhọn như gươm.

Tâm Đăng mặc dù chỉ dùng có một đòn mà làm cho đối phương phải thối lui, nhưng trớn bắn lùi của chàng vẫn còn rất mạnh, bàn tay của chàng vừa vung ra là hai chân của chàng cũng chới với, và thân hình của chàng cũng lảo đảo rơi xuống một cái vực sâu thăm thẳm...

Hồng Long Nữ mặc dù tránh thoát đòn độc trong đường tơ kẽ tóc, nhưng thấy đối thủ của mình rơi xuống một cái vực sâu thăm thẳm, cũng buông ra mấy tiếng cười khoái trá...

Nào ngờ chuỗi cười chưa dứt, bỗng thình lình từ phía dưới mé vực có tiếng gió dậy vì vèo rồi một bóng người thình lình bắn vút lên...

Nàng mở to cặp mắt nhìn kỹ, thấy đó là chú tiểu hòa thượng vừa sa chân rơi xuống đó.

Lúc bấy giờ hai chân của nàng đã đứng trên mặt đất, hai mắt mở trừng trừng nhìn vào địch thủ, xoạc chân xuống tấn, hai tay dồn hết chân lực, sẵn sàng chờ đợi đối phương rơi xuống là tặng cho một đòn đích đáng.

Khi thân hình của Tâm Đăng còn cách mặt đất chừng hai thước, thì quả thật Hồng Long Nữ tập trung hết công lực tung ra hai chưởng hung mãnh...

Nhưng nàng có biết đâu, Tâm Đăng ban nãy đã dùng một thế Cải Tử Hoàn Sinh, một thế khinh công độc đáo của Thiết Điệp truyền cho chàng chuyên dùng vào trường hợp sa chân rớt xuống vực sâu, mà có thể bật ngược trở lên hoàn toàn là nhờ vào sử dụng hai mũi giày một cách thần diệu...

Khi chàng bật ngược trở lên thì trong lòng đã tính sẵn đối thủ của mình thế nào cũng thừa cơ hạ độc thủ. Vì vậy nên trong lòng đã trù liệu sẵn cách đối phó.

Vừa thấy đối phương xuất chưởng tấn công mình... trong lúc mình đang lơ lửng giữa từng không, Tâm Đăng vội vàng nín hơi đề khí tung hai bàn tay ra theo thế Tá Hoa Hiến Phật so chưởng với Hồng Long Nữ.

Bốn bàn tay vừa chạm nhau thì Tâm Đăng tức khắc đã mượn làn sức mạnh dị thường đó mà đảo lộn một vòng tuyệt mỹ, đồng thời Hồng Long Nữ táng đởm kinh tâm, vì thấy luồng chưởng lực của mình dường như đánh vào khoảng không vô tận, không gặp một sức kháng cự nào.

Còn đang bàng hoàng thì hai mũi giày của chú tiểu hòa thượng bất thình lình bằng một chiều hướng lạ lùng chạm nhẹ vào hai vai của mình, mượn đó làm điểm tựa để bắn vù lên phía trên...

Việc này xảy ra thật đột ngột và ngoài ý muốn của hai người, vì Hồng Long Nữ từ thủa bé đến giờ vốn tính tình cao ngạo, biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt quanh vùng Tuyết Sơn ngắm nghé mà nàng chưa ưng thuận nơi nào, từ thủa lọt lòng mẹ tới nay chưa bị một người đàn ông nào chạm vào mình.

Còn Tâm Đăng vốn là một người xuất thân nơi cửa Phật, vốn chẳng muốn chạm vào mình một nàng thiếu nữ, nhưng vì tình thế thiên nguy vạn hiểm, bắt buộc chàng không thể không mượn hai vai của Hồng Long Nữ làm bậc cầu thang để thoát nguy...

Động tác này sau khi được thực hiện thì cả hai thảy đều e thẹn, và Hồng Long Nữ tức tốc thu hai tay trở về, trảm hai đường thần tốc vào hai huyệt Côn Lôn phía sau gót chân của Tâm Đăng.

Đây lại cũng là một sự biến chuyển mà Tâm Đăng không bao giờ muốn, nằm trong tình trạng hiện nay, không còn cách gì hơn là giẫm mạnh vào hai vai nàng để thoát hiểm.

Mà giẫm mạnh vào hai vai của nàng, vô tình dụ Hồng Long Nữ vào một tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

Vốn tâm địa hiền hòa, Tâm Đăng không bao giờ muốn tạo nên nghiệp chướng, nhưng lúc bấy giờ hai bàn tay của Hồng Long Nữ bay tới vèo vèo, tình trạng vạn phần nguy cấp, lại nữa Linh Chi Thần Thảo chưa lấy được, trong lòng của Tâm Đăng nóng như lửa đốt, không thể suy nghĩ cạn được. Tâm Đăng bắt buộc phải nhún mạnh hai chân vào hai vai của Hồng Long Nữ để bắn vù thân hình của mình về phía trước...

Liếc mắt nhìn lại thấy thân của Hồng Long Nữ bị cái đạp của Tâm Đăng làm cho chúi nhủi về phía trước, để rồi đâm đầu vào cái vực sâu muôn trượng.

Tâm Đăng nào dám chần chờ, chân vừa chạm đất chàng liền bắn vù vè phía Linh Chi Thần Thảo nhanh như một đường tên bắn, bằng một thủ pháp lanh lẹ vô song, Tâm Đăng nhổ hết khóm Linh Chi Thần Thảo, một món bảo vật mà người trong võ lâm ai cũng ngày đêm mơ ước...

Thế rồi chân không dừng gót, Tâm Đăng bắn vù về phía trước, chạy ngược trở về nơi đường cũ.

Đến nơi, may ra thấy sợi dây thòng từ phía trên xuống bây giờ vẫn còn đây. Tâm Đăng mừng rỡ trèo một mạch lên đến miệng hang, Tâm Đăng nhảy vút ra ngoài thì nghe thấy trong thân hình của mình nóng bức như ở vào một nơi mùa hè oi bức.

Thì ra, vì chàng nãy giờ ở trong một chỗ lạnh lùng giá buốt, bây giờ thình lình thoát ra đầu non, mặt dầu khí hậu nơi đây cũng vô cùng lạnh lẽo nhưng so với dưới hang kia vẫn kém nhiều, do đó làm cho chàng có cảm giác như đến một vùng oi bức.

Lên đến phía trên, thoát khỏi hiểm cảnh, Tâm Đăng như trút được gánh nặng nghìn cân, reo lên một tiếng thật dài đoạn cất mình chạy thẳng xuống núi.

Vừa xuống đến đất bằng, chàng vội lần về Viễn Lai khách sạn, đoạn nội địa điểm đã hẹn trước với Tuệ Minh phương trượng.

Viễn Lai khách sạn nằm trong một con phố khá lớn trong một thị trấn gần đó.

Tâm Đăng về đến nơi thì trời đã nhá nhem tối, Thiếu Lâm tam lão đã chực sẵn nơi trước cửa, thấy chàng yên bình trở về, thảy đều mừng rỡ, đón vào bên trong hỏi han.

Bốn thầy trò quây quần chung quanh một chiếc bàn vuông bàn tán, Tâm Đăng kể lể lại những điều nghe thấy trong hang thẳm trên Tuyết Sơn cho Thiếu Lâm tam lão nghe.

Vừa kể xong việc chiến đấu với Hồng Long Nữ, vừa thò tay thò tay vào túi móc Linh Chi Thần Thảo ra trình bày cho chư vị sư bá, bỗng thình lình chàng đứng phắt dậy, tung mình nhảy ra khỏi cửa sổ nhanh như một đường tên...

Cử chỉ thất thường của Tâm Đăng lập tức làm cho Thiếu Lâm tam lão biết rằng bên ngoài có việc chẳng lành xảy ra, và ba vị lão tăng đồng kẻ trước người sau nối tiếp nhau bay vù ra ngoài cửa sổ cướp đường đuổi theo.

Trong chớp mắt, ba vị Thiếu Lâm lão tăng đã bay mình lên mái ngói, chia nhau đứng thành hình chân vạc, đưa mắt trông về xa xăm.

Bỗng Tuệ Thiện kêu lên :

- Kia rồi...

Mọi người quay phắt đầu lại trông thấy nới phía chính bắc có hai chấm đen đang đi nhanh vun vút trong khoảng đêm tối lờ mờ.

Không ai bảo ai, ba vị lão tăng đồng một loạt dấy động thân hình cấp tốc đuổi theo như giông như gió.

Ba vị lão tăng này thảy đều là hảo thủ bậc nhất của Thiếu Lâm, một khi trổ hết khinh công, tốc độ thật nhanh không tưởng, vậy mà tàn độ một nén hương rồi mà khoảng cách giữa ba người đi sau với hai người đi trước vẫn còn dài dằng dặc.

Nhưng gắng gượng chạy thêm hai ba mươi dặm nữa, thấy hai chấm đen phía trước lần chạy lên một đỉnh đồi cao rồi thình lình dừng chân lại.

Trong chớp mắt Thiếu Lâm tam lão đã bắt kịp hai người, thấy dưới ánh trăng mờ nhạt, có một lão bà tóc đã bạc phơ nhưng sắc diện còn tươi tốt, đứng trước mặt Tâm Đăng mà hầm hầm nổi giận.

Thiếu Lâm tam lão vừa dừng chân đứng lại liền giăng thành hình chữ nhất đứng bên cánh tả của chàng.

Chợt nghe lão bà cất giọng lanh lảnh :

- Thằng nhỏ kia, ta với mi vốn không thù không oán, cớ sao mi lại hạ độc thủ giết hại Hồng nhi?

Hai tiếng Hồng nhi làm cho Tâm Đăng và Thiếu Lâm tam lão thảy đều giật mình kinh hãi, cả bốn người thảy đều biết rõ lão bà này ắt có liên hệ mật thiết với người con gái xưng là Hồng Long Nữ kia.

Riêng về phần Tâm Đăng thì trong lòng càng thêm bứt rứt vì chàng nhớ đến cảnh đấu chiến kinh hoàng trong hang thẳm, không biết cái đạp của chàng đã làm cho Hồng Long Nữ ra sao?

Chàng vội chắp tay xá chào nói :

- Vì tình thế bắt buộc nên...

Câu nói của chàng chưa dứt thì bị cắt ngang bởi một tiếng thét rùng rợn của bà ta :

- Hừ... Tình thế bắt buộc, vậy hôm nay cũng vì tình thế bắt buộc, Tuyết Sơn Thần Nữ sẽ cho mi nếm mùi cay độc...

Bốn chữ Tuyết Sơn Thần Nữ tức khắc làm cho Tuệ Minh sửng sốt, bởi vì ông ta là một người tuổi cao tác lớn, nghe biết rất nhiều giai thoại trong làng võ, nên biết ngay Tuyết Sơn Thần Nữ là một tay kiệt hiệt trong vùng Tuyết Sơn hồi hai mươi năm về trước.

Nhưng ông ta chưa rõ bà này có liên hệ thế nào với Hồng Long Nữ, còn đang kinh dị chợt nghe bà ta nói :

- Con gái của ta đã suýt nữa phải vong mạng trong tay của chúng bay, vậy thì một mạng đền một mạng, đỡ...

Miệng nói tay tới, tiếng “đỡ” vừa dứt thì trước mặt Tâm Đăng lóe lên một vầng ánh sáng, một đường gươm phi thường mãnh liệt vung lên chém thẳng vào trung cung của Tâm Đăng một đường mãnh liệt...

Thì ra lúc còn ở dưới hang sâu, Hồng Long Nữ bất thình lình bị Tâm Đăng dùng hai bàn chân đạp rơi xuống vực sâu, trong lòng hết sức hãi kinh, thấy trước mắt mình là một vùng tối đen thăm thẳm không biết đâu là bến đâu là bờ.

Hai tay của nàng quơ quào, cào cấu mong tìm một điểm tựa để cứu mạng sống mình.

Hai bên tai nàng gió dậy vèo vèo, thân hình cứ đi xuống mãi... Bỗng thình lình bàn tay của nàng chạm phải một vật, như một người chết đuối vớ được chiếc phao, Hồng Long Nữ đã sẵn nín hơi đề khí, vừa chạm nhằm điểm tựa, tức khắc mượn trớn để lộn mèo một vòng...

Đó là thế Mỹ Nữ Phiên Thân của mẹ nàng truyền lại, nhờ cái lộn mèo đó mà thân hình của Hồng Long Nữ đổi từ chiều đi xuống sang chiều chênh chếch, nên đi sát vào vách đá. Và thân hình của nàng nhờ đó liên tiếp va chạm nhằm vách đá.

Hai bàn tay của nàng luôn luôn phòng hờ, chờ đợi thời cơ... Thì thời cơ đã đến, thấy có một mõm núi lõm sâu vào chừng năm tấc, thế là Hồng Long Nữ tức tốc thò ngay tay của mình ra bấu vào đó để ghìm thân hình của mình lại.

Vì trớn đi vẫn còn quá nhanh, cánh tay của nàng nghe thấy tê rần... Nếu chẳng dày công tập luyện ắt đã gãy cánh tay.

Khi thân hình của nàng dừng lại rồi, Hồng Long Nữ trút một hơi dài khoan khoái, cứ giữ cho thân hình dán chặt vào chỗ đó mà điều hòa hơi thở.

Chờ cho khí lực của mình đã bình phục lại rồi, Hồng Long Nữ mới hú dài lên một tiếng cho tăng thêm khí lực, đoạn trổ Thần Long Du Sơn Công, một môn tuyệt kỹ mà mẹ nàng đã dày công sáng chế chuyên dùng để leo vách núi, vì bởi mẹ nàng từ thủa nhỏ đã sống ở miền rừng núi, tình thế bắt buộc bà ta phải sáng chế môn khinh công đặc biệt này, dùng để xê dịch trên những chỗ vách núi cheo leo.

Độ tàn hai nén hương thì môn Thần Long Du Sơn mới đưa Hồng Long Nữ lê đến mé núi, vội chạy đến chỗ Linh Chi Thần Thảo thì thấy đã bị người khác nhổ đi mất rồi.

Trong lòng vừa tiếc của quí vừa căm thù chú tiểu ban nãy đã đạp vào vai mình hai đạp, nếu không nhờ thời may ra chạm phải cành cây khô gie ra nơi mé núi thì nàng đã táng mạng.

Quay đầu trở lại, chạy một mạch đến một con đường độc đạo để thoát ra ngoài hang sâu, Hồng Long Nữ chạy một mạch về động phủ để báo tin cho mẹ hay.

Tuyết Sơn Thần Nữ nghe tin nổi giận đùng đùng, vì trong vùng Tuyết Sơn thế lực của bà ta lan tràn khắp chốn, nên muốn tìm ra tông tích của Tâm Đăng không phải là việc khó.

Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ sau bà ta đã lần mò đến Viễn Lai khách sạn.

Cố tình khua động một tiếng trên mái ngói để dụ Tâm Đăng ra đến một nơi vắng vẻ, quyết hạ độc thủ cho Tâm Đăng một bài học đích đáng để rửa hận cho Hồng Long Nữ, vừa để đoạt lại món Linh Chi Thần Thảo, một bảo vật mà bà ta đã phát giác từ lâu, mà chưa nỡ hái đi vì nghĩ rằng trên đời này chưa có một người nào dám dấn thân đi vào nơi đó.

Đây nói về Tuyết Sơn Thần Nữ miệng nói tay tới, tung ra một đòn Hàn Mai Điểm Đầu chiếu thẳng vào trung cung của Tâm Đăng.

Tâm Đăng biết bà ta là một người đã thành danh trong làng võ, có ý muốn kính ba người trưởng thượng ba đòn đầu tiên, nên vội vàng đảo mình trở bộ, rút xéo về bên cánh tả để trốn đòn.

Chính vào lúc đó thì sau lưng chàng gió dậy vèo vèo, thoáng nghe tiếng gió, chàng biết đó là một lưỡi gươm đang xé gió bay tới.

Chàng nghĩ :

- Trong tình thế này ngoài Thiếu Lâm tam lão tiếp tế ám khí ra chẳng còn ai nữa.

Vĩ nghĩ vậy nên Tâm Đăng không quay đầu lại, cứ nghe theo chiều hơi gió, thò tay ra phía sau bắt gắn lấy cán gươm.

Tuyết Sơn Thần Nữ thoáng trông thấy phía sau chú tiểu này có một lão hòa thượng ném tới một món binh khí, và khi chú tiểu này bắt gắn thì đó là một thanh trường kiếm lóng lánh sáng ngời.

Vào giữa lúc đó thì đòn thứ hai của bà ta đã tới, đường gươm chém xả thẳng từ trên xuống dưới, tuy trông thật là tầm thường nhưng thật ra chứa đựng rất nhiều sát thủ, thật vô cùng lợi hại.

Trường kiếm vào tay, tinh thần của Tâm Đăng thình lình phấn khởi, nhưng lại vẫn tiếp tục xử một thế Khốn Đào Địa Chủ, đây là một thế kiếm nhún nhường, chuyên để sử dụng một cách rất lễ phép với người trưởng thượng.

Nhưng Tuyết Sơn Thần Nữ lập tức thay đổi chiều hướng, làm cho thanh trường kiếm trong tay bà ta đảo thành mấy cái vòng tròn, kết thành mấy đóa hoa mai từ trên chụp xuống.

Đường kiếm này đến nửa chừng, vừa đúng lúc chặn hết lối tấn công quét ngang ống chân của Tâm Đăng.

Nào hay đâu thế kiếm của Tâm Đăng cũng chưa kịp dùng hết, cũng tức tốc thay đổi phương hướng, nhường qua được đòn Hàn Mai Điểm Đầu của Tuyết Sơn Thần Nữ.

Mấy đòn liên tiếp trên đây, đôi bên thảy đều chưa dụng hết thực lực, nhưng cũng đủ làm cho Thiếu Lâm tam lão tấm tắc khen thầm, cho rằng trận chiến này chưa chắc ai hơn.

Chỉ nghe thấy tiếng gươm rào rào, Tuyết Sơn Thần Nữ đang thi triển đường gươm vang danh làng võ là Mai Hoa kiếm pháp.

Thiếu Lâm tam lão thấy đường gươm thêu dệt như muôn đóa hoa mai, cơ hồ bao trùm hẳn lấy Tâm Đăng vào giữa.

Về phần Tâm Đăng bây giữa đang dùng đường Càn Khôn Huệ Kiếm để ứng chiến.

Tuyết Sơn Thần Nữ thấy đã mười hiệp trôi qua mà vẫn chưa làm khó dễ được Tâm Đăng, trong lòng cả giận, tức khắc gia tăng áp lực.

Tâm Đăng thình lình cảm thấy đường gươm của mình đang gặp phải một trở lực nặng nề, chàng không dám chểnh mảng nữa, vội vàng cất lên một tiếng hú thật dài.

Đoạn tay hữu sử Càn kiếm, tay tả sử Khôn chưởng, kiếm và chưởng hòa lẫn vào nhau, tung hoành uốn khúc như một con thần long giữa biển, khí thế thật là đáng sợ.

Thế rồi năm hiệp trôi qua, Tâm Đăng đã vãn hồi cuộc chiến, thành ra đôi bên vẫn cầm đồng ngang ngửa.

Tình thế càng kéo dài chừng nào, Tuyết Sơn Thần Nữ càng nổi giận chừng ấy, bà ta không ngờ mình là một người thành danh trong làng võ mà đã phí mất bao nhiêu hơi sức mà vẫn chưa có thể hạ nổi chú tiểu này.

Trong lòng nóng nảy, Tuyết Sơn Thần Nữ thình lình sử dụng mười hai thế tuyệt kỹ trong Mai Hoa kiếm pháp, làm cho Tâm Đăng trông thấy trước mắt của mình bóng gươm trùng trùng điệp điệp, mai hoa lả tả.

Trong lòng kinh hãi, Tâm Đăng vội vàng tụ khí Đan Điền vận dụng thiền công, bảo vệ toàn thân yếu huyệt.

Đoạn dồn hết sức mạnh vào mũi kiếm và đầu ngón tay, bàn tay tả đổi chưởng thành chỉ, sử một thế Thủ Huy Ngũ Huyền, chỉ nghe những luồng chỉ phong xé gió vèo vào, làm cho những cánh hoa mai lả tả rơi ra từng mảnh.

Hai người này thình lình thay đổi lối đánh làm cho ba người đứng bên ngoài thảy đều lấy làm kinh ngạc, đồng cảm nghĩ rằng :

- Kiếm pháp tinh vi huyền diệu của Tuyết Sơn Thần Nữ thì ai cũng nghĩ đến, còn như môn Kim Cang chỉ lực của Tâm Đăng vừa thi triển đây thật là ngoài sự ước đoán của mọi người.

Không nhưng Thiếu Lâm tam lão lấy làm kinh ngạc mà Tuyết Sơn Thần Nữ cũng lấy làm kinh dị, không ngờ người hòa thượng trẻ tuổi đây lại có môn võ của Thiếu Lâm, vì giờ phút này bà mới nhận ra môn võ mà Tâm Đăng vừa thi triển là Kim Cang chỉ lực.

Cả bốn người này đều đâu biết kể từ khi Tâm Đăng học Tàm Tang khẩu quyết thì công lực tăng tiến bội phần, pho sách này là môn tổng quát võ công trong Phật học, hễ biết được một thì biết được mười.

Vì vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn chàng đã thông hiểu được một môn chỉ lực cực kỳ hùng hậu của Thiếu Lâm là Kim Cang chỉ lực.

Bà ta nghĩ :

- Xem tình thế này thì tiểu hòa thượng công lực cao thâm, nếu chẳng dùng cao siêu tuyệt học sợ chẳng khuất phục nổi người này.

Vừa nghĩ, bà ta vừa thay đổi kiếm pháp, thi triển một môn kiếm pháp mà bà ta nghiền ngẫm suốt bốn mươi năm nay là Lục Xảo kiếm pháp.

Chỉ thấy đường gươm của bà ta khi lên khi xuống như nước hải triều ngoài biển cả, như nước đổ tận trường giang, sự kỳ diệu và oai lực của Lục Xảo kiếm pháp mạnh mẽ hơn Mai Hoa kiếm pháp không biết chừng nào.

Tâm Đăng thấy vậy cũng biến đổi kiếm pháp để kịp thời ứng chiến, thấy đường gươm của bà ta khí thế quá ư mạnh mẽ, chàng gầm lên một tiếng như mãnh hổ dời non, tức khắc chàng đổi nghịch lại chín thế võ trong Càn Khôn Huệ Kiếm.

Chín thế võ này do chàng dựa theo tâm pháp của Tàm Tang khẩu quyết mà chế biến đảo nghịch trở lại, nên uyên bác vô cùng, khí thế bất khả cự đương.

Lại năm hiệp nữa trôi qua, lần này Tuyết Sơn Thần Nữ không còn nhân nhượng, tức khắc trổ bốn thế võ cuối cùng trong Lục Xảo kiếm pháp...

Đòn thứ nhất của bà ta là Linh Điểu Kết Cầu, chỉ thấy một luồng kiếm quang trồi lên hòa tan vào trong thế võ thứ nhất của Càn Khôn Huệ Kiếm đảo nghịch là Càn Khôn Nghịch Chuyển.

Tuyết Sơn Thần Nữ thấy thế võ độc đáo của mình bị chú tiểu này phá vỡ một cách dễ dàng, trong lòng càng thêm phẫn uất, vội vàng sử một thế tuyệt diệu trong Lục Xảo kiếm pháp là Lục Xảo Liên Hoàn.

Tâm Đăng thấy mũi trường kiếm của bà ta chia thành sáu ngõ, phía trên tấn công đỉnh đầu, hai bên tấn công hai vai, chính giữa tấn công Cự Quan và Đan Điền.

Thế võ này vừa nhanh vừa mạnh, tấn công một loạt vào sáu yếu huyệt trên người.

Trong một khoảnh khắc, tình thế bắt buộc Tâm Đăng phải quyết định một việc vô cùng quan hệ. Nếu không để cho mình phải thua trong đòn này, Tâm Đăng chỉ dùng ngay đòn Kim Cang Thám Mã, tức khắc phá giải ngay thế kiếm Lục Xảo Liên Hoàn mà còn có thể đoạt được thanh trường kiếm trong tay đối thủ.

Nhưng nếu Tâm Đăng sử dụng thế võ này, tức khắc sẽ làm cho Tuyết Sơn Thần Nữ ân hận suốt đời, và biết đâu, bà ta trong một phút trở tay chẳng kịp phải tán mạng dưới kiếm của chàng.

Còn nếu thừa dịp này chàng chịu thua thì tung ra một thế Càn Nguyên Quy Hạp, thì có thể tránh được năm đại huyệt nhưng không sao tránh khỏi huyệt Đan Điền, và mình không tán mạng thì binh khí cũng phải bị đánh bay.

Vừa nghĩ đến đây thì cương phong trỗi dậy, kiếm khí đã áp mạnh lên mình, tình thế không cho chàng suy nghĩ, tức khắc sử một thế Càn Nguyên Quy Hạp.

Ba vị cao tăng đứng phía sau trông thấy một vầng kiếm khí tỏa ra, rồi tiếp theo một tràng tiếng khua rang rảng vang lên, rồi thanh trường kiếm trong tay của Tâm Đăng bị đánh bay lên giữa từng không.

Thanh trường kiếm vừa thoát ly khỏi bàn tay của chàng, Tâm Đăng tức khắc nhún chân mình bay vù ra phía sau hai trượng, chân vừa chấm đất chàng tức khắc quỳ ngay xuống nói :

- Kiếm pháp của tiền bối thật là thiên hạ vô song, được ơn chỉ giáo, thật là muôn vàn cảm kích...

Thì ra Tâm Đăng vì nghĩ đến hôm qua mình đã lỡ tay đánh ngã Hồng Long Nữ, chưa biết sống chết thế nào, bây giờ không nỡ ra tay mà hạ nốt Tuyết Sơn Thần Nữ nên phải dùng thế Càn Nguyên Quy Hạp mà chịu thua.

Chợt nghe Tuyết Sơn Thần Nữ cười lên lanh lảnh nói :

- Ta vốn biết mi chẳng thật sự thua ta... Nhưng nay, Hồng Long Nữ đâu...?

Câu hỏi chưa dứt thì phía sau lưng bà ta có một tiếng dạ vang lên, liền theo đó có một chiếc bóng mờ bay ra nhanh không thể tả.

Thoáng trông thấy chiếc bóng màu hồng, Tâm Đăng đã biết người ấy là ai, chưa kịp hỏi thì người ấy dừng chân đứng lại, quả thật là Hồng Long Nữ.

Hồng Long Nữ bước nhanh thoăn thắt đến trước mặt mẹ mình, quắc mắt nhìn Tâm Đăng nói :

- Mẹ, chúng ta về đi thôi, bất tất phải tranh chấp với hàng vô danh tiểu tốt...

Thì ra Hồng Long Nữ nãy giờ nấp sẵn trong một bụi rậm sẽ lén trông ra, thấy Tâm Đăng dùng toàn tuyệt kỹ của Thiếu Lâm đại phái, thật là vô cùng điêu luyện, lại thêm ba nhà sư đứng sau lưng mắt mở trừng trừng, chưa biết ba người này công lực tới đâu, nhưng thoáng trông thấy dường như đó là sư phụ, sư thúc của chú tiểu này, vì vậy không biết rồi đây hậu quả sẽ ra sao, bây giờ thừa cơ bước ra gọi mẹ mình về cho đỡ thẹn.

Tuyết Sơn Thần Nữ chưa kịp trả lời ra sao, thì bỗng nhiên từ phía dưới đồi có một tiếng hú vang lừng trỗi dậy.

Tiếng hú này ngân ngân cao vút lên tận mấy từng mây, xé nát cảnh vắng lặng của đêm trường và cắt đứt câu nói nửa chừng của Hồng Long Nữ.

Bốn bề thâm sơn cùng cốc đồng vọng tiếng hú của kẻ vô danh, làm cho Tuệ Minh phương trượng trong lòng thầm nghĩ :

- Công lực của người này thật là cao thâm vô tận, chẳng biết ai đây?

Ý nghĩ chưa dứt thì ba bốn bề, tiếng hú lại vang vang trỗi dậy, tiếng này chưa dứt thì tiếng khác đã lên, tiếng nào cũng thấy đều vô cùng mai phục.

Không những người bên Tâm Đăng ngơ ngác, mà mẹ con Hồng Long Nữ cũng lấy làm kinh dị.

Mọi người còn đang chìm đắm trong sự im lặng nặng nề, bỗng nhiên từ dưới chân đồi có tiếng vó ngựa nổi lên rầm rập...

Trong chớp mắt dưới ánh trăng mờ đã có ba con tuấn mã từ dưới đồi phi lên.

Ba con tuấn mã phi đến chỗ mọi người đang đứng thì ba người trên ngựa thảy ghìm cương đứng lại.

Liền theo đó từ trong những rặng cây xung quanh có sáu bảy chiếc bóng người nối tiếp nhau nhảy xổ ra.

Và bên cánh tả cũng có bốn người mặc võ phục gọn gàng liên tiếp nhảy ra, thoáng nhìn bộ điệu, Thiếu Lâm thảy đều kinh hãi vì những người này đều thuộc hàng cao thủ thượng thừa.

Chính giữa là một lão già tóc bạc, hai má đã tóp nhưng nhãn thần thật tinh anh.

Kẻ đó là một người có nước da đen xám như đồng, tuổi ngoại thất tuần. Người đứng tận cùng bên mé hữu thì ẩn mặt, không phải tăng cũng không phải tục, sắc mặt lạnh lùng, tuổi tác cũng gần tám mươi.

Người đứng phía cuối cùng bên phía tả là một lão già mặt mặt mày nhọn như mặt chuột, chỉ độ năm mươi tuổi mà thôi.

Thấy Thiếu Lâm tam lão nhìn mình không chớp mắt, người đứng giữa hất hàm nói một câu hách dịch :

- Nghe đồn Thiếu Lâm tam lão hiểu nhiều biết rộng, sao chẳng biết danh Trường Bạch tứ quái, mà ngẩn người ra thế?

Bốn chữ Trường Bạch tứ quái làm cho mọi người thảy đều kinh động, vì bốn người này mai danh ẩn tích đã lâu, cớ sao bây giờ lại xuất giang hồ?

Tuệ Minh phương trượng vội vàng cung tay xá chào hỏi :

- Đêm hôm khuya khoắt chẳng hay bốn vị đến đây có điều chi chỉ bảo?

Trường Bạch Nhất Quái vốn là một người nóng tính, không nói lôi thôi dài dòng, nói thẳng một câu để bày tỏ ý muốn của mình :

- Nghe trong võ lâm đồn đại, quyển sách trấn tự của Thiếu Lâm là Tàm Tang khẩu quyết, nay Thiếu Lâm phái đã tìm về, chúng tôi mặc dù đã ẩn cư lâu năm trong thâm sơn cùng cốc nhưng nghe tin cũng phải tái xuất giang hồ, tìm đến đây gặp ba vị tiền bối, dám xin tiền bối vui lòng cho mượn đọc ba ngày để rộng đường nghe thấy, đến hạn ba ngày sẽ giao hoàn cẩn thận... Chẳng biết tam vị tiền bối có tin tưởng nơi chúng tôi hay chăng?...

Bỗng ba người ngồi trên lưng ngựa đồng thanh hú lên một tiếng...

Tiếng hú vừa tỏ vẻ giận dữ, vừa tỏ vẻ hằn học làm cho mọi người thảy đều quay đầu nhìn lại, chừng ấy mọi người mới trông rõ, thấy cả ba diện mạo cực kỳ hung ác, đồng thời thật khó coi.

Bằng thái độ khinh khỉnh đó, quả thật ba người này chẳng coi Trường Bạch tứ quái thấm vào đâu.

Một người cất tiếng nói :

- E việc chẳng dễ dàng như thế?

Chợt Trường Bạch Nhất Quái lại hất hàm hỏi :

- Chúng bay là hà phương nhân vật mà dám đến miền cực bắc này trêu chọc chúng ta?

Cả ba người ngồi trên ngựa quắc mắt nhìn Trường Bạch tứ quái, một người trả lời :

- Hay là Trường Bạch tứ quái muốn xem Thiên Sơn tam xú vũ lộng thần oai rồi mới chịu cam tâm?

Hai mẹ con Hồng Long Nữ lại giật mình, vì không ngờ đó là ba người xấu xí nhất nhưng võ công cao kỳ nhất trong vùng Thiên Sơn.

Còn đang bàng hoàng nghĩ ngợi bỗng thân hình của ba người xấu xí thình lình dấy động, vươn mình nhảy tới chụp vào chiếc gói treo lủng lẳng sau lưng của Tâm Đăng.

Ba gã xấu xí này thảy đều có chân tài thực học, mấy ngón tay của ba người tỏa ra một làn hơi lạnh bao trùm lấy các yếu huyệt của Tâm Đăng. Tam xú thuộc về hạng có võ công cao nhất ngoài vùng biên ải, có một ngón riêng gọi là Tái Ngoại Phi Hoa, trong võ lâm ai nghe tên là vỡ mật.

Cả bọn người này bất ngờ giở tuyệt kỹ ấy ra, ngỡ rằng hễ ra tay thì thành công, nào ngờ việc xảy ra ngoài tưởng tượng.

Chính vào lúc ba bàn tay của ba người sắp sử thành công thì sau hậu tâm của ba người thảy đều gió lạnh thấu xương, tình thế bắt buộc họ phải tung mình nhảy vọt lên mới tránh thoát khỏi sự tập kích vô cùng kinh rợn.

Nhờ vậy mà Tâm Đăng mới thoát khỏi hiểm nguy, bằng không ắt bị môn võ Tái Ngoại Phi Hoa làm cho bị trọng thương hoặc là mất đi bảo vật trên mình.

Tam xú có lòng tự phụ, ngỡ rằng xuất thủ là thành công nên bây giờ bị Tâm Đăng dùn một thế Ngũ Huyền Tề Minh đánh vòng ngược ra sau hậu tâm, suýt nữa phải lãnh đòn thảm bại.

Tam xú sau khi tung mình trốn thoát, vội vàng tuốt phắt ba thanh trường kiếm nhảy ra đứng vào ba vị trí.

Đại ca tên Ma Diện Thiên đưa cao thanh trường kiếm tấn công vào giữa mặt Tâm Đăng. Nhị ca tên Phùng Thịnh, lão tam tên Phùng Chân thì chia tả hữu đánh thốc vào giữa.

Tâm Đăng nào dám chần chờ, vung bàn tay tả chống lại với Phùng Chân, đoạn thừa thế biến chưởng thành chỉ, vẽ một vòng tròn cự lại với Phùng Kinh.

Cùng trong một lúc bàn tay hữu dùng trường kiếm chém tà tà vào giữa mặt của Phùng Thịnh.

Trong một đòn mà có ba thế, trong chớp mắt đã phá vỡ thế công của ba người.

Khi Tâm Đăng trổ ra đòn thứ nhì thì cả ba tay đối thủ của chàng thảy đều cất lên ba tiếng hú, thân hình thoăn thoắt đi nhanh theo điệu Thất Tinh Liên Hoàn bộ và Phản Du Bát Quái.

Tốc độ của ba người càng lúc càng nhanh làm cho Tuệ Minh là một người thấy nhiều hiểu rộng mà vẫn không trông ra họ đang bày khai thế trận gì.

Độ chừng tàn một nén hương, ông ta mới giật mình kêu lên kinh dị, thì ra cả ba người lúc bấy giờ biểu diễn đường gươm Tam Tài kiếm trận.

Đường gươm này chiếu theo Thiên, Địa, Nhân, tam tài, ba người xấu xí, mỗi người giữ một cửa.

Phùng Kinh vì khinh công cao hơn mọi người nên giữ của Thiên, lão nhị giỏi đánh giàn dưới nên giữ cửa Địa, còn lão tam nhảy nhót nhanh nhẹn, thế võ lạ lùng nên giữ cửa Nhân.

Cả ba người thảy đều phối hợp vô cùng kín đáo, kết thành một làn kiếm quang như thiên la địa võng.

Cả ba người thảy đều bước theo Ngũ Hành, xuất Kỳ Môn, bộ điệu và thân pháp thảy đều theo một mực thước nhất định.

Lối võ công kỳ dị ấy thật là lợi hại, nếu người bị vây mà bình tĩnh, lấy bất biến ứng vạn biến thì có thể miễn cưỡng cầm cự trong giây lát.

Nhược bằng nóng nảy bồn chồn thì chắc thảm bại trong chớp mắt.

Muốn phá kiếm trận này phải nhờ một người có công lực cao cường từ bên vòng ngoài tấn công vào cửa Địa rồi triệt thối cửa Nhân, nối ứng ngoại hiệp mới có thể phá giải.

Tuệ Minh phát giác ra đây là Tam Tài kiếm trận, vừa định tung mình nhảy tới ứng cứu, thình lình Trường Bạch tứ quái dấy động thân hình, vù vù nhảy xổ tới bao vây Tuệ Minh vào giữa.

Tuệ Minh rảo mắt nhìn quanh thấy bốn người này khí sắc thật là thanh thản, huyệt Thái Dương lồi lên thật cao, cặp mắt thật là tinh anh quắc thước, thoáng trông qua cũng biết đây chẳng phải tay vừa.

Tâm Đăng bị bao vây vào giữa trận Tam Tài, không những Thiếu Lâm tam lão lấy làm lo âu, mà Trường Bạch tứ quái cũng lấy làm lo lắng.

Không phải Tứ quái lo cho sự yên nguy của Tâm Đăng mà lo Thiên Sơn tam xú phỗng tay trên lấy đi bảo vật.

Nhưng khi Tứ quái vừa ra tay vây Thiếu Lâm tam lão thì từ trong bóng tối lại bay ra thêm một người.

Người này tuổi độ lục tuần, thân hình cao lớn dị thường, cử chỉ hết sức tinh anh, trong tay lão cầm lăm lăm một thanh trường kiếm.

Ông ta lẳng lặng đáp xuống bên kiếm trận, chống gươm mà xem một cách vô cùng nhàn nhã.

Về phần Tâm Đăng cố hết sức nhìn thế trận biến chuyển lạ lùng, mà không sao tìm được cách phải giải nên bất đắc dĩ chàng phải dồn hết tâm tư ý chí của mình vào cuộc chiến, lấy bất biến ứng vạn biến.

Về phần thái độ không được rõ ràng của lão già mới đến càng làm cho Thiên Sơn tam xú lấy làm lo lắng, cả ba thảy đều do dự, không dám đẩy mạnh thế trận mà chỉ đánh cầm chừng để chờ xem biến động.

Về phần Tuệ Minh phương trượng lúc bấy giờ bị Trường Bạch tứ quái bao vây vào giữa, phải chuyển hết sức bình sinh tuyệt học mới có thể đánh cầm đồng ngang ngửa.

Còn lại hai người là Tuệ Kiến và Tuệ Thiện thấy lão già đến sau thình lình xuất hiện có thái độ chẳng lành nên vội vàng nhảy tới, chờ kho ông ta xuất thủ là sẵn sàng can thiệp.

Nào ngờ khi Tuệ Kiến và Tuệ Thiên chưa kịp đáp xuống mặt đất thì gió lại dậy rào rào, từ bên cánh tả lại nhảy ra bảy tám tay hảo thủ bao vây hai người này vào giữa.

Đoàn người của Tâm Đăng không ngờ ngày hôm nay mình lại bị kẻ địch thình lình bao vây bốn phía.

Như vậy tình thế hiện nay trở thành có ba nhóm người đấu tranh với nhau kịch liệt.

Tâm Đăng đấu cùng Thiên Sơn tam xú, Tuệ Minh tấn công Trường Bạch tứ quái, Tuệ Kiến và Tuệ Thiên đấu cùng bảy tám người mới đến, tất thảy đều dùng hết sức bình sinh sở học tung ra sát thủ.

Chỉ có mẹ con của Hồng Long Nữ cùng với lão già mới đến là đứng ở bên ngoài trông chừng.

Nhưng mẹ con của Hồng Long Nữ bây giờ dường như không còn ác ý gì nữa, chỉ có lão già mới đến là cặp mắt cứ nhìn trừng trừng trông vào chiếc gói treo trên lưng của Tâm Đăng.

Tâm Đăng mặc dù thông minh nhưng vì Thiên Sơn tam xú quả thật có nhiều ngón nghề quá lạ lùng, thật là khéo léo nên chàng mặc dù trông kỹ những chẳng nhìn ra chỗ nào là dầu dây mối nhợ.

Bộ pháp lạ lùng quái dị không thành khuôn phép, khi thì như trôn ốc, có lúc lại quay tròn như nhện giăng lưới mắc, không biết đâu là đầu đâu là đuôi.

Nhưng Tâm Đăng mặc dù rối mắt nhưng cũng liếc mắt trông thấy lão già đứng gần chỗ mình chiến đấu, mắt mở trừng trừng.

Trong lòng chàng bỗng nảy ra một ý, hay là ta thừa lúc cho lão già này một đòn đích đáng.

Tâm Đăng cũng trông thấy lúc bấy giờ Thiếu Lâm tam lão bị vây chặt trong hai mặt trận.

Bất giác chàng hú lên một tiếng thật dài, tiếng hú trong như ngọc, và tức tốc vung gươm tạo thành một bức tường thành kiếm lộng lẫy...

Cùng trong một lúc, bàn tay tả sử một thế Phan Lộng Ngọc Huyền, mấy ngón tay sắt thép của chàng nương theo đường gươm kinh khủng, tấn công vô cùng mạnh bạo.

Tam Tài kiếm trận vốn có sở trường dùng cái động để kềm chế cái tĩnh, nên Tâm Đăng vừa động đậy là ba mũi kiếm và mười lăm luồng chỉ phong tức tốc chộp vào mình của Tâm Đăng.

Mặc dù thế võ Phan Lộng Ngọc Huyền oai lực hùng hồn khôn tả nhưng Tam xú vốn là ba tay giang hồ lão luyện, kinh nghiệm dồi dào không biết chừng nào, ba bóng người tức tốc xoay tròn mấy cái là mấy luồng chỉ phong của Tâm Đăng trượt vào khoảng không.

Sự biến hóa của Tam Tài kiếm trận huyền diệu khôn lường, từ biến mà sinh ra động, ba mũi trường kiếm kết hợp với nhau tạo thành một mành lưới khổng lồ chộp Tâm Đăng vào giữa.

Thiên Sơn tam xú vốn nổi danh nhờ Tam Tài kiếm trận, nhưng bây giờ vây đánh một chú tiểu hơn trăm hiệp mà chưa định hơn thua, trong lòng cả giận.

Cả ba người bỗng cất lên ba tiếng hú, đó dấu hiệu riêng của Tam xú, vừa nghe đồng bọn ra ám hiệu là Tam Tài kiếm trận lại rần rần chuyển động...

Phùng Kinh vung thanh Kim Tiên trong tay của mình tấn công vào huyệt Hầu Đầu của Tâm Đăng, nhưng bỗng một tiếng “soạt” vang lên, món binh khí trong tay của Phùng Kinh bị lưỡi gươm của Tâm Đăng cắt đứt.

Nhưng chính vào lúc đó thò ống quần mé tả của Tâm Đăng bị người chuyên giàn dưới cắt mất một mảng, suýt tý nữa chàng phải lãnh trọng thương nơi bắp đùi.

Cùng trong một lúc, một bàn tay lạ lùng kinh dị của lão tam lù lù tiến tới, chụp vào huyệt Khí Hải của Tâm Đăng.

Trước tình thế đó bắt buộc Tâm Đăng phải thu gươm về róc tà tà một đường để gỡ nguy cho yếu huyệt.

Thế võ của trận Tam Tài thật là lợi hại, sự phối hợp tinh vi quả chưa từng thấy, nếu ban nãy Tâm Đăng không nhờ trong tay mình có thanh gươm báu mà cắt đứt đối phương, chắc bây giờ chàng đã thảm bại.

Mồ hôi toát ra như tắm, đến bây giờ Tâm Đăng mới hiểu được sự huyền diệu của Tam Tài kiếm trận.

Lão già đứng gần đó, nãy giờ vẫn giữ cái thế ngư ông thủ lợi, chờ cho đôi bên giằng co kiệt sức rồi mới ra tay.

Bây giờ thấy thế trận Tam Tài cả thắng, bất giác trợn trừng cặp mắt.

Phần Thiếu Lâm tam lão trông thấy Tâm Đăng lâm nguy, trong lòng bồi hồi lo lắng.

Nhưng về phần Tâm Đăng nhờ sức thông minh hơn hẳn người thường nên bị thế võ Tam Tài kiếm trận làm cho trở nên sáng trí, nhờ thế võ này mà làm cho chàng biết được phương pháp phá giải.

Hai bàn chân của chàng lập tức nhún nhanh mấy cái, bàn chân tả bước theo hữu cung, bàn chân hữu bước theo thất tinh, đảo mình tung ra một thế Ngũ Huyền Tề Minh...

Ngón tay của chàng kết hợp với nhau như một bức màn bảo vệ toàn thân yếu huyệt, đoạn bàn tay hữu thình lình đâm vút ra, sử một loạt mấy đòn độc trong Càn Khôn cửu kiếm.

Và Tam Tài kiếm trận bỗng nhiên quay nhanh vùn vụt, kết thành thiên la địa võng, ba mặt bao vây.

Tâm Đăng thình lình bắn lên cao bốn trượng rồi đường gươm của chàng từ trên cao đi xuống, xé gió vèo vèo hòa hợp trong những luồng chỉ phong của chàng mà tấn công Tam xú.

Phen này cả ba người thảy đều thất sắc, bàn chân cả ba người thảy đều thối lui để trốn đòn...

Nào ngờ ba người này vừa tháo lui không đầy nửa trượng, bỗng nhiên bắn vù trở lại, tái bao vây Tâm Đăng vào giữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.