Cố Phu Nhân Em Trốn Không Thoát

Chương 12: Tại Sao Lại Là Anh?



Hôm nay vì là ngày nghỉ nên cô được ở nhà. Vết thương mấy ngày hôm nay cũng đã đỡ

Vì hôm nay là ngày nghỉ nên Tô Hoan muốn cùng cô ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa, lấy điện thoại gọi cho cô

" Hoan Hoan mình nghe? "

" Tĩnh Tĩnh, hôm nay là ngày nghỉ cậu có bận gì không? "

" Không có! "

" Vậy thì tốt, cậy thay đồ đi, lát nữa mình tới nhà cậu. Chúng ta cùng nhau đi chơi "

Cô vui vẻ " Ừ " một tiếng sau đó thì bọn họ cúp máy

...

Tại khu trung tâm, cô và Tô Hoan vừa đi vừa trò chuyện cùng nhau. Họ đi chơi sau đó vào một nhà hàng ăn

" Tĩnh Tĩnh cậu ăn gì? "

" Gì cũng được. Mình đi vệ sinh một chút "

" Được "

Cô kéo ghế đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh. Thật không may khi đi vệ sinh ra xong thì gặp phải Lâm Giai Ninh

" Xem nào, em gái. Em cũng tới đây sao? "

Cô ngó lơ cô ta, xem cô ta như không khí, cứ thế mà lướt ngang qua

" Tôi đang nói chuyện với cô, không nghe à? " Lâm Giai Ninh tức giận vì sự xem thường cô ta của cô, nhanh chóng chặn cô lại

" Lâm đại tiểu thư, nếu như không có chuyện gì nữa vậy thì hãy tránh sang một bên cho tôi đi! "

" Ghật đáng thương. Tôi nói cho cô biết. Tất cả mọi thứ của cô, tôi sẽ đích thân cướp hết tất cả " Lâm Giai Ninh khiêu khích nói

" Vậy thì cô đã làm được rồi! Tôi đã không còn gì nữa. Lâm gia đã đuổi tôi ra khỏi nhà, Mạc Thiếu Khanh cũng là của cô " Cô thản nhiên đáp

" Tôi muốn cô thân bại danh liệt! "

" Tùy cô cả thôi, né ra! "

Cô đẩy cô ta sang một bên sau, vì quá đột ngột cô ta chưa chuẩn bị, xém một tí nữa đã té nhào vì đôi giày cao gót mình mang, cô cứ mặc kệ cô ta mà bỏ đi

Lâm Giai Ninh tức giận nghiến răng nghiến lợi: Hừ mất hết tất cả như vậy mà nhìn nó có vẻ bình thản. Có khi nào đã lên giường được với một tên giàu có nào đó nên vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra?

" Tĩnh Tĩnh, sao cậu đi lâu vậy? Có chuyện gì sao? "

" Không! Không có gì đâu mà "

Cô cười nói, món ăn đã được bày ra. Cô đang chuẩn bị ăn thì có cuộc gọi

" Alo? "

" Tiểu Tĩnh là ta! ". Bà Cố ở đầu dây bên đây hiền hậu lên tiếng

" Chào dì ạ! ". Tiểu Tĩnh?...có phải là quá thân mật rồi hay không, trước kia ai cũng gọi cô là Tĩnh Tĩnh cả, bây giờ nghe một người khác gọi mình là Tiểu Tĩnh cảm thấy hơi...ngại?

" Hôm nay con rảnh chứ? Lát nữa ta muốn con đi cùng ta đến thăm mẹ con! ". Bà từ tốn hỏi cô

" Dạ...được ạ! ". Thăm mẹ sao? Cũng tốt! Cô cũng đang muốn đi đây

" Con đang ở đâu? Có lẽ ta sẽ sang đón con đi cùng "

" Thôi đi ạ! Con nghĩ mình sẽ tự tới đó là được...không cần phải phiền dì như thế "

" Không sao, chỉ cần là con, ta không thấy phiền, một chút cũng không! " Bởi vì con là con dâu tương lai của ta mà, ta phải giúp con trai một tay rinh con về nữa chứ: " Con đang ở đâu? Để ta đến đón con "

Cô suy nghĩ một chút, nếu như buông thẳng lời từ chối bà thì liệu bà sẽ buồn?...cô khẽ thở dài rồi bất đắc dĩ nói:

" Hiện tại thì con đang đi ăn cùng với bạn của mình ở nhà hàng lần trước chúng ta tới đó ạ! "

" Thật sao? Trùng hợp con trai ra cũng đang ở gần đó! Ta sẽ bảo thằng bé đến đón con, sau đó mới đón ta sau "

" Dạ? Sao cơ...anh ấy đang ở đây ư? "

" Phải! Để ta gọi cho nó báo một tiếng ". Bà cười hiền nói

" Ơ...khoan đã dì à... "

Cô vẫn chưa kịp nói hết câu thì bà đã cúp máy

" Tĩnh Tĩnh cậu sao thế? "

" Là dì ấy. Lát nữa mình cùng dì ấy đi thăm mẹ "

" Vậy thì tốt rồi. Lát nữa mình đưa cậu đi? "

" Nhưng... dì ấy bảo con trai dì ấy ở gần đây. Lát nữa ăn xong anh ấy sẽ đón mình! ". Cô có chút ủ rũ nói

" Thật sao? Vậy là tốt, như vậy cậu có thể gặp anh ấy rồi. Mình còn mong cậu sẽ quen anh ấy nữa đấy ". Trái ngược với sự ủ rũ của cô, Tô Hoan lại vui vẻ vô cùng

" Làm sao biết được anh ta là người như thế nào kia chứ? "

" Không sao, chắc hẳn là người tốt. Miễn sao không giống như tên Mạc Thiếu Khanh đó là được! "

Cô bật cười

" Thôi mau ăn đi kẻo đồ ăn nguội cho bây giờ! "

Cô cười gật đầu...

Sau khi cô cùng Tô Hoan dùng bữa xong thì ra về. Tô Hoan về trước cô vì khi nãy cha cô ấy gọi điện đến

Đi bộ trên đường không lâu thì có một chiếc xe Lamborghini màu đen dừng lại trước đó

Cô khó hiểu không biết là ai. Cũng không nhìn thấy được con người bên trong xe kia là ai, đột nhiên người bên trong xe cất tiếng...nghe đâu là giọng của người đàn ông: " Lên xe đi! "

Cô giật mình, là đang nói cô? Cô ngó xung quanh coi có ai hay không mới nhận thức được thì ra người đó là đang nói chuyện với cô

Người đàn ông bên trong xe kiên nhẫn một lần nữa nhắc nhở cô: " Em còn không mau lên xe? Tôi không có thời gian đợi đâu! "

" Xin lỗi! " Chắc chắn anh ta rất khó tính...tiêu rồi! Vậy thì cô sẽ không muốn anh ta là đối tượng kết hôn đâu!

Cô mở cửa xe và ngồi vào ghế lái phụ. Khi ngẩn mặt muốn nhìn người nọ ra sao thì bỗng ngạc nhiên: " Sao lại là anh? "

" Tại sao không phải là tôi? Mau cài dây an toàn vào đi! ". Anh nhíu mày nói...sao cô gái nhỏ này lại hỏi nhiều đến vậy? Nhiều đến mức anh lười biếng không muốn đáp lại cô nhưng nhìn gương mặt nhỏ kia vẫn còn chưa hết ngạc nhiên lại khiến anh thích thú, cảm thấy rất muốn trêu chọc con thỏ nhỏ

" Cố Duật Hành sao anh lại ở đây? Lại còn...tại sao đón tôi? ". Không phải dì bảo con trai dì ấy đến đón cô sao? Tại sao bây giờ lại biến thành Cố tổng tài đến đón cô rồi?

" Chẳng phải mẹ tôi gọi tới nói với em rằng tôi sẽ là người tới đón em hay sao? ". Cố Duật Hành nhếch mép nói

Mẹ anh ta gọi nói với mình rằng bảo anh ta tới đón mình ư? Lẽ nào anh ta...chính là con trai mà dì ấy nói?

" Anh chính là người đi coi mắt với tôi hôm đó? "

" Phải! "

" Sao lại có thể như vậy được chứ "

Sự ngạc nhiên của cô vẫn còn. Cô không thể tin được, vậy là tối hôm đó cô đi coi mắt gặp anh ở nhà hàng là không phải vô tình hay trùng hợp gì cả

" Nhớ rồi chứ? Tối đó em đã cho tôi *thả chim bồ câu tận một tiếng đồng hồ! "

* Thả chim bồ câu: Tương tự như cho leo cây

" Tôi...lúc đó tôi không nghĩ rằng người tôi gặp là anh. Tôi vốn đã tới và chờ, sau đó tôi sau khi thấy anh cứ ngỡ chỉ là trùng hợp nên...nên... ". Cô ngập ngừng nói...thật xấu hổ!

" Nên em đã bỏ tôi ở lại? ". Anh nhíu mày hỏi

cô cắn môi khẽ gật đầu. Có chút ái ngại mà đảo mắt nhìn chỗ khác vốn không dám nhìn thẳng vào mắt anh

" Lâm Tĩnh, em cũng giỏi lắm. Gan cũng rất to, tôi chưa bao giờ nhìn thấy có người phụ nữ nào dám to gan như em cả! "

" Tôi...làm sao tôi biết người tôi đi coi mắt lại là anh. Nếu như biết là anh thì tôi đã từ chối dì ấy rồi! ". Cô thẳng thừng quay đầu nhìn anh nói

" Em cư nhiên dám nói ra lời này trước mặt tôi? Chẳng lẽ em không sợ tôi sẽ làm gì em?...cho em gánh những hậu quả của câu nói vừa rồi em thốt ra! ". Cố Duật Hành hăm dọa cô

" Tôi vốn chỉ nói sự thật. Đêm đó nhầm lẫn xem anh là trai bao là tôi không đúng, tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm với tôi vậy vì sao lại chưa chịu buông tha cho tôi? "

Cố Duật Hành đưa tay nâng cầm cô lên: " Buông tha? Đêm đó ở quán bar, em đã hứa những gì với tôi? Ở với em một đêm, tôi muốn thứ gì em đều có thể đáp ứng cho tôi tất. Em đã đồng ý kết hôn với tôi rồi giờ lại muốn chối bỏ trách nhiệm?

" Tôi vốn không có chối bỏ tránh nhiệm. Anh cũng biết đêm đó là tôi say rượu rồi còn gì? ". Cô nói, hất tay anh ra: " Anh hoàn hảo như thế, tài giỏi, đẹp trai lại giàu có. Còn tôi thì chẳng có gì vì sao lại cứ bám riết tôi không chịu buông? "

" Vì lần đầu của tôi trao cho em rồi liệu tôi có thể bỏ qua cho em? "

" Có phải hay không? Tôi đã không bắt anh chịu trách nhiệm với tôi đã thôi vậy mà anh còn bắt tôi chịu trách nhiệm với anh? "

" Phải! Một đêm xuân tiêu của tôi rất đáng quý...nếu như em không muốn lấy tôi? Được thôi, vậy thì trả phí đi! Xuân tiêu của tôi đáng giá ba mươi triệu!...đây là giá rẻ rồi đó! "

" Anh..." Cái gì mà ba mươi triệu! Có cần phải đắc như thế hay không? Vậy mà còn nói rẻ...rẻ cái đầu anh đấy! Rõ ràng đêm đó cô say rượu có biết gì đâu

" Giá gốc gấp ba lần ba mươi triệu. Còn nữa! Tiền không phải được tính trong nước, số tiền được lấy bằng đô la! Sao? Đây là giá chót cho em, trả hay không? "

Ba mươi triệu còn chưa đủ đã thế còn gấp ba lần số tiền được tính bằng đô la?

Có phải không vậy? Một đêm xuân tiêu thôi mà đắc đến như thế ư...

" Anh quá đáng! Rõ ràng là tôi đêm đó say rượu, anh cũng có thể từ chối tôi mà! "

" Nhưng em một mực bám theo tôi không rời xa, sau đó còn cưỡng bức tôi nữa! "

"... ". Cưỡng bức? Lẽ nào cô là nữ lưu manh ư!: " Nhưng gia đình anh giàu có như thế lí nào lại cần ba mươi triệu của một cô gái như tôi? "

" Gia đình tôi không cần nhưng tôi cần "

"... " Đồ mặt dày!

" Trong ngày em trả đủ cho tôi ba mươi triệu, tôi buông tha em!...còn nếu không có, vậy thì lấy thân trả nợ đi! Ngoan ngoãn làm Cố phu nhân của tôi! "

Cô không muốn lấy cũng có thể từ chối anh được sao? Anh luôn có cách để rinh cô về Cố gia mà!

Tên đàn ông này thật bá đạo...não anh ta có vấn đề hay sao?

" Anh....điên rồi sao? "

" Làm vợ của tôi. Người phụ nữ nào ai cũng ham muốn làm Cố phu nhân nhưng chỉ có riêng mình em là không muốn điều đó. Tôi đã nhìn trúng em, mẹ của tôi cũng rất là ưng em, hơn nữa em vốn cũng là người phụ nữ của tôi rồi. Sẽ không có bất kỳ lí do gì khiến em không đồng ý làm vợ tôi! "

" Anh....tôi mới không lấy anh! "

" Em thử nói thêm lại một lần nữa? "

" Tôi nói tôi mới kh..."

Chưa kịp nói hết câu anh đã dùng môi mình hôn chặng lên đôi môi ngọt ngào của cô không để cô nói thêm một lần nào nữa

Hắn ta lại dám cả gan hôn mình?. Cô tức giận nghĩ

" Ưm..."

Dùng sức cắn mạnh môi anh, Cố Duật Hành hôn cô mặc cho cô cắn mình máu chảy xuống

Con mèo hoang nhỏ này thật hung dữ mà, phải dạy dỗ lại mới được!

Anh cắn môi cô khiến cô đau mở miệng kêu một tiếng, rất nhanh anh đưa chiếc lưỡi của mình vào khoang miệng cô. Tham lam rút hết dịch ngọt

Cô khó chịu, đưa tay đẩy anh ra nhưng không tài nào được. Anh giữ chặt lấy hai bàn tay cô. Mãi cho đến khi cảm nhận được rằng cô sắp hết dưỡng khí anh thỏa mãn rời môi cô

Cô thở hổn hển, mặt lúc này rất đỏ. Thấy cô như vậy anh cười thỏa mãn, đưa lưỡi liếm vết máu trên mép miệng

" Lần sau em không ngoan như thế. Tôi sẽ dùng phương thức này trừng phạt em "

" Anh dám? "

" Nó cũng có thể áp dụng cho việc bịt cái miệng nhỏ nhắn của em lại để em khỏi nói nhiều! "

Nghe anh nói thế cô sợ hãi đưa tay bịt miệng lại. Cố Duật Hành nhướn người tới chỗ cô

" Anh...anh muốn làm gì "

Anh tiến tới không nói gì. Cô nhắm chặt mắt sợ hãi

Cạch...cô nghĩ lệch đi đâu không biết. Anh chỉ là cài dây an toàn cho cô mà thôi, khẽ hôn lên mắt cô: " Em nghĩ tôi sẽ làm gì em sao? "

Chợt nhận ra là mình bị chọc. Cô tức giận đỏ mặt không nói gì. Là mình nghĩ bậy gì nữa không biết

Thấy cô đáng yêu như thế anh khẽ cười...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.