Cố Phu Nhân Em Trốn Không Thoát

Chương 30: Tính Kế



Ở trên xe của Cố Duật Hành, hiện tại thì anh đang tập trung lái xe, cô thì chả nói gì chỉ hướng mắt ra cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Cứ thế mà trong xe im ắng hẵng, không ai mở miệng nói một câu. Nghĩ đến chuyện vừa rồi cô định quay sang hỏi anh nhưng nghĩ rồi lại thôi

" Muốn hỏi điều gì cứ hỏi, anh sẽ trả lời! "

" Thật ra...anh có phải đối xử tuyệt tình với cô ấy quá hay không? "

Nghe anh nói thế cô lập tức liền quay sang hỏi anh. Đến đèn đỏ, xe của Cố Duật Hành dừng lại dưới vạch

" Tuyệt tình? Phải, anh rất chán ghét cô ta..là vô cùng ấy chứ! "

" Tại sao? "

" Em muốn biết? "

Cô gật đầu

" Lí do là vì cô ta cứ luôn theo anh, anh rất ghét người phụ nữ nào chạm vào anh. Cô ta lại dám tự tiện dùng những hành động thân mật ấy với anh! "

" Vậy còn em? Em cũng là phụ nữ "

" Em là khác!...phu nhân của anh là người phụ nữ ngoại trừ ra. Trái ngược với họ, anh lại rất thích em " chạm " vào anh! "

" Anh...anh thật biến thái mà, em đang hỏi đàng hoàng! ". Cô đỏ mặt...người đàn ông này thật không biết liêm sỉ!

" Thì anh cũng trả lời đàng hoàng mà! "

" Không hỏi vấn đề này nữa! "

" Hơn nữa, cái để anh ghét nhất đó chính là ngày hôm đó cô ta lại dám cả gan đánh em! "

Nghe Cố Duật Hành nói thế cô đưa mắt nhìn sang anh. Đèn tín hiệu chuyển xanh Cố Duật Hành lại tiếp tục đi tiếp

" Cô ấy thích anh, cô ấy vừa nãy bị thương, anh chẳng những một cái ngoảnh mặt lại cũng không thèm nhìn người ta mà đã lạnh lùng bỏ đi! "

" Như thế thì cũng không liên quan đến anh. Vì người bị thương đó vốn đâu phải em? "

" Em biếtm...nhưng cũng đều là phụ nữ. Cảm giác người mình yêu lại cự tuyệt mình mà đến bên cô gái khác ấy rất đau! "

Phải, cái cảm giác ấy đau. Cũng gần giống như cô, cô cũng đã bị người đàn ông mình yêu nhất vứt bỏ mình mà đến với người phụ nữ khác

" Được, vậy anh hỏi em, nếu như ban đầu anh có tình cảm thật với Châu Mạn Đình và đến với cô ta chứ không phải là em. Đến lúc đó em sẽ buồn chứ? "

" Không thể được, vì nếu như ban đầu chúng ta không gặp nhau. Anh không bắt ép em cứ một mực ở bên anh làm phu nhân của anh thì em đã không nảy sinh tình cảm với anh! "

" Em vừa nói cái gì cơ? "

" Em nói..."

Bây giờ cô mới nhận thức ra là mình đang nói những gì. Hiện tại lúc này Cố Duật Hành đang tức giận khi nghe cô vừa nãy nói những lời như thế với mình

" Châu Mạn Đình nếu như không đáng ghét như vậy. Nếu như cô ta cũng giống như em một phần, thì lúc đó anh đã không phải chọn lên giường với em và sẽ chọn kết hôn cùng cô ta! "

" Bên ngoài không thiếu những phụ nữ như em, lúc đó anh cũng vẫn có thể chọn bỏ mặc em vì sao lại còn chấp nhận lên giường với em? Anh vốn biết lúc đó em say rượu nói năng bừa bãi cơ mà! "

" Lúc đó chẳng phải em đã rất ham muốn anh? "

" Em đã nói rồi, là em thất tình em bị người đàn ông mình yêu nhất phản bội nên đã đến đó uống rượu giải sầu. Nếu như lúc đó em không say rượu anh nghĩ em sẽ nói ra những lời đó để cùng anh lên giường ư? Anh yêu ai em vốn không quan tâm, chính anh là người nhất quyết giữ em bên mình kia mà! "

" Em nghĩ rằng tôi muốn ư? Tôi đã cùng em đêm đó lẽ nào không chịu trách nhiệm? ". Cố Duật Hành cũng bắt đầu tức giận với những lời cô nói

" Em vốn cũng không có bắt anh chịu trách nhiệm với em!...nếu như biết mọi chuyện xảy ra như thế thì em thà rằng không đến quán bar uống rượu rồi để gặp phải anh, cũng sẽ không đến Cố thị làm việc! "

Nói xong cô có chút chán nản, quay mặt ra ngoài nhìn phong cảnh tiếp. Vốn không biết vì sao cả hai vốn ban đầu đang nói chuyện rất bình thường thì cô và anh đột nhiên sao lại sinh ra cãi vã với nhau? Cố Duật Hành khẽ thở dài: "...được rồi, chúng ta dừng lại đi. Anh không muốn chúng ta cãi nhau như thế nữa! "

" Em vốn không có! "

" Tĩnh Tĩnh...anh lẽ ra không nên hỏi em như thế. Người bắt đầu khởi nguồn cho chuyện vừa nãy chúng ta gây bất hòa cũng là anh! "

Cố Duật Hành lúc này đã bình tĩnh hơn lúc nãy. Có lẽ là anh cũng quá tức giận khi nghe cô nói những lời thế, cô không sai. Muốn trách thì anh phải trách bản thân mình, chính anh là người khơi nguồn chuyện này. Lẽ ra không nên hỏi cô như thế, nhưng nghe cô nói những lời thế không hiểu vì sao trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, rất đau

Suy đi nghĩ lại cô cũng thấy mình có lỗi một phần trong đó. Là cô không đúng, vừa nãy đã không kiềm chế được bản thân mà đã nói ra những lời đó, anh sẽ cảm thấy mình bị tổn thương chứ? Con người ai mà không có lúc tức giận, không kiềm chế được bản thân mà nói ra những lời nói khiến đối phương kia đau lòng? Cô cũng như thế

" Trong chuyện vừa nãy...em cũng có sai một phần! "

" Không, em không sai! "

" Duật Hành vừa nãy là em đã nói ra những lời đó, đã khiến anh đau lòng...anh giận em chứ? "

" Giận!...anh cũng rất giận em vì câu nói đó, nó khiến anh khó chịu. Khiến anh tổn thương! "

" Em xin lỗi! "

" Anh sẽ tha lỗi cho em, trừ phi em hôn anh một cái ngay má đi! "

" … "

Người đàn ông này, rõ là anh sai trước cô kia mà, chẳng những không xin lỗi cô mà còn để cô xin lỗi lại và còn hơn hết rằng muốn anh tha lỗi, cô sẽ phải hôn anh một cái? Khẽ thở dài cô cười nhẹ một cái sau đó tiến tới đặt một nụ hôn ngay má anh. Cố Duật Hành khóe môi cười hài lòng

" Anh thật đáng ghét, là anh sai trước. Lại còn muốn em hôn một cái để hết giận? "

" Bà xã, anh cũng sẽ không để em chịu thiệt đâu. Tối này chúng ta " cùng nhau " một chút, bất quá anh sẽ cho em nằm trên thỏa sức " hành hạ " anh! "

Nghe anh nói thế cô tức giận đỏ mặt

" Em mới không cần...người thiệt thòi vốn vẫn luôn là em! "

Cố Duật Hành khóe môi cười. Cô nói đúng, người luôn chịu thiệt thòi luôn là cô chứ không phải là anh. Cô luôn bị anh dụ dỗ không thôi ~...

Tại Châu gia, lúc này Châu Thiên đã về nhà, vừa vào nhà thì đã gặp Châu Mạn Đình

" Anh! "

" Sao thế? "

Thấy Châu Thiên về Châu Mạn Đình định xuống ghế tới chỗ ôm lấy anh trai mình, vừa định bước xuống thì ngã khụy xuống vì đau. Nữ hầu bên cạnh thấy tiểu thư của mình ngã liền lập tức đỡ ngồi dậy

" Mạn Đình em sao thế? "

" Ah đau quá! "

Châu Thiên lo lắng khi thấy em gái mình như thế, bước nhanh tới cô Châu Mạn Đình ngồi

" Tại sao em lại như vậy? Đã đến bệnh viện chưa? "

" Em đi rồi! "

" Kẻ nào dám làm em như vậy? "

" Là Lâm Tĩnh, cô ta đã hại em thành ra thế này. Anh phải làm chủ cho em! "

Châu Mạn Đình nũng nịu nhìn anh trai mình nói

" Được được anh biết rồi, anh sẽ làm chủ cho em. Sẽ đòi lại công bằng cho em! "

" Con tiện nhân đó, lấy cái gì mà bằng em? Lấy cái gì mà được Hành bảo vệ như thế? Nó cướp đi người đàn ông em yêu nhất lại còn hại em như thế này nữa, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em. Nhất định phải dạy cho nó một bài học! "

" Mạn Đình, anh nói này. Dù cho có làm thế nào, dù cho có bắt cô ta phải rời xa hắn thì liệu Cố Duật Hành sẽ yêu em? Sẽ chấp nhận em? "

" Tất nhiên là có rồi. Anh ấy vốn rất yêu em! "

Châu Mạn Đình tự biên nói. Cô ta vốn nghĩ chỉ cần không có cô kì đà cản mũi thì bây giờ người đang được anh yêu thương bảo vệ là cô ta chứ không phải là cô

" Người đàn ông của em, em không cho phép ai dám gần gũi với anh ấy cả "

Châu Mạn Đình tức giận nghiến răng nói

" Anh, chỉ còn hai ngày nữa là đại hôn của Giai Ninh, em muốn tới ngày đó tại bữa tiệc. Anh hãy sắp xếp mua chuộc một tên nhân viên phục vụ trong đó "

" Em tính làm gì? "

" Em muốn cho Hành thấy, cô ta nếu như đang cùng với một người đàn ông khác như vậy thì để xem. Anh ấy có còn đứng về phía cô ta lần nữa hay không! "

" Em định! "

" Phải! Chính là như vậy, em muốn hủy hoại cô ta. Có lẽ như cô ta vốn chưa có lên giường với Hành! "

" Mạn Đình như vậy có..."

" Lẽ nào anh không muốn giúp em? "

" Không phải, anh không có ý đó! "

" Vậy thì cứ làm theo những gì em gái con nói đi! "

Đột nhiên từ trên lầu có người đàn ông tuổi trung niên cũng sáu mươi mấy gần bảy mươi đang đứng trên đó

" Cha! "

" Nếu như mọi chuyện diễn ra đúng kế hoạch của Mạn Đình thì con cũng hãy sắp xếp việc cho Cố Duật Hành ở bên cạnh em gái con luôn đi. Mọi chuyện nếu diễn ra ổn định và tốt thì có lẽ qua việc này Châu gia và Cố gia sẽ có thể kết giao với nhau "

Nghe cha mình nói thế Châu Mạn Đình rất vui

" Đúng rồi, cha. Người nói rất đúng! "

" Vì thế nên con hãy giúp em gái con làm việc này tốt một chút. Sau này Châu gia sẽ nhờ Cố gia mà vươn xa ra hơn "

" Cha, con cũng có thể sẽ cố gắng để Châu thị được lớn mạnh hơn! "

" Ta nói gì thì con làm đó đi. Đừng có cãi lời, biết bao giờ thì con làm việc mới để Châu thị vươn xa như Cố thị? Cái ta muốn là Châu thị phải lớn mạnh và vươn xa như Cố thị kia kìa. Con có hiểu hay không?! "

Ông ta tức giận quát lên. Châu Thiên khẽ cúi đầu như đã biết lỗi

" Con biết rồi, vừa nãy đã làm người tức giận! "

Ông ta " hừ " lạnh một tiếng sau đó quay về phòng. Lúc này Châu Mạn Đình rất chi là vui, nhếch môi cười

Lâm Tĩnh ơi Lâm Tĩnh, để tao coi khi không còn trong trắng nữa thì mày có còn được Hành yêu thương, bảo vệ mày như trước nữa không...

Hắt xì, cô đang ngồi trên giường đọc sách thì bỗng hắt hơi một tiếng. Cố Duật Hành đặt cô trong lòng ngồi cùng nhau đọc sách thì bỗng cô hắt hơi một tiếng

" Sao thế? Em lạnh à? "

" Em cũng không biết nữa! "

" Anh sẽ tắt điều hòa đi! "

Nói rồi anh cầm điều khiển và tắt nó đi. Cầm chăn quấn lên người cô rồi ôm chặt lấy cô vào lòng

" Đã đỡ hơn rồi chứ? "

Anh ôn nhu nhìn xuống cô gái nhỏ đang ngồi trong lòng mình. Cô khẽ cười gật đầu

" Đỡ hơn nhiều rồi, rất ấm a~ "

Cố Duật Hành cười nhẹ, yêu thương hôn lên tóc cô một nụ hôn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.