Lục Trường Trạch ngày càng gầy đi, căn bệnh ung thư dạ dày quái ác khiến anh không ăn được gì, hể cứ ăn xong là nôn hết ra ngoài nên anh thường xuyên bỏ bữa rất nhiều, chỉ sống tạm nhờ dịch dinh dưỡng truyền từ ống qua đường tĩnh mạch, cả người gầy nhom không còn miếng thịt nào.
Lục Trường Trạch hiện đang ở trong phòng bệnh một người, từ cửa số vẫn có thể nhìn ra ngoài đường xá như cũ, Cố Tu đã sắp xếp phòng này cho anh. Chẳng hiểu sao sau ngày hôm đấy Cố Tu lại thường xuyên đến đây, mà mỗi khi đến còn mang đồ ăn vào cho Lục Trường Trạch, đáng tiếc Lục Trường Trạch không còn khả năng ăn nữa, cảm giác nằm yên chờ chết thật không tốt chút nào đặc biệt là người đã lâm vào tình trạng cơ thể cực kỳ suy yếu.
Thời gian tỉnh táo của Lục Trường Trạch mỗi ngày một ít dần, ngày càng mơ màng, đôi lúc cả ngày trời cũng không mở miệng nói lấy một lời, nhưng có những người lúc tỉnh táo hay không tỉnh táo sẽ luôn hồi tưởng về những điều họ đã qua trong quá khứ, đặc biệt là những người biết rõ mình sắp chết.
Vào năm ba phổ thông, Lục Trường Trạch thích nam nhân, trong trường không ai biết vụ anh thích Cố Tu, anh trở thành một đóa kỳ hoa, người khác không dám tùy tiện bắt chuyện với anh, chủ động tới gần anh chỉ có hai người, một người là Phương Minh, hai là Cố Tu.
Cố Tu và Phương Minh là anh em tốt. Phương Minh tính tình tốt, đối với người anh họ Lục Trường Trạch không tồi, về phần Cố Tu thì luôn cảm thấy Lục Trường Trạch đang kéo chân Phương Minh, huống chi tên nam sinh ghê tởm này lại còn thích hắn nên mỗi lần Cố Tu nhìn thấy anh thì đều sẽ mỉa mai, châm chọc.
Vào học kỳ thứ hai, Lục Trường Trạch biết điều kiện kinh tế của cha mẹ Phương chỉ có thể hỗ trợ một người vào đại học, anh cũng tự nhận thức được chuyện mình thích nam nhân đã khiến cha mẹ Phương không hài lòng nên kể từ năm thứ ba phổ thông, anh đã dừng việc học hành lẫn ôn thi lại vì anh biết rằng cơ hội bước chân vào trường đại học này chỉ có thể dành cho Phương Minh.
Vào thời điểm tất cả mọi người đều nghĩ rằng Lục Trường Trạch đang lâm vào sa ngã hư hỏng thì chỉ có mình anh mới biết trong lòng mình đau như dao cứa. Thực ra anh rất thích đọc sách, sách thể loại nào cũng được, anh đều thích hết, Lục Trường Trạch ghen tị với những người có thể vào đại học, ghen tị với những người có thể yên lặng đọc sách hằng ngày bao nhiêu thì lòng anh càng đau đớn bấy nhiêu, đau mà cứ phải tỏ ra không sao.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Cố Tu và Phương Minh vào cùng một trường đại học nhưng chuyên ngành khác nhau, Lục Trường Trạch tìm một quán ăn gần trường đại học để làm việc, sinh viên năm nhất phải sống trong khuôn viên trường, Cố Tu không quen ăn ở nhà ăn của trường và Lục Trường Trạch biết được điều đó thông qua lời Phương Minh kể.
Sau khi biết chuyện, anh đã tự dùng tiền lương của mình, hy sinh luôn thời gian nghỉ ngơi ăn cơm của bản thân để chạy đi mua mấy món Cố Tu yêu thích và đưa đến tận ký túc xá cho hắn mỗi ngày. Ban đầu Cố Tu đều tỏ vẻ ghét bỏ nhưng dần dà rồi cũng ăn mấy món đồ Lục Trường Trạch mang đến, và cứ thế, Lục Trường Trạch đã mang cơm đến cho Cố Tu suốt một năm trời ròng rã, bất chấp nắng mưa.
Vào năm thứ đại học, Cố Tu dẫn theo Phương Minh hợp tác làm ăn, Cố Tu vốn là người có đầu óc, gia đình còn có tiền, vì vậy hắn quyết định sẽ kinh doanh bất động sản. Sau khi thấy hai người họ xuất hiện vài lần, Lục Trường Trạch liền quấn lấy Phương Minh một hai muốn y nhận anh vào làm. Cố Tu tất nhiên sẽ kịch liệt phản đối, Phương Minh đối với anh hết cách nên đành chấp nhận, Cố Tu chịu không nổi cái bản mặt dày của Lục Trường Trạch, dần dần cũng đành ném anh vào một một bộ phận nhỏ dưới chót trong công ty
Kỳ thực, Lục Trường Trạch tuyệt đối không ngu ngốc, về sau Cố Tu cũng không thèm để ý đến anh. Lục Trường Trạch đã gia nhập Huệ Hoa do hai người họ thành lập. Trên thực tế, chỉ có bản thân Lục Trường Trạch mới biết rằng anh đã dốc sức làm việc chăm chỉ đến mức nào, đã tăng ca thức trắng suốt mấy đêm ròng, nỗ lực như vậy chỉ bởi vì công ty này thuộc về Cố Tu và Phương Minh.
Nhưng Lục Trường Trạch chung quy vẫn là Lục Trường Trạch, khi còn bé thứ anh thiếu nhất chính là tiền, vì vậy khi lớn lên, thứ anh không thể buông bỏ cũng chính là tiền, cho nên anh là kẻ phàm tục, anh tham lam, anh tính toán chi li mọi thứ là vì anh chưa bao giờ cảm thấy mình ăn đủ no.
Những người chưa từng trải qua cảm giác bản thân sẽ không bao giờ có thể tự mua được món đồ mình muốn, cho dù đó chỉ là đôi giày thể thao hơi đắt một xíu thì sẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu được tầm quan trọng của đồng tiền đối với Lục Trường Trạch.
Không có tiền anh sẽ không muốn bước chân ra khỏi cửa, không có nhiều tiền anh sẽ không nghĩ tới việc mua quần áo, mà cho dù có đi nữa, anh cũng sẽ mua cái rẻ nhất, vì anh tiếc tiền.
Nhưng cũng vì vậy mà anh bị người ta coi thường, nhất là Cố Tu.
Lục Trường Trạch mơ hồ tỉnh lại, thấy Cố Tu đã đến ngồi trên sô pha bên cạnh giường bệnh, không biết đang suy nghĩ gì, hắn phát hiện Lục Trường Trạch đã tỉnh, lập tức đứng dậy đi tới: " Cậu tỉnh rồi? " Sau đó, không có sau đó nữa, Cố Tu không biết nên nói cái gì, tuy rằng hắn thường xuyên tới, nhưng hai người rất ít nói chuyện.
Lục Trường Trạch chậm chạp chống người ngồi dậy, Cố Tu đặt một cái gối kê phía sau lưng cho anh, Lục Trường Trạch nhẹ giọng nói cám ơn rồi vươn tay mở cuốn tiểu thuyết để bên mép giường tiếp tục đọc, Cố Tu cảm thấy con người an tĩnh bình thản trước mắt có hơi khó tiếp nhận, quả thật rất khó để đem con người trước mắt này gắn lên người Lục Trường Trạch không biết xấu hổ trong ký ức của hắn
" Cuốn sách này từ đâu ra? "
Lục Trường Trạch ngẩng đầu nhìn hắn: " Tôi tự mua. " Lục Trường Trạch chỉ vào điện thoại di động trên bàn: " Tôi nhờ y tá giúp tôi lấy chuyển phát nhanh. "
Cố Tu cau mày: " Cậu hẳn là nên bớt tiếp xúc với tia bức xạ đi... "
Lục Trường Trạch cười nói: " Năm đó tôi vì cái gì lại yêu cậu nhỉ? "
Cố Tu nhất thời khó chịu: " Bây giờ nói chuyện đó thì có ích gì, dù sao cậu cũng sắp... " Nói đến đây, Cố Tu đột nhiên không nói nổi nữa.
Lục Trường Trạch thản nhiên cười cười, cúi đầu tiếp tục đọc sách: " Cố Tu, từ ngày mai cậu đừng tới nữa. "
" Lục Trường Trạch, tôi đã nói với cậu không cần quá coi trọng ngươi, tôi đến hay không cậu không quản được. " Cố Tu tức giận nói.
" Coi như tôi van cậu. " Lục Trường Trạch nói: " Tôi không muốn mình sắp chết rồi mà còn nhìn thấy cậu. "
Cố Tu đóng sầm cửa bỏ đi.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Lục Trường Trạch đau đớn đến quằn quặng trên giường.
Hôm qua Lục Trường Trạch đã tận mắt chứng kiến một bệnh nhân mắc bệnh giống mình qua đời, khi người đó rời đi, người nọ trông rất thống khổ...cũng rất chật vật, ít nhất Lục Trường Trạch không muốn Cố Tu lại nhìn thấy bộ dạng chật vật của anh thêm lần nào nữa, năm mười hai tuổi ấy, đã đủ lắm rồi.